Tác giả: Luna Huang
Mấy ngày trôi qua Mã Phi Yến cứ như là trải qua mười tám tầng địa ngục vậy. Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị vừa mới nghe được lời đề nghị của Trữ thân vương liền sợ đến mất mật gấp rút phối hôn cho Mã Phi Yến, hết gặp công tử này thì là công tử nọ phiền chết được.
Ái nữ của bọn họ làm sao có thể làm trắc phi được. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ sẽ gả nữ nhi vào hoàng thất. Vẫn là sớm giúp nàng chọn trượng phu tốt.
Mã Phi Yến buồn chán ngồi bên trong phòng. Không phải hai huynh trưởng cùng tẩu tẩu đến tìm chính là phu thê của Mã Viễn Hành và Vũ Văn Dương Khải đến an ủi.
Mã Phi Vũ biết được quyết định của Trữ thân vương cũng đến khóc lóc với Lý thị. Trình thị và Lý thị cũng luân phiên đến thăm dò ý kiến của nàng. Nàng dùng lý do y hết như lúc từ chối Trữ thân vương. Nàng còn thề thốt không phải Cung Vô Khuyết không gả thì bọn họ mới yên tâm rời đi.
Lúc chuẩn bị đi ngủ đột nhiên Tuyết Ly không gõ cửa mà tiếng vào. Mã Phi Yến còn chưa kịp trách tội thì nàng ta đã phóng nhanh đến điểm vài cái trên người nàng.
Cả người nàng cứ đờ không nhúc nhích được, đến nói chuyện cũng không thể phát ra âm thanh. Chỉ có thể dùng ánh mắt trừng nàng ta như muốn hỏi: Ngươi đang muốn làm gì ta.
Tuyết Ly đóng cửa lại rồi thấp giọng nói với nàng: “Thiếu phu nhân nô tỳ thất lễ rồi.”
Đây là điểm huyệt trong truyền thuyết sao? Còn chưa kịp thán, mắt thấy Tuyết Ly cởi y phục của nàng rồi giúp nàng khoác lên một kiện y phục đỏ như biển lửa trơn. Sau đó giúp nàng chải tóc rồi đội mũ phượng rối lấy hồng cân phủ lên. Nàng ta gõ nhẹ cửa ra hiệu cho Thiết Trụ.
Lòng nàng nóng như lửa đốt, đôi mắt như muốn khóc đến nơi vậy. Đến cùng đây là sự tình gì? Sao một chút nàng cũng không hiểu được thế này.
Thiết Trụ tiến vào cung kính ôm quyền nói: “Thiếu phu nhân, thất lễ.”
Chỉ thấy cái bóng của hắn đổ xuống mặt đất. Hắn dùng một tấm chăn chăn quấn quanh người nàng rồi nhấc cả người nàng lên dùng khinh công lao ra ngoài. Tuyết Ly thổi tắt nến nhẹ nhàng khép cửa lại rồi cũng dùng kinh công lao theo. Sớm sớm nàng ta đã hạ chút dược cho Bạch Chỉ, Ngân Chỉ nên vô cùng an tâm khi rời đi.
Trong lúc bọn họ đắc ý không người phát hiện nên không chút đề phòng thì Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật thấy phòng muội muội còn sáng đèn định đến đó xem xét. Không ngờ thấy được cảnh kia liền vội vã đuổi theo.
Bọn họ không dám hô to, nếu có người biết được Mã Phi Yến bị bắt đi trong đêm thì thanh danh của nàng không còn gì nữa. Mã Viễn Duẫn mang ngựa chạy trước đuổi theo, trên đường đi đánh giấu cho Mã Viễn Luật. Mã Viễn Luật chạy về phòng báo cáo với A Khê cùng thê tử rồi mang xe ngựa chạy theo Mã Viễn Duẫn.
Mã Phi Yến bị đưa đi một nơi nào đó mà nàng không hề biết. Bên dưới lớp hồng cân nàng chỉ nghe được tiếng gió to liên tục thổi. Lát sau Thiết Trụ dừng lại rồi mang nàng đưa cho ai đó. Nàng còn chưa định thần thì nghe được âm thanh quen thuộc truyền vào tai.
“Tiểu dã mã, lâu rồi không gặp.”
Là Cung Vô Khuyết sao? Hắn không phải đang bị truy nã sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Không phải Tuyết Ly cùng Thiết Trụ xác nhận không biết hắn ở đâu sao, sao lại có thể bắt nàng đến chỗ hắn? Còn chuyện giá y này là thế nào?
Còn chưa kịp nghĩ thêm thì Cung Vô Khuyết đã cho nàng biết đáp án: “Chẳng phải nàng nói đợi huynh trưởng của nàng thành thân xong sẽ gả cho ta sao? Hôm nay chúng ta thành thân nàng có vui không?”
Vui cái đầu khỉ của nhà ngươi. Ngươi bắt ta thế này thì vui thế nào được. Trong lòng Mã Phi Yến thầm mắng hắn cả trăm trận hơn.
Cung Vô Khuyết bế nàng bước vào trong rồi giúp nàng giải huyệt. Tuyết Ly Thiết Trụ ở bên ngoài đóng cửa lại canh gác. Mã Phi Yến vừa được thả liền đưa tay kéo hồng cân thì bị Cung Vô Khuyết giữ lại.
Giọng hắn khàn khàn nhưng vẫn là rất uy nghiêm: “Không được kéo.” Hồng cân phải do hắn kéo sao nàng lại có thể tự tiện kéo thế được.
“Ta...” Chỉ vừa phu được một chữ, tay của Cung Vô Khuyết đã che miệng nàng lại.
“Không được phép nói chuyện.” Có tân nương nào lắm mồm như nàng không chứ?
Cái gì cũng không được phép, hắn là xem nàng là cái gì? Thuộc hạ của hắn sao?
Biết Mã Phi Yến sẽ không ngoan ngoãn hắn liền đe dọa: “Nàng còn lộn xộn ta sẽ lại tiếp tục điểm huyệt.”
Tiếp thu lời đe dọa Mã Phi Yến cũng không dám nhúc nhích nữa. Nhỡ hắn nóng giận có khi nào giết nàng luôn không? Hiện nàng chỉ có một mình, lại không biết mình đang ở đâu, vẫn là ngoan ngoãn suy nghĩ cách thoát thân vẫn tốt hơn.
Thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, khóe miệng của Cung Vô Khuyết nhếch cao để lộ một nụ cười đã lâu không có được: “Ta cũng nàng bái đường.”
Mã Phi Yến bị cấm nói chuyện liền liên tục lắc đầu. Cung Vô Khuyết không đủ kiên nhẫn liền bế ngang nàng lên một mình tự chủ chương cùng nàng bái đường.
Mã Phi Yến thấy hành động của hắn liền không nhịn được mà cười khúc khích. Hắn là muốn ép buộc nữ nhân nhà lành nhưng lại không có cách nào nên mới như vậy đi.
Lễ hoàn hắn bế nàng bước đến bên giường, tay chậm rãi giúp nàng kéo hồng cân.
Lớp hồng cân vừa rơi xuống, ánh nến long phượng bên giường nhảy múa khiến nàng nhìn rõ mọi thứ. Đập vào mắt nàng đầu tiên chính là khuôn mắt tuấn dật của Cung Vô Khuyết. Tuy hiện tại hắn gầy gò lại có vẻ già đi rất nhiều nhưng vẫn là mỹ mạo không người sánh bằng. Lương vương cũng chỉ có thể đứng thứ hai thôi.
Tóc hắn buộc bằng một dải băng đỏ đơn giản, y phục của hắn cũng đỏ rực như nàng. Đôi môi tà mị của hắn còn treo một nụ cười dịu dàng.
Đảo mắt nhìn xung quanh đây là một căn nhà gỗ nhỏ. Bên trong được trang trí hệt như một tân phòng. Cả giường cũng được thay bằng vải đỏ, nàng buộc miệng hỏi hắn:
“Mấy tháng qua thúc thúc là ở đây sao?”
Đôi mày kiếm của Cung Vô Khuyết nhíu chặt lại, chữ “xuyên” ở mi tâm dần dần hiên rõ, hắn thấp giọng hỏi nàng: “Nàng gọi ta là gì?”
Mã Phi Yến ngây thơ lập lại: “Thúc thúc.” Trước giờ chẳng phải nàng vẫn gọi hắn như vậy sao? Đây là hắn cho nàng xem cái sắc mặt gì?
Không nói hai lời, hắn cúi người ngậm lấy phiên môi đỏ mọng của nàng. Mã Phi Yến bị tấn công bất ngờ liền thất thần khi hồn phách trở về xác thì phát hiện ra nụ hôn đầu cứ vì vậy mà mất đi. Nàng ra sức giãy giụa nhưng đều là vô ít.
Sau gáy và eo nhỏ bị móng vuốt của Cung Vô Khuyết giữ chặt. Hai tay đánh hắn, véo hắn thế nào hắn cũng không buông nàng ra. Cung Vô Khuyết nhẹ nhàng gậm mút lấy đôi môi ngọt ngào kia đến say mê. Hắn biết rõ tình trạng của bản thân nên ép mình phải ngừng lại.
Môi hắn rời khỏi môi nàng rồi áp bên tai nàng khẽ mấp máy: “Nói lại lần nữa, nàng gọi ta là gì?” Giọng hắn pha lẫn một phần tức giận nhưng vẫn là không nỡ mắng nàng.
Mã Phi Yến bị đôi môi của hắn cọ cọ bên vành tai mặt đỏ bừng. Tai ra sức lau môi mình giận dỗi can đảm lặp lại lần nữa: “Ta gọi ngươi là thúc...”
Còn một chữ nữa chưa kịp phun ra thì bị Cung Vô Khuyết nuốt mất tiêu. Môi hắn lần nữa lại áp chặt lên môi nàng, đôi mày kiếm đang cau lại cũng dần giãn ra.
Mã Phi Yến tức giận, hắn chiếm tiện nghi của nàng hết lần này đến lần khác. Thế là nàng há miệng cắn mạnh vào môi hắn. Vị tanh của máu tươi cùng vài dòng nước sềnh sệch chảy vào miệng nàng.
Đầu óc nàng đột nhiên không hoạt động nữa. Đôi môi kia vẫn không ngừng ôn nhu hoạt động bao lấy môi nàng. Vị tanh mỗi lúc một nhiều. Lát sau hắn cũng rời khỏi môi nàng lại tiếp tục hỏi:
“Nàng gọi ta là gì?”
Tên ôn thần này cư nhiên hỏi đi hỏi lại một câu. Nàng đã trả lời rồi hắn còn gì không hài lòng nữa. Vẫn là to gan nàng lặp lại lần nữa: “Thúc...”
Chữ còn lại vẫn còn nằm trong cổ họng thì nghe được bên tai xuất hiện tiếng cười khẽ của Cung Vô Khuyết: “Ta và nàng đã bái thiên địa nàng nên gọi ta là gì?” Nàng thực sự là không hiểu ý hắn sao?
Lúc nãy Mã Phi Yến mới nhớ lại a. Bất quá, lúc này là hắn một mình tự chủ chương, liên quan gì đến nàng. Có bái thì cũng là một mình hắn bái mà thôi. Sợ chết, đầu nàng cúi thấp, giấu gương mặt đỏ bừng xuống, mắt nhìn đôi tay đang lúng túng đan vào nhau nói:
“Phu...phu quân.” Phải khó khăn lắm nàng mới có thể bật được từ đó ra khỏi miệng.
Cung Vô khuyết nghe được cả trái tim như được tẩm đường, ngọt ngào cười với nàng. Hắn cũng không biết bản thân từ lúc nào yêu thương nàng nữa. Chỉ nhớ được lúc hắn xin chiếu chỉ tứ hôn thì hắn chỉ xem nàng như một nữ nhân thú vị mà thôi. Đến một ngày hắn phát hiện ra tâm của bản thân lạc đến chỗ nàng, muốn lấy lại đã không còn kịp nữa.
“Hiện giờ ta chỉ có thể cho nàng một hôn lễ thế này thôi. Ủy khuất nàng rồi.” Cung Vô Khuyết nâng cằm nàng lên, đôi mắt đượm buồn nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng.
Mã Phi Yến mím chặt môi không biết nên nói gì bây giờ. Trong đầu nàng giờ đây là trống rỗng a.
“Chúng ta uống rượu hợp cẩn.” Nói xong hắn buông nàng ra rồi bước đến bàn gần đó lấy bình rượu và hai ly nhỏ bằng sứ trắng bước đến ngồi bên cạnh nàng.
Mã Phi Yến giờ đây nàng có chạy cũng không thoát nên vẫn là ngoan ngoãn ngồi trên giường. Không biết hắn muốn làm gì đây?
Bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa. Đương nhiên chỉ có Cung Vô khuyết nghe được vì con ngựa vẫn còn chưa đến gần. Hắn đặt bình rượu và hai ly nhỏ xuống ghế bên cạnh giường. Một tay ôm chặt eo nhỏ của Mã Phi Yến, một tay cầm chặt lấy trường kiếm được giấu dưới nệm, mắt đầy cảnh giác hướng ra phía cửa.
Mã Phi Yến ngạc nhiên nhìn hắn rồi nhìn theo ánh nhìn của hắn. Bên ngoài truyền vào tiếng của Mã Viễn Duẫn.
“Các ngươi đưa muội muội đi đâu?” Lúc nãy hắn tốn mất một đoạn thời gian đi lấy ngựa nên mất dấu của Tuyết Ly cùng Thiết Trụ. Đến lúc nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc của Mã Phi Yến bị rơi xuống đất mới chạy theo.
Mã Viễn Luật lúc này cũng đến: “Đại ca.”
Mã Phi Yến như vớ được cái phao cứu sinh liền quay sang nói với Cung Vô Khuyết: “Là ca ca.”
Cung Vô Khuyết thấy nàng vui vẻ như vậy trong bụng thở dài một tiếng rồi hô to: “Để họ vào.” Tay hắn thả kiếm ra rồi ôm chặt lấy Mã Phi Yến như không muốn rời xa vậy.
Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật bước vào thì kinh hỉ đến không thể thốt lên được lời nào. Không ngờ Tuyết Ly cùng Thiết Trụ bắt muội muội của bọn hắn đến đây thành thân cùng Cung Vô Khuyết.
Cung Vô Khuyết không cam tâm tình nguyện buông Mã Phi Yến ra, đôi mắt phượng nhìn nàng, môi hắn áp nhẹ lên trán nàng lúc lâu mới chậm rãi nói: “Nàng cùng thê huynh trở về đi.”
Mã Phi Yến được thả liền vui vẻ vẫy tay tạm biệt hắn rồi trở về cùng hai huynh trưởng của mình. Nàng leo lên xe ngựa vén màn nhìn căn nhà gỗ đơn giản. Cung Vô Khuyết từ một người ở vị trí cao liền rơi xuống thế này thật là thảm a.
Tuyết Ly cùng Thiết Trụ người ngồi ngựa người lái xe ngựa chạy về Mã phủ. Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật ngồi bên trong xe cùng muội muội của mình.
Hai người liên tục hỏi Mã Phi Yến nãy giờ đã phát sinh ra chuyện gì. Nàng đem sự tình kể ra, đương nhiên không có nói chuyện mình bị cưỡng hôn rồi. Lại nói ở đây là ngoại thành nên nàng vẫn nôn xanh mặt, đến khi vào thành mới an ổn trở lại.
Cung Vô Khuyết một mình đứng trước nhà gỗ nhìn theo bóng dáng xe ngựa rời đi trong đêm, trong lòng cực kỳ không vui. Hai tay nắm chặt thành quyền dưới ống tay áo đỏ thẫm.