Lời này của Lư Khai Tế vô cùng hợp lý, tuy rằng chịu nhiều thất bại trong tình cảm với Trương Ức Dao nhưng hắn vẫn bình tĩnh tìm được lý do thoái thác rõ ràng. Đới Húc không đưa ra bất kỳ bình luận nào, chỉ quan tâm dặn dò hắn dù cố gắng kiếm tiền cũng phải giữ gìn sức khỏe, nếu bản thân gục ngã rồi, tiền cũng không còn quan trọng.
Theo thường lệ, bọn họ còn phải hỏi thăm hành tung gần đây của Lư Khai Tế, với việc này Lư Khai Tế có chút không vui, nhưng hắn biết xuất phát từ vị trí của mình, hiện tại tiếp nhận điều tra là hết sức bình thường, vì thế dù không tình nguyện, hắn vẫn thành thật khai báo. Là một nhân viên nghiệp vụ, hàng ngày hắn chạy rất nhiều nơi, hành tung trước đó ba ngày hắn đã không thể nói nói chuẩn xác, ngay cả thời gian cũng nói rất mơ hồ, thỉnh thoảng còn phải sửa lại, nhìn qua, xác thật là nhớ không rõ.
Đới Húc thầm cân nhắc, với cuộc sống hiện tại của Lư Khai Tế, nếu hắn có thể nhớ rõ ràng, ngược lại sẽ có chút kỳ quái, vì thế không dò hỏi tới cùng.
Lúc này đã muộn, Đới Húc hỏi Lư Khai Tế có muốn ngồi nhờ xe họ về thành phố hay không, Lư Khai Tế vui vẻ nhận lời đề nghị này. Hắn vội vàng chạy vào nhà dân chào hỏi, không bao lâu, có mấy người nhiệt tình tiễn hắn đi, trong tay còn cầm một túi nilon nhường qua nhường lại với hắn, cuối cùng, Lư Khai Tế từ chối không được, nhận lấy, nói câu cảm ơn, sau đó mới lên xe.
"Người ta cho trứng ngỗng, vẫn còn mới, tôi lấy về cũng không thể nấu, chi bằng anh chị mang về ăn đi?" Sau khi lên xe, Lư Khai Tế đưa túi nilon của mình cho Mã Khải ngồi cạnh, "Họ nói là trứng ngỗng của nhà, mang về nấu ăn rất ngon."
"Không cần không cần, anh ở đâu? Sao lại không thể nấu cơm?" Mã Khải vội từ chối, thuận miệng hỏi thăm Lư Khai Tế.
Lư Khai Tế vừa nhận lại túi trứng ngỗng, vừa xấu hổ trả lời: "Tôi ở ký túc xá của nhà máy, sáu người một phòng, không có chỗ nấu ăn, mỗi bữa đều tùy tiện ăn bên ngoài, nếu là buổi tối tôi còn có thể dùng nồi cơm điện nấu chút mì để ăn."
"Kỳ thật với nghề nghiệp vụ này, hơn nữa cậu còn là nhân viên ưu tú của nhà máy, thu nhập hẳn rất cao đúng không? Ở ký túc xá làm sao nghỉ ngơi cho tốt?" Đới Húc vừa lái xe vừa hỏi.
"Không hẳn là thế." Lư Khai Tế trả lời, "Gần nhà máy chúng tôi rất ít nhà trọ, hơn nữa đa số đều cũ nát, tốn tiền đi thuê cũng không có ý nghĩa gì, muốn ở chỗ tốt phải đi xa, không chỉ riêng tiền thuê nhà, còn phải tốn tiền ngồi xe. Khi đó tôi còn yêu đương với Trương Ức Dao, hai túi trên cơ bản trống rỗng, kiếm nhiều tiêu nhiều, thậm chí còn phải nợ bạn bè một ít, sau khi chia tay, tôi còn phải trả nợ nửa năm, cho nên hiện tại không muốn lãng phí, cố gắng tích cóp cho riêng mình."
Đới Húc gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.
Trời tối, đường rất khó đi, may là Lư Khai Tế thường xuyên chạy tới đây làm việc, với nơi này cũng tương đối quen thuộc, vì thế hắn chủ động chỉ đường cho Đới Húc, rất nhanh bọn họ đã rời khỏi thị trấn. Lư Khai Tế tới đây giao hàng, vì thế lúc tới có lái một chiếc xe cũ, hắn còn phải lái về trả nhà máy, cho nên hai người sau khi để lại cách liên lạc liền chia tay. Đới Húc chở Mã Khải và Phương Viên về thành phố, đưa bọn họ đi ăn tối rồi chở từng người trở về nghỉ ngơi. . truyện teen hay
Tối nay vốn dĩ là Hàn Nhạc Nhạc trực, nhưng trong nhà chị ấy có việc, vì thế Cố Tiểu Phàm tới thay, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền về Cục Công An trực đêm. Phương Viên ở chung với Cố Tiểu Phàm không tồi, cô ấy thích đàn chị đi trước hoạt bát này, vốn định cùng cô ấy tâm sự, hi vọng sau khi kết thúc thực tập sẽ có người từng trải cho mình chút ý kiến, nhưng thấy Cố Tiểu Phàm bận rộn bên ngoài cả ngày, bộ dáng có chút mệt mỏi, cô lại không dám quấy rầy.
"Sư tỷ, ở đây có nước ấm, sợ buổi tối không ngủ được nên em không pha trà, chị uống một chút đi." Thấy Cố Tiểu Phàm đã về, Phương Viên vội rót ly nước cho cô ấy, "Rất mệt sao?"
"Vẫn ổn, không tính là quá mệt, có điều..." Cố Tiểu Phàm cười khổ, "Bạn học Lâm Phi Ca kia của em cũng thật nhiệt tình, không ngừng đi theo nói chuyện với chị, chị thật sự không chống đỡ được em ấy!"
Phương Viên chỉ cười cười, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ, cô vốn cho rằng Lâm Phi Ca nói muốn tìm hiểu cô gái thoạt nhìn bình thường này làm sao có thể tán được soái ca Chung Hàn kia chỉ là thuận miệng mà thôi, không ngờ cô ấy thật sự đi dò hỏi!
"Sao thế? Em có tâm sự gì sao?" Cố Tiểu Phàm thấy Phương Viên hình như có chuyện muốn nói với mình, chờ mãi không thấy cô mở lời nên chủ động hỏi.
Phương Viên xua tay: "Không có gì, không có gì, em vốn định hỏi tại sao trước khi tốt nghiệp chị lại quyết định tới thành phố A làm việc, sau mới nhớ, chị vốn là người ở đây."
"Đúng vậy, khi đó chị cũng vì nhà mình ở đây nên mới quyết định quay về." Cố Tiểu Phàm gật đầu, nói xong mới nhận ra chuyện Phương Viên định nói, "A, xem chị này! Em cũng sắp tốt nghiệp rồi, đang không biết sau khi tốt nghiệp mình sẽ đi đâu đúng không?"
Phương Viên có chút xấu hổ: "Mọi người có lẽ đều đã có quyết định, chỉ có mình em tới hiện tại vẫn không biết nên ở lại bên này hay đi nơi khác."
"Chị lúc trước... Gia đình hi vọng chị trở về, dù sao làm nghề này của chúng ta, bọn họ vốn không yên tâm, chúng ta càng đi xa họ càng chịu không nổi." Cố Tiểu Phàm nhớ lại quá trình bản thân từ lúc tốt nghiệp cho đến khi vào nghề, cảm thấy chính mình không thích hợp đưa ra ý kiến, "Chị cảm thấy chuyện này em hỏi chị cũng thế thôi, chị là người dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh, đi đâu cũng được, một hai năm gần đây mới trưởng thành một chút. Chị nghĩ em cứ làm theo mong muốn của mình là được, muốn ở gần gia đình thì tranh thủ ở lại, nếu muốn đi nơi khác tìm kiếm cơ hội mới, thử xem cũng không tồi."
Phương Viên gật đầu, cô biết đề tài này không thể tiếp tục, cho dù Cố Tiểu Phàm rất tốt, nhưng cô vẫn không thể nói rõ nổi khổ trong lòng, với cô, thành phố A vô cùng quen thuộc, nhưng lại là nơi khiến cô đau lòng, ở lại nơi này, cô càng cảm thấy cô độc, cho dù ở trước mắt hay tới nơi xa xôi khác, nên nhớ, đều sẽ nhớ, không nhớ, trước sau đều không thể nghĩ ra.
Sáng hôm sau, không biết có phải vì bạn gái mình trực đêm hay không, Chung Hàn tới rất sớm, còn mang theo đồ ăn. Phương Viên xem như dính ánh hào quang của Cố Tiểu Phầm mà cũng có một phần. Cơm sáng mới ăn một nửa liền có người tới, có điều không phải Mã Khải hay Đới Húc, mà là hai thanh niên, hai trong bốn người trước đó bọn họ gặp ở đài truyền hình của trường Trương Ức Dao theo học. Một người là Từ Thành Nhân hôm đó bận rộn cả ngày, người còn lại là Thái Phong nhiệt tình dẫn bọn họ đi tìm phòng trọ của Trương Ức Dao. Người dẫn bọn họ tới là Đường Hoằng Nghiệp, có lẽ vì trước đây chưa từng tới Cục Công An, hơn nữa còn là đội hình sự, thái độ có chút câu nệ. Đường Hoằng Nghiệp không biết bọn họ tới làm gì, chỉ nghe nói bọn họ là bạn học của Trương Ức Dao, muốn tới đội hình sự tìm Đới Húc, anh cho rằng bọn họ tới cung cấp manh mối, nên tiện đường dẫn tới văn phòng.
Chung Hàn vẫy tay với hai người, ý bảo họ không cần đứng ở cửa, tới đây ngồi. Từ Thành Nhân có vẻ thoải mái hơn Thái Phong một chút, cười gật đầu với Chung Hàn, đi tới cái bàn trống cách họ không xa mà ngồi xuống, Thái Phong đi theo cậu ta, cũng kéo ghế ngồi bên cạnh. Chung Hàn nhìn hai người bọn họ, bọn họ không nói lời nào, Phương Viên thấy thế vội giới thiệu họ cho Chung Hàn.
"À, hai cậu là bạn học của Trương Ức Dao sao?" Trước đó Chung Hàn có nghe Đới Húc kể lại quá trình điều tra bên trường học, bởi vì chưa từng trực tiếp gặp Từ Thành Nhân và Thái Phong nên với bọn họ hoàn toàn xa lạ, "Có chuyện gì muốn báo với chúng tôi sao? Đới Húc vẫn chưa tới, có điều hai cậu cũng có thể nói với tôi, vụ án này tôi cũng tham dự."
Thái Phong nhìn Từ Thanh Nhân, liên tục ra hiệu bằng mắt, Từ Thành Nhân nhấp miệng, cuối cùng cười nói với Chung Hàn: "Anh trai, là thế này, hôm nay chúng tôi tới là muốn hỏi thăm, vụ án Trương Ức Dao mất tích điều tra tới đâu rồi? Có tiến triển gì chưa?"