Tác giả: Luna Huang
Dùng bữa xong, Tề thị kéo Mã Phi Yến vào phòng mình hỏi: “Yến nhi, vi nương hỏi ngươi Định quốc công có ngủ cùng ngươi không?”
Mã Phi Yến thẳng thắng khai báo sự thật: “Ngoại trừ đêm tân hôn ra thì chưa ngày nào hắn ngủ lại cả.” Tay nàng cũng không quên đưa hạt dưa lên miệng nẻ.
Tề thị kinh hách liền tiếp tục vấn: “Vậy hắn đi đâu?”
Mã Phi Yến nhúng vai xem như đó là chuyện không liên quan đến mình, mà đúng thật là không liên quan đến nàng mà. Hắn lớn như vậy rồi đi đâu nàng cũng phải quản nữa sao, nàng còn chưa nhàn rỗi đến mức đó đâu: “Nữ nhi không biết.” Đương nhiên nàng không mang những chuyện Tuyết Ly điều tra được nói ra. Chẳng hiểu nỗi vì sao Tề thị lại quan tâm hành tung của con khỉ đó làm gì.
Tề thị thở dài trách: “Sao ngươi lại có thể vô tâm như vậy? Trượng phu mình đi đâu mà cũng không biết, ngươi làm thê tử người ta như vậy sao?”
Tuy nàng may mắn được trượng phu độc sủng nhưng cũng không có nghĩa là không biết trạch đấu nguy hiểm cỡ nào. Nếu chẳng may thiếp thất mang thai trước thì cái ghế chính thất của nữ nhi nàng sẽ bị lung lay a. Cung Vô Khuyết lại là độc tử nữa chứ.
Nhìn Mã Phi Yến vẫn còn tinh nghịch như vậy cũng biết được đêm tân hôn không có gì xảy ra rồi. Tin này đối với Mã Tuấn Vĩnh có thể là tin vui nhưng đối với nàng lại không a. Nữ tử đã gả ra ngoài rồi mà ngay cả ngủ cùng trượng phu cũng không xảy ra chuyện gì truyền ra ngoài chẳng phải để người cười sao?
“Yến nhi a, ngươi không thể như vậy được.”
Mã Phi Yến vẫn là chớp chớp mắt cắn hạt dưa không hiểu Tề thị đang muốn nói đến chuyện gì. Tự nhiên không như vậy là thế nào? Mà không như vậy thì như nào mới phải?
“Nếu mẫu thân không còn chuyện gì nói nữ nhi đi tìm phụ thân đây.” Cùng Tề thị hàn huyên không thú vị bằng Mã Tuấn Vĩnh a.
Vừa mở cửa đã thấy Cung Vô Khuyết đứng cách cửa ba bước đợi nàng rồi. Thấy nàng bước ra, hắn vội đi đến nắm lấy ta nàng, mắt nhìn Tề thị ở phía sau: “Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, tiểu tế lấy nàng tự nhiên sẽ chăm sóc tốt cho nàng.” Hắn làm sao không biết Tề thị đang lo lắng gì chứ.
Tề thị khẽ gật đầu: “Yến nhi liền phải giao cho quốc công gia rồi.” Nói vậy thôi, người làm mẫu thân cho nàng làm sao có thể yên tâm cho được.
“Nhạc mẫu đại nhân quá lời rồi, đây là trách nhiệm của tiểu tế.” Cung Vô Khuyết vẫn lễ phép trả lời.
Tề thị xoay người mang tâm trạng nặng nề bước vào phòng. Cung Vô khuyết đưa Mã Phi Yến trở về căn phòng đối diện phòng của Tề thị: “Ngủ trưa thôi.”
Mã Phi Yến thấy lạ liền hỏi: “Thúc thúc, ngươi muốn ngủ thì ngủ đi, việc gì phải kéo ta cùng ngủ.” Chẳng hiểu nỗi hắn đang nghĩ gì nữa.
Cung Vô Khuyết kéo tay nàng đến bên giường, dùng chân đá hài của nàng ra rồi đặt lên giường, áp nàng xuống thân dưới, nhìn nàng cười xấu xa: “Mấy hôm nay nàng gọi ta là gì?” Có phải là hắn không nhắc nàng liền không nhớ không?
Biết bản thân tính mạng khó bảo toán, cố gắng nuốt ngụm được bọt đắng nghét xuống miệng liền nói: “Phu quân không nên kích động như vậy, ta là nhất thời quen miệng nói sai thôi. Phu quân đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta lần này.” Nàng cũng không quên tặng kèm cho hắn nụ cười ngọt ngào. Chẳng phải chỉ một cái xưng hô thôi sao, nàng làm được mà.
Cung Vô Khuyết cười cười cắn nhẹ phiến môi của nàng cảnh cáo: “Ta không muốn nghe nàng gọi như thế lần nữa có biết không?”
Ô ô...ghê chết được. Hắn hôn qua nữ nhân khác giờ lại cắn nàng, buồn nôn quá đi. Mã Phi Yến nén cảm xúc ghê tởm đang dâng trong lòng liên tục gật đầu. Chỉ cần hắn bỏ qua không cưỡng hôn nàng nữa liền được rồi. Gọi hắn là gì chẳng phải cũng chỉ là một từ thôi sao, nàng cũng chẳng mất đi cân thịt nào.
“Nếu như nàng ngoan ngoãn như vậy sẽ không bị phạt rồi.” Giọng hắn vẫn đều đều vang lên. Thấy được Mã Phi Yến thoáng thả lỏng tâm trạng khẽ gật đầu, hắn xấu xa nói: “Đáng tiếc lỗi cũng đã phạm, nên phạt.”
Tay nhanh chóng che lên miệng, Mã Phi Yến liền nói: “Ta dạy trù sư làm ninh mông đản cao cho ngươi ăn có được không?” Nàng đã hạ mình lắm rồi đấy, không nên tiếp tục ép uổng nàng nữa.
Nghĩ nghĩ thấy bản thân vẫn là có lời, “Ta muốn nàng đích thân làm.” Chẳng phải lúc nãy nàng bảo là tự làm mới có ý nghĩa sao. Hắn cũng muốn chính tay nàng làm cho hắn ăn.
Nghe được Mã Phi Yến đáp ứng Cung Vô khuyết trở mình nằm xuống bên cạnh nàng: “Được, ngủ thôi.”
Mã Phi Yến thoát được một kiếp nạn, liền thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong bụng mang mười tám đời tổ tông Cung gia ra trút giận. Lý nào hắn nhiều thiếp thất như vậy cư nhiên còn đùa giỡn nàng.
Rất nhanh, nàng ngủ lúc nào không biết. Khi mở mắt dậy đã thấy Bạc Mãn Ngọc cùng Chuyết Niên Quyên ngồi bên giường nhìn nàng cười khúc khích.
“Tẩu tẩu đây là muốn gì?” Mã Phi Yến không ngồi dậy mà vẫn nằm đó, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn hai nữ nhân trước mắt.
“Muội muội, ngươi dạy chúng ta làm ninh mông đản cao có được không? Lúc nãy tay thấy phụ mẫu cùng Luật lang rất thích ăn a.” Chuyết Niên Quyên kẽ lắc lấy tay của nàng.
Bạch Mãn Ngọc lại mang hài tử ra dụ dỗ: “Phải a, ta muốn sau này đích thân làm cho mọi người ăn, còn có Khanh nhi nữa a.”
Mã Phi Yến ngồi dậy đưa họ xuống trù phòng tận tình hướng dẫn. Mấy chuyện này nàng cũng không cần che giấu làm gì. Dạy cũng đã dạy rồi, làm được hay không là do họ thôi.
Dùng bữa tối xong, Mã Phi Yến cùng Cung Vô Khuyết trở về Cung gia. Chia tay luôn là lâm ly bị đát, nàng khóc lóc không thôi. Cung Vô Khuyết ôm nàng trong lòng an ủi hết lời. Nàng lại ngủ luôn trong lòng hắn lúc nào không biết.
Đến khi mở mắt đã thấy mình ở trong phòng rồi. Cả người toàn mùi bánh rất khó chịu. Trời vẫn còn tối a, Tuyết Ly vẫn còn ở bên ngoài dọn dẹp nên chắc hẳn cũng mới về không bao lâu. Mã Phi Yến bước ra khỏi ngọa thất nhìn xung quanh.
Thấy nàng, Tuyết Ly vội vàng hỏi: “Thiếu phu nhân đã tỉnh?”
Mã Phi Yến làm động tác xoay xoay eo nhỏ phân phó: “Người ta hôi quá, muốn tắm.”
Nhận được lệnh Tuyết Ly liền cho người chuẩn bị nước nóng đem vào. Bạch Chỉ cùng Ngân Chỉ dẫn theo một đám nô tài đem nước nóng đổ vào bồn cho nàng.
Mã Phi Yến thấy Ngân Chỉ liền cao hứng hỏi: “Ngươi đã khỏe lên chưa?”
“Nô tỳ đã khỏe, tạ thiếu phu nhân quan tâm.” Ngân Chỉ mỉm cười trả lời.
Ngâm mình trong bồn tắm, Mã Phi Yến vu vơ hát vài bài yêu thích. Tuyết Ly bên cạnh thử nước nóng, Bạch Chỉ cùng Ngân Chi rải hoa, cho hương liệu.
Quét mắt nhìn ba nữ nhân trước mắt. Tuyết Ly đã yên bề gia thất rồi, còn Bạch Chỉ cùng Ngân Chỉ thôi. Nếu để bọn họ ở đây sợ là mạng của bọn họ cũng khó bảo toàn. Cung Vô khuyết ngày thường không để ý gì đến nhưng cảnh giác vẫn là có. Nếu có ngày nào đó bọn họ mất mạng nàng không biết bản thân sẽ thế nào nữa.
“Bạch Chỉ, Ngân Chỉ, các ngươi đã có ý trung nhân chưa? Nếu có nhất định phải nói với ta đấy.” Nàng làm vậy làm muốn cho bọn họ bậc thang đi xuống a. Hy sinh vì đám nam nhân không đáng đâu. Sau trận chiến này cho dù không chết thì cũng không được lợi ích gì. Vậy việc gì phải hy sinh?
Bạch Chỉ Ngân Chỉ nghe được động tác cũng ngừng lại vài giây rồi tiếp tục. Không ngờ Mã Phi Yến lại quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của họ. Có ý trung nhân sao? E rằng cả đời này bọn họ cũng đừng mong có được. Thế là cả hai đồng thanh đáp:
“Vâng, tạ thiếu phu nhân quan tâm.”
Bọn họ tuy nhận được lệnh đến đây Mã Phi Yến cũng biết chuyện này nhưng đối xử với bọn họ lại không khác gì Tuyết Ly. Chỉ là mỗi người mỗi chủ, không thể làm gì khác. Bọn họ bảo vệ nàng cũng là có mục đích riêng, khi nghe nàng quan tâm mặt liền có chút đỏ mặt xấu hổ.
Tuyết Ly thấy sương xuống dày rồi liền nhắc nhở: “Thiếu phu nhân không nên tắm quá lâu, nhiễm phong hàn thì không hay.”
Thế là Mã Phi Yến mặc trung y rồi đi ngủ. Bọn họ cũng quay về phòng của mình.