Thái độ của Kha Hữu Văn khiến Đới Húc và Phương Viên không biết nói gì. Nếu không phải đã tiếp xúc với Kha Hữu Lợi, sau khi nghe chủ nhiệm thuật lại, có lẽ bọn họ đã khẳng định Kha Hữu Lợi là loại đàn ông vứt bỏ con cái sau khi kết hôn. Nhưng vì đã liên lạc với Kha Hữu Lợi trước, nói ông ta không quan tâm Kha Tiểu Văn là không đúng, chẳng qua Kha Hữu Lợi dành quá nhiều sức lực cho việc làm ăn, không quá để ý gia đình mà thôi.
Chủ nhiệm không biết ấn tượng của Đới Húc và Phương Viên về Kha Hữu Lợi là gì, bản thân thầy thì không thích Kha Hữu Lợi, kể xong chuyện đó không khỏi cảm thán: “Vợ tôi hay bảo thà rằng không có cha làm quan cũng không thể không có mẹ đã xin cơm, tôi nghe không lọt tai lắm, nhưng cẩn thận ngẫm lại sự thật đôi khi tàn khốc như thế. Ngô Học Hải tìm mọi cách bắt nạt Kha Tiểu Văn, mẹ thằng bé thì luôn che chở, ngay cả ba của Kha Tiểu Văn cũng bâng quơ bỏ qua chuyện con mình bị bắt nạt.
Nói tới chuyện của Ngô Học Hải và Kha Tiểu Văn, chủ nhiệm nhớ tới một chuyện về Ngô Học Hải, nhưng dù sao cảnh sát tới đây để tìm hiểu về Kha Tiểu Văn, thầy ta không chắc có nên nói hay không, dò hỏi Đới Húc, thấy Đới Húc có hứng thú mới nói: “Là thế này. Tôi cảm thấy tư tưởng của mẹ Ngô Học Hải có chút vấn đề, không đơn thuần là cưng chiều con mình đâu, bà ta hình như không nhận rõ con mình như thế nào.”
“Thầy đang nói về tính cách hay vấn đề nào khác?”
“Đều có.” Chủ nhiệm thở dài, “Dù là thành tích học tập hay tính cách hai đứa trẻ Ngô Học Hải và Kha Tiểu Văn chênh lệch một trời một vực. Nhưng mẹ của Ngô Học Hải hình như không ý thức được vấn đề này. Dù Ngô Học Hải hư thế nào, bà ta đều cho rằng chỉ là con trai nghịch ngợm mà thôi, cái gì cũng có thể chấp nhận, cái gì cũng có thể tha thứ. Dù Ngô Học Hải học hành thế nào, bà ta đều cảm thấy con trai mình ham chơi, chỉ cần ngày nào đó tự giác học tập, thành tích của thằng bé lập tức có thể một bước lên trời. Nói thật, hai đứa nhỏ Ngô Học Hải và Kha Tiểu Văn đều không phải kiểu thông minh, nhưng tính cách Kha Tiểu Văn trầm tĩnh, lại siêng năng học tập nên mới có thành tích tốt như vậy.”
“Thế còn Ngô Học Hải?”
Chủ nhiệm thở dài: “Kha Tiểu Văn là trò cưng của tôi, cho nên khi nghe nói thằng bé gặp nạn, tôi hơi tâm trạng một chút, anh chị thông cảm. Anh chị muốn hỏi Ngô Học Hải sao, thật ra thằng bé rất ngốc, cả ngày chỉ biết gây chuyện, chẳng làm được gì.”
“Nhưng mẹ của Ngô Học Hải lại cảm thấy con trai mình rất thông minh đúng không?” Đới Húc cười hỏi.
“Đúng vậy. Thành tích mỗi kỳ thi của Ngô Học Hải đều đứng chót bảng, mẹ của thằng bé vẫn cho rằng con mình rất ưu tú, chỉ là không đặt tâm tư vào việc học mà thôi. Tôi nói với bà ấy việc học như xây nhà, cơ sở không vững chắc, nhà không thể xây cao, sớm muộn gì cũng sụp. Bà ấy không để bụng, còn nói với tôi con trai mình không giống người thường, lúc nhỏ bà bói bảo số nó tốt lắm. Lúc đó tôi bực bội, cãi lại sao chị không đưa nó vào rừng tập võ đi, học hành làm gì, chị không nghe nói học sinh đậu vào Thanh Hoa hay Bắc Đại đều nhờ vào việc siêng năng học tập hả!” Chủ nhiệm dở khóc dở cười, “Đến thời điểm trước khi thi lên cấp ba, trường chúng tôi có mở họp phụ huynh cho họ ý kiến. Khi ấy mẹ của Ngô Học Hải tới hỏi tôi Kha Tiểu Văn định thi vào trường nào, tôi bảo với thành tích của cậu bé thì Kha Tiểu văn sẽ thi vào trường top đầu. Bà ấy thế mà hỏi tôi con trai mình có thể ghi nguyện vọng giống Kha Tiểu Văn không. Tôi giật mình, nói rằng việc này chắc không được, bởi vì năng lực giữa hai đứa nhỏ có chênh lệch quá lớn. Bà ta nói không sao, cùng lắm thì Kha Tiểu Văn vào lớp chuyên, con trai bà ta học lớp thường. Tôi uyển chuyển ám chỉ nửa ngày, thấy bà ta nghe không lọt tay, cuối cùng chỉ có thể nói ra, tôi nói không chỉ là lớp thường, với thành tích học tập của Ngô Học Hải thì thằng bé đừng hòng đậu vào các trường cấp ba tốt.”
“Mẹ của Ngô Học Hải có phản ứng thế nào?” Phương Viên có thể đoán được thái độ của Ngô Thư Cầm, với độ che chở và cưng chiều con trai mình của bà ta, nghe xong chắc chắn sẽ cảm thấy không vừa lòng.
Chủ nhiệm lắc đầu: “Đúng là không nói lý lẽ. Bà ta chỉ vào mặt tôi hỏi tôi dạy học sinh thế nào, trước giờ không có học sinh hư, chỉ có giáo viên không tốt, nếu không phải tôi giáo dục không đúng cách, sao có thể làm ảnh hưởng tới thành tích học tập của con trai bà ta, con trai bà ta thông minh như vậy, thầy bói còn nói tương lai rộng mở, dựa vào đâu Kha Tiểu Văn có thể ghi danh vào trường chuyên, còn con trai bà ta thì không thể. Tôi tức quá, nói được thôi, con trai chị cũng có thể ghi danh, tôi đưa ra lời khuyên cho chị là không muốn suy nghĩ kỳ lạ của chị làm trễ nãi thằng bé, chị không chấp nhận, cứ muốn sống trong ảo tưởng của mình, tôi không cản được. Ngoài ra tôi muốn nói với chị rằng ba mẹ là người thầy đầu tiên của con trẻ, giáo dục gia đình là cơ sở giáo dục của trường học, nếu chị muốn biết tại sao Kha Tiểu Văn có thể ghi danh vào trường chuyên còn con chị không được thì tốt nhất đừng đôi co với giáo viên, tự xem lại chênh lệch giữa hai đứa nhỏ rốt cuộc nằm ở đâu. Bà ta giận quá, đá cửa bỏ đi, sau đó thật sự ghi danh vào trường chuyên, nhưng với khả năng của Ngô Học Hải cả ba nguyện vọng đều rớt, nghe nói cuối cùng phải cho học trường nghề.”
Quả nhiên Ngô Thư Cầm đã có cảm giác phân cao thấp giữa Ngô Học Hải và Kha Tiểu Văn, điều này Phương Viên có thể nhận ra khi tiếp xúc với Ngô Thư Cầm, thậm chí sau khi biết Kha Tiểu Văn gặp nạn qua đời, Ngô Thư Cầm không hề che giấu cảm xúc, có thể thấy bà ta ghen ghét Kha Tiểu Văn giỏi hơn con trai mình đã không phải chuyện ngày một ngày hai.
Hiện giờ nghe chủ nhiệm kể, cô càng chắc chắn điểm này, ngay cả việc Ngô Học Hải vào trường nghề cũng không phải do Ngô Thư Cầm nhìn rõ sự thật, mà là vì con trai bà ta không thể vượt mặt Kha Tiểu Văn trong kỳ thi cấp ba, cho nên không thể không lựa chọn như vậy.
Kết thúc buổi nói chuyện với chủ nhiệm của Kha Tiểu Văn, Phương Viên và Đới Húc cảm ơn, để lại cách liên lạc, sau đó rời khỏi trường cấp hai, lái xe về cục Công An. Phương Viên vốn định hỏi thăm người quen của Ngô Thư Cầm nhưng đề nghị này bị Đới Húc phủ quyết.
“Không được, bây giờ chúng ta đi hỏi thăm, dù có lặng lẽ thế nào cũng sẽ bị truyền tới tai Ngô Thư Cầm, trước khi có chứng cứ cụ thể, nếu điều tra Ngô Thư Cầm mà bị bà ta phát hiện, bà ta sẽ tới gây rối, tuy chúng ta không phải không có lý do, có thể ứng phó, nhưng mất nhiều hơn được.” Đới Húc lắc đầu, “Bà ta là y tá, nghề nghiệp này có tính nhạy cảm nhất định, nhưng không thể vì nghề nghiệp mà khẳng định điều gì đó, những thứ như oxy già và ống chích trên thị trường bán rất nhiều, không thể vì thế mà nghi ngờ Ngô Thư Cầm, dù sao bà ta cũng là mẹ kế của Kha Tiểu Văn, thân phận nhạy cảm như nghề nghiệp, nếu không phải bà ta, chúng ta đi tìm hiểu, bà ta sẽ thẹn quá thành giận, hơn nữa cho dù đến cuối cùng chúng ta loại trừ hiềm nghi của bà ta, em có suy xét đến việc bà ta ở chỗ làm sẽ phải chịu áp lực dư luận thế nào không? Dù không phải bà ta giết người, cũng sẽ có người nói Kha Tiểu Văn vì bà ta mà chết.”
Phương Viên sửng sốt, Đới Húc thật sự suy xét rất sâu xa, cô quả thật đã nghĩ tới khả năng nếu Ngô Thư Cầm phát hiện, bà ta sẽ chạy tới gây rối, nhưng là người có liên quan chặt chẽ với người chết, còn là người cuối cùng gặp cậu bé, điều tra Ngô Thư Cầm không có gì đáng trách, bọn họ căn bản không cần sợ Ngô Thư Cầm ầm ĩ, nhưng về dư luận sẽ mang đến ảnh hưởng gì với Ngô Thư Cầm, điểm này Phương Viên thừa nhận cô không nghĩ tới, hai hôm nay nghe nhiều về thái độ của Ngô Thư Cầm với Kha Tiểu Văn, cô không nhịn được mà đứng về phía cậu bé, cho nên bắt đầu có thành kiến với Ngô Thư Cầm.
Nhưng dư luận cũng có thể giết người, tuy dùng hai chữ “giết người” có lẽ hơi khoa trương, nhưng ảnh hưởng dư luận mang tới thế nào bản thân Phương Viên biết. Trước đây trong vụ án Hướng Văn Ngạn giết người phanh thây, hắn còn lợi dụng truyền thông khiến họ gặp vô vàn khó khăn. Nếu Ngô Thật sự vì cái chết của con riêng mà bị cảnh sát điều tra, người xung quanh sẽ bình luận bà ta thế nào, điều này không cần nghĩ cũng biết.
“Do em suy xét không chu toàn, hơn nữa... Còn xử trí theo cảm tính chủ quan.” Phương Viên thở dài, tự kiểm điểm.
Đới Húc nhìn cô, cũng thở dài, không biết nên nói thế nào mới tốt, đành phải thay đổi đề tài: “Tôi thấy chúng ta thông báo với mẹ ruột của Kha Tiểu Văn đi, dù sao con trai mình gặp nạn, là mẹ đẻ dù thế nào cũng có quyền được biết, hơn nữa còn có nghĩa vụ phối hợp với chúng ta.”
Phương Viên điều chỉnh lại trạng thái của mình, gật đầu: “Vâng. Vậy chúng ta về Cục Công An thôi, sau đó gọi điện thông báo với mẹ ruột của Kha Tiểu Văn, mời bà ấy tới một chuyến.”