Dạo bước trên chợ ăn đêm,
nàng hàng nào cũng ghé vào, trên tay cầm nào thịt nướng bắp nướng, bánh quai
vạt, và vài thứ linh tinh khác, trên gương mặt nở nụ cười hạnh phúc đến rạng
rỡ. Phố đêm tấp nập người người qua lại, tiếng rao hàng náo nhiệt khiến nàng
không thể bỏ qua bất cứ hàng quán nào. Gần đó một thân hình cao lớn đang rảo
bước hướng ngược lại với nàng. Sau một chuyến đi dài mệt mỏi hắn thảnh thơi
ngắm cảnh buôn bán tấp nập của phố ăn đêm. Rồi hắn trông thấy một cô nương trẻ
chừng 16 tuổi khuôn mặt nàng khá bình thường nhưng nàng có đôi mắt tinh ranh to
đẹp làm sáng hẳn khuôn mặt. Tay nàng ta bận rộn cầm đầy thức ăn trên khuôn mặt
là nụ cười rạng ngời hạnh phúc như trên tay không phải thức ăn này nọ mà là
những thứ trân quý. Một kẻ đụng phải nàng ta, tay hắn cầm túi tiền nàng ta treo
lủng lẳng bên hông. Hắn nhíu mi rồi thật nhanh không thấy đâu nữa, chỉ một lát
hắn đã ở ngay trước mặt nàng, tay hắn bắt lấy kẻ trộm tiền. Nàng đang thường
thức xiên thịt nướng thì bỗng dưng ở đâu một người đi ngang quẹt qua đụng phải
nàng, đang bối rối muốn xin lỗi người ta thì đột nhiên xuất hiện một kẻ cao lớn
kéo tay kẻ kia lại. Kẻ vừa đến võ công thật thâm hậu, hắn đến sát nàng nà nàng
không hề hay biết. Ngỡ ngàng vì bất ngờ một phần, một phần khác là vì vẻ đẹp mê
hoặc chúng sinh của hắn làm nàng choáng ngợp. Dù Vũ Đình cũng đẹp nhưng kẻ kia
mang vẻ đẹp nghiêm nghị mà nam tính.Nàng trợn tròn mắt há mồm và ngơ ngẩn cả
người. Nhưng hành động thất lễ ấy cư nhiên được thức tỉnh rất nhanh khi thấy
hắn đối phó vời tên đạo tặc. Chiêu thức rất quen mắt, nhíu mi suy nghĩ bỗng
hình ảnh xẹt qua não. Nàng cư nhiên bỏ chạy... hắn, hắn... hắn chính là gã hộ
vệ cho tên vương gia mà nàng và tiểu thư đang có ý đồ mưu hại.
Nói mưu hại vì Vương gia của hắn ta dù có thù diệt môn với tiểu thư cũng chưa
từng đắc tội qua với nàng. Nhưng xét về mặt tình cảm chủ tớ, nàng giúp tiểu thư
là việc Thiên kinh điạ nghĩa (việc hiển nhiên). Ai bảo hắn uy hiếp chén cơm của nàng, diệt trừ hắn cũng nằm trong
nghĩa vụ phải làm thôi. Nhìn theo kẻ đang cố chấp đuổi theo trả túi tiền. Vì sợ
sẽ tiêu hết tiền trong một lúc nên nàng chia nhỏ tiền ra tiêu, đó cũng là lý do
nàng bỏ của chạy lấy người. Thấy hắn sắp đuổi tới nàng hít sâu một hơi rối nín
thở sử dụng tuyệt chiêu lắc mình biến mất.
Hằng phong bị mất dấu nàng ta, đáy mắt hắn xẹt qua một chút kinh ngạc nhưng rất
nhanh biến mất. Khuôn mặt vẫn không có chút biểu hiện gì, nhưng tâm hắn thực sự
có chút hiếu kỳ, sao nàng ta vừa thấy hằn lúc đầu thì thất thần nhưng rất nhanh
sau đó liền chạy trối chết. Khi thấy nàng ta thất thần hắn còn tưởng rằng nàng
ta cũng sẽ giống những nữ nhân khác bổ nhào vào hắn. Đang định dọa nàng ta sợ
để khỏi bị đeo dính thì nàng ta bỏ chạy như gặp quỷ.
Và điều khiến hắn thấy thú vị là 16 năm qua hắn chưa từng mất dấu bất cứ kẻ nào
khi đuổi theo. Vì là sát thủ số một của Phong Linh Sát nên hắn rất tự tin vào
kinh công của bản thân. Nàng cư nhiên thoát khỏi hắn, và theo hắn nhận thấy
kinh công nàng dùng cũng khá quái. Đành phải bỏ ý định trả lại túi tiền cho
nàng hắn quay đầu bước trở về phủ Chính vương.
Khi bóng dáng hắn vừa khuất, thân ảnh màu hồng nhạt bước ra từ một thân cây cố
gắng hít thở như thể nếu hắn đứng lâu thêm chút nữa nàng sẽ chết vì ngạt thở.
Thở dài vì còn hai xu chưa kịp tiêu đầy tiếc nuối, nàng chợt bừng tình, mà sao
ta phải trốn nhỉ. Lại thở dài, đúng là có tật giật mình mà.
Về đến khách điếm nàng đem hết các túi tiền ra xem xét một hồi. Móc cẩn thận
từng tờ giấy trong túi tiền một ra. Này túi tiền hình hoa sen, này túi tiền
hình hoa mai, này túi tiền hình con bướm, này túi tiền hình đôi nhạn. Hừ cư
nhiên mất ngay túi tiền đôi uyên ương. Sở dĩ trong tất cả các túi tiền của nàng
có viết giấy vì nhìn những hình dạng méo mó được thêu trên đó nàng không thể
nhớ được mình thêu cái gì.
Tiểu thư dạy nàng thêu, nhưng thề có trời đất nàng đã rất cố gắng, thế mà bọn
chúng cư nhiên chẳng nể mặt, không bao giờ giống với hình đang nàng tưởng tượng
ra. Nhưng chiếc túi thêu uyên ương ấy nàng thêu giống nhất, đẹp nhất và nó là
cái duy nhất được tiểu thư khen, vì thế nàng thích nó nhất.
Ngồi trong căn phòng nhỏ Hằng Phong móc từ trong áo ra túi tiền của vị cô nương
ban tối. Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm vào hình thù ky quái được thêu trên túi
tiền, một cặp ốc sên. Hắn chỉ thấy người ta thêu chim, thêu hoa chưa từng thấy
ai thêu ốc sên lên túi tiền cả. Mở dây buộc bên trong là 2 đồng tiền và một tờ
giấy. « Túi tiền thêu hình uyên ương » khóe môi hắn giật giật vài
cái. Hằn lại nhìn một lần nữa cái này nhìn thế nào cũng giống ốc sên, sao có
thể là uyên ương được. Tuy hắn không một thân nho nhã như Vương gia nhưng cũng
không đến nỗi không biết uyên ương, Minh Nguyệt cũng có lần thêu uyên ương tặng
hắn, chỉ có điều hắn không nhận. Hắn nghe ngoài cửa có kẻ đến:
- Vào đi. Hắn lạnh lạnh ra lệnh, kẻ đến là Minh Nguyệt, nàng quỳ gối khom lưng
hành lễ.
- Gia, việc ngài giao Minh Nguyệt đã hoàn thành. - Thanh Thanh và Ngọc Kiều báo
cáo Ngọc Phượng rất lạ.
- Nàng ta không phải Ngọc Phượng. - Hắn nhàn nhạt nói như thể không quan trọng.
- Nhưng gia, ta đã xác định nàng ta không phải dịch dung. Mọi thứ nàng ta đều
nhớ, chỉ là lời nói và hành động có chút kỳ quái.
- Từ giờ gọi nàng ta là Thiên Nhạc.
- Nhưng gia...
- Chỉ là tên gọi thôi... hắn kết thúc vấn đề không muốn tiếp tục tranh luận
nữa. - Như hiểu được ý nghĩ hắn, nàng ta im bặt, quay người định rời đi.
- Minh Nguyệt, ngươi nhìn thử, cái này là thêu gì? - Hắn giơ lên túi tiền trong
tay cho nàng xem.
- Thuộc hạ không chắc lắm nhưng hình như là uyên ương nhưng thếu quá nhiều nét,
nhiều nét sai và lộn xộn. - Nàng ta nhìn túi tiền trong tay chủ nhân, là con
gái nhà có truyền thống thêu may lớn nhất kinh thành nàng chưa từng thấy một
tác phẩm thêu nào tệ như thế. Thế mà sao lại có người dám đem tặng chủ nhân kia
chứ, nàng đã thêu rất nhiều uyên ương chỉ mong chủ nhân nhận. Nhưng liếc mắt
ngài cũng chưa từng liếc qua, đến tột cùng chủ nhân chiếc túi tiền đó là nữ
nhân thế nào.