Truy Thê

Chương 54: Chương 54: Mưu phản




Tác giả: Luna Huang

Qua thêm hai ngày, Mã Viễn Luật giải quyết xong công vụ liền hồi kinh phục mệnh. A Quyên bảo có người thân ở kinh thành nên muốn cùng đi. Mã Viễn Luật cũng không phản đối, thái độ của hắn đối với A Quyên đến giờ vẫn là lạnh nhạt.

Bọn họ đứng ở xe ngựa đợi Mã Phi Yến. Mã Phi Yến cùng ba nha hoàn mỉm cười bước ra liền đưa tay vẫy vẫy: “Lão nhị cùng A Quyên hồi kinh vui vẻ, nhớ giúp muội gửi lời hỏi thăm phụ mẫu, lão đại, đại tẩu cùng mọi người.”

Mã Viễn Luật cười ha hả hỏi: “Muội muội đây là muốn làm gì? Muốn lưu lại đây sao?” Sợ gặp Cung Vô Khuyết?

Mã Phi Yến là nhớ lại tình trạng ngồi xe ngựa của mình liền sợ hãi không hồi kinh nữa. Nàng ở đây cũng rất tốt, Thiết Trụ liên tục đi đi về về giúp nàng báo cáo tình hình của Bách Hoa Mộng. Mấy tháng ở đây nàng cũng đã nghiên cứu thị trường rất lâu rồi. Mở được thêm một chi nhánh ở đây do đích thân nàng quản lý rất tốt a. Không sợ ai phát hiện.

“Đột nhiên muội không muốn hồi kinh nữa.”

A Quyên vội chạy đến bên nàng hỏi: “Tại sao chứ?” Khó khăn lắm nàng ta mới tìm được một vị muội muội tốt thế này cơ mà.

Mã Viễn Luật không cho nàng có cơ hội trả lời liền ném lên xe ngựa rồi ra lệnh xuất phát. Hắn đã nhớ ra tình trạng say xe khổ sở của nàng a.

Y như lúc đến, khi hồi kinh nàng cũng thê thảm như vậy. A Quyên lo lắng không ngừng chăm sóc nàng. Cuối cùng những ngày khổ sở cũng trôi qua, kinh thành đã ở ngay trước mắt. Mã Phi Yến không ngừng khóc than, sau này nàng sẽ không ham mê du lịch cổ đại nữa đâu.

A Quyên đến kinh thành liền vội vã cáo từ. Mã Viễn Luật bảo tiễn nàng ta đến nơi nhưng nàng ta từ chối. Mấy lần Tuyết Ly cùng Bạch Chỉ, Ngân chỉ đề nghị Mã Phi Yến để họ tra lại lịch của nàng ta nhưng đều nhận được từ chối. Mã Phi Yến cho rằng nếu nàng ta muốn thì tự nhiên sẽ nói ra thôi, không nên biết quá nhiều chuyện không liên quan đến mình.

Về đến phủ Mã Phi Yến xuống xe ngựa vào trong, Mã Viễn Luật phải vào cung diện thánh.

Tề thị thấy nàng liền chạy nhay bay đến ôm nàng khóc ầm trời hỏi han đủ điều. Mã Tuấn Vĩnh đứng một bên mắt cũng đỏ hoe, luôn sợ nàng gặp chuyện không may nhưng giờ thấy nàng bình an liền khồn kiềm chế được xúc động. Mã Viễn Duẫn đỡ A Khê đứng đó mỉm cười:

“Muội muội trở về là tốt rồi.”

Bước vào chào hỏi mọi người xong, Mã Phi Yến trở về An Tri hiên lăn trên giường. Xương cốt của nàng sắp nát như tương, như bột mất rồi.

Mã Viễn Duẫn bước vào kể nàng nghe chuyện xảy ra mấy tháng này. Hóa ra nàng rời kinh không lâu, trong Cung gia phát hiện được một số chứng từ cấu kết ngoại bang mưu phản. Thái tử bị cấm túc trong cung, hoàng hậu cũng mất luôn quyền hành, Cung Lạc Thiên bị thu hồi chức quan cấm túc trong phủ chờ điều tra. Cung Vô khuyết bị khép tội mưu phản trốn mất tâm. Hôn sự của nàng và hắn cũng từ đó mà được giải trừ.

Mã Phi Yến nửa vui nửa buồn không biết phải làm sao. Nàng thật không muốn gả nhưng cũng không đến nỗi để hắn phải bị truy nã như vậy a. Chẳng trách được Tuyết Ly cùng Thiết Trụ không vui.

“Chuyện này có liên quan đến Trữ thân vương sao?” Nàng hạ thấp giọng tránh để Bạch Chỉ, Ngân Chỉ nghe được.

Mã Viễn Duẫn gật đầu: “Đại bá phụ không có cách giúp muội muội giải trừ hôn ước nên nhờ đến Trữ thân vương. Không ngờ hắn lại cao chiêu bức tử được Cung gia. Nếu không phải hoàng thượng đặc biệt tin tưởng Định quốc công e là Cung gia sớm bị xử tử rồi.” Hoàng thượng cố tình kéo dài thời gian là muốn giúp Cung Vô Khuyết tìm chứng cứ giải oan thôi.

Mã Phi Yến cau mày suy ngẫm. Hắn không phải là muốn đem Bạch Chỉ, Ngân Chỉ theo nàng vào Cung gia sao? Sao đột nhiên lại chuyển bước. Hay là...Nếu kế hoạch đầu tiên không thành sẽ tiếp tục thực hiện kế hoạch thứ hai nên sớm an bài như vậy.

Mã Viễn Luật từ trong cung trở về nghe được tin khủng bố cũng vọt đến phòng của Mã Phi Yến. Hắn vừa thở dốc vừa nói: “Muội muội, Định quốc công...”

Mã Phi Yến thấy hắn khổ sở như vậy liền tiếp lời: “Mưu phản, đang bị truy nã.” Có cần khẩn trương như vậy không. Cũng chẳng phải chết người mà.

Hắn bước đến hỏi: “Muội muội cảm thấy thế nào?” Lúc trên đường hồi kinh do lo lắng cho Mã Phi Yến nên cũng không có để ý đến khắp nơi truy nã người a.

“Hắn bị oan.” Nàng chớp chớp mắt ngây thơ trả lời. Nàng đương nhiên không tin hắn mưu phản rồi, với thực lực của thái tử cần gì cấu kết ngoại bang chứ.

“Ý của huynh là hôn ước được giải trừ rồi muội muội cảm thấy thế nào?” Mã Viễn Luật nhếch môi nói.

Mã Viễn Duẫn đột nhiên dùng giọng buồn bã nói: “Trước lúc Định quốc công bị khép tội, hắn đến ngự thư phòng xin hoàng thượng giải trừ hôn ước mà không hề có lý do, khiến hoàng thượng tức giận mắng hắn một trận mới chịu ban chiếu chỉ.”

Mã Phi Yến cũng thẳng thắn đáp: “Không cần gả đương nhiên là rất vui, nhưng là, vì chuyện này hại đến người ta có nhà không thể về thì có chút cắn rứt lương tâm.” Lúc trước nàng thấy hắn gầy gò như vậy hóa ra là vì chuyện này. Hắn biết trước bản thân không thể thoát được nên xin giải trừ hôn ước là để Mã gia tránh bị liên quan.

Mã Viễn Duẫn vội vãi trấn an nàng: “Đây không phải do muội, cho dù không có chuyện hôn sự này thì chuyện này vẫn diễn ra thôi. Trận chiến hoàng tộc không có người đúng người sai mà chỉ phân ra kẻ mạnh kẻ yếu. Người thua cuộc tất sẽ bị đào thải.”

“Nhưng là để Trữ thân vương làm hoàng đế thì...”Nàng cũng không dám nói hết câu. Rõ ràng một người như hắn làm sao xứng đáng ngồi trên long ỷ chứ. Nàng chỉ tiếp xúc cùng thái tử chỉ một lần nhưng lại cảm thấy thái tử có khí khái vương giả hơn.

“Suy cho cùng đó là chuyện của hoàng thất, không liên quan đến chúng ta. Muội muội cũng đừng buồn nữa.” Mã Viễn Duẫn véo véo gò má trắng hồng của nàng.

Mã Viễn luật ngồi bên giường cười: “Đến lúc muội muội bị như chúng ta lúc trước rồi đây.” Nhớ lại thảm cảnh đó hắn vẫn còn sợ a.

“A?” Mã Phi Yến ngơ ngác nhìn hắn chỉ bật ra được một từ. Hắn nói thế là có ý tứ gì?

Mã Viễn Duẫn bật cười ha hả: “Lúc An công công đến đây đọc chiếu chỉ thì phụ mẫu đã sớm giúp muội muội tuyển hiền tế rồi.”

Mã Phi Yến ôm lấy chăn ngồi bó gối hãi hùng. Hôn ước vừa được giải trừ phụ mẫu lại vô công rỗi nghề liền mang nàng ra hành hạ đây mà: “Muội không muốn, muội không gả.”

“Ai da, muội muội không cần gả đâu, lần này là lấy a.” Mã Viễn Duẫn cười ha hả. Lúc hôn sự được giải trừ đám bằng hữu của hắn cũng đến đánh tiếng với hắn muốn thú nàng vào cửa. Nhưng hắn bảo phụ mẫu muốn bắt rể bọn họ liền nín thinh.

Mã Viễn Luật nghe thấy cũng bật cười. Cho nàng đi một vòng trở về liền sắp đặt luôn hôn sự cho nàng. Đây chẳng phải là trước cho nàng ăn kẹo sau lại đâm nàng một dao sao?

Mã Phi Yến nhớ lại lúc trước Mã Tuấn Vĩnh cũng có ý này a. Chết rồi, nàng thật sự không thể thoát sao.

Lúc này Tạ thị cùng A Khê mang một chút cao điểm tiến vào. Mã Viễn Duẫn thấy vậy vội chạy đến đỡ thê tử: “Nàng đừng nên đi lại lung tung như vậy.”

Tạ thị vội vàng mát mẻ một trận: “Đường đệ thật quan tâm thê tử a, nhớ lúc ta hoài thai cũng không được Viễn lang quan tâm như vậy đâu.” Nói xong còn kèm theo vài tiếng cười trêu chọc nữa.

Mã Phi Yến lại như thêm được một tin khủng hoảng liền kinh hô: “Đại tẩu hoài thai sao?” Sao nhanh quá vậy? Nàng mới rời đi có bao lâu đâu. Chẳng trách năm đó Mã Viễn Duẫn đi cứu tế trở về cứ như tiên tử hạ phàm vậy cái gì cũng không biết.

Mã Viễn Luật liền nhân cơ hội khi dễ nàng: “Người ta nhìn một mắt đã phát hiện rồi, thế mà muội muội đây giờ mới biết sao, có phải hay không quá muộn?”

“Lúc nãy muội là nghĩ đại tẩu béo lên a.” Nàng đây là nói thật mà. Lúc nãy nàng cứ nghĩ rằng A Khê béo đứng không vững phải để lạo đại đỡ a.

Tạ thị bị nàng chọc đến cười phát ra âm thanh. A Khê đỏ mặt nhưng vẫn là cười: “Muội muội thực sự cảm thấy ta phát phì sao?”

“Muội muội còn nhỏ làm sao biết mấy chuyện này cơ chứ. Thai phụ phải như vậy mới tốt.” Mã Viễn Duẫn vội vàng nói. Lỡ thê tử của hắn vì chuyện này mà không màng ăn uống lại khổ tâm mẫu thân nữa.

Nói chuyện một lát bọn họ đều rời đi. Mã Phi Yến bước đến bên cái rương to bên bàn trang điểm. Nàng ngồi xổm trước rương xem mấy thứ Cung Vô Khuyết tặng. Không biết giờ hắn đang nơi nào nữa.

Mã Tuấn Vĩnh mở cửa bước vào: “Bảo bối muốn chọn trâm cài tóc sao? Vi phụ giúp ngươi.” Trong trí nhớ của hắn, ái nữ này không hề muốn thành thân cùng Cung Vô Khuyết nên hắn chỉ nghĩ được đến đây thôi.

Mã Phi Yến nhoẻn miệng cười: “Được.” Nàng ngồi ngăn ngắn trên ghế nhỏ trước bàn trang điểm. Đang tốt đẹp như vậy tự nhiên lại nghĩ đến tên ôn thần kia làm gì.

Mã Tuấn Vĩnh vừa giúp nàng chải tóc vừa nói: “Vi phụ cùng mẫu thân ngươi đã chọn được vài người rồi. Hôm nào gọi đến cho ngươi xem mặt được không?”

Mã Phi Yến tuy biết trước nhưng vẫn giả vờ hốt hoảng quay qua bày vẻ mặt đau lòng: “Phụ thân thật nỡ để nữ nhi gả đi sao?” Đầu tiên phải dùng tình cảm trước, không được mới cứng rắn tránh né.

“Đây là bọn họ đến đây ở rể a. Tuy họ chỉ là thứ nam nhưng lại xuất thân danh gia vọng tộc, tuyệt đối không ủy khuất ngươi.” Mã Tuấn Vĩnh tuy nói như vậy nhưng trong lòng cũng có chút không vui.

Ái nữ của hắn cư nhiên lại bị gả cho thứ nam thử hỏi làm sao chịu được. Nhưng nếu là dòng chính thì người ta làm sao để hải tử đến ở rể đây.

Mã Phi Yến cụp mi không nói gì. Đây là phụ thân đã nhượng đến cuối cùng rồi, nếu nàng còn phản đối sợ sẽ xảy ra chuyện khác. Vẫn là nên từ từ nghĩ cách vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.