Truy Thê

Chương 42: Chương 42: Sao chổi




Tác giả: Luna Huang

Sau hôn lễ, mọi chuyện bình thường trở lại. Tề thị phát động chiến dịch bức ép hai hài tử của mình thành thân cho bằng được. Nàng ta còn mang cả Vũ Văn phu nhân, Mã Viễn Hành, Mã Phi Vũ ra để nói. Đương nhiên là không nhắc gì đến Mã Phi Yến.

Mã Phi Yến cũng Mã Tuấn Vĩnh cũng phải cùng hai huynh trưởng chịu trận trên bàn ăn. Tề thị thấy mình nói mãi chẳng có ai nghe liền tức giận quát to: “Đến cùng các ngươi là vì chuyện gì mà không chịu thành thân.”

Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật im lặng nhìn nhau không trả lời được. Bọn họ sao dám nói là cảm thấy nữ nhân đáng sợ cơ chứ.

Mã Phi Yến hăng hái giơ tay phát biểu ý kiến dành quyền trả lời nhưng luôn bị Tề thị bác bỏ: “Nữ nhi biết mẫu thân lại không để người ta trả lời.” Nàng bĩu môi như bản thân oan ức lắm vậy.

Lần này Tề thị sinh khí liền mắng luôn Mã Phi Yến: “Ngươi làm sao biết bọn hắn nghĩ gì chứ?”

Mã Tuấn Vĩnh bên cạnh lén kéo kéo tay áo của Mã Phi Yến lắc đầu bảo nàng đừng cho thêm dầu vào lửa nữa. Dạo này hắn nghe bài ca này đến nỗi thuộc lòng nhưng nếu không như vậy thì khi nào mới có con dâu đây.

“Nữ nhi thật sự biết cơ mà.” Mã Phi Yến không để ý đến Mã Tuấn Vĩnh mà liên tục kêu gào.

“Nếu ngươi nói không đúng ta liền mang gia pháp ra xử trí ngươi.” Tề thị gằng từng chữ ngồi xuống nhìn chằm chằm Mã Phi Yến.

Đạt thành nguyện vọng Mã Phi Yến không phụ lòng mong mỏi của ai huynh trưởng nàng chạy đến phía sau lưng của hai huynh trưởng, đưa tay kéo hai người áp sát mặt với mình: “Mẫu thân, người xem, ca ca tuấn mỹ như vậy thành thân sớm chẳng để cho nữ nhân đau lòng sao? Như vậy rất có lỗi với bọn họ đấy.”

Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật như nắm được phao cứu sinh liền sáng mắt liên tục gật đầu: “Đúng đấy mẫu thân, muội muội thật hiểu chúng ta.”

“Các ngươi....” Tề thị bị chọc đến hô hấp không thông. Mã Tuấn Vĩnh chỉ biết vừa cười vừa dỗ ngọt Tề thị. Bao nhiêu năm nay, ái nữ của hắn vẫn không hề thay đổi.

“Nữ nhi là đang nói sự thật a.” Mã Phi Yến thấy Tề thị không tin liền đưa ra dẫn chứng xác thực nhất: “Lúc đường ca ca thành thân đã có hai người uống độc dược tự vẫn đấy. Cũng may phát hiện kịp thời a.”

Hai huynh trưởng bên cạnh gật mạnh đầu xác nhận tính chính xác của sự việc. Hôm đó huynh muội bọn họ còn ngồi trong viện phê phán đám nữ nhân không có tiền đồ nữa cơ mà.

Thấy Tề thị như vậy, Mã Phi Yến còn bồi thêm câu: “Nếu mẫu thân không tin thì đợi đại hôn của Vũ Văn nhị công tử sẽ biết thôi.” Dù gì hắn cũng là đệ nhất công tử kinh thành, chắc chắn không ít nữ nhân tự sát đâu.

Tề thị tức khắc nghẹn khí, trừng to mắt nhìn nữ nhi nhà mình. Mã Tuấn Vĩnh phì phì cười vài trận. Hai huynh trưởng nhiệt liệt vỗ tay tán thành.

Mã Phi Yến lại cao giọng ca than: “Biết thế làm đại phu có phải là hốt bạc rồi không.”

Mọi người đều cảm thấy nàng không phúc hậu. Người ta tự sát mà trong đầu nàng chỉ nghĩ đến hốt bạc thôi.

Mỗi ngày Tề thị đều rảnh rỗi mang Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật đến phủ của mấy phu nhân quen biết mà bái phỏng. Cốt ý để họ tiếp xúc nữ nhân nhiều một chút. Nàng ta để ý ngoại trừ Mã Phi Yến ra thì hai hài tử của mình không có đến gần bất kỳ nữ tử nào nữa.

Điều này khiến Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị vô cùng lo lắng. Sợ bọn họ mắc bệnh thích nam nhân.

Hai huynh trưởng của nàng bị bức đến không thở được nên tìm Mã Tuấn Vĩnh cáo trạng. Không ngờ Mã Tuấn Vĩnh ngoại trừ thiên vị Mã Phi Yến ra thì không chịu giúp bọn họ. Bọn họ ấm ức mỗi tối đều chui vào phòng Mã Phi Yến kể lể không thôi.

Đúng dịp triều đình ban phát lệnh cứu tề, Mã Viễn Duẫn dẫn đầu xin đi cứu tế. Thế là cùng Vũ Văn Dương Khải lập tức khởi hành không bất kỳ do dự nào.

Tề thị ôm hắn khóc lóc dặn dò một phen mới chịu thả người. Mã Phi Yến cảm thấy vị huynh trưởng này vô cùng may mắn khi vớ được cái phao cứu sinh.

Tội nghiệp nhất cũng là Mã Viễn Luật, hôm đó hắn bị nhiễm phong hàn nên bỏ lỡ cơ hội. Điều này khiến hắn tiếc mãi không thôi. Từ lúc đó trở đi, trong phủ chỉ còn mỗi Mã Viễn Luật nên Tề thị hết lòng hết dạ “chăm sóc” khiến hắn sợ mất mật. Mỗi ngày đều cầu mong hoàng thượng bảo cứu tế hay chiêu binh mãi mã gì đó để hắn tham gia.

Mã Phi Yến thấy như vậy cũng không đành lòng liền hiến một chút kế cho hắn. Hắn nghe được mắt sáng rực rỡ đa tạ nàng không ngớt lời. Bắt đầu từ hôm đó hai huynh muội bắt đầu kế hoạch tác chiến mới.

Tề thị đưa Mã Viễn Duẫn đến phủ của vị phu nhân nào đó chơi, hắn cũng không phản đối nữa. Tề thị nghĩ hắn đã nghĩ thông suốt nên cao hứng hơn.

Mã Phi Yến thấy Tề thị miệng mang nụ cười thoải mãn hồi phủ một mình liền hiếu kỳ hỏi: “Mẫu thân, lão nhị đâu?”

“Hắn cùng Viên tiểu thư đi dạo rồi, chúng ta không cần đợi hắn về dùng bữa nữa.” Tề thị dịu dàng hơn mọi ngày véo má của nàng rồi bước nhanh vào viện khoe với trượng phu mình mới kéo được một mối lương duyên tốt.

Mã Phi Yến mỉm cười bước theo sau. Tuyết Ly, Bạch Chỉ, Ngân Chỉ luôn miệng hỏi nàng sao hôm nay vui như vậy. Nàng chỉ cười mà không hề trả lời họ.

Ngày kế tiếp Viên tiểu thư không hiểu vì lý do gì nổi mẩn đỏ đầy mặt không thể gặp người. Tề thị cùng Mã Viễn Luật đến thăm hỏi tặng lễ vật. Không hiểu vì lý do gì mẩn đỏ không những không hết mà còn nặng thêm. Viên Đô thống xin hoàng thượng thỉnh cả ngự y đến mà vẫn không trị được.

Sáu ngày sau mẩn đỏ liền nổi khắp người, Viên tiểu thư sợ đến nỗi muốn tự sát bị trói chặt trong phòng. Tề thị cùng mã Viễn Luật đến thăm cũng không cho gặp. Kỳ lạ từ ngày hai mẫu tử Mã gia chi thứ hai không đến nữa thì những nốt đỏ dần dần biến mất.

Cả kinh thành đều đồn đãi bảo Mã Viễn Luật là sao chổi khiến Tề thị tức đến điên. Trình thị cùng Lý thị vốn là muốn gả cháu gái cho Mã Viễn Luật cũng thất thanh thất sắc mang cháu gái giấu đi. Hoàng thượng sợ kinh thành đại loạn liền tổ chức yến tiệc thay Mã Viễn Luật biện giải.

Trong yến tiệc, có một số tiểu thư không tin lời đồn bậy bạ, lời đồn càng ác liệt đối với bọn họ càng có lợi cho họ. Thế là mấy thiên kim đó suốt ngày bám lấy Mã Viễn Luật không chịu buông tay.

Mã Phi Yến đứng bên cạnh Mã Viễn Luật thì có một tiểu thư đi đến. Nàng ta mỉm cười trò chuyện với hai huynh muội, Mã Phi Yến đột nhiên hỏi:

“Dương tiểu thư thật không sợ tin đồn về lão nhị sao?”

Dương tiểu thư lắc đầu, ánh mắt sùng bái nhìn về phía Mã Viễn Luật như thể mèo nhìn thấy cá một dạng, là thèm thuồng muốn nuốt vào bụng.

Mã Phi Yến kinh hỉ há hốc. Dương tiểu thư nghĩ nàng là ngạc nhiên liền cười nói: “Mấy lời đồn linh tinh làm sao mà tinh được.”

“Dương tiểu thư, mặt của ngươi....” Mã Phi Yến cũng không dám nói tiếp.

Mấy vị tiểu thư còn lại thấy được liền la thất thanh, người chạy tán loạn làm náo loạn cả ngự hoa viên. Dương tiểu thư sau khi soi gương liền hôn mê bất tỉnh được khiêng về phủ.

Đáng buồn thay những thiên kim khác đứng gần cũng gặp tình trạng y hết như vậy. Đã vậy còn mỗi ngày một nặng hơn nữa chứ. Nhà nào có nữ nhi đều tránh Mã Viễn Luật như tránh hủi. Có người còn nói Mã Viễn Luật cùng Mã Viễn Duẫn là song bào có khi nào cũng như đệ đệ mình không. Tề thị khóc nức nở mắng chữi kẻ ác mồm ác miệng nói xấu hài tử của mình.

Mã Tuấn Vĩnh đoán ra được đây là trò của Mã Phi Yến liền đến trách mắng nhẹ nhàng rồi thường xuyên đưa Tề thị đi dạo phố. Mọi người đều hâm mộ tình cảm của Mã Tuấn Vĩnh đối với Tề thị. Chỉ là hài nhi của bọn họ thì hết người này đến người khác chịu những tin đồn tai quái.

Cung Vô Khuyết mỗi ngày đều đến Mã phủ đều đặn. Mỗi lần đến đều mang theo lễ vật và lưu lại rất lâu mới rời đi. Ngoại trừ việc đến thăm Mã Phi Yến ra hắn còn đến lấy lòng nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai. Khi có mặt hắn lúc nào mặt Tề thị cũng cười tươi như hoa, hắn vừa về lại biến thành trái khổ qua.

Tuy hắn đối xử tốt với mình nhưng trong lòng Tề thị vẫn là sợ hắn. Cung yến mấy tháng trước đã tận mắt thấy hắn chém đứt tay của một thái giám lỡ chạm vào người hắn. Tề thị vẫn luôn ám ảnh chuyện đó. Càng sợ hơn đó là nếu sau này Mã Phi Yến gả qua đó sẽ phải sống thế nào.

Sau khi gặp Tề thị và Mã Tuấn Vĩnh xong, hắn đến gặp Mã Phi Yến. Hôm nay nàng đi loanh quanh trong viện tưới đám hoa của mình: “Quốc công gia hôm này về sớm vậy?” Trong lòng nàng chỉ muốn hắn mau mau biến đi thôi.

Cung Vô Khuyết chậm rãi sải bước đi đến bên cạnh nàng. Hắn phất tay áo bảo đám nha hoàn lui ra ngoài. Sau khi bọn họ đi khuất hắn mới nói: “Nàng có nhất thiết phải làm như thế không?”

Mã Phi Yến quay sang nhìn hắn, đầu nàng hơi nghiên sang một bên: “Có hay không thì cũng đã làm rồi. Mẫu thân vài ngày nữa sẽ ổn thôi.” Nói thì là như vậy nhưng Tề thị buồn bã đã hơn hai tháng rồi.

Chuyện này Cung Vô Khuyết cũng phần tham dự. Mỗi ngày Mã Phi Yến đều bảo Thiết Trụ mang thư gửi cho hắn. Bất đắc dĩ lắm hắn mới phải tham gia vào chuyện này.

Hắn đưa cho nàng một gói thuốc gọi là Ngũ Hoa tán. Loại độc này vô mùi vô vị được chiết xuất từ năm loại hoa ở Tây Vực. Người ngửi trúng chỉ bị nổi mẩn đỏ vài ngày là hết.

Khi sử dụng Mã Viễn Luật đã sớm dùng giải dược. Đợi lúc đám nữ nhân không chú ý liền rải thuốc từ trong khăn tay ra. Chính vì chuyện này nên lúc hắn sử dụng đều chọn những chỗ chỉ có nữ nhân như vậy tin đồn mới có thể nhanh chóng lan rộng.

Thái y không phải vô dụng không chẩn ra bệnh mà là sớm bị Cung Vô Khuyết đích thân đến phủ đệ “hỏi thăm” nên không dám hé nửa lời. Hắn tuy không phải vương tử nhưng là người được hoàng thượng xem trọng, lại giết người vô số ai ai cũng sợ.

Cung Vô Khuyết không nói gì về chuyện đó nữa chỉ dặn dò nàng vài câu rồi rời đi. Vốn hắn cũng muốn hai huynh trưởng của nàng nhanh chóng thành thân để hắn đón nàng về phủ. Đáng tiếc bọn hắn lại không chịu thành thân thì biết phải làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.