Truy Thê

Chương 80: Chương 80: Đi săn




Tác giả: Luna Huang

Rất nhanh hôm nay đã là ngày thứ bốn tám kể từ lúc Mã phi Yến gả vào Cung gia.

Sau hôm xảy ra sự kiện thân mật, Mã Phi Yến lại càng lạnh lùng hơn, nàng không thể động tâm được. Đáp lại sự lành lùng của nàng Cung Vô Khuyết vẫn là ôn nhu, nhưng không cưỡng hôn nàng nữa tránh tác dụng phụ.

Bạch Chỉ Ngân Chỉ Tuyết Ly liên tục lải nhải về chuyện vì sao hôm đó nàng không giữ Cung Vô Khuyết lại. Cho đến giờ phút hiện tại nàng vẫn là hoàn bích, khác nào còn thua đám tiểu thiếp kia.

Lại nói, lịch thị tẩm của Cung Vô Khuyết là tuần hoàn. Đáng lẽ hết bốn mươi hai người đến ngày thứ bốn mươi ba sẽ phải đến Vọng Nguyệt uyển nhưng hắn lại trở về chỗ của tiểu thiếp số một. Điều này càng làm ba nha hoàn thiếp thân của nàng càng lo lắng cho địa vị của nàng hơn.

Không những như vậy đám hạ nhân trong phủ cũng truyền tai nhau chuyện Mã Phi Yến thất sủng. Nhưng Cung Vô Khuyết đối với nàng vẫn là thương yêu nên bọn họ cũng được xem là cho nàng vào mắt.

Từ sau hôm sinh thần yến, mỗi sáng Cung Vô Khuyết giúp nàng cài trâm mang trang sức xong liền đưa nàng trở về Mã gia. Khi hắn hạ triều lại đón nàng trở về Cung gia. Cuộc sống nhẹ nhàng như vậy cũng rất tốt, nàng không còn gì để oán thán nữa.

Chỉ là, mười ngày trước Cung Vô Khuyết báo hung tin cho nàng: “Yến nhi, mười ngày nữa hoàng cung tổ chức săn bắn đầu mùa thu, ta đưa nàng theo.”

Lúc đó nàng thụ sủng nhược kinh phải rất lâu khả năng phản xạ mới trở về với bản thân: “Ta không đi.” Tại sao phải đưa nàng đến những chỗ như vậy cơ chứ? Vả lại nàng không muốn ngồi xe ngựa đâu, nhớ lại thảm cảnh những lần ngồi xe ngựa trước đã thấy không có gì tốt rồi.

Đáng tiếc ba chữ đó của nàng bị Cung Vô Khuyết để ngoài tai. Hắn phân phó Tuyết Ly chuẩn bị vài kiện y phục cho nàng. Tuyết Ly kể cho nàng nghe về quang cảnh ở bãi săn vài lần. Nàng ta nói lúc trước Thiết Trụ từng là ngự lâm quân nên đã từng đến đó.

Do có hoàng thượng và quý phi cùng đi nên không ai được mang theo hạ nhân hoặc ám vệ riêng. Tất cả đều phải dùng đến cung nhân, ngự lâm quân cùng ám vệ riêng của hoàng thượng.

Giờ phút này đây, Mã Phi Yến phải cùng Cung Vô Khuyết ngồi ngựa xuất phát đến bãi săn của hoàng tộc. Hắn biết nàng không thể ngồi xe ngựa nên khi thái tử đề nghị cho nàng ngồi xe cùng đám nữ nhân hắn liền từ chối.

Nàng vận đến bốn kiện y phục và một lớp áo khoác cổ lông mà vẫn còn lạnh đến run. Trong lòng thầm mang Cung Vô Khuyết nguyền rủa vô số câu vô cùng độc ác.

Cung Vô Khuyết đem hắc bào của hắn bao lấy nàng, ôn nhu hỏi: “Nàng còn lạnh không?” Hơi thở nóng bỏng phả xuống tai nàng.

Người của hắn rất ấm nên nàng không ngại chiếm chút tiện nghi của hắn đâu. Nghĩ vậy nàng liền ôm lấy hắn, mặt cọ cọ vào lòng ngực cứng rắn của hắn.

Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật cùng Mã Viễn Hành cưỡi ngựa bên cạnh thấy biểu tình của Mã Phi Yến trong lòng thầm thở dài. Bọn họ thực sự muốn nàng bị hưu để trở về Mã gia a. Toàn kinh thành ai mà không biết hơn một tháng nay, Cung Vô Khuyết không hề qua đêm ở Vọng Nguyệt uyển chứ.

Đi gần một ngày mới đến nơi, dựng lều xong Mã Phi Yến chạy đi tìm hai huynh trưởng cùng Mã Viễn Hành chơi đùa. Hoàng thượng lại bảo cùng ngồi dùng bữa tối mất hết thời gian của nàng. Gần vua như gần hổ, Mã Phi Yến luôn phải giả hiền lương thục đức cực kỳ khó chịu.

Sáng hôm nay, vừa mở mắt khuôn mặt của Cung Vô Khuyết xuất hiện trước mặt suýt chút nữa nàng đã hét lên rồi. Đáng chết hơn là chân nàng gác lên thắt lưng của hắn, tay ôm chặt người ta nữa. Giờ có hét lên người khác có chạy vào cũng chỉ nhìn thấy nàng phi lễ hắn mà thôi.

Cung Vô Khuyết cười hì hì véo mũi nàng: “Không quen sao?” Đã lâu rồi hắn không được thức dậy bên nàng, bản thân hắn cao hứng không thôi. Tay ôm này chặt hơn, cả mặt vùi vào hõm vai của nàng cọ cọ.

Hơi thở của hắn rất ấm, Mã Phi Yến không hề bài xích. Nói thật nàng không muốn ngồi dậy nữa. Ngồi ngựa gần một ngày lưng sắp gãy ra mấy mảnh luôn.

Cung Vô Khuyết còn phải săn bắn nên không thể ở lại cùng nàng lâu hơn được. Hắn xong mặc nhuyễn giáp, hai cổ tay cũng được bảo hộ: “Nàng còn chưa chịu rời giường sao?” Bước đến bên giường nâng Mã Phi Yến ngồi lên.

Mã Phi Yến bĩu môi dựa vào người hắn: “Ta còn muốn nằm, khí trời như vậy thật là khuyến khích người khác lười a.” Tay nàng cầm chặt chăn đắp lên người.

Hắn hôn nhẹ trán nàng, không quên kéo chăn ra: “Dậy thôi, lát nữa ta đi săn nàng ngồi cùng đám phu nhân đừng đi lung tung có biết không?”

Mã Phi Yến ngoan ngoãn gật đầu, nàng không có hứng thú với rừng rậm đâu. Thay y phục chỉnh tề tiễn Cung Vô Khuyết cùng hai huynh trưởng và Mã Viễn Hành rồi nàng trở về lều.

Hôm qua Tuyết Ly có đưa cho nàng một lọ mỡ ngựa. Nàng ta nói khí hậu trong rừng khắc nghiệt hơn ở ngoài rất nhiều. Dùng mỡ ngựa bôi tránh khô da.

Hiện chỉ đeo mỗi chiếc vòng của Cung Vô Khuyết tặng và vòng như ý của Mã Tuấn Vĩnh. Nàng tháo vòng ra bôi mỡ ngựa lên cổ cùng tay rồi đeo lên. Vòng cổ nàng dấu xuống dưới lớp trung y cuối cùng rồi mới đi ra ngoài chào hỏi đám phu nhân.

Cùng bọn họ dùng điểm tâm xong không bao lâu thì thích khách từ trên cây nhảy xuống. Cả đám nữ nhân la hét rung chuyển cả bãi săn. Mã Phi Yến tuy sợ thích khách nhưng sợ tiếng hét của đám nữ nhân hơn. Hai tay bịt tai lại rồi lùi về phía sau để cho ngự lâm quân bảo vệ.

Đám thích khách tuy chỉ có vài người nhưng lại vô cùng lợi hại. Một mình có thể địch lại ba tên ngự lâm quân. Mắt thấy tình thế không ổn, Mã Phi Yến cùng đám phụ nhân cắm đầu chạy về phía bên trái.

Cung Vô Khuyết đang trên đường tìm chồn săn làm áo lông cho nàng, không ngờ thấy được tín hiệu vội thúc ngựa chạy về. Trong lòng không ngừng lo sợ. Đúng như hắn đoán về đến nơi chỉ thấy cảnh hoang tàn, nhảy xuống ngựa gọi tên Mã Phi Yến thật to.

Mắt liên tục quan sát xung quanh, lòng như bị tam muội chân hỏa thiêu cực, hơi thở gấp rút như thể sợ mất đi nàng vậy.

Trời không phụ lòng người để hắn nghe được tiếng hét thống khổ của đám nữ nhân. Cầm chắc trường cung trong tay nhanh chân chạy về phía phát ra âm thanh.

Bên này đám nữ nhân bị thích khách dồn đến đường cùng không thể lui được nữa. Phía sau họ chính là vực thẩm, phía trước lại là hai tên hắc y nhân mắt đầy sát khí. Trên trường kiếm trong tay của bọn họ máu tươi vẫn còn chảy xuống đất.

Cung Vô Khuyết chạy đến mang tên ở phía sau lưng giương cung kéo căng rồi thả ra. Mũi tên bị tác động nội lực mạnh bay thẳng một đường xuyên qua tim của một thích khách rồi cấm thẳng vào thân cây gần đó. Tên hắn y nhân bị trúng tên đến cơ hội kêu một tiếng sau cùng cũng không có liền gục xuống.

Đám nữ nhân thấy được chân vô lực ngã luôn xuống đất. Mã Phi Yến kinh hoảng đứng yên bất động, hai tay cho cả vào miệng cắn liên tục, chân bất giác lùi về sau nửa bước.

Hắn y nhân còn lại nhanh chóng quay lại giao chiến cùng Cung Vô Khuyết. Cung Vô Khuyết thấy hắn lao đến liền ném tường cung xuống đất rút trường kiếm bên hông ra. Không lâu sau liền bị Cung Vô Khuyết giết chết. Đám nữ nhân có người sợ đến ngất luôn.

Bên này chỗ đứng của Mã Phi Yến đột nhiên bị sạc lỡ, cả người nàng nhẹ đi rồi rơi xuống. Cung Vô Khuyết vừa giết xong tên thích khách quay sang thấy nàng rơi xuống tim ngừng đập quên cả hô hấp lao đến, miệng gọi to: “Yến nhi.” Tay hắn vứt luôn trường kiếm cố sống chết bắt lấy nàng.

Hắn nằm sấp cả người xuống mới nắm được khuỷu tay của nàng. Đáng chết nhất là tay nàng bôi mỡ ngựa nên rất trơn. Hắn nín thở nắm thật chặt, đôi mắt đỏ lên lên tràn đầy lo lắng nhìn nàng: “Yến nhi đừng động.”

Mã Phi Yến được hắn bắt lại liền sợ hãi không thôi. Trong đôi mắt thanh khiết của nàng lệ không ngừng trào ra. Mỗi lần nàng sụt sịt mũi thì tay nàng lại bị tuột một đoạn nhỏ. Đến nói chuyện hay hít thở nàng cũng không dám nữa rồi.

Cung Vô Khuyết dùng sức hai tay giữ lấy tay nàng, miệng không quên trấn an: “Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ không để nàng rơi xuống.” Câu này cứ như hắn tự an ủi hắn vậy, tay của Mã Phi Yến không ngừng từng chút một tuột xuống.

Hắn cố sức hô to liên tục gọi viện trợ. Đám nữ nhân ở đây đông đảo nhưng lại không ai giúp được gì. Ngay cả giúp hắn gọi viện binh cũng không giúp được.

Mã Phi Yến nhìn cảnh này liền nhớ lại lúc hắn cùng nàng ở bãi cỏ bông lau. Lúc đó nàng cũng không có sợ như vậy đâu. Con rắn nàng thừa sức giải quyết nhưng tình cảnh này nàng bất lực. Trong đầu trống rỗng chỉ còn mỗi ý nghĩ nàng không muốn chết thôi.

Đến khi lòng bàn tay hắn cùng lòng bàn tay của nàng giao nhau, hắn kích động hô to: “Yến nhi, nắm chắc, không được buông.”

“Ân.” Mã Phi Yến cố gắng nắm chặt lấy tai của hắn, biểu tình chính là sống chết không buông. Đến thở nàng cũng không dám thở mạnh nữa. Nàng không muốn chết, kiếp trước chưa đến mười tám tuổi nàng đã xuyên đến đây, kiếp này nàng không muốn lịch sử lập lại. Nàng muốn mình sống thật tốt, muốn được chết già.

Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật nghe được tiếng của Cung Vô Khuyết liền chạy đến. Khi bọn hắn chạy đến cũng là lúc tay Mã Phi Yến tuột hoàn toàn ra khỏi tay của Cung Vô Khuyết. Cả người rơi tự do xuống vực thẩm.

“Yến nhi.”

“Muội muội.”

Cung Vô Khuyết nhìn nàng như thế mà rơi xuống, hắn mất hết lý trí lao luôn xuống vực cùng nàng. Thái tử đến kịp lúc liền giữ chặt hắn lại: “Cữu phụ bình tĩnh.” Thấy bản thân khống chế không được hắn liền đánh ngất rồi cho người mang về. Một bên thái tử quay sang phân phó thuộc hạ: “Mau phái người đi tìm nàng.”

Bên kia Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật cũng y hệt Cung Vô Khuyết nhưng bị ngự lâm quân giữ lại. Thái tử cho một người một đánh vào sau gáy thế là ngất hết mang về lều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.