Truy Mộng

Chương 6: Chương 6: Khảo Hạch




Dòng người hối hả

“ Mộng ca, những gì huynh nói khi nãy,...,khi nãy, có thật không “. Mẫn Mẫn e thẹn nĩ non

“... “

“ Mẫn Nhi rất xinh đẹp, ta tự thấy mình không xứng với muội “. Mộng Vũ im lặng một hồi rồi cất lời tâm sự

“ Ta tứ cố vô thân, chẳng may gặp nạn, cũng may nhờ ông cháu Mẫn Nhi cứu giúp, ân tình này ta suốt đời không bao giờ quên, ta vốn dĩ không phải người của thế giới này, một ngày nào đó ta sẽ rời đi nơi này để trở về quê hương, Mẫn Nhi ta thật xin lỗi vì câu nói khi nãy, ta... “

“ Mộng Ca “. Mẫn Mẫn nhẹ nhàng cắt lời

Mẫn Mẫn đôi mắt nhìn chăm chú Mộng Vũ thật lâu rồi cất tiếng

“ Mộng ca, ta thích huynh “. Mẫn Mẫn mạnh dạn nói ra một cách chân thành

Cuộc đời nhiều bến rẽ, không biết rằng mai đây cuộc đời sẽ đi về tận đâu, vì thế những gì ta muốn thổ lộ, muốn bày tỏ, ta cứ mạnh dạn nói ra, suy nghĩ của Mẫn Mẫn rất đơn giản, nói hết tâm tư của mình ra, nhỡ đâu đối phương lại yêu thích bản thân mình, cứ dấu diếm rồi để lạc mất nhau thì một đời hối tiếc

“ Huynh biết không, khi mới nhìn thấy huynh, muội cứ nghĩ là ông trời ban huynh xuống bầu bạn với muội đó, từ nhỏ muội đã không có cha mẹ, hằng ngày cũng không có bạn bè “

“ Gặp được Mộng ca muội rất vui, muội muốn đi cùng huynh đi khắp nơi, dù mai này có ra sao đi chăng nữa muội cũng sẽ không hối hận “

“ Ta vẫn không biết mình sẽ đi đến nơi đâu và sẽ phải làm những gì muội vẫn đồng ý theo ta, sẽ rất khổ cực muội vẫn theo ta ư “. Mộng Vũ nghiêm nghị hỏi

“ Dù chết muội vẫn theo huynh “

“ Ngốc lắm, muội mà ở thế giới của ta thì người ta bán sang Trung Quốc tùe hồi nào không hay đấy “. Mộng Vũ trêu chọc nói

“ Đi đâu cũng được, miễn là có huynh “

“ Hả “. Mộng Vũ mặt co giật rồi bật cười

“ Ngốc “

Mộng Vũ lòng cười toe toét

“ Ô, ta đã có gấu, a haha “

“ Thằng nào lúc trước nói tao ế, chúng mày căng mắt ra mà nhìn đi này, thấy chưa, thấy chưa, a ha ha “

“ Tao nhớ mặt chúng mày hết, thằng bán xôi nói là có chó mới yêu mày, thằng bán bánh bò lại bảo chuẩn bị xuất gia đi, haizz, toàn những lời cay đắng đâm vào tim mình mỗi đêm “

“ Mà bây giờ đã khác, ahaha “

“ Vỗ tay, vỗ tay, ahaha “

Coong.....

Mộng Vũ ngồi xuống ôm lấy đầu la lối

“ Ui da, đầu tôi, ui da, đầu tôi “

“ Cái cột đèn đâu mọc ra thế này, đang mơ đẹp “. Mộng Vũ xoa đầu bực bội

“ Khúc khích “. Mẫn Mẫn ân cần đỡ hắn dậy miệng cười thật đáng yêu

“ Bảo bảo ngốc “Đền Long Thần phía trước quảng trường những hàng dài người đứng chen chúc, người người trao đổi trò chuyện huyên náo cả một vùng

“ Nam nữ thanh niên từ 16 tới 18 bước lên phía trước xếp thành đội ngũ chỉnh tề đi theo hướng dẫn của Nam Mong tiến đến khảo hạch đài, những người không có phận sự lui lại 50 bước, không được náo loạn hay làm ồn “. Giọng nói vang vọng khiến đám đông ngừng huyên náo

Hàng dài người nhanh chóng tách làm 2, một tiến lên, một lui lại

Mộng Vũ cùng Mẫn Mẫn cùng tiến vào trong dòng người lên phía trước, thí sinh tham gia đợt khảo hạch lần này đông một cách bất thường, có lẽ sự hiện diện của 5 vị trưởng lão Thanh Long Tông đã khiến đợt khảo hạch lần này động hơn dự kiến

“ Thí sinh tiến đến ghi danh rồi quay lại xếp thành đội ngũ “. Đài cao âm thanh lại phát ra

Thí sinh lần lượt lên ghi danh, đến lượt Mộng Vũ đã là lượt 1550, Mẫn Mẫn ghi danh sau Mộng Vũ một thứ tự

Phía trên đài cao là 10 cái khảo hạch bàn, khảo hạch bàn là một quả cầu hình tròn, phía trên là mức thang màu từ ( lục, lam, tím, đỏ, vàng), 5 loại màu sắc tượng trưng cho 5 loại tư chất, có những thiên tài còn xuất hiện kèm theo nguyên tố trong thiên địa như ( Băng, Hỏa, Lôi, Phong, Thổ, Kim), nhueng đó cũng chỉ là truyền thuyết chứ chưa có ai chững kiến người có thể điều khiển tự nhiên cả

“ Báo danh đã xong, các thí sinh nghe danh bước lên phía trước, mỗi lượt 10 người xếp theo thứ tự gọi tên tiến về khảo hạch bàn theo thứ tự gọi của mình, tất cả nghe rõ chưa, người nào làm trái quy định, đi nhầm bàn hoặc gọi 3 lần mà không tiến lên xem như bị loại “

“ Khảo hạch bắt đầu “. Thành chủ Hải Dương Thành đích thân tuyên bố mở màn đợt khảo hạch năm nay khiến cả quảng trường nhiệt độ càng được hâm nóng lên

“ Thứ nhất Khôi Long.... Thứ mười Tam Tại “

Mười người nhanh chóng tiến lên đài và cũng rất nhanh quay trở về

“ Khôi Long màu lam, tư chất tốt, Hoành Thi màu lam, tư chất tốt... Tam Tại màu lục, tư chất bình thường “

Từng tốp người tiến lên khảo hạch đài, đa số ra về với vẽ mặt chán chường và thất vọng, tư chất lam và lục chiếm đa số trong những người này, Trưởng Lão Thanh Long Tông sẽ không chú ý đến những tư chất thấp kém ấy nên những thí sinh này mới ũ rủ đến như vậy

“ Thứ nhất Minh Vi.... Thứ mười Diệp Vân Phong “

“ Là Diệp Vân Phong, là con trai thành chủ Hải Dương Thành Diệp Long “. Chúng thí sinh có người hô lên

“ Nghe nói Diệp công tử là Thông Linh cảnh tầng một rồi, ta đoán là tư chất Tím trở lên “. Một vị thí sinh nói

“ Đoán mò gì dong dài, có kết quả rồi kìa. Một thí sinh khác lên tiếng

“ Minh Vi màu Tím, tư chất Thượng Đẳng “

“ Woa là màu tím, ta thật hâm mộ “. Một thí sinh tư chất màu lục la lên

“ Tư chất tím vẫn là bình thường thôi, Diệp Vân Phong vẫn chưa công bố kìa “ Một vị thí sinh khinh miệt ngó sang người này lên tiếng

“ Hàng Hiệu màu lục....., Diệp Vân Phong màu đỏ, Tư Chất Siêu Quần “

Dưới khán đài cũng như hàng ghế giám khảo như nổ tung, tư chất đỏ trăm năm hiếm có kì tài không ngờ lại xuất hiện

“ Chúc mừng Diệp Thành Chủ, ta thay mặt Thanh Long Tông tuyên bố Diệp Vân Phong từ hôm nay sẽ là đệ tử nội môn của Thanh Long Tông “ Nghiêm Nhan trưởng lão nói ra trên mặt không dấu nỗi xúc động

“ Thật hâm mộ, tư chất hiếm có, được làm nội môn đệ tử, tại sao ta lại không được, ông trời thật bất công, ta tại sao lại là tư chất lục, ông trời đố kị anh tài a, đố kị anh tài a...................Ui da thằng nào đánh ta vậy “. Một thí sinh bị loại than thở thì bị một thí sinh bên cạnh đánh vào đầu

“ Sao ngươi không nhãy sông tự tử luôn đi, ngươi mà cũng là anh tài, thúi lắm “. Thí sinh kia nói ra

“ Ta đây mới là anh tài, ôi thật là trời cao đố kị anh tài a “

Phía dưới những thí sinh bị loại bắt đầu than thở

“ Trời cao đố kị anh tài “

“ Ông trời không có mắt “

“ Máy bị hỏng “ v..v

“ Tất cả im lặng cho ta “. Một trưởng lão giám thị khảo hạch bàn lên tiếng quát mắng

“ Tất cả trật tự, thí sinh nghe tên bước lên khảo hạch đài khảo thí “

“ Thứ nhất Bạch Vân Phiêu... Thứ mười Mộng Vũ “

“ Ô, đến lượt ta rồi, màu đỏ à không ta thích màu vàng hơn, rồi ta sẽ nỗi tiếng, ta sẽ có fan hâm mộ, mọi người sẽ biết tên tuổi của ta, a ha ha ha “. Mộng Vũ lòng tự luyến cười ha hả

“ Mộng Vũ lần thứ nhất, Mộng Vũ lần thứ hai “. Phía trên đài cao giọng nói vọng xuống

“ Mộng Vũ ca, nhanh lên kẻo bị loại kìa “ Mẫn Mẫn lay lay Mộng Vũ đang mơ mộng

“ Có Mộng Vũ “. Mộng Vũ la to rồi chạy lên làm chúng thí sinh cười ồ lên

“ Bạch Vân Phiêu cái tên này nghe quen quen nhỉ “

“ Mộng Thánh Thơ lên đài kìa mọi người, mọi người đoán sẽ là màu gì nào “. Một vị đại hán cười nói

“ Ta đoán màu đỏ “. Một vị nữ tử ánh mắt si mê nhìn Mộng Vũ nói

“ Ta đoán màu tím..., ta đoán màu đỏ...., ta đoán... “

Mộng Vũ tiến lên tay đặt nhẹ vào quả cầu, cảm giác lần đầu tiên chạm vào một tiên khí khiến hắn có chút hồi hộp, từng đợt gió thổi qua khiến hắn cảm giác lâng lâng khó tả, như mình đang điều khiển được cơn gió vậy

“ Ô, màu vàng chắc rồi, quá dễ “

Trên đài cao giám khảo lại bắt đầu thông báo

“ Bạch Vân Phiêu màu đỏ, tư chất Siêu Quần “

Mọi người lại một phen hét lên

“ Ta nhớ rồi là Bạch Viên Phiêu đến từ Nam Đô “. Thí sinh đãng trí la khi nãy bỗng la lên

“ Mộng Vũ... “

Dưới khán đài lẫn ban giám khảo ngẫn ngơ hồi lâu, dường như không tin vào tai mình

“ Hahaha, chết cười ta, haahaa “. Dưới khán đài âm thanh cười cợt chế giễu bắt đầu vang lên

“ Thấy chưa có đứa không có tư chất kìa, trời cao đố kị anh tài a, bất công, bất công quá “. Nhóm thí sinh màu lam, màu lục la toáng lên.

“ Ách. Mộng Vũ trợn mắt

“ Không có hả, What the heo? “. Mộng Vũ hét lên

Đám đông lại cười ồ lên

“ Phế vật, đi chết đi, vẫn còn mớ hả, haaahaa “

“ Mộng ca, chúng ta đi, ta không muốn khảo hạch nữa “. Mẫn Mẫn nhìn những người kia hậm hực kéo tay Mộng Vũ đi ra khỏi đám đông chế nhạo rồi rời Long Thần Đền

“ Mộng thánh thơ chỉ là người phàm, tại sao lại như vậy “. Đám đông hâm mộ Mộng Vũ tiếc nuối

Phía trên đài cao âm thanh gọi thí sinh lại bắt đầu vang lên, từng tốp thí sinh lần lượt đi lên

Một nữ tử vừa bước lên khảo hạch bàn vừa lẩm bẩm

“ Tiếc thật, hắn làm sao lại là người phàm, người phàm “

Một lát sau

“ Tú Nhi màu đỏ.... “

“ Hoa Anh màu đỏ...”

Phía dưới lại nổ tung, nhưng trong lòng mọi người lại đặt ra nghi vấn

“ Sao năm nay màu đỏ lắm thế nhỡ “

Anh tài xuất hiện lớp lớp đại diện cho sự biến thiên về thời đại, chiến tranh nổ ra sẽ là đại diện cho thời đại này

“ Màu máu, ôi ta nghe thấy mùi chiến tranh “

“ Thời đại sắp thay đổi “

Bến tàu vắng tanh, Mộng Vũ lủi thủi lên một chiếc thuyền vắng khách ngồi xuống mặt ủ rũ

“ Mộng ca, huynh đừng buồn nữa, cuộc sống một người bình thường cũng vui mà như Gia gia vậy, không tranh dành, không mưu toan “. Mẫn Mẫn mở lời an ủi

Mộng Vũ ánh mắt trở nên nghiêm nghị hắn nhìn Mẫn Mẫn và nói

“ Cám ơn muội, ta sẽ không buồn nữa, ta vốn dĩ là một người bình thường, tuổi thọ của ta lớn nhất chỉ 70-80 tuổi mà thôi, không tu tiên được thì sao, ở đây ta có thể sống tới 100 hay thậm chí 200 tuổi như gia gia của muội, ta còn gì để đòi hỏi nữa, ta nên cảm thấy may mắn mới đúng “

“ Chúng ta quay về thôi Mẫn Nhi “. Mộng Vũ ân cần nắm tay Mẫn Mẫn và nói

“ Vâng “.Mẫn Mẫn nhẹ nhàng đáp lời

“ Thuyền đã đến giờ khởi hành, hành khách ổn định chổ ngồi “. Tiếng nói trong thuyền vang vọng bến thuyền

“ Xuất phát “

Long Thôn phía bên ngoài 2 dặm trôi nỗi trên mặt nước tám chiếc thuyền nhỏ trên mỗi chiếc thuyền 10 tên đại hán mặt mày dữ tợn đang ngồi ngay ngắn

“ Đại ca “. Một tên đại hán mặt đày sẹo lên tiếng

“ Trong thôn cảnh giới rất ít, đa số đã đi Hải Dương Thành, chúng ta... “ Nói đến đây hắn đưa tay lên cổ làm hành động gì đó

“ Tất cả nghe lệnh, lên bờ, vật nào lấy được là lấy hết, nam tất cả giết hết, nữ bắt về, nghe rõ chưa “. Tên Nam tử mặt đầy lông lá nói

“ Nghe rõ “. Đồng bọn đồng thanh, âm thanh trầm thấp

“ Tất cả lên cho ta, gà chó không tha, lên “

“ Lên “. Một tên hét lên

“ Giặc cỏ, giặc cỏ “. Phía xa ở đất liền, chuông mỏ đều vang lên

“ Ném nó xuống sông, đúng là quân ăn hại “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.