Sáng sớm tinh mơ, thời điểm những người khác còn chưa đi làm, một cô gái thân hình hơi tròn đang cẩn thận lau bàn làm việc, dưới đất còn ươn ướt, hiển nhiên cũng vừa được lau qua. Bên ngoài là mùa đông rét lạnh, cửa sổ văn phòng kết một tầng hơi nước, trên trán cô gái lại đầy mồ hôi, gương mặt vì bận rộn mà hơi phiếm hồng.
“Phương Viên, lại tới sớm sao? Sao ngày nào cũng tới sớm thế?”
Nghe thấy giọng nói, cô gái tên Phương Viên đứng thẳng dậy, đưa tay rẽ tóc thấm ướt mồ hôi qua một bên, xoay người nhìn cô gái vẻ mặt kinh ngạc trừng to hai mắt nhìn mình, cười nói: “Ở gần đây, khá tiện, cho nên mới muốn tới sớm giúp đỡ quét dọn một chút.”
“Sao tớ lại nhớ nhà cậu không gần bên này nhỉ?” Cô gái vừa bắt chuyện với Phương Viên vừa thuận tay cầm giẻ lau trên bàn làm việc, tùy tiện lau chùi.
Cô gái này tên Lâm Phi Ca, cùng Phương Viên học chung chuyên ngành nhưng lại khác lớp, trước khi bắt đầu thực tập, hai người tuy có quen biết lẫn nhau nhưng không hay tiếp xúc, cũng may Lâm Phi Ca tính tình dễ gần, cho dù là nam sinh hay nữ sinh đều có thể trong thời gian ngắn trở nên thân thiết, xưng huynh gọi đệ, cho nên từ lúc được phân tới Cục Cảnh sát Hình sự thành phố A, bọn họ rất nhanh liền tìm hiểu, hiện tại không mấy xa lạ.
Phương Viên vừa lau bàn vừa nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tớ có thuê phòng gần đây.”
“Hả? Cậu ra ngoài sống rồi?” Lâm Phi Ca giật mình nhìn Phương Viên, “Ba mẹ cậu yên tâm sao? Tớ cũng muốn dọn ra ngoài, có tự do hơn, chỉ là ba mẹ tớ sống chết cũng không đồng ý, nói là tớ ở bên ngoài bọn họ không yên tâm. Khi nào về tớ sẽ đem chuyện của cậu nói với bọn họ, mà đúng rồi, ba mẹ cậu sao có thể yên tâm cậu như thế?”
Trên mặt Phương Viên khi nãy vẫn mang biểu tình cười ha ha, tựa hồ không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt của cô lại vì câu hỏi của Lâm Phi Ca mà trở nên ảm đạm đi nhiều.
Lâm Phi Ca dường như không để ý tới chút thay đổi cảm xúc của bạn học, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Tối qua ba tớ còn lải nhải nói tớ quá lời, lúc thực tập đáng lẽ nên biểu hiện cần mẫn để người ta lưu lại ấn tượng đẹp, nhưng cậu vốn dĩ chăm chỉ hơn tớ, hiện tại còn ở gần cục, hay là như vậy, sau này công việc vệ sinh văn phòng chia đôi được không? Cậu chừa cho tớ chút việc làm, tớ mời cậu đi ăn, thế nào? Phương Viên tốt, cậu giúp mình đi!”
Phương Viên bất đắc dĩ gật đầu, cười nói: “Được, công việc chúng ta chia đôi, có điều đi ăn thì thật sự không cần, dạo này tớ đang giảm cân, không dám ăn nhiều dầu mỡ.”
“Giảm cân cơ đấy? Có phải vì cái miệng của Mã Khải kia không? Cậu căn bản không cần để ý, miệng cậu ta vốn dĩ chẳng phun ra được cái gì!”
Lâm Phi Ca cười hì hì tới trước mặt Phương Viên, duỗi tay nhéo cái hông mềm mại của bạn mình: “Tớ cảm thấy cậu như vậy đặc biệt đáng yêu!”
Đối với loại tiếp xúc da thịt này Phương Viên thật sự không thích, theo bản năng muốn tránh đi, mày cũng thoáng nhíu lại, nhưng cuối cùng cô vẫn không cử động, chỉ cười trừ, còn chưa kịp mở miệng, ngay cửa văn phòng đã xuất hiện một người đàn ông cao lớn, nhìn thân hình này ít nhất phải 1m90, cao to, đầu tròn, cằm có chút râu. Người đàn ông này nhìn vào văn phòng, vẫy tay với hai cô gái trẻ: “Phương Viên, còn cả bạn nữa kia, theo tôi, có vụ án mới.”
Dứt lời, anh ta liền rời đi.
Lâm Phi Ca nhìn thân ảnh cao to biến mất, nhịn không được mà ai oán thở dài: “Cậu xem, việc này phải nói cho ra lẽ, theo lý, tớ mới là đồ đệ 'ruột' của thầy, cậu và Mã Khải đều bị người khác đẩy tới đây, kết quả đã qua ba ngày, ngoại trừ tên cậu, tên của mình và Mã Khải thầy ấy đều không nhớ, cả ngày cứ 'bạn nữ kia', 'bạn nam kia' gọi hai chúng tớ! Cậu nói xem, mọi người đều giống nhau tới đây thực tập nhưng chênh lệch lại lớn như vậy, nếu cứ tiếp tục sợ là tới phải ăn dấm với cậu đấy!”
Vừa nói xong, nhìn biểu cảm của Phương Viênên có chút cứng lại, Lâm Phi Ca phụt cười ra tiếng, tùy tay ném giẻ lau lên bàn, phủi hết tro bụi, xua tay: “Tớ đùa thôi, cậu cần gì phải nghiêm túc như vậy? Đúng là đáng yêu mà! Không ngờ chúng ta mới tới ba ngày đã có cơ hội tham gia phá án, xem ra ông thầy không đáng tin cậy này cũng có chút thực lực, tớ đi trước đây, cậu cũng nhanh một chút, bằng không thằng nhóc Mã Khải kia lại nói bậy!”
Vứt lại một câu nhắc nhở, Lâm Phi Ca liền ra khỏi văn phòng chạy xuống lầu. Phương Viênên nhấp miệng, thở dài, nhặt cái giẻ lau Lâm Phi Ca để lại, chỉnh tề thu dọn, lúc này mới cầm áo khoác xuống lầu hội hợp với mọi người. Chờ cô xuống lầu, những người khác đều đã lên xe, Lâm Phi Ca và Mã Khải một trái một phải ngồi phía sau, “ông thầy không đáng tin cậy” Lâm Phi Ca vừa gọi ngồi ở giữa, bị bọn họ hưng phấn dò hỏi vụ án tới đau cả đầu, mà người ngồi ở ghế điều khiển phía trước lại trầm mặc, không nói một lời, mặc dù đồng nghiệp ngồi sau sắp bị đống nghi vấn của hai học trò bao phủ, anh ta tựa hồ không có ý định “rút đao tương trợ“.
Ba ngày thực tập, Phương Viên đã có thể biết mặt hầu hết các thành viên trong đội hình sự, “ông thầy không đáng tin cậy” này tên Đới Húc, vốn là hướng dẫn cho một mình Lâm Phi Ca, còn hướng dẫn của Mã Khải, cũng chính là người ngồi ở ghế điều khiển không nói một lời là tiền bối Thang Lực. Thang Lực này giữ chữ như vàng, trừ phi là công việc, yêu cầu thảo luận vụ án, bằng không anh ta sẽ tận lực không nói lời nào. Mã Khải giống hệt Lâm Phi Ca, cũng là người hay ba hoa, vì thế chưa hết một ngày, Thang Lực thiếu chút nghẹn tới sinh bệnh, cuối cùng liền chạy tới nhờ vả Đới Húc. Còn cô vốn dĩ sẽ đi theo cảnh sát tên Chung Hàn học tập, kết quả ngày đầu tiên đưa tới, vị tiền bối kia lấy lý do tính cách không hợp dẫn dắt thực tập sinh mà từ chối, cũng đem mình nhét tới chỗ Đới Húc, mà Đới Húc cũng rất sảng khoái thu nhận, một chút cũng không so đo.
Trong quá trình này, Lâm Phi Ca có lẽ có hai loại cảm xúc, đầu tiên là cảm thấy tiếc hận, bởi vì bọn họ vừa được phân tới đội hình sự thực tập đã nghe nói Chu Hành là đội trưởng, thậm chí là nổi tiếng soái ca trong Cục Cảnh sát thành phố A, có cơ hội tiếp xúc thân mật với soái ca như vậy, người làm đương sự Phương Viênên không có quá nhiều để ý lại khiến Lâm Phi Ca đứng ngồi không yên. Cảm xúc thứ hai của Lâm Phi Ca chính là, mới một màn vừa rồi, ba ngày trôi qua, ba thực tập sinh, Đới Húc chỉ nhớ tên một người, mặc kệ là chuyện gì, anh ta đều gọi “Phương Viênên và hai bạn họ kia”, điều này khiến người tự xưng là học trò “ruột” trong lòng có chút mất mát.
“Wow! Thật hay giả vậy? Thầy, mới tới là án bầm thây sao? Vận khí của bọn em rốt cuộc là quá tốt hay quá xấu vậy?”
Phía sau đã ngồi đầy, Phương Viênên không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể căng da đầu, mặt dày mở cửa ngồi vào ghế phụ, mông còn chưa đặt xuống đã nghe tiếng thét kinh hãi của Lâm Phi Ca, thời điểm ba chữ “Án bầm thây” vào tai, Phương Viênên không khỏi giật mình, tuy rằng lúc trước học ở trường ba năm nhưng rốt cuộc lý thuyết vẫn khác xa thực tiễn, tuy đã nhìn tiêu bản ở trung tâm thực nghiệm rất nhiều lần, nhưng dù sao tiêu bản cũng chỉ là tiêu bản, cùng thi thể máu me đầm đìa hoàn toàn là hai thứ khác nhau, không ngờ mới ngày thực tập thứ ba, bọn họ lại gặp vụ án có tính chất nghiêm trọng như vậy, hơn nữa ba người còn được phép đi tới hiện trường, Phương Viênên thật sự không biết nên vui hay buồn.
Đới Húc có lẽ bị Lâm Phi Ca và Mã Khải ồn ào tới đau đầu, bất đắc dĩ mà cười hai tiếng, nửa thật nửa đùa: “Coi như là tôi cho ba em mỗi người một phần 'lễ gặp mặt' đi.”
Phương Viênên không nhiệt tình như Lâm Phi Ca, hơn nữa cô ngồi phía trước, càng không tiện xoay người hỏi đông hỏi tây, sợ chọc người ta chán ghét, chỉ đành dựng lỗ tai nghe bọn họ và Đới Húc nói chuyện. Rất nhanh cô đã nghe ra, sáng hôm nay, Cục cảnh sát nhận được báo án, trong một khu cư, có người phát hiện thứ gì đó nghi là tay chân con người bị cắt, thể tích không lớn, hơn nữa còn bị chó mèo đi lạc gặm tới không nhìn rõ bộ dáng, nếu không phải còn một chỗ rõ ràng làm người vừa nhìn liền liên tưởng tới, rất có khả năng nó đã không thu hút bất kỳ sự chú ý nào.
Thời điểm nói qua tình hình, ngữ khí của Đới Húc vô cùng trấn định, tựa hồ đối mặt với trường hợp này sớm đã thành thói quen, cũng không hiếm lạ, mà Thang Lực lái xe biểu tình trước sau đều đạm mạc, ngược lại ba thực tập sinh trẻ tuổi lần đầu tham gia tâm tình ban đầu từ hưng phấn dần dần trở nên thấp thỏm.
“Tiền bối”, Phương Viên là người địa phương, cô biết người cung cấp địa chỉ hiện trường, hơn nữa trong nhà còn có một người họ hàng xa ở gần đó, xung quanh không hoang vắng, cho nên thời điểm lên tiếng tuy có chút thấp thỏm, nhưng cô vẫn nhịn không được mở miệng, thật cẩn thận quay đầu hỏi Đới Húc: “Nếu là giết người, vứt bỏ hoặc vùi lấp những bộ phận đó ở nơi hoang vu xa khu dân cư không phải sẽ tiện và an toàn hơn sao? Vì sao địa điểm phát sinh vụ án này lại là trong thành phố?”
“Vấn đề này em hỏi rất hay, chỉ tiếc là đã hỏi quá sớm.” Đới Húc nhún vai, xòe hai bàn tay, “Chưa tới hiện trường quan sát, cũng chưa biết được tình hình cụ thể, tôi trả lời không được.”
Nhảy hố 30/08/2019