Tác giả: Luna Huang
Bên này, Mã Phi Yến được đưa ra ngoài hoa viên. Chu thị cùng Tô thị bảo ma ma đặt bàn tính cùng hai chồng sách to lên bàn. Trước mặt Cung Vô khuyết thì hứa hẹn chỉ bảo tận tình, hiện tại thì ném cho nàng câu:
“Phi Yến cứ xem, chỗ nào không hiểu cứ hỏi.”
Mã Phi Yến cắn răng nghiến lợi “vâng” một tiếng rồi ngồi xuống chậm rãi xem. Chu thị cùng Tô thị ngồi bên ung dung thưởng trà. Nàng há để cho bản thân thiệt thòi mà hai người kia lại an nhàn như vậy. Thế là cứ chừng hai phút nàng lại mang sách đến nói nàng không hiểu.
Chu thị cùng Tô thị thay phiên nhau giải thích đến khô cả cổ họng, trà cũng đổi hết một bình thế mà Mã Phi Yến vẫn cứ hỏi không ngừng miệng.
Khó chịu, Tô thị hỏi: “Lúc trước Mã phu nhân không ở đây nhị phòng của các ngươi do ai quản lý?”
Mã Phi Yến không ngại nói dối: “Là do đại bá mẫu một tay phụ trách.”
Chu thị ngạc nhiên, ngẩng đầu dời tầm mắt qua người Mã Phi Yến: “Mã phu nhân không cho người dạy người?” Làm sao một nữ nhân lại không biết quản lý sổ sách như vậy? Nghe nói cả nữ công gia chánh nàng cũng không được học.
Mã Phi Yến vờ cười ngượng, đáy mắt lóe sáng rất nhanh liền giấu xuống: “Sức khỏe của Phi Yến vốn không tốt, trước khi phụ mẫu rời đi có dặn dò không nên để Phi Yến học bất kỳ thứ gì. Đại bá mẫu cũng là làm theo lời dặn thôi.”
Tô thị cùng Chu thị nghe được Mã Phi Yến một chút gì cũng không biết, trong lòng liền run lên một cái, khóe miệng khẽ nhếch ẩn hiện ý cười mỏng. Tô thị muốn từ Mã Phi Yến rút chút tiền bỏ túi riêng nên tin này tuyệt đối là chuyện vui đối với nàng. Chu thị càng vui mừng hơn, nếu nàng không biết gì thì vị trí chính thê này của nàng cũng là hữu danh vô thực thôi.
Chu thị khẽ gật đầu, thu lại ý cười nói: “Vậy ngươi cứ mang sổ sách về từ từ xem đi, xem mãi cũng sẽ hiểu thôi. Ba ngày sau bắt đầu giao hết cho ngươi.”
Dút lời, nàng ta cùng Tô thị viện cớ có hẹn với đám phu nhân nào đấy liền rời đi. Bỏ lại Mã Phi Yến ở hoa viên lòng tràn đầy câm hận. Lý nào nàng đã nói như vậy rồi bọn họ vẫn cố tình ép bức nàng. Nghĩ nghĩ liền bảo Bạch Chỉ Ngân Chỉ ở cách đó không xa mang sổ sách đến lầu hai.
Vừa bước được hai bước đã thấy Cung Vô khuyết tiến đến: “Xong rồi sao?” Hắn thấy nàng liền bước nhanh đến hỏi, đảo mắt cũng không thấy Chu thị cùng Tô thị đâu.
Hắn không ở thư phòng ra đây làm gì? Nàng là không muốn trở lại thư phòng với hắn nên mới nhân cơ hội này chuồn lên lầu hai thưởng trà. Hắn đây là muốn bắt nàng về thư phòng sao?
“Xong rồi, giờ đi xem sổ sách.” Miệng nói nhưng chân vẫn bước, mắt nàng cũng không hề nhìn hắn.
Cung Vô Khuyết nắm tay nàng kéo đi, miệng còn phun ra ba chữ: “Vào thư phòng.”
Nàng biết ngay mà, thể nào hắn cũng ép nàng đến thư phòng. Mỗi người một chỗ không phải rất tốt sao?
Bước vào trong thư phòng, Bạch Chỉ Ngân Chỉ mang sổ sách để lên bàn nhỏ bên nhuyễn tháp rồi ra ngoài khép cửa lại. Cung Vô Khuyết sớm biết nàng có năng lực quản lý nên cũng không hỏi vấn đề đó mà nói với nàng về chuyện xuân dược đêm qua. Tay hắn cũng không quên kéo nàng ngồi xuống nhuyễn tháp.
Mã Phi Yến ngạc nhiên đến độ một âm thanh cũng không phát ra được. Người hạ dược cư nhiên lại là mẫu thân của nàng a, bi ai biết bao. Tuy là không phải cố ý nhưng cũng là đem danh tiếc của nàng suýt nữa thì hủy đi rồi.
Cung Vô Khuyết thấy biểu hiện ngẩng ngơ của nàng liền đưa tay véo hai gò má trắng hồng rồi lại nói: “Nhạc phụ, nhạc mẫu hôm nay đã dọn ra khỏi Mã phủ rồi.”
Kinh hỉ chưa đi qua kinh hỉ khác lại đến, Mã Phi Yến không tự chủ được vội nắm vai hắn lay lay: “Ngươi nói sao? Tại sao phụ mẫu lại dọn ra khỏi đó?” Chẳng phải là bảo lão thái gia, lão thái thái trăm tuổi mới dọn đi sao? Sao giờ lại như vậy? Do nàng sao, nghĩ đến đây mắt nàng có chút đỏ lên.
Mã Tuấn Vĩnh vốn trọng chữ hiếu nhưng giờ đây vì nàng mà rời khỏi Mã gia như vậy khác nào đem chữ hiếu kia đặt xuống hàng thứ đâu. Suy cho cùng nàng mới là bất hiếu, còn hại cả phụ mẫu bất hiếu cùng mình.
Cung Vô khuyết thấy nàng kích động liền ôm lấy nàng vỗ vỗ vào vai an ủi, giọng hắn đều đều vang lên: “Bọn họ không muốn làm ảnh hưởng đến quan hệ của Mã gia cùng Trữ thân vương và Thục phi nên mới đưa ra quyết định đó.”
Hắn vốn không định nói với nàng. Nghĩ tới nghĩ lui về lại mặt khác nào nàng cũng biết đâu. Thay vì để nàng nháo ở đây còn tốt hơn hôm lại mặt khóc lóc ầm ĩ.
Mã Phi Yến trầm mặc một hồi rồi đưa tay đánh Cung Vô Khuyết: “Đều tại ngươi cả, nếu ngươi không cố chấp thì phụ mẫu ta có cần phải quyết định như vậy không?” Sao lúc nãy hai huynh trưởng không nói với nàng? Họ là sợ nàng phiền lòng đi.
“Nàng không cảm thấy tách chi rất tốt sao? Nàng vì sao phải chạy đi làm tiểu nhị? Vì sao phải mở Bách Hoa Mộng?” Cung Vô Khuyết để mặc nàng đánh hắn, hắn nhàn nhạt nói: “Nàng ở đó có vui vẻ không? Lúc nàng vừa trở về lĩnh mười đại bản có tư vị thế nào? Còn chuyện ngay trong hôn lễ của Mã Viễn Hành thì thế nào? Chuyện cắt giảm chi tiêu của nhị phòng thì lại làm sao?”
Đương nhiên chuyện hắn biết còn nhiều hơn như vậy nữa. Chỉ là liệt kê số ít cho nàng biết mà thôi. Chỉ bằng bao nhiêu đó nàng cũng đủ hiểu được hắn muốn nói gì rồi.
Động tác của Mã Phi Yến ngừng lại, đôi mắt phượng ngấn lệ đỏ hoe nhìn hắn đầy kinh ngạc: “Ngươi biết?” Lúc đó hắn còn không ở kinh thành cơ mà.
Cung Vô Khuyêt lấy khăn giúp nàng lau khóe mắt, giọng hắn lại tiếp tục khẽ vang trong phòng: “Vậy nàng nghĩ ta đưa Tuyết Ly cùng Thiết Trụ cho nàng chỉ để giúp nàng chải tóc thôi sao?”
Mã Phi Yến kinh ngạc độ thần thông quản đại của hắn. Kiếp trước có thời gian xem Tv nhiều cũng có nhiều nhân vật thần thông quảng đại như vậy. Lúc đó nàng chỉ nghĩ là do biên kịch có đầu óc tốt thôi, không ngờ hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi.
Thấy nàng cúi đầu, cắn môi, hắn lại nói: “Ta lại không thấy nàng có bất kỳ hành động gì nên liền thay nàng đem Mã Phi Vũ tặng đến cho Trữ thân vương rồi.”
Hóa ra chuyện Mã Phi Vũ phải gả đi cùng hắn có liên quan. Nhưng nàng lại thấy được Mã Phi Vũ rất vui vẻ cơ mà: “Chuyện cũng đã qua rồi, hận nàng ta thì mười gậy đó ta cũng đã chịu có làm gì cũng vậy thôi.” Thấy Mã Phi Vũ gả đi không tốt như vậy nàng cũng có chút tiếc nuối. Nếu nàng ta không phải cùng nàng tranh giành Vũ Văn Dương Khải thì e là nàng cùng nàng ta cũng không phát sinh quan hệ tệ như vậy đâu.
Cung Vô Khuyết cười phì kéo chóp mũi của nàng: “Tại sao ai nàng cũng đối xử tốt, trừ mỗi ta ra?” Ngay cả lúc trước nàng trêu ghẹo Vũ Văn Dương Khải ra thì hiện tại vẫn là có quan hệ cực tốt a.
Mã Phi Yến trừng mắt nhìn hắn, còn không phải là do hắn mang xui xẻo đến cho nàng sao? Lần đầu gặp mặt đã hại nàng trật chân rồi, những lần tiếp theo toàn là xui xẻo.
“Do ta không thích ngươi.” Mã Phi Yến vừa nói vừa đẩy hắn ra bản thân ngồi cách xa hắn ra. Nhỡ nàng lại bị tuấn nhan của hắn mê hoặc đến hồ đồ hôn hắn thì tiêu.
Mặt Cung Vô khuyết tối lại một phần, hắn biết rõ điều đó nàng đâu cần phải nói ra miệng như vậy. Hừ nhẹ một tiếng, nén giận nói: “Cho dù nàng có thích hay không thì vẫn là đã gả cho ta.”
Mã Phi Yến hừ một cái rõ kêu, nhếch môi khinh bỉ nói: “Lúc đầu ngươi chẳng phải nói là không muốn thú thê nên bảo ta giúp sao? Giờ cũng đã giúp rồi, không nên diễn giả thành thật đâu.” Nói xong nàng đứng dậy chạy nhanh ra ngoài, nếu để hắn kéo lại thì không xong.
Cung Vô Khuyết thấy nàng rời đi liền tức giận, những thứ đặt trên bàn nhỏ bên nhuyễn tháp đột nhiên khiến hắn cảm thấy chướng mắt liền một tay hất hết xuống đất.
Tiếng động lớn vang lên trong thư phòng, Thế An bước đến cũng kinh ngạc. Từ trước đến nay chẳng phải gia của hắn đều là bình tĩnh sao giờ lại thành bộ dạng thế này? Gõ cửa nhẹ giọng hỏi: “Gia, bên trong không có chuyện gì chứ?”
“Không gì, cho người vào thu dọn một chút.” Cung Vô Khuyết đứng dậy bước đến bàn tiếp tục xem kinh thư.