Tác giả: Luna Huang
Hạ triều, Cung Vô Khuyết vui vẻ cùng đám người Mã gia hồi Mã phủ. Hắn không hề cố kỵ mà bước vào xe ngựa ngồi cùng Mã Tuấn Vĩnh, Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật. An công công được hoàng thượng sai đến Mã Phủ tuyên chỉ ngồi ở một xe ngựa khác.
Ba phụ tử Mã gia luôn miệng chúc mừng hắn phục chức nhưng không dám đề cập đến hôn sự. Trong lòng bọn họ đang nghĩ không biết Mã Phi Yến sẽ phản ứng như thế nào khi nhận được tin tức này. Đây sẽ là tin vui hay tin buồn đối với nàng?
Cung Vô Khuyết luôn miệng hỏi về tình hình của Mã Phi Yến sau khi Tuyết Ly cùng Thiết Trụ rời đi. Hắn hồi hộp nắm chặt thánh chỉ trong tay như hài tử ngày đâu tiên đi học vậy. Ba phụ tử cũng thành thật đáp trả.
Tuy hắn mở miệng vẫn là “nhạc phụ đại nhân”, “thê huynh” nhưng ba phụ tử vẫn gọi hắn là “quốc công gia“. Còn chưa biết Mã Phi Yến sẽ phản ứng thế nào cơ mà. Dạo này nàng ở trong phủ suốt ngày chạy tới chạy lui bảo không muốn thành thân. Giờ hoàng thượng lại tứ hôn không biết An Tri hiên có bị nàng nháo đến đảo ngược không nữa.
Ở bên ngoài náo nhiệt, bọn họ biết được Cung Vô Khuyết được minh oan còn lập được đại công để phiên bang kết giao hảo liền đứng hai bên đường bàn tán. Xe ngựa cũng vì vậy mà cứ chạy chậm khiến lòng của Cung Vô Khuyết như bị lửa thiêu. Hắn là muốn sớm được gặp nàng a, sao con đường lại dài như vậy? Nếu không phải lấy lòng phụ tử Mã gia hắn đã dùng khinh công sớm đến đó gặp nàng rồi.
Tiếng ồn ào bên ngoài truyền vào trong xe ngựa, ngoài chuyện ca ngợi công trạng của hắn còn là chuyện về Mã Phi Yến nữa.
“Các ngươi có biết gì chưa? Ta nghe nói Mã phủ treo đèn kết hoa đấy?”
Bốn nam nhân trong xe ngựa nghe được liền ngừng nói chuyện, ngoáy ngoáy tai rồi đem tai dán sát vào thành xe nghe ngóng chuyện bên ngoài.
Họ là không tin được những gì mình vừa nghe được a. Tiệc tùng trong phủ, sinh thần của mọi người trong phủ cũng chẳng liên quan gì đến hôm nay. Trong Mã phủ còn ai thành thân nữa sao? Chẳng phải đã nói không bàn đến chuyện lập thiếp nữa cơ mà. Nếu vậy thì ngoài Mã Phi Yến ra còn ai gả nữa?
Còn không để bọn họ suy nghĩ thêm bên ngoài lại có tiếng truyền vào.
“Ta nghe nói là nữ nhi của Mã thượng thư “lấy” phu quân a.”
Cung Vô Khuyết mở to mắt quay sang ba phụ tử Mã gia như thể muốn nghe chính miệng bọn họ xác nhận sự thật. Tâm hắn như ngừng đập trong giây lát rồi lại đập nhanh hơn, hơi thở cũng có chút gấp gáp.
Nãy giờ bọn họ đâu có kể với hắn chuyện Mã Phi Yến cũng nam nhân khác nhận biết lại còn thân thuộc đến mức thành thân thế này. Vậy hôm đó nàng nói với hắn là có ý tứ gì? Nàng đợi không được nên thành thân sao? Rõ ràng nàng đã hứa với hắn rồi cơ mà. Lại nói lúc nãy An công công đến phủ lấy ngọc bội nàng cũng là biết hắn bình an trở về đi.
“Ngươi nghe có chính xác không vậy? Sáng nay ta còn thấy Mã thượng thư thượng triều a.”
Ba phụ tử Mã gia cũng ngạc nhiên không kém gì Cung Vô khuyết. Mã Phi Yến lúc nào muốn thành thân sao bọn họ không biết. Lại nói cùng ai thành thân, hôm nay là ngày thành thân mà bọn hắn một chút cũng không biết gì a. Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
“Chính xác a. Sáng nay ta đi ngang chính mắt nhìn thấy.”
“Ngươi có biết nàng lấy người nào không?”
“...”
Tiếng ồn ào vẫn không ngừng truyền vào bên trong xe ngựa. Lòng của Cung Vô Khuyết nhói lên một trận. Hắn không tin, cũng không muốn nghe nữa.
Không đợi bọn họ phục hồi tinh thần Cung Vô Khuyết đã không còn kiên nhẫn nữa rồi. Hắn đứng dậy bước ra ngoài, đẩy Thiết Trụ cùng Tuyết Ly sang một bên bản thân cầm lấy mã tiên cùng dây cương liên tục thúc ngựa chạy đến Mã phủ.
Thiết Trụ thấy thế liền hô to bảo mọi người nhường đường. Đám dân chúng thấy được Cung Vô khuyết nổi điên liền sợ hãi tránh sang một bên. Chiếc xe ngựa chạy như bay để lại một mảnh bụi bậm cùng sự hỗn loạn của đường phố.
Thế là ngày mai có người dâng tấu cáo trạng Cung Vô Khuyết nghe Mã Phi Yến thành thân liền nổi điên thúc ngựa chạy nhanh trong thành làm nhiễu loạn dân chúng. Hoàng thượng bất đắc dĩ phạt hắn nửa năm bổng lộc, bản thân hắn dùng nửa năm bổng lộc còn lại thiết yến khao đãi dân chúng suốt một ngày đại hôn. Nhưng đó không phải chuyện của hôm nay nha.
-------------Phân Cách Tuyến Luna Huang------------
Sáng nay mắt của Mã Phi Yến liên tục giật, đại não cũng báo hiệu trong lòng liền thấy bất an. Nhưng lại không thể lý giải được là chuyện gì.
Đang cùng Tạ thị, Bạch Mãn Ngọc và Chuyết Niên Quyên trò chuyện thì Tề thị bảo An công công đến. An công công truyền lại lời của Cung Vô Khuyết với nàng. Nàng vội chạy đến trong rương xem xét, quả nhiên dưới đáy rương có một miếng ngọc đen liền mang nó đưa cho An công công.
Chuyết Niên Quyên biết Cung Vô Khuyết bình an vô sự liền cao hứng không ngừng. Tạ thị cùng Bạch Mãn Ngọc thấy nàng ta vui như vậy cũng mở miệng trêu chọc vài câu.
Chỉ có mỗi Mã Phi Yến nghe như sét đánh bên tai vậy. Nàng thật muốn ngất. Hắn hồi kinh chẳng phải là đại họa đối với nàng sao? Tuy nàng không muốn hắn phải trốn chui trốn nhũi nhưng cũng không muốn hắn sớm phục chức thế này đâu. Nàng còn chưa kịp chuẩn bị gì a.
Nàng vội phân phó Bạch Chỉ đi mua hồng cân cùng hồng trù. Bạch Chỉ không biết nàng muốn làm gì nhưng cũng đáp ứng. Bởi vì thành thân thì phải cả bộ chứ, ai lại chỉ mang hồng cân cùng hồng trù thế này. Ngân Chỉ bị gọi đi mua gà trống.
Mã Phi Yến bỏ mặc đám nữ nhân đang huyên thuyên bên trong rồi phái hạ nhân treo đèn kết hoa. Bản thân đi thỉnh lão thái gia, lão thái thái cùng Trình thị, Lý thị đến tiền thính. Rồi bước ra bảo đám nữ nhân đang ở An Tri hiên cũng đến tiền thính.
Bản thân nàng vội vã vào trong mặc giá y, đội mũ phượng, tóc không chải, mặt không hóa trang liền mang hồng cân từ tay Bạch Chỉ đội lên. Cũng may lúc trước Cung Vô Khuyết sớm “an bài” kiện giá y này cho nàng a.
Mọi người trong tiền thính thấy cả phủ đỏ bừng liền ngạc nhiên nhìn nhau không hiểu Mã Phi Yến đến cùng muốn làm gì?
Bên này Mã Phi Yến cầm một bên hồng trù nhanh chóng bước vào. Bên kia của hồng trù lại là Ngân Chỉ ôm con gà trống. Cả hai bước đến trước mặt lão thái gia, lão thái thái tiến hành “bái đường“.
Tề thị nghĩ nữ nhi của mình kinh hỉ đến hỏng não rồi. Chẳng phải bảo là thương nhớ Cung Vô khuyết sao? Sao tự dưng nghe hắn trở về lại cùng gà trống bái đường? Chưa kịp hỏi thì bên ngoài có tiếng truyền vào:
“Định quốc công đến.”
Dưới lớp hồng cân, trán của Mã Phi Yến thấm đẫm mồ hôi, tay nắm chặt lấy hồng trù. Nàng nhận ra được đó là giọng của Thiết Trụ a. Sao hắn lại đến sớm thế này? Nàng nên làm sao đây.
Cung Vô khuyết từ xa đã thấy Mã phủ thực sự có treo đèn kết hoa, lửa giận liền xông thẳng đến não. Không suy nghĩ gì nhiều, hắn giữ chặt dây cương để ngựa ngừng lại rồi nhanh chóng phóng vào trong.
Thiết Trụ cùng Tuyết Ly thi triển khinh công phi vào miệng hô to để ngăn cản hôn lễ.
Cung Vô khuyết nắm chặt thánh chỉ cước bộ vội vã bước vào không nhìn bất kỳ ai trong tiền thính. Cược bộ sinh phong, như một trận gió, đôi mắt hung hang nhìn về phía thân ảnh đỏ rực ở giữa tiền thính. Một tay ôm lấy vòng eo thon thả của Mã Phi Yến, một tay hung hăng giật hồng trù cùng hồng cân ném mạnh xuống đất.
Hồng cân bị kéo ra, khuôn mặt tuấn dật kia một lần nữa lại đập vào mắt của Mã Phi Yến. Y hệt như đêm hôm đó, chỉ là mắt hắn tràn đầy lửa giận chứ không ôn nhu như hôm đó nữa.
Không để nàng phản ứng hắn liền hỏi: “Nàng là đang làm gì?” Giọng đầy giận dữ, ánh mắt rực lửa nhìn thẳng vào Mã Phi Yến.
Chuyết Niên Quyên vốn muốn gọi Cung Vô Khuyết nhưng thấy được biểu tình của hắn liền cũng không dám lên tiếng. Lần đầu nàng biết biểu ca của mình có thể mất bình tĩnh mà giận đến thành cái bộ dạng này. Mỗi lần đến Tuyên thành bị Lương vương trêu chọc đến đâu cũng không hề như vậy a.
Ba phụ tử Mã gia lúc này mới loạng choạng bước vào tiền thính. Lần đầu tiên bọn họ ngồi xe ngựa mà thảm như thế này a. Xe ngựa gấp gáp quẹo tới quẹo luôn khiến bọn họ ngồi không vững liên tục bị lắc lư đập vào thành xe a. Đây đúng chính là xe ngựa tử thần a.
Nhìn kỹ hơn thực sự Mã Phi Yến là thành thân a. Nhưng là thành thân cùng ai? Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật cực kỳ ngạc nhiên mồm há to không ngậm lại được.
Mã Phi Yến hít thật sâu lấy can đảm phun ra hai chữ: “Bái đường.” Đã đến nước này rồi không thể quay đầu lại được nữa.
“Ta cùng nàng đã bái thiên địa.” Hắn gằng từng chữ từng chữ một như thể sợ Mã Phi Yến nghe không rõ vậy, giọng hắn hạ thấp để mọi người xung quanh không nghe được. Dù gì chuyện này vẫn là ảnh hưởng đến danh tiết của nàng, hắn không thể hồ đồ được.
Mã Phi Yến lắc đầu nói: “Sai, hôm đó là ngươi tự bái đường, ta không hề cùng ngươi bái đường.” Hôm đó là hắn bế nàng tự bái đường cơ mà, nàng đâu có cam tâm nguyện ý đâu. Lại nói là do hắn bảo Tuyết Ly cùng Thiết Trụ bắt cóc nàng nữa cơ.
“Hôm đó nàng nói với ta như thế nào? Nàng đã đáp ứng với ta thế nào?” Hắn trừng mắt hung dữ hỏi nàng, tay dùng lực xiết chặt eo nàng kéo vào lòng mình. Nàng nói đúng, là hắn tự mình bái đường, nàng không hề cùng hắn bái đường
Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật đương nhiên là hiểu Cung Vô khuyết là nói đến hôm nào. Hôm đó bọn họ lại không nghe được Mã Phi Yến trả lời nhưng là nghe được tiếng cười khẽ của Cung Vô Khuyết nên cũng đoán được đáp án.
Đám người còn lại ngơ ngác không biết bọn họ đang nói chuyện gì. Bạch Mãn Ngọc cùng Chuyết Niên Quyên biết một nửa không biết một nửa. Đến cùng là Mã Phi Yến đã đáp ứng Cung Vô Khuyết chuyện gì mà khiến hắn giận dữ như vậy?
Đám người Mã gia sửng sốt đến bàng hoàng. Cung Vô khuyết luôn là người điểm tĩnh sao hôm nay lại bị chọc giận đến thành cái bộ dạng này. Đến cùng Mã Phi Yến đã làm gì thế này? Nếu chút nữa diệt môn thì tiêu rồi.
“Hôm đó ta là cúi đầu suy nghĩ, lúc nào đáp ứng ngươi, là ngươi tự tác thông minh thôi.” Mã Phi Yến liền thẳng thắng thừa nhận. Nàng không ngại chọc hắn tức chết đâu. Nàng không muốn gả cho hắn.
Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật cùng thầm “a” lên một tiếng. Vậy nghĩa là cho đến giờ phút hiện tại Mã Phi Yến đối với Cung Vô Khuyết vẫn là vô tâm. Nhưng chuyện hôm đó nàng cùng Cung Vô khuyết ở cùng một chỗ suốt một đêm a. Nếu truyền ra ngoài thì còn gì là khuê các nữ tử nữa.
Cung Vô Khuyết nghe xong liền lửa giận xung thiên. Hôm đó nàng cúi đầu mà hắn nghĩ là nàng đáp ứng: “Nàng...” Sự bình tĩnh của hắn bị nàng thiêu rụi hết rồi, đến câu chữ cũng không biết nên lựa chọn thế nào nữa.
Rất lâu hắn mới nói: “Hôm đó nàng bảo đợi đến đêm tân hôn sẽ để ta giúp nàng đeo vòng.” Chiếc vòng đó đến hôm nay hắn vẫn còn giữ chặt trong người. Vì lời nói đó của nàng hắn như được tiếp đầy năng lượng mới có thể nhanh chóng trở về.
“Có sao? Tại sao ta không nhớ.” Mã Phi Yến giở trò lật lọng: “Ngươi có bằng chứng không? Có chứng từ gì không?”
Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật chính là bằng chứng sống bởi họ nghe được câu đó a. Nhưng cũng không dám đứng ra làm chứng bán đứng muội muội. Bọn họ còn lạ gì với trò lật lọng này của muội muội mình cơ chứ.
Cung Vô Khuyết tức đến mức thở gấp, hắn còn nghĩ rằng bản thân sắp hôn mê rồi. Nàng cư nhiên còn có chiêu trò lật lọng như vậy. Đúng là một còn ngựa hoang mà. Hắn phải bình tâm lại không để nàng chọc tức.
Mã Tuấn Vĩnh hoàn hồn bước vào hỏi: “Bảo bối, đây là chuyện gì?” Tiền thính thực sự là trang trí như lễ đường a. Tuy là có hơi qua loa nhưng nhìn cũng đoán ra được.
Mã Phi Yến đẩy mãi Cung Vô Khuyết không những không buông nàng ra mà còn ôm chặt hơn, nén khó chịu nàng hướng Mã Tuấn Vĩnh nói: “Phụ thân, nữ nhi hôm nay thành thân a, lễ hoàn rồi bây giờ phải vào động phòng.”
Tuy là chưa có kịp bái đường nhưng nàng vẫn là nói dối. Nàng không tin đám người Mã gia để nàng gả cho Cung Vô Khuyết.
“Nàng cùng ai thành thân?” Lấy lại được vẻ bình tĩnh, Cung Vô Khuyết trầm giọng hỏi, mắt không quên đảo qua nhìn con gà trống trên tay của Ngân Chỉ: “Cùng gà thành thân?”
Mã Phi Yến bĩu môi khinh thường cái học thức hạn hẹp của hắn: “Gà trống chỉ là thay thế thôi vì phu quân của ta vẫn còn chưa kịp hồi kinh nhưng hôm nay lại là ngày lành nên tổ chức sớm một chút. Thúc thúc là đang quấy rối đại hôn của chúng ta đây.”
Cung Vô Khuyết hừ một tiếng lại tiếp tục hỏi: “Bổn quốc công thực muốn xem hắn có lá gan to thế nào mà dám cùng bổn quốc công tranh đoạt ái thê.” Còn dám gọi gà là phu quân cơ đấy, xem hắn như hài tử ba tuổi mà gạt sao.
Tề thị lúc này bước đến bên cạnh Mã Tuấn Vĩnh: “Thần phụ gặp qua Định quốc công, Yến nhi làm càn không hiểu chuyện. Nàng đột nhiên tổ chức hôn lễ mọi người trong phủ không ai biết gì về chuyện này.”
Mã Phi Yến trợn tròn đôi mắt nhìn vị mẫu thân đáng kính bán đứng mình. Sao lại như vậy cơ chứ? Đến cùng nàng có phải nữ nhi thân sinh của nàng ta hay không, vì sao trong thời khắc mấu chốt này đối xử với nàng như vậy.
Cung Vô khuyết thấy An công công bước vào liền mang thánh chỉ ném cho hắn rồi ra lệnh: “Tuyên chỉ.”
Trên dưới Mã gia quên cả hô hấp với vở tuồng trước mặt, quỳ xuống tiếp chỉ. Cung Vô Khuyết vẫn hiên ngang đứng đó ôm chặt lấy Mã Phi Yến, mắt không thần sắc chăm chú nhìn nàng.
Từng chữ từng chữ trong thánh chỉ khiến chân của Mã Phi Yến vô lực khuỵu xuống. Cung Vô Khuyết đỡ lấy giúp nàng đứng vững. Hắn cười xấu xa hôn lên gò má trắng bệch của nàng tuyên bố:
“Ái thê, nàng nghe rõ chưa? Ba ngày sau cử hành đại hôn đấy. Cái hôn lễ này không được tính.” Hắn vốn muốn nói là không có chủ hôn không được tính nhưng nghĩ không nên đắc tội lão thái gia, lão thái thái nên sửa lại.
Lúc nãy trên đại điện hắn cố ý bảo hoàng thượng viết luôn cả ngày tổ chức hôn lễ lên trên chiếu chỉ. Hắn chờ nàng như vậy là quá lâu rồi, hắn không muốn chờ thêm nữa. Sính lễ hắn cũng sớm đã chuẩn bị tốt rồi chỉ là đợi thời cơ đón nàng vào phủ thôi. Lại nói hắn đoán trước được chuyện sẽ phát sinh liền nhất tiễn hạ song điêu.
Mã Phi Yến thụ sủng nhược kinh không hiểu sao đột nhiên ngất xỉu. Mọi người hoảng loạn một phen. Cung Vô Khuyết bình tĩnh bế nàng về phòng.