Truy Kích Hung Án

Chương 9: Chương 9: Phương thức tư duy




Muốn chuẩn xác dẫm lên dấu chân của Đới Húc, đối với Phương Viên mà nói là chuyện không phải đặc biệt dễ dàng, ngày thường bước chân của Đới Húc đã khá dài, cơ hồ một bước của anh bằng hai bước của cô, nhưng vừa rồi Đới Húc lại bước nhanh qua, khoảng cách giữa hai dấu chân càng dài hơn nữa, Phương Viên cơ hồ phải nhảy mới có thể đảm bảo chính mình thật sự đạp lên dấu chân của anh. Phương Viên cứ nhảy như vậy, cuối cùng cũng tới trước mặt hai đống tuyết, ngay sau đó thời điểm phát hiện Đới Húc nhìn mình, trong ánh mắt dường như mang theo ý cười, cô bỗng nhiên nhớ lại sự kiện “đứng đây canh giữ” khi nãy.

“Vừa rồi anh kêu em dẫm lên dấu chân anh mà lại đây... Cũng là đùa sao?” Cô thử thăm dò.

Đới Húc vội vàng điều chỉnh cảm xúc, tận lực bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, lắc đầu, nghiêm trang nói: “Không phải, trước khi xác định có phát hiện, hai người chúng ta không nên gây thêm hỗn loạn, nhưng hiện tại nếu đã xác định, vậy đương nhiên phải chú ý bảo vệ hiện trường.”

Phương Viên lập tức gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn chỗ Đới Húc vừa đào bới, trong tay Đới Húc chỉ có cái xẻng, cho nên không thể đào sâu, nhưng chỗ tuyết đó đã bị anh đào lộ ra bùn đất, hơn nữa ở giữa có thể nhìn rõ tay của một người, cánh tay kia vẫn còn hoàn hảo, chỉ là đông lạnh tới tái nhợt cứng đờ, so với cánh tay của người còn sống hoàn toàn khác biệt, trừ bỏ bàn tay thoạt nhìn trông có vẻ bình thường, những bộ phận khác, ngoại trừ dính đất thì không chỗ nào hoàn hảo cả. Miếng thịt trên bàn tay rõ ràng bị cắt bằng dao, nhưng nó được giải quyết không quá sạch sẽ, có chỗ còn có thể nhìn thấy dấu vết của xương bị lấy ra, có chỗ xương vẫn còn được thịt bao phủ, thịt màu đỏ sậm nhưng không có vết máu rõ ràng. Dựa theo lý luận cơ sở của tri thức chuyên nghiệp, Phương Viên không có cách nào phán đoán được cuộc thời điểm hung thủ xử lý thi thể, máu trong người nạn nhân rốt cuộc chảy ra rất nhiều, hay là bởi vì mùa đông, cả thi thể đã bị làm khô và ướp lạnh.

Nhìn bàn tay hoàn hảo nhưng cứng đờ, loang lổ xương thịt kia, da đầu Phương Viên có chút tê dại, trên người như có mấy con kiến nhỏ bò tới bò lui. Sợ để lộ sự sợ hãi sẽ khiến Đới Húc thấy mình không đủ xứng đáng với nghề, cô chỉ hơi lui ra sau một chút, thở hỗn hển, hỏi: “Tay ở đây, có phải những bộ phận khác đều ở chỗ này không?

“Tôi cảm thấy khả năng này không lớn, vừa rồi đào bới, tôi phát hiện đất vẫn khá cứng, tôi thấy rất khó để tên hung thủ lần nữa đào hố chôn thi thể ở đây, như vậy sức lực tiêu tốn quá lớn. Trước không nói tới mục tiêu có phải quá lớn hay không, chỉ riêng phần thể lực, e rằng không dễ thực hiện như vậy. Hiện tại suy nghĩ lạc quan nhất chính là xung quanh đây có thể tìm được một nửa hoặc hơn phân nửa thi thể, còn lại phỏng chừng cũng được chôn trong công viên nhi đồng này.” Đới Húc nhìn biểu tình nỗ lực duy trì trấn định của Phương Viên, liền đi ra ngoài mấy bước, sau đó bảo cô đi cùng.

Tầm mắt rời khỏi cái tay kia, hô hấp của Phương Viên cuối cùng cũng trở về vững vàng thông thuận, cả người như được hồi sinh. Cô tò mò nhìn Đới Húc, đang muốn mở miệng dò hỏi thì Đới Húc đã đi trước nói ra suy nghĩ của cô, không đợi cô trêu chọc mình.

“Hiện tại có phải em cảm thấy tôi rất có khả năng là hung thủ đúng không?” Anh hỏi.

Phương Viên hoàn toàn không ngờ anh cư nhiên sẽ hỏi mình như vậy, kìm nén không được mà phụt cười ra tiếng.

“Nếu anh không phải cảnh sát, em khẳng định sẽ hoài nghi anh.” Cô vừa cười vừa ăn ngay nói thẳng, “Từ lúc nhận được báo án tới hiện tại, em không phát hiện bất cứ manh mối nào cho thấy thi thể có khả năng bị chôn ở công viên nhi đồng này, cho dù có, nhưng công viên nhi đồng lớn như vậy, chỉ riêng rừng cây này diện tích cũng không nhỏ, anh vì sao có thể lập tức tìm tới đây, một chút cũng không vòng vo? Em cảm thấy cho dù dắt theo cảnh khuyển cũng không nhất định tìm được chuẩn xác như vậy.”

Dứt lời, cô mới ý thức lời bản thân nói có rất nhiều vấn đề, vội sửa lại: “Không đúng không đúng, ý của em không phải là so sánh anh với chó, anh đừng chấp nhặt với em...”

“Tôi có lẽ...” Đới Húc không hề vì những câu này mà tỏ vẻ không vui, ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị, nghĩ nghĩ, nói, “Khứu giác của tôi không tốt như chó, nhưng đầu óc chắc chắn thông minh hơn. Không đùa nữa, chuyện này kỳ thật phải nhắc tới thành phần may mắn, tiếp theo chính là nếu em muốn phá án, đầu tiên phải học cách hoán đổi vị trí, nếu em không đứng trên phương diện của hung thủ mà đối mặt, ngay cả người có khả năng tư duy cũng khó làm được, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, em muốn giải thích vỡ kịch của đối phương, trước hết phải nắm được cách tư duy của hắn. Vừa rồi trước khi đến đây, ở trong xe không phải chúng ta có nói chuyện sao, nội dung khi đó em còn ấn tượng không?”

Phương Viên đương nhiên còn nhớ, lúc ấy Đới Húc hỏi cô không ít vấn đề, hiện tại suy nghĩ một chút, thì ra thời điểm bản thân nói ra suy nghĩ, trong đầu Đới Húc đã liên tiếp đưa ra phân tích và phán đoán của riêng mình.

“Nơi này phù hợp với địa điểm hung thủ lựa chọn vứt xác chúng ta vừa phân tích, trong thành phố, không cần suy xét việc vận chuyển thi thể ra ngoài thành, phương tiện đi lại đã là vấn đề, mà trong công viên mùa đông vốn dĩ ít người qua lại, khu rừng này nằm ở một góc, đất dày, đúng lúc nơi này đang thi công, cửa mở 24h, căn bản không có ai ngăn cản, xe ra vào của công nhân rất nhiều, ngay cả khi nãy lúc tới cũng không có ai để ý tới chúng ta, hung thủ ra vào nếu chọn thời gian tan tầm, khẳng định sẽ khiến người ta chú ý. Nhưng sao anh biết nơi này đang thi công?” Phương Viên hỏi.

“À, chương trình đời sống của thành phố A có chuyên mục giải quyết các vấn đề của người dân, mấy hôm trước chuyên mục đó có phát rằng nhiều người dân phản ánh, nói công viên nhi đồng vì xây dựng vào mùa đông mà xung quanh vô cùng dơ bẩn, cửa mở cả ngày, xe tải còn thường xuyên ra ra vào vào, người dân tập thể dục buổi sáng dần không tới đây, ngay cả phụ huynh dẫn con cái tới chơi cũng ngại người đông xe nhiều mà không đến, rất nhiều người gọi điện phản ánh việc này, người dẫn chương trình khi đó còn nói sắp xuân về hoa nở, mọi người nên hưu nhàn một chút, hiện tại tận lực kiên nhẫn.” Đới Húc nhướng mày, “Tôi có thể xem TV mà biết chuyện này, hung thủ khẳng định cũng có thể.”

“Thật không ngờ chương trình như vậy cũng có thể trợ giúp phá án.” Phương Viên dù sao tuổi vẫn còn trẻ, ngày thường đối với các tiết mục này chưa bao giờ cảm thấy hứng thú, trong ấn tượng, chuyên mục như vậy hình như chỉ có người già trong bữa cơm ngồi xem, không ngờ Đới Húc thông qua cái này mà biết được.

“Có nhiều lúc tin tức quan trọng đều giấu ở nơi bàng môn tả đạo, nhưng những chuyên mục linh tinh này nói không chừng cũng có thể cung cấp manh mối.” Đới Húc nói.

“Nhưng em còn một vấn đề, vì sao lại là rừng bạch dương này? Những nơi khác của công viên cũng có thảm thực vật bao trùm, tầng đất cũng dày.” Tuy rằng Đới Húc có được manh mối từ chuyên mục đời sống, nhưng nghi vấn trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn cởi bỏ. Vừa rồi Đới Húc giải thích vì sao anh lại mang cô tới công viên nhi đồng này, nhưng lập tức tìm được chỗ chôn thi thể, điều này vẫn khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.

“Em nói không sai, vẫn còn chỗ khác có thể đào hố chôn thi thể, nhưng em ngẫm lại xem đoạn đường chúng ta lái xe tới đây, em nói những nơi đó đều tương đối gần khu đang thi công, buổi tối lỡ như có người tới đi dạo, rất khó bảo đảm sẽ không gặp hung thủ đang chuẩn bị đào hố chôn thi thể, hiển nhiên như vậy không đủ chắc chắn. Nếu hiện tại không phải thời tiết đang lạnh, tôi có lẽ còn suy xét tới hồ nước nhân tạo kia.” Đới Húc đưa mắt nhìn về hướng hồ nước, “Nếu thi thể cột thêm đá bị vứt xuống hồ, dù sao cái hồ kia sâu hơn 10m, ở dưới nước tỷ lệ bị phát hiện sẽ thấp hơn, tốc độ hư thối cũng nhanh một chút, nhưng hiện tại trên mặt hồ bị phủ một tầng băng dày, người đi bên trên cũng rất an toàn, theo đánh giá độ dày của lớp băng chắc khoảng nửa mét, vì vậy đào nó có thể mệt hơn đào hết đất nhiều.”

“Nhưng rừng cây bên này cũng có rất nhiều đống tuyết chất chồng, anh vì sao lại xác định cái này như vậy?”

“Đống tuyết chỉ là một phương diện, trọng điểm là dấu bánh xe, điểm này vừa rồi tôi có nói, em cũng thấy rồi. Còn về đống tuyết này có gì đặc biệt sao...” Đới Húc lấy ra di động đưa cho Phương Viên, “Vừa rồi trước khi đào tôi có chụp mấy tấm hình, em có thể xem một chút. Đống tuyết này tuy không phải đống lớn nhất, nhưng em xem những chỗ khác, từng tầng từng tầng chồng cạnh nhau, vốn dĩ hẳn sẽ có trình tự phân cách, nhưng tình hình bên này, mọi thứ đều rối loạn, hơn nữa hai đống tuyết này ở cạnh nhau tương đối rời rạc, bên ngoài lại không có lớp tuyết đông cứng, rõ ràng đã bị ai đó động qua, hơn nữa lúc lấp hố lại, đất cát chắc chắn sẽ dính bên ngoài.”

“Phân tích và phán đóng của anh quá chuẩn xác!” Phương Viên tán dương từ tận đáy lòng.

Đới Húc ngượng ngùng sờ ót: “Kỳ thật tôi không chắc chắn với phán đoán này, cho nên không nói, nếu đào không ra, tôi sẽ không thừa nhận, bằng không thật quá mất mặt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.