Truy Thê

Chương 12: Chương 12: Bị tính kế




Tác giả: Luna Huang

Mã Phi Yến vui vẻ ở trong viện tưới hoa. Hôm qua nàng chịu ủy khuất nên Mã Tuấn Vĩnh hứa đáp ứng nàng một nguyện vọng. Nàng liền bảo muốn trồng hoa tử đinh hương.

Sáng nay, dùng điểm tâm xong không lâu thì ở có người mang tử đinh hương đến gieo xuống đất. Hiện cả An Tri hiên cứ như khoác cả một lớp xiêm y tử sắc vậy.

Hai ca ca sớm đã vào cung học rồi, Mã Tuấn Vĩnh còn thời gian nghỉ phép nên ngồi trong viện dùng trà: “Bảo bối có hài lòng không?”

“Ân!” Mã Phi Yến vui vẻ nhảy nhót giữa vườn hoa: “Phụ thân đúng là làm việc hiệu suất cao.”

Tề thị nhếch môi chậm rãi bước đến: “Đúng rồi, phụ thân của ngươi chỉ có làm việc hiệu xuất cao khi ngươi yêu cầu thôi. Xem bá phụ của người đã thăng đến đế sư nhị phẩm rồi, còn Vũ Văn bá phụ của người cũng là thái sư nhất phẩm. Phụ thân của ngươi có gì.”

Mã Tuấn Vĩnh mỉm cười nắm lấy tay Tề thị: “Ta còn phu nhân cùng ba nhi nữ thông minh khả ái là đủ rồi.”

Tề thị á khẩu không thể nói được câu nào. Trong lòng nàng ta vừa vui vừa giận. Mã Phi Yến ôm bụng cười đến đau cả ruột: “Mẫu thân còn có gì chê trách nữa?”

Mã Tuấn Vĩnh vốn là thứ nam do một thị thiếp hạ sinh, nhưng thị thiếp đó không hiểu vì lý do gì biến mất không tâm tích nên lão thái thái liền nhận làm con thừa tự nuôi đến giờ.

Điều đó đồng nghĩa với việc Tề thị cũng là thứ nữ nhưng xuất thân từ hào môn thế gia. Khi Tề thị gả vào Mã gia đã được lão thái thái đích thân chọn lựa kiểm tra gắt gao. Nhưng vì là thứ nữ lại được Mã Tuấn Vĩnh yêu thương nên Trình thị đố kỵ thường xuyên mang ra nói bóng nói gió mát mẻ nàng ta.

Trình thị được nha hoàn cận thân đỡ bước vào An Tri hiên: “Ta đến đây có làm phiền nhị đệ và đệ muội không?”

“Đại tẩu đến chơi đệ thấy vui còn không kịp sao lại biến thành phiền rồi. “ Mã Tuấn Vĩnh vội vàng gọi người pha trà: “Mời đại tẩu ngồi.”

Tề thị cũng thu lại dáng vẻ đanh đá lúc nãy: “Tẩu tẩu đến đây không biết có chuyện gì phân phó.”

“Đệ muội sao lại nói như vậy. Ta thấy nhị đệ sửa sang hoa viên nên đến xem thử. Không ngờ lại đẹp như vậy.” Đôi mắt của Trình thị đảo khắp hoa viên nhỏ.

Mã Phi Yến nhẹ nhàng bước đến: “Phi Yến thỉnh an đại bá mẫu.” Đương nhiên là đẹp rồi. Do người hiện đại nàng đây bài bố cơ mà. Nàng là tham khảo thiết kế của các thiết kế sư mà ra cả đấy.

“Ừm” Trình thị đón lấy tách trà của Tề thị đưa rồi nói: “Hóa ra hoa viên này là do Phi Yến mà sửa lại. Nhị đệ cũng thật yêu thương nữ nhi.”

Đó là điều đương nhiên rồi. Nàng là độc nữ không yêu thương thì yêu thương người nào? Mã Phi Vũ sao? Buồn cười.

Ba người ngồi đó khách khách sáo sáo rồi lại nói đến chuyện hôn sự của Mã Phi Yến. Trình thị nhấp một ngụm trà: “Không biết Phi Yến đã thông thạo cầm kỳ thi họa chưa?”

Mã Phi Yến lắc đầu, biết rõ nàng ở thôn quê làm sao có người dạy những thứ đó mà còn mang ra hỏi. Hôn sự của nàng để Trình thị làm hỏng đi. Tề thị khóc nháo vài ngày cũng sẽ hết thôi.

“Vũ Văn gia là danh gia vọng tộc, Phi Yến không thạo thì làm sao. Vũ nhi đã sớm thạo hết tất cả rồi, lúc trước mới được Vũ Văn nhị công tử mời đi dạo vài lần. Tướng mạo của hai đứa cũng cực kỳ xứng đôi cứ như trời đất tạo thành vậy” Tuy Mã Phi Vũ không phải do nàng ta sở sinh nhưng thân là đại phu nhân vẫn phải vì danh dự, cường quyền mà phải dành cho được mỗi hôn sự này.

Trừ bỏ hoàng thất ra thì tứ đại công tử vang danh kinh đô chỉ có Mã gia Mã Viễn Hành, Vũ Văn gia Vũ Văn Dương Khải, Tống gia Tống Trung Kiên và Tạ gia nhưng hai vị công tử kia sớm đã đón dâu rồi. Mã Viễn Hành cũng sắp lấy thiên kim của Tạ gia nên không có gì lo lắng nữa.

Tề thị đen mặt lại, giấu sự khó chịu trong đáy mắt: “Tẩu tẩu nói vậy là có ý tứ gì?” Nàng không muốn cùng nàng ta thân cận, nàng ta lại đích thân đến đây gây sự là có ý gì?

Mã Tuấn Vĩnh khẽ nắm lấy tay Tề thị tránh nàng ta xúc động: “Chuyện này là do Vũ Văn phu nhân năm đó cùng phu nhân nhà đệ chỉ phúc vi hôn. Cho dù Vũ Văn nhị công tử không thích cũng sẽ không thể phản đối được.”

“Ta chỉ là quan tâm Phi yến nên mới nói như thế. Nhỡ gả qua đó bị người ta....” Trình thị vờ che miệng như bản thân thực sự nói lỡ lời vậy: “Sao ta lại nói những chuyện không may mắn như thế chứ?”

Hừ! vì bỏ hôn sự này nàng nhịn: “Phụ thân chúng ta đi ra ngoài dạo có được không?” Nàng như tiểu oa nhi không hiểu chuyện nắm tay Mã Tuấn Vĩnh kéo ra ngoài. Để Tề thị một mình ở đây nghe cho chết tâm đi. Không hiểu nỗi vì sao lúc nào cũng mang ý nghĩ muốn gả nàng ra ngoài như vậy.

Mã Tuấn Vĩnh không đành lòng để Tề thị ở lại liền từ chối nàng. Không ngờ Mã Viễn Hành bước đến chào hỏi xong thì đề nghị mang nàng ra ngoài dạo. Không lẽ giờ nàng bảo không hứng thú nữa, đành đi cùng hắn vậy.

Mã Viễn Hành gọi xe ngựa nàng cũng leo lên ngồi. Trong kinh đô đường lát đá nên xe ngựa chạy rất êm. Còn chưa kể đến cái xe ngựa sang trọng của bá phụ nàng nữa chứ. Tóm lại không có chỗ nào để chê.

Bên trong xe ngựa toàn dùng gấm loại cao cấp, những đồ vật bên trong toàn đồ trân quý. Nếu làm vỡ hoặc mất nàng nhất định không có bạc để đền.

Mã Viễn Hành châm cho nàng tách trà: “Đường muội muội vạn lần đừng để ý đến lời của mẫu thân lúc nãy.”

Lúc nãy hắn đứng bên ngoài từ sớm nên nghe được những lời kia. Đành rằng biết mẫu thân muốn đem mối hôn sự tốt này cho Mã Phi Vũ nhưng cũng không thể hạ thấp người khác như vậy. Thấy Mã Phi Yến cau mày kéo Mã Tuấn Vĩnh rời đi hắn mới bước vào.

Hóa ra là giúp mẫu thân chuộc tội. Thôi bỏ đi, nàng cũng lợi dụng nàng ta khiến Tề thị chết tâm thôi: “Muội tuyệt đối không để trong lòng nên đường ca ca cũng không nên để trong lòng.”

Hắn mỉm cười gật đầu: “Đường muội muội thật rộng lượng. Thân làm ca ca đây lấy làm xấu hổ.”

“Hôm nay đường ca ca không cần vào cung sao?” Nàng cũng chẳng dám cầm tách trà lên uống. Nhỡ đang uống xe ngựa xốc một cái làm vỡ ly thì tiêu. Mã Tuấn Vĩnh mới tiêu bạc sửa hoa viên theo ý của nàng thì nhất định không còn bạc để bồi thường.

“Hôm nay ta cố tình muốn đưa đường muội muội đi dạo nên xin nghỉ.” Mã Viễn Hành nhấp một ngụm trà quan sát sắc mặt của nàng.

“À” Nàng gật gù như đã hiểu. Còn bảo cố tình xin nghỉ mang nàng đi dạo nữa chứ. Ai biết hắn có thực tâm hay không. Nàng thấy quan hệ của hắn cùng hai huynh trưởng của mình cũng chỉ dừng ở mức xã giao không lý nào tốt với nàng như vậy.

“Hai vị đường đệ không biết đã nói cho muội nghe về Vũ Văn nhị công tử chưa?” Hắn vẫn cười tươi mà thăm dò nàng.

Lại là Vũ Văn Dương Khải. Sao từ lúc nàng biết đến có hôn ước với hắn thì ai cũng nhắc đến hết như vậy: “Đường ca ca muốn nói gì?”

Mã Viễn Hành thở một hơi rồi nói: “Thực ra thì tứ muội muội sớm có ý với Vũ Văn nhị công tử, nhưng lại không biết hắn cùng đường muội muội có hôn ước.”

Lại là đến nói giúp muội muội của mình. Nàng thật vô phúc có phải hai vị ca ca cùng thân phụ thân mẫu mà lại giúp người ngoài. Còn Mã Phi Vũ khác mẫu thân lại được Mã Viễn Hành giúp đỡ.

“Mấy chuyện đó muội không biết gì hết. Sau này đường ca cũng đừng bao giờ nói với muội về chuyện này nữa.” Nàng day day hai bên thái dương, lạnh nhạt nói: “Hình như muội say xe rồi, muốn quay về nghỉ ngơi.”

Bất đắc dĩ Mã Viễn Hành phải cho xe ngựa quay lại phủ. Mã Phi Yến bước xuống xe ngựa liền nghe Vũ Văn Dương Khải cùng hai ca ca nàng đang ở tiền thính. Nàng liền đi đường vòng trở về viện.

Tề thị không vui nhốt mình trong phòng, Mã Tuấn Vĩnh phải dỗ ngọt rất lâu cũng không xong, vừa ra ngoài lại thấy sắc mặt đen thui của nàng liền chạy đến hỏi:

“Bảo bối sao lại về sớm như vậy? Đi chơi cùng đường ca ca không vui sao?”

“Phụ thân, nữ nhi bị say xe.” Nàng bày ra bộ dáng mệt mỏi và được Mã Tuấn Vĩnh thả cho vào phòng.

Vũ Văn Dương Khải vì biết Mã Phi Yến bệnh nên hôm nay cố ý đến thăm nàng, nhân tiện xem dung mạo của vị hôn thê của mình. Nàng lại cùng Mã Viễn Hành ra ngoài dạo phố nên không gặp được.

Cả tiền thính vì Vũ Văn Dương Khải đến mà trở nên náo nhiệt. Mọi người thi nhau tung hô Mã Phi Vũ lại bỏ qua Mã Phi Yến. Bọn họ thi nhau tung hô như thể trên trời có dưới đất không có vậy.

Mã Viễn Duẫn và Mã Viễn Luật tuy cùng Mã Phi Yến không có tình cảm gì nhiều nhưng cũng không chịu được muội muội bị xem thường như vậy. Muội muội của bọn hắn dù sao cũng là hôn thê của Vũ Văn Dương Khải cơ mà.

Biết nàng trở về Mã Viễn Luật chạy về viện gõ cửa: “Muội muội có bên trong không?”

Mã Phi Yến không trả lời chỉ im lặng ngồi bó gối trên giường. Trướng mạn sớm bị nàng phủ xuống che khuất hết mọi thứ bên trong giường. Hóa ra là sớm có sắp đặt rồi. Biết Vũ Văn Dương Khải đến nên mới cố ý đến đưa nàng đi dạo. Mã gia thật tốt với nàng.

Thấy muội muội ở bên trong mà không trả lời hắn liền nói: “Muội muội không trả lời huynh đẩy của vào nhé.”

Đợi một hồi lâu cũng chỉ nhận được tiếng gió bên ngoài. Định đẩy cửa bước vào thì Mã Tuấn Vĩnh giữ lại: “Yến nhi bị say xe, không thể ra ngoài gặp Vũ Văn công tử được.”

Hắn biết chuyện mắt dừng trên cửa phòng lúc sau mới rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.