Khi nói chuyện, hốc mắt bà đã đỏ, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, tích trên mu bàn tay, bà lại hoàn toàn không có tâm tình bận tâm, hai mắt nhìn Đới Húc chằm chằm, lần nữa cầu xin: "Tôi không muốn xem ảnh chụp, cậu dẫn tôi đi gặp con gái đi, cầu xin cậu!"
"Bà đừng..." Ba của Trương Ức Dao vốn còn khiếp sợ, nghe vợ mình nói cũng lập tức rơi nước mắt, "Tim bà không tốt, người trên ảnh chụp xác thật là Dao Dao nhà chúng ta, bà đừng tự tìm khổ cho mình... Cho dù lại nhìn thì có thế nào, bà xem cái bớt kia, rõ ràng là con gái của chúng ta..."
"Tôi biết tôi biết!" Mẹ Trương Ức Dao khóc lóc lắc đầu, "Con gái tôi thật đáng thương, tuổi nhỏ như vậy đã không còn, tôi ít nhất phải gặp con bé lần cuối không được sao! Tôi phải tận mắt nhìn thấy mới tin được, bằng không tôi không cam lòng, tôi thật sự không cam lòng, con gái tôi còn quá trẻ..." Nói rồi, bà ấy rốt cuộc cũng không nhịn được bi thống, tựa đầu vào vai chồng mình, khóc rống lên.
Ba Trương Ức Dao dùng mu bàn tay lau nước mắt chảy xuống, thái độ thay đổi, đã chịu thỏa hiệp với vợ mình, ngẩng đầu nhìn Đới Húc: "Đồng chí, việc này... Cậu có thể cho chúng tôi tận mắt gặp con gái mình không?"
"Theo lý mà nói là có thể, nhưng suy xét tới tình hình trước đó bác nhắc tới trong điện thoại..." Đới Húc thấy họ đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, lại thấy mẹ Trương Ức Dao không kiềm chế được mà bật khóc, bản thân cũng có chút khó khăn.
"Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao." Mẹ Trương Ức Dao nghe anh nói thế bỗng nhiên đứng dậy kéo tay Đới Húc, dường như chuẩn bị quỳ xuống, "Tôi chỉ muốn gặp con gái đáng thương của tôi một lần cuối cùng, tôi không sao, tôi bảo đảm sẽ không có chuyện gì, cầu xin cậu dẫn tôi đi gặp nó đi!"
May là Đới Húc cao to nhiều sức lực, một tay vội vàng giữ lấy cánh tay mẹ Trương Ức Dao, thời điểm đầu gối bà ấy còn chưa chạm đất đã đỡ bà ấy lên.
"Vậy được." Việc đã đến nước này, anh cũng không tiện nói gì thêm, đành phải phân công nhiệm vụ cho Mã Khải và Phương Viên, "Hai em cùng tôi và họ tới chỗ pháp y. Lâm Phi Ca, em ở lại chờ tôi thông báo."
Phương Viên vội vàng qua hỗ trợ đỡ mẹ Trương Ức Dao, bọn họ rời văn phòng, qua chỗ pháp y. Lâm Phi Ca ở lại, bản thân cô ấy sợ tử thi, không dám đi theo, hơn nữa bên này quả thật cần một người ở lại tùy lúc chiếu ứng, nhiệm vụ đương nhiên rơi xuống đầu cô.
Dọc đường đi qua chỗ pháp y, Đới Húc và Phương Viên đều không ngừng nhắc nhở mẹ Trương Ức Dao, giúp bà ấy có tâm lý tốt trước, miễn cho vừa thấy thi thể Trương Ức Dao liền chịu kích thích quá lớn. Vừa rồi ba của Trương Ức Dao còn chưa hiểu vấn đề, nhưng ở cạnh nghe Đới Húc và Phương Viên khuyên nhủ, trong đầu cũng có suy nghĩ riêng, sắc mặt càng âm trầm, lại suy xét tới bệnh tình của vợ mình, cũng kiên trì nói chuyện, hỗ trợ xây dựng tâm lý dự phòng.
Nhưng cho dù chuẩn bị nhiều như vậy rốt cuộc vẫn không thắng nói tình trạng quá mức dọa người của thi thể, ba của Trương Ức Dao vừa nhìn thấy cô ấy sắc mặt liền trắng bệch, mà người mẹ một tiếng cũng không kịp nói, đột nhiên che ngực, cả người ngã xuống, rơi vào hôn mê.
Chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra, Đới Húc vội gọi cấp cứu, pháp y Lưu đi lấy thuốc trợ tim hiệu quả nhanh ổn định cho mẹ Trương Ức Dao trước, sau đó cho bà ấy nằm một chỗ, mãi tới xe cấp cứu của bệnh viện tới, ba Trương Ức Dao theo vợ mình lên xe cứu thương, Đới Húc lái xe chở Phương Viên và Mã Khải theo sát. Tới bệnh viện rồi, tình hình của mẹ Trương Ức Dao đã ổn định một chút, bác sĩ nói tinh thần đột nhiên chịu kích thích mới ngất đi như vậy, tạm thời không sao, chỉ là về sau phải tránh kích động cảm xúc, cố gắng giữ bình tĩnh, nghỉ ngơi nhiều, miễn cho lần nữa phát bệnh.
Mẹ của Trương Ức Dao vẫn còn chưa tỉnh, nhìn tình hình của bà ấy lúc này, Đới Húc cũng không thể miễn cưỡng ép bà ấy phối hợp điều tra. Trương Ức Dao đã gặp bất hạnh, không thể vì điều tra một vụ án mà khiến người khác cũng vứt bỏ tính mạng, cho nên anh định nói chuyện với ba Trương Ức Dao một chút, sau đó trở về, để bà ấy ở đây tĩnh dưỡng, khi nào sức khỏe ổn định lại, có khả năng tiếp nhận điều tra hoặc muốn cung cấp manh mối họ sẽ lại tới tìm, bằng không, thật sự không có cách nào miễn cưỡng.
Tình hình ba của Trương Ức Dao thoạt nhìn kỳ thật cũng khiến người ta phải lo lắng, sắc mặt ông ấy trắng bệch, đôi mắt vô hồn, hai tay đan vào nhau không ngừng run lên, có thể nhìn ra, vì chăm sóc vợ mình, thần kinh của ông ấy luôn căng chặt, không phải không khổ sở không bi thống, chỉ là tình thế trước mắt không cho ông ấy ngã xuống, làm đàn ông, ông ấy chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Đới Húc kêu Mã Khải xuống lầu mua mấy chai nước về, sau đó đưa một chai cho ba của Trương Ức Dao ngồi ngây ngốc một chỗ ở ghế trên hành lang, ông ấy nhận lấy, nắm chặt trong tay, không uống, cũng không nói gì. Đới Húc chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, không nói một câu.
Lặng im một thời gian tương đối dài, ba của Trương Ức Dao thở dài một tiếng, dùng mu bàn tay xoa mạnh đôi mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Không phải đã nói người tốt sẽ có hảo báo, người tốt cả đời bình an sao, con gái tôi là đứa trẻ ngoan như vậy sao có thể..."
Đới Húc vỗ lưng ông ấy, tỏ vẻ an ủi, cũng thở dài, nói: "Tuy rằng người chết không thể sống lại, nhưng chúng tôi khẳng định sẽ tìm lại công lý cho mọi người, sẽ không để kẻ làm ra chuyện này ung dung ngoài vòng pháp luật."
Ba của Trương Ức Dao kéo tay Đới húc, ra sức gật đầu, nước mắt theo gương mặt đầy nếp nhăn chảy xuống: "Con gái nhà chúng tôi là đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện, tôi và mẹ nó không có tiền đồ, tiền không kiếm được bao nhiêu, chỉ đủ cho nó đi học, nhưng nó trước nay chưa từng so đo, cũng chưa từng oán trách, lên đại học không bao lâu liền bắt đầu vừa học vừa làm, sau thời gian học sẽ ra ngoài kiếm tiền, sau còn làm gia sư cho nhà nào đó. Con gái nhà chúng tôi ngoại trừ học phí, tiêu xài sinh hoạt trên cơ bản không cần gia đình chu cấp, tôi và mẹ nó đau lòng, nói với nó đừng vất vả như vậy, ba mẹ từng tuổi này cũng không cần mua quần áo gì cả, con tuổi trẻ, lại xinh đẹp, con cứ lấy tiền mua quần áo xinh đẹp, cùng bạn học ra ngoài đi chơi xem phim. Kết quả con gái tôi nói, nó không cần, nó tuổi trẻ có thể nỗ lực, kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền không chỉ vì tương lai của bản thân, còn phải để tôi và mẹ nó không phải chịu khổ, có thể cùng nó hưởng phúc, về sau ba mẹ nó cũng giống người khác có thể an hưởng tuổi già, nuôi thú cưng, ra ngoài du lịch. Tôi cảm thấy người làm ba như mình thật quá thất bại, không thể cho con gái cuộc sống tốt nhất, còn khiến con mình vì mình mà nhọc lòng. Trong lòng tôi hiện tại, nhiều nhất là hối hận, nếu chúng tôi quyết liệt ngăn cản nó, không cho nó ra ngoài kiếm tiền, nói không chừng nó đã không xảy ra chuyện! Tôi không cần nó kiếm nhiều tiền, có sự nghiệp lớn, chỉ cần người bình bình an an, hiện tại cái gì cũng không còn!"
"Bây giờ chúng ta đừng nói những cái 'nếu như' nữa, cũng không thay đổi được gì, hơn nữa việc này xảy ra, người có lỗi là kẻ gây chuyện kia, hai bác đừng tự trách." Đới Húc an ủi.
Phương Viên ở bên cạnh nghe, cảm thấy miêu tả của ba Trương Ức Dao hoàn toàn trái ngược với những gì bạn học cô ấy nói, cho dù là bạn nam hay nữ, hoặc là bạn cùng thuê phòng, bọn họ nói về Trương Ức Dao có ca ngợi có chỉ trích, nhưng không ai nói về khát vọng và lý tưởng của cô ấy, vì tiền đồ mà nỗ lực phấn đấu hình tượng bên ngoài, ngược lại càng trở nên nũng nịu, mỗi ngày trang điểm xinh đẹp ra ngoài hẹn ngoài, là 'cục cưng nhỏ' của các nam sinh.
Đương nhiên, ai cũng có nhiều mặt, ở trước người khác nhau sẽ bày ra các mặt khác biệt, hơn nữa thời điểm đánh giá, con người thường xuất phát từ vị trí của mình, đa phần đều là ý kiến chủ quan, ví dụ như nữ sinh vì ghen ghét mà mắng, nam sinh vì thưởng thức vẻ đẹp của nữ sinh mà khuynh mộ, còn con cái trong mắt cha mẹ thường sẽ có rất nhiều ưu điểm, cứ như vậy cho dù miêu tả khác nhau rất lớn nhưng rất khó để chắc chắn ai mới chuẩn xác.
"Nếu là thế, gánh nặng của Trương Ức Dao thật không nhẹ, bác nói cô ấy không đòi tiền sinh hoạt với gia đình, như vậy, ngoại trừ tiền thuê trọ, cô ấy còn phải lo ăn uống và phí khác, có thể tranh thủ sau giờ học mà đi làm quả thật rất khó, đường nói hiện tại sinh viên có thể làm thế hay không, nếu cho tôi quay lại trường đọc sách, tôi cũng chưa chắc đã duy trì trạng thái này." Cách nói chuyện của Đới Húc không hề có châm chọc hay nghi ngờ, giống như đơn thuần cảm khái một câu.
Cho dù ý anh biểu đạt là Trương Ức Dao căn bản không thể thông qua việc vừa học vừa làm mà có tiền chi tiêu, nhưng vì thái độ không có tính công kích, nên ba của Trương Ức Dao không phản cảm hay có chút mâu thuẫn cảm xúc, thậm chí cũng không hề kinh ngạc chuyện cô ấy thuê trọ bên ngoài.
"Đúng vậy." Nghe Đới Húc nói xong, ông ấy còn chua xót phụ họa, "Con bé dọn ra ngoài để tiện cho công việc, thời gian ở ký túc xa hạn chế, còn phải chịu thêm gánh nặng tiền trọ. Nó chẳng mua gì cho mình, mỗi lần về nhà còn mua cái này cái nọ cho chúng tôi, toàn là mấy thuốc bồi bổ rất chất lượng, chúng tôi cản cũng cản không được, đứa con hiểu chuyện hiếu thuận như vậy, ông trời đúng là đui mù!"