Truy Thê

Chương 77: Chương 77: Giá họa




Tác giả: Luna Huang

Đột nhiên tiểu thiếp mang đồng bài số mười bảy lên tiếng đề nghị: “Hôm nay thời tiết đẹp, hay là chúng ta thi hiến vũ đi.” Ngồi nói chuyện lâu như vậy cũng đã sớm nhàm chán rồi.

“Đúng a.” Tiểu thiếp số ba chín mắt sáng như sao, vỗ nhẹ tay quay sang Mã Phi Yến: “Tỷ tỷ cho phép chúng nô tỳ thi hiến vũ được không?”

“Cũng lâu rồi nô tỳ không khiêu vũ rồi.” Tiểu thiếp số một cười híp mắt, mâu quang lóe lên vài tia hoài niệm.

Mã Phi Yến liền đáp ứng bọn họ, không có gì làm ngồi xem ca vũ cũng tốt mà. Đám tiểu thiếp của Cung Vô Khuyết lại mỹ mạo như vậy, không xem thì phí cả cuộc đời.

Thế là Tuyết Ly gọi nhạc công trong phủ đến cho đám nữ nhân tha hồ nhảy nhót. Mã Phi Yến ngồi trên băng ghế dài cắn hạt dưa đưa mắt xem náo nhiệt.

Đến lượt Chu Lệ Mẫn, nàng ta vận phấn hồng y nhạt xoay tròn xoay tròn như như một đóa sen nở rộ. Mọi người vỗ tay khen không ngớt lời. Đột nhiên chuỗi châu trên thắt lưng của Mã Phi Yến bị đứt. Các hạt châu nhỏ hoa hoa lệ lệ rơi xuống đất rồi lăn ra khắp nơi.

Đang xoay tròn, dẫm phải hạt châu, Chu Lệ Mẫn trượt chân ngã xuống. Cả người của nàng ta nghiên sang một bên ngã trên đất. Nha hoàn của nàng ta vội vã chạy đến đỡ nàng ta đứng dậy. Chu Lệ Mẫn đau nên sắc mặt đỏ bừng, nhăn mặt.

Vừa lúc đó Cung Vô Khuyết cùng Chu thị, Tô thị cũng bước đến. Thu được cảnh Chu Lệ Mẫn ngã xuống. Chu thị vội vã chạy đến hỏi han. Tô thị nhếch môi nhìn Mã Phi Yến bày ra thái độ xem hí. Cung Vô Khuyết vẫn bình thản chậm rãi sải bước đến.

Đám tiểu thiếp thấy được cũng là hoảng hốt không ngừng. Không cần biết là ai đúng ai sai nhưng cảnh này đã thu vào mắt của Cung Vô Khuyết a. Bọn họ nhanh chóng lấy lại tinh thần đồng loạt đứng lên hành lễ.

“Nô tỳ tham kiến gia, đại phu nhân, nhị phu nhân.”

Mã Phi Yến vẫn ngồi yên lặng nhìn tràng cảnh trước mắt như chuyện không liên quan đến mình. Nàng cũng không hề có ý tứ đứng lên hành lễ cùng đám người này nữa.

Chu Lệ Mẫn nén đau, cắn răng cố bám lấy nha hoàn thiếp thân cùng tay của Chu thị gượng dậy hành lễ. Cung Vô Khuyết đưa tay đỡ lấy nàng ta: “Đã bị thương thành bộ dạng này rồi không cần thi lễ nữa.”

Sau khi Cung Vô Khuyết sai người thỉnh đại phu, Chu thị cùng Tô thị bảo lúc nãy thấy Mã Phi Yến bứt chuỗi châu trên thắt lưng. Nên giờ đây Mã Phi Yến đang đứng ở tiền thính trước mặt Cung Lạc Thiên.

Sau khi băng bó chân, Chu Lệ Mẫn ngồi trên ghế được gia đinh nâng ra tiền thính nghe xử. Đám thiếp thất của Cung Vô Khuyết cũng được đến tiền thính làm chứng. Bọn họ xem múa nhập tâm nào có thấy gì đâu mà chỉ chứng chứ. Chỉ là bọn họ phải đem những thứ mình thấy được nói ra, nhưng đó toàn bộ là chứng cứ bất lợi đối với Mã Phi Yến.

Mã Phi Yến chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bản thân đã bị giá họa rồi bắt đứng ở tiền thính rồi. Trong lòng vô cùng buồn bực, chuỗi châu đó nàng mới đeo lần đầu lý nào lại tự nhiên bị đứt như vậy.

Bên tai vang vọng tiếng của Chu thị cùng Tô thị.

“Trong kinh thành mọi người đồn ngươi là đố phụ chúng ta cũng không tin, xem ra giờ đây muốn không tin cũng không được rồi.”

Chỉ là trùng hợp thôi đã gắn cho ta mác đố phụ, ta làm đố phụ thì sao, đố phụ có gì không tốt. Đồ của mình thì mình sở hữu chứ chia cho kẻ khác làm gì?

“Nữ nhân có mấy ai được như Mã phu nhân(Tề thị). Không phải ngươi cũng muốn được như vậy chứ?”

Hai tẩu tẩu của ta cùng đường tẩu tẩu chẳng phải cũng được trượng phu độc sủng sao?

“Thật không ngờ lòng dạ của ngươi hẹp hòi như vậy, xem ra ta nhìn nhầm ngươi rồi.”

Ta làm gì mà bảo lòng dạ hẹp hòi. Nếu hẹp hòi thì đã tìm cách đem đám tiểu thiếp chất đàn chất đống kia đá hết ra khỏi phủ rồi.

“Ngươi ganh tỵ Mẫn nhi tài mạo xuất chúng phải hay không?”

Ta ganh tỵ những thứ đó làm gì? Chẳng phải sách có câu “lộ thượng hoàng tuyền lưỡng thủ không” sao? Cả tiền tài cũng không mang đi được thì tài mạo đã là gì, người con chưa chết nó đã dần dần biến mất rồi.

“Khuyết nhi sủng ngươi không đủ hay sao, sao ngươi lại làm ra những chuyện này?”

Ta không cầu được độc sủng chỉ cầu hắn quên luôn sự tồn tại của ta.

“Lão gia, Cung gia trước giờ chưa hề xảy ra những trường hợp thế này, người mau mau giúp Mẫn nhi làm chủ đi.”

“.......”

Cung Vô Khuyết trừng mắt nhìn Chu thị cùng Tô thị làm bọn họ không dám mở miệng. Lúc nãy hắn thấy một tay của Mã Phi Yến đặt lên thắt lưng chưa được bao lâu thì Chu Lệ Mẫn ngã xuống. Hỏi Thiết Trụ, hắn cũng trả lời y hệt như vậy.

Chu Lệ Mẫn cũng hoa lê đái vũ ở bên cạnh Cung Vô Khuyết sụt sịt đem khăn tay lau nước mắt: “Tỷ tỷ không cố ý đâu đúng không?”

Mã Phi Yến nhìn nàng xong vẫn không hề đáp trả. Nếu đã muốn giá họa thì thế nào cũng có thể giá họa thôi. Còn chưa kể đến nàng ta là cháu gái của Chu thị, tự nhiên sẽ có ác ý với nàng thôi.

Cung Lạc Thiên vỗ mạnh vào bàn nhỏ bên cạnh tựa như sinh khí quát: “Phi Yến, ta hỏi lại lần nữa, ngươi có cố ý hại Mẫn nhi hay không?”

Hắn là hỏi cho có thôi, dáng vẻ cũng là bày cho người ngoài xem, chứ lòng tin của hắn vốn là nghiên về Mã Phi Yến. Sau lần nói chuyện kia hắn biết được Mã Phi Yến đối với Cung Vô Khuyết là vô tâm. Vậy thì làm sao có thể nói vì tranh sủng mà làm ra những chuyện này đây.

Mã Phi Yến nâng mi lạnh lùng nhìn Cung Lạc Thiên, vô cảm nói: “Nếu Phi Yến nói không có phụ thân người có tin không?”

“Ta có tin hay không không quan trọng, miệng nói không bằng chứng, ngươi có chứng cứ mọi người tự ắt tin ngươi.” Cung Lạc Thiên cũng là sợ Mã Phi Yến không thể thoát khỏi tội trạng lần này.

Mã Phi Yến xoay người hô to gọi Tuyết Ly. Tuyết Ly mang các hạt châu cùng sợi chỉ trắng bước vào. Tuyết Ly hành lễ với mọi người trong phòng rồi bước đến cạnh Mã Phi Yến.

Mã Phi Yến chậm rãi nâng tay cầm lấy sợi chỉ trắng, môi nhỏ khẽ mấp máy phân trần biện hộ cho bản thân: “Phụ thân, người nhìn sợi dây trên tay Phi Yến xem.” Chân nàng đồng thời bước đến hai tay đưa cho Cung Lạc Thiên xem sợi dây trắng.

Cung Lạc Thiên nhíu mày nhìn vào sợi dây trắng trên tay Mã Phi Yến. Sợi đó được tết bằng ba sợi chỉ thêu nên rất dày. Hắn thật không hiểu vì sao nàng lại bảo hắn xem sợi dây.

“Người đã xem rõ chưa?” Mã Phi Yến hỏi, mắt cũng không quên nhìn Chu thị và Tô thị hai người đang cố chòm qua hiếu kỳ.

Mắt thấy Cung Lạc Thiên gật đầu, Mã Phi Yến lại hỏi: “Phụ thân đã từng nhận chức ở Tông Nhân phủ hẳn cũng biết một chút về pháp chứng?” Đây là lúc rảnh rỗi Tuyết Ly kể với nàng, thật không ngờ giờ đây chuyện này lại giúp nàng không ít.

Khóe môi của Cung Vô Khuyết khẽ nhếch lên, hắn biết nàng muốn nói gì rôi. Hắn cứ sợ nàng sẽ cam chịu như ở Mã phủ lúc trước. Không ngờ nàng có thể tự giúp bản thân minh oan rồi.

“Ừm.” Vừa vuốt râu, Cung Lạc Phiên lại phun ra một chữ. Mắt hắn nhìn trở lại sợ dây rồi lóe lên tia sáng, rất nhanh đường nhìn chuyển lên người của Chu thị cùng Chu Lệ Mẫn. Xem ra hại người hại mình rồi, bắt không được con gà còn mất cả nắm thóc, đúng là nữ nhân ngu ngốc.

Mã Phi Yến nhếch môi tiếp tục nói: “Chuỗi ngọc này là do quốc công gia tặng cho Phi Yến nhưng đây là lần đầu Phi Yến sử dụng nó, vậy thì làm sao nó có thể đứt được?”

Chu thị cắn chặt Mã Phi Yến không chịu buông: “Là do ngươi cố ý bứt.” Nàng không tin Mã Phi Yến trước mặt nhiều nhân chứng như vậy chỉ dùng một sợi dây có thể mình oan.

Tô thị mắt thấy Mã Phi Yến chết chắc đương nhiên là nghiên về phía Chu thị rồi. Nàng cũng không tin Mã Phi Yến có thể giải oan. Nếu như thật sự bị oan thì bằng chứng duy nhất đó chính là vết hằng trên tay, nhưng để đến giờ này vết hằn kia cho dù là có hay không thì cũng mất rồi.

Làm sao giúp nàng được, nghĩ vậy, Tô thị liền thêm miệng: “Ai dô, ngươi làm thì mau nhận đi, lão gia sẽ nể mặt Mã thượng thư mà xử phạt nhẹ tay.”

Mã Phi Yến hừ thầm trong bụng, tiểu nhân như nước suối vậy, dễ dâng dễ hạ chính là nhanh trở mặt: “Nhưng sợi dây trên tay Phi Yến lại là do có người cắt đứt a, ở hai đầu sợ dây bị bung ra không giống như dấu hiệu bị bứt a.” Mắt nàng lóe sang nhìn Chu thị cùng Chu Lệ Mẫn

Chu thị sửng sốt nhìn Chu Lệ Mẫn rồi nâng tay chỉ vào Mã Phi Yến: “Ngươi, ngươi nói dối, lúc nãy rõ ràng ta thấy được do ngươi bứt.”

Cung Vô khuyết hừ một tiếng rồi cao giọng hỏi: “Vì sao đại nương lại cho rằng Yến nhi nói dối, ở đây ngoại trừ nàng thì ta cùng phụ thân cũng biết chuyện này.”

Chu thị vội nhìn sang Cung Lạc Thiên, mắt thấy hắn kiên định gật đầu không hề do dự, nàng vội nuốt một ngụm nước bọt cố cãi: “Là do ngươi đổi đi sợi dây.”

Chu Lệ Mẫn nhìn thấy tình hình này liền biết không thể thắng, là một người thức thời thì phải biết lui đúng lúc. Thế nên lúc này nàng không hề nói gì nữa. Nếu chuyện truuy cứu xuống chỉ có mỗi Chu thị bị xử phạt thôi không liên quan đến nàng. Cũng may nãy giờ nàng không hề chỉ chứng do Mã Phi Yến hại mình.

Đám thiếp thất cúi đầu không dám bàn tán lung tung. Bọn họ ở trong Cung phủ cũng một thời gian nên biết được thứ gì nên nói, thứ gì không nên nói. Lại nói, Mã Phi Yến đối với bọn họ cũng không ghen ghét lại còn đặc cách không cần thỉnh an vậy thì sao lại phải vì một chút chuyện mà hạ Chu Lệ Mẫn chứ. Càng nói Chu Lệ Mẫn cũng không được sủng ái như Mã Phi Yến, hoàn toàn không có động cơ khiến nàng hận thù mà xuất chiêu mưu hại.

Mã Phi Yến đưa tay lên miệng cười khẽ, mắt nàng lóe lên vài tia sáng khiến Chu thị sợ hãi, rụt đầu lại: “Ý đại nương nói là quản gia đổi dây sao? Những thứ này lúc nãy là phụ thân chính miệng phân phó quản gia đi thu thập về a.”

Quản gia đã hai đời làm việc trong Cung gia rồi, ngay cả lão phu nhân lúc tại thế còn phải tôn trọng làm sao có thể tùy tiện vu oan được. Chu thị đuối lý liền bẻ sang chuyện khác: “Chỉ có một đầu sợi dây làm sao chứng minh đây là do bị cắt chứ?”

“Đúng là chỉ có hai đầu dây thì không đủ.” Mã Phi Yến gật đầu đem sợi dây trong tay đặt lên khay trong tay Tuyết Ly rồi cầm mấy viên châu lên xem sau đó mang ra hai viên châu trắng: “Hai viên châu này được nằm ngay giữa mối dây bị cắt nên một mặt của hai viên châu này bị sướt.”

Nói xong Mã Phi Yến đảo mắt nhìn Chu Lệ Mẫn đang cầm chặt khăn tay khóe miệng hiện lên ý cười mỏng. Lúc nãy có hai người ngồi bên cạnh nàng, một là Chu Lệ Mẫn hai là tiểu thiếp số bốn.

Mà, tiểu thiếp số bốn đối với nàng luôn là kính trọng không hề đụng chạm. Lúc nãy Chu Lệ Mẫn lại luôn luôn vô tình làm rơi hạt dưa lên người nàng. Thế nên nàng mới bạo gan cược xem có phải lúc đó nàng ta đã cưa dây hay không. Nàng ta dùng gì cưa thì nàng không biết, chỉ biết nếu không cho nàng ta thấy được nàng không phải hồng mềm thì nàng ta sẽ không buông tay.

Cung Lạc Thiên hài lòng với cách giải thích của Mã Phi Yến liền phán nàng vô tội. Chu thị cắn chặt không buông phạt chép một bản <Kim Cang kinh> xám hối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.