Tác giả: Luna Huang
Bên trong phòng, Mã Phi Yến liên tục thở dốc, nghỉ mệt một chút nàng ngồi xuống bên cạnh hai huynh trưởng. Mã Viễn Duẫn thấy thần sắc của nàng nhịn không được liền phì cười, tay cũng không quên đưa cho nàng một tách trà.
“Muội muội có gan trêu mẫu thân sao lại cong chân bỏ chạy mất khí thế như vậy?”
Mã Phi Yến nhận lấy tách trà uống cạn đến đáy liền vội nói: “Mẫu thân không hiền lương thục đức đâu. Muốn giữ mạng ngoài cách chạy thật xa ra muội thật không nghĩ được cách nào khác.”
Mã Viễn Luật từ lúc bước vào phòng liền ôm bụng cười không dứt, lát sau hắn mới ngưng được: “Biết vậy thì đừng trêu vào, muội muội đây là thấy chết không sờn sao?”
Mã Phi Yến xếp bằng tay trên bàn hướng Mã Viễn Luật hừ một cái thật mạnh: “Ai bảo mẫu thân cứ bên tên ôn thần ấy làm gì. Rõ ràng biết hắn với chúng ta không cùng một phe mà cứ xem hắn như thần tiên sống mà đối đãi. Nhiều lúc muội nghĩ có lẽ hắn mới do mẫu thân sinh còn muội chỉ là rơi rớt bên ngoài thôi.”
Hai huynh trưởng của nàng cười một trận thật to. Cười xong Mã Viễn Duẫn lại nói: “Dù gì hắn cũng là quốc công, tỷ tỷ là hoàng hậu, phụ thân là thừa tướng. Chúng ta thân là thần tử lại còn không có gia thế vững như vậy.” Ý hắn bảo Mã Phi Yến nên thu liễm một chút.
Mã Tuấn Vĩnh trấn an Tề thị xong cùng bước vào phòng cùng ba huynh muội: “Do lúc trước vi phụ cùng mẫu thân của các ngươi ở Liệp thành được hắn đối đãi rất tốt, thế nên mẫu thân các ngươi mới có nhiều hảo cảm với hắn như vậy.” Vừa mở cửa hắn đã giải thích ngay.
Hai tay Mã Phi Yến chống cằm, môi trề ra không ít. Hóa ra Tề thị sớm bị mua chuộc: “Vậy chuyện tứ hôn kia phụ thân định thế nào?”
Mã Tuấn Vĩnh ngồi xuống nhận lấy tách trà từ Mã Viễn Duẫn trở dài một cái: “Đại bá của ngươi bảo sẽ tìm người giúp đỡ.”
Mã Viễn Luật lại hiếu kỳ hỏi: “Người ta đối xử với hai người tốt thế, mẫu thân cũng có thiện cảm vậy còn phụ thân thì thế nào?”
Mã Viễn Duẫn cùng Mã Phi Yến cũng vễnh tai lên nghe ngóng câu trả lời của Mã Tuấn Vĩnh. Mã Tuấn Vĩnh nghĩ một lúc lâu nhìn ái nữ rồi mới chậm rãi đáp: “Kỳ thực, nếu có thể vi phụ cũng không phản đối mối hôn sự này.”
Lúc ở Liệp thành thấy Cung Vô Khuyết đối xử tốt với mình hắn chỉ nghĩ là lòng hiếu khách thôi. Không ngờ Cung Vô Khuyết lại sớm để ý ái nữ của hắn, lại còn chính miệng nói ra trước mặt bao nhiêu người nữa chứ. Hắn cũng không dám nói tốt giúp Cung Vô Khuyết vì hắn biết ái nữ của hắn không thích Cung Vô Khuyết càng không muốn thành thân.
Mặt Mã Phi Yến lập tức biến sắc, khép hờ đôi mắt phượng nghi hoặc nhìn Mã Tuấn Vĩnh: “Đến cùng hắn có gì tốt để phụ thân nói ra được lời này. Hắn vì bảo vệ giang sơn mà giết người không gớm tay thì không nói đi, đã vậy trong phủ còn một đám thiếp thất nữa chứ.”
Rõ ràng biết nàng không thích hắn còn nói như thế. Cho dù hắn có thích cũng phải nói không thích để an ủi nàng chứ, lý nào lại nói giúp Cung Vô Khuyết thế được.
Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật trợn to mắt nhìn Mã Tuấn Vĩnh như thể nhìn sinh vật từ hành tinh khác đến vậy. Không ngờ phụ thân của bọn họ lại có thể nói như vậy. Không phải hôm trước còn phản đối gả bảo bối đi sao?
“Ngoại trừ phụ thân ra thì trong kinh thành này còn ai chỉ có một thê. Định quốc công đương nhiên cũng không ngoại lệ. Xem ra kiếp này muội muội xuất gia là vừa” Mã Viễn Duẫn điềm đạm nói nhưng thoáng nghe cũng phát hiện đầy hàm ý trêu chọc.
“Muội mới không xuất gia đâu.” Mã Phi Yến gian xảo nhìn Mã Viễn Duẫn: “Lão đại có hay không muốn xuất gia?”
Mã Viễn Luật cũng thêm miệng: “Huynh nhớ lúc trước muội muội nói là muốn “lấy” chứ không muốn “gả” a, có phải hay không bảo Định quốc công dọn đến Mã gia?”
Mã Tuẫn Vĩnh kinh hỉ nhìn ái nữ nhà mình không nói nên lời: “Bảo bối thật có ý như vậy?” Hắn cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng chưa gì hoàng thượng đã hạ chỉ thế này hắn còn chưa kịp tuyển hiền tế cho mình nữa.
Mã Phi Yến gật mạnh đầu xác nhận. Nói thật nàng là không muốn gả, bất quá, nếu để Mã Tuấn Vĩnh tin tưởng nàng không muốn rời xa phụ mẫu cũng tốt. Càng có động lực để hắn toàn tâm toán ý giúp nàng thoát khỏi hôn sự này.
“Đúng là bảo bối tâm can của vi phụ.” Mã Tuấn Vĩnh thán một câu làm ba huynh muội sửng sốt đồng loạt quay sang nhìn hắn.
Mã Phi Yến nhân cơ hội tốt liền trả đũa hai huynh trưởng. Nàng chạy đến khoác lấy tay của Mã Tuấn Vĩnh làm nũng: “Phụ thân, ca ca nói không muốn thành thân. Nếu người cùng mẫu thân ép uổng sẽ xuất gia đấy.” Mắt nàng nham hiểm nhìn hai huynh trưởng như thể hổ rình mồi.
Mã Tuấn Vĩnh liền mang bất hiếu có ba tội lớn ra giáo huấn hai nhi tử một trận. Hai huynh trưởng trợn to mắt ra không thể tin nhìn muội muội bịa chuyện đặt điều bản thân. Mã Phi Yến thấy thế liền chu môi bồi thêm câu: “Thái độ của ca ca như thế chính là muốn nói phụ thân mắng không đúng?”
Mã Tuấn Vĩnh lại ghép cho bọn họ thêm một tội: “Các ngươi còn dám có thái độ này?” Tiếp theo chính là mấy bài giáo huấn quen thuộc.
Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật cúi đầu nghe mắng. Mã Phi Yến đứng sau lưng Mã Tuấn Vĩnh cười vô cùng hả dạ. Ai bảo hai người không theo phe của muội làm gì.
Không lâu sau nàng bước ra khỏi phòng về phòng mình. Đôi phu thê lúc nãy đã sớm đứng ngay trước cửa phòng chờ nàng. Nàng nhìn họ hừ một tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Làm thuộc hạ của nàng mà nghe theo Cung Vô Khuyết là có ý tứ gì?
Bọn họ biết nàng giận nhưng lại không đóng cửa nên cứ thế mà bước theo sau nàng. Thấy nàng ngồi xuống ghế họ liền cung kính nói:
“Nô tỳ Tuyết Ly gặp qua thiếu phu nhân” Tuyết Ly nhúng người hướng nàng hành lễ.
“Thuộc hạ Thiết Trụ gặp qua thiếu phu nhân.” Thiết Trụ quỳ một chân xuống đất hành đại lễ.
Mã Phi Yến không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn họ. Nàng muốn biết thuộc hạ của Cung Vô Khuyết đến cùng có bản lĩnh gì. Hắn tặng người đến đây là muốn giám sát nàng hay là giám sát Mã gia?
Thật lâu nàng vẫn không nói gì, bọn họ giữ nguyên tư thế đó không hề thay đổi, cũng không có chút biểu hiện mệt mỏi nào. Xem ra cả hai đều biết võ công a.
“Đứng lên hết đi.” Nàng khẽ thở dài rồi nói. Dù gì bọn họ cũng là thuộc hạ phải nghe theo phân phó của Cung Vô Khuyết thôi. Làm khó bọn họ Cung Vô Khuyết cũng chẳng mất đi cân thịt nào.
“Vâng.” Cả hai đồng thanh rồi đứng dậy, đầu hơi cúi hướng về phía Mã Phi Yến.
Nàng cũng chẳng biết cùng họ nói cái gì. Dù sao cũng là nội gián, nói cái gì cũng không được: “Lát nữa mẫu thân sẽ phân phó chỗ ở cho các ngươi.”
“Đa tạ thiếu phu nhân quan tâm, lúc nãy Mã phu nhân đã có nói về chuyện này với phu phụ thuộc hạ rồi.” Thiết Trụ cung kính đáp.
Nghe ba chữ “thiếu phu nhân” lòng nàng như bị lửa thiêu vậy rất khó chịu. Hóa ra Tuyết Ly cùng Thiết Trụ là phu thê. Cung Vô Khuyết xem ra cũng không đến nỗi gậy đánh uyên ương.
“Không có chuyện gì nữa. Các người ra ngoài đi.” Mã Phi Yến phất tay đuổi người.
Hai người cung kính hành lễ rồi bước ra. Thiếp Trụ thân là ám vệ ngoài cây với mái nhà ra thì hắn không có chỗ nào để đi nữa. Tuyết Ly đứng bên ngoài cửa, lúc nàng ta định đóng cửa thì Mã Phi Yến ngăn lại nên không đóng cửa.
Mã Phi Yến áp gò mà ửng hồng lên mặt bàn nhìn ra cửa. Mắt nhìn bóng dáng thước tha của Tuyết Ly. Tuyết Ly cảm nhận được liền quay lại bước vào:
“Thiếu phu nhân có chuyện gì phân phó nô tỳ.” Nàng ta nhúng người hành lễ xong liền nói.
Cũng không có gì làm Mã Phi Yến liền vẫy vẫy tay: “Ngồi xuống đi, kể ta nghe một chút về ngươi cùng Thiết Trụ đi.”
Tuyết Ly nào dám không nghe, lúc nãy cũng thấy được Cung Vô Khuyết đối với nàng thế nào cơ mà. Nàng ta nhẹ nhàng ngồi xuống kể cho Mã Phi Yến nghe một chút thông tin của mình cùng Thiết Trụ.
Hóa ra bọn họ chỉ mười tám, vừa thành thân không bao lâu liền bị điều đến Mã gia giao cho nàng. Tuyết Ly nói nhiều như vậy, Thiết Trụ ít nói như vậy thế mà cũng thành đôi. Nàng thật rất khâm phục Nguyệt lão.
Ngay lúc Mã Phi Yến đang nghe Tuyết Ly bát quái thì bên ngoài cho người mời bảo Trữ thân vương đến phủ dùng bữa, mọi người đều phải đến. Nàng chàn nản đáp ứng rồi ngồi thẳng người.
“Thiếu phu nhân, nô tỳ giúp người chải tóc.”
Tuyết Ly đứng dậy bước đến bàn trang điểm giúp nàng chải lại tóc. Cung Vô Khuyết có dặn phải dùng mang trâm hắn tặng cài cho nàng nên Tuyết Ly lấy cây trâm khổng tước mang đến.
“Lấy trâm ngọc bên cạnh đi.” Thấy cây trâm khổng tước nặng nề là nàng không vui rồi. Đúng là người của Cung Vô Khuyết, cả hành động cũng mang hơi thở của hắn.
Tuyết Ly làm sao dám trái lệnh Cung Vô Khuyết chứ, mà không nghe lệnh nàng cũng không xong: “Lát nữa thiếu phu nhân sẽ gặp Trữ thân vương, phải chỉnh chu một chút. Trâm khổng tước sẽ nâng cao thân phận của người hơn.” Đánh thuyết phục Mã Phi Yến thôi.
“Là Cung Vô Khuyết dặn như vậy chứ gì.” Mã Phi Yến hằng hộc nói, nàng cũng không làm khó nàng ta, vẫn ngồi yên để nàng ta giúp mình chải tóc, cài trâm.
Tuyết Ly biết bị vạch trần sắc mặt cũng hồng lên không ít. Nàng ta im lặng giúp Mã Phi Yến chải tóc.