Tác giả: Luna Huang
Mã Phi Yến hớt ha hớt hải chạy đến đê. Mã Tuấn Vĩnh đã lặn lội bì bõm bên dưới giúp dân chúng giữ đê. Nàng ở bên tìm dây thừng buộc chắt vào cây to gần đó. Xong trận mưa liền có thể kéo họ lên.
Mã Tuấn Vĩnh lo sợ nữ nhi bảo bối sinh bệnh nên vừa giữ đê vừa hô to gọi nàng: “Bảo bối, ngươi về trước thông báo với mẫu thân, xong việc phụ thân sẽ về.”
Mã Phi Yến làm như không nghe thấy gì một mực nói: “Phụ thân cố lên.” Nàng không muốn một mình quay về đâu, có quay về cũng không thể nào yên tâm được.
Mưa càng ngày càng to, gió cuốn mạnh, mặt nước dậy sóng. Nam nhân lực lưỡng trong thôn lần lượt nhảy xuống giúp đỡ. Một mình Mã Phi Yến đứng trên bờ giữ chặt những đầu dây thừng còn lại.
Phụ thân nàng trung lương như vậy làm sao có thể bị đám gian thần kia ganh ghét mà dâng tấu linh tinh chứ. Huống hồ đã năm năm rồi phụ thân còn chưa quay về kinh thành cơ mà, làm sao đắc tội người khác đây.
Phụ thân nàng quý cái mũ cánh chuồn và bộ quan phục như vàng vậy. Nên lúc này đây, phụ thân chỉ mặc mỗi bộ trung y và chiếc khố đi cùng với bộ áo quan thôi. E rằng người sinh bệnh không phải nàng mà là phụ thân của nàng mất.
Nàng tuy thân thể còn nhỏ nhưng rất biết giữ gìn sức khỏe, đã chết một lần do bạo bệnh nên nàng càng chú ý vấn đề này hơn. Nàng vốn có nói với phụ mẫu về cách chăm sóc sức khỏe nhưng họ chỉ cho rằng nàng đang nói hươu nói vượn. Điều đó khiến nàng tức anh ách.
Một hồi lâu, mưa tạnh, dân chúng cùng nhau đắp đê. Lúc này trời cũng ngã chiều rồi, ánh nắng cực kỳ hiếm hoi nên phải cố gắng làm nhanh chóng. Bữa cơm trưa cũng bị mọi người bỏ qua. Ai ai cũng biết Mã thị lang vì con đê này mà mất ăn mất ngủ, còn suýt bị tước luôn mũ ô sa nên bọn họ rất chăm chỉ lo lắng cho con đê.
Xong xuôi mọi chuyện cũng đến bữa cơm tối, hai phụ tử chật vật trở về. Cả người ướt sũng, Mã Tuấn Vĩnh xoa đầu tiểu bảo bối của mình: “Bảo bối, lần sau xảy ra chuyện này thì phải lập tức trở về cùng mẫu thân biết không?”
Mã Phi Yến như không nghe được liên tục ngoáy tai phi đáp sở vấn: “Lúc nãy phụ thân trông rất oai a.” Nàng còn giơ ngón trỏ ra cười tươi tắn nữa.
Mã Tuấn Vĩnh thở dài, mỗi lần xảy ra chuyện hắn đều sợ có một ngày sẽ mất mạng để lại côi nhi quả phụ. Lại càng không muốn nữ nhi bảo bối thấy hắn bị dòng nước cuốn đi. Thế mà dặn dò nàng lại không chịu nghe. Là hắn quá nuôi chiều nàng sao?
Kết quả y như những lần trước, Tề thị nước mắt nước mũi ôm lấy hai phụ tử khóc lóc trách móc cả buổi trời. Hai phụ tử nhìn nhau trao đổi ánh mắt chịu trận mà không dám lên tiếng phản bác.
Lát sau, Mã Tuấn Vĩnh mới vỗ vỗ an ủi thê tử: “Nàng xem chẳng phải là không có chuyện gì sao?”
Mã Phi Yến bồi thêm: “Nữ nhi thấy mẫu thân mới là người có chuyện a. Phụ thân mới đi có một ngày mà khóc ra cái dạng này rồi. Sau này hoàng thượng bảo phụ thân đi công tác vài ngày không cho mang thê tử đi cùng thì biết phải làm sao.”
“Ngươi còn dám nói sao? Mau mau tắm rửa thay y phục đi.” Tề thị thẹn quá hóa giận chống nạnh đẩy nàng về phòng rồi kéo phu quân vào phòng của mình.
Mã Tuấn Vĩnh lo lắng nhìn nữ nhi: “Bảo bối nghe lời mẫu thân đi.” Mắt hắn ra hiệu cho nàng không nên phản kháng.
Mã Phi Yến bĩu môi bước vào phòng. Bên trong phòng nước nóng, y phục cũng đã được chuẩn bị đầy đủ. Tắm rửa sạch sẽ nàng chải tóc, ngắm mình trong gương.
Y phục của nàng không phải loại tốt gì, chỉ là dân chúng thương tình phụ thân nàng trung hậu nên mới dệt tặng thôi. Cũng đều là vải dân đen có thể mặc.
Thật sự mà nói thứ nàng ghét nhất hàng ngày đó chính là việc chải tóc. Ở hiện đại, tóc nàng ngắn cũn, lại xoăn tít thò lò, thích thì chải, không thích không chải cũng chẳng ai biết. Giờ xuyên đến đây lại phí một đống thời gian cho công việc vô bổ này.
Phụ thân nàng tiếc thương nữ nhi bảo bối cực khổ liền bảo nhũ mẫu giúp đỡ. Tề thị lại bảo không có hạ nhân không lẽ nàng sống không nỗi sao. Nàng sợ phụ mẫu bất hòa nên cũng không cần hạ nhân hầu hạ.
Mỗi sáng nhũ mẫu chỉ đem nước cho nàng rửa mặt, chiều thì xách nước cho nàng tắm thế thôi. Những việc cá nhân khác toàn do một tay nàng tự làm lấy.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện nên tóc cũng vì vậy mà rối đến nỗi không thể chải được. May mắn làm sao, lược gãy mất rồi, không cần phải chải nữa.
Nàng đem cái đầu tổ quạ rối đến mức nhức cả mắt kia bước ra khỏi phòng chạy đến phòng bên cạnh, không nói không rằng dùng chân hung hăng đá cửa.
Bên trong phòng kia đôi phu thê nào đó đang ngồi trên giường ôm ấp như uyên ương mới cưới. Bị một đạo lực làm cửa mở ra, hai người đứng hình nhìn tiểu nha đầu đang cười đáng yêu ngoài cửa.
Mã Phi Yến biết mình đến không đúng lúc nhưng vẫn bình tĩnh, sắc mặt không hề biến đổi, vờ dụi dụi mắt rồi tay nhỏ của nàng tiện thể vươn ra đóng cửa lại. Thật là nàng đói bụng gần chết mà bọn họ lại nhàn rỗi xuân sắc thế này. Đây là muốn nàng làm tỷ tỷ sao? Nàng mới không muốn đâu.
Tề thị xấu hổ gục mặt vào vai trượng phu. Mã Tuấn Vĩnh bật cười: “Bảo bối sao không chải tóc mà đã chạy đến đây rồi?” Hắn vẫy vẫy tay bảo nàng đến gần.
Mã Phi Yến nở một nụ cười tươi tắn chạy đến: “A, phụ thân cùng mẫu thân ở đây sao? Sao lúc này nữ nhi không nhìn thấy?”
Mắt nàng phát sáng nhìn Tề thị lại sinh ý định trêu ghẹo: “Mẫu thân làm sao thế? Thực sự vì phụ thân mắc mưa mà khóc đến sinh bệnh sao? Sao mặt mũi lại đỏ thế này?” Nàng không quên áp sát mặt mình truy cùng đuổi tận, tay chấp sau lưng, chân khiễng thật cao.
Mã Tuấn Vĩnh giữ lấy vai nàng không cho nàng toại nguyện: “Phụ thân hỏi sao không trả lời?” Sao lúc nào nữ nhi bảo bối cũng thích chọc ghẹo thê tử của hắn như vậy chứ?
Mã Phi Yến ngây thơ mang lược ra giơ lên: “Gãy mất rồi.” Nàng thực muốn cắt đi mái tóc đáng ghét này.
Tề thị sau khi lấy lại bình tĩnh mới gõ mạnh vào trán của nàng: “Ai cho phép ngươi tiến vào mà không gõ cửa thế?” Phá hỏng việc tốt của người khác là có tội đấy.
“Nữ nhi có gõ do hai người không nghe đấy thôi.” Nàng đương nhiên không nhận tội rồi. Điêu ngoa vẫn là cách nàng thường mang ra sử dụng.
Tề thị lại một phen đỏ mặt. Hóa ra nàng có gõ mà bên trong mất tập trung nên không nghe thấy. Thấy Tề thị như vậy trong bụng nàng lại hả dạ cười một phen. Nữ nhân cổ đại thật dễ lừa.
“Nàng giúp Yến nhi chải tóc đi.” Mã Tuấn Vĩnh lúc này mới rời tay khỏi thắt lưng của Tề thị. Hắn biết Mã Phi Yến nói dối nhưng lại thấy thê tử của mình như vậy nên không muốn vạch trần.
Tề thị không cam tâm bước đến bàn trang điểm lấy lược chải tóc cho nữ nhi: “Ngươi chải thế nào mà lược cũng gãy.” Rõ ràng cây lược gỗ do một người trong làng tặng vừa được vài tháng. Làm sao có thể gãy nhanh như vậy được.
Mã Phi Yến cười vui vẻ ngồi bên phụ thân: “Do nó không muốn bị mang ra chải tóc nữa nên mới tự gãy. Mẫu thân nên trách nó thì hơn.” Hai tay nàng đem hai mảnh lược ra đưa cho Tề thị mang đi hành quyết.
“Ngươi chỉ giỏi xảo biện thôi.” Tề thị vừa chải tóc vừa dè bỉu nàng.
Bên ngoài hạ nhân thông báo Đông Định hầu cùng hữu thừa tướng đến. Mã Tuấn Vĩnh vội vàng chỉnh lý lại y phục của bản thân rồi chạy ra tiền thính nghênh đón. Trước khi đi còn dặn dò Tề thị cùng tiểu bảo bối của mình cũng phải ra.
Mã Phi Yến từng nghe Mã Tuấn Vĩnh nói Cung Vô Khuyết được hoàng đế ngự ban phong hào Đông Định là bởi vì khi bình định ở phía đông, chỉ cần nghe đến ba chữ Cung Vô Khuyết thì mọi người đều sợ đến tim đập chân run. Cung gia oai phong một phương đến cuối cùng hoàng đến triệu hồi kinh ban cho chức vị hầu để bình an hưởng lạc.
Còn hữu thừa tướng là người đứng đầu phe võ tướng Cung Lạc Thiên, phụ thân của Cung Vô Khuyết. Lại có nữ nhi là đương kim hoàng hậu nên rất oai phong.
Điều đáng để lưu tâm là bọn họ đến đây làm gì? Phụ thân của nàng cùng bọn họ đâu có giao tình đâu. Là khâm sai đại thần sao?
Tề thị chải tóc cho nàng xong không để nàng kịp phản ứng liền kéo ra ngoài. Suốt dọc đường không quên dặn nàng phải cung kính, lễ phép, không đắc tội người khác. Còn mang luôn chức quan nhỏ của Mã Tuấn Vĩnh ra đe dọa nàng nữa cơ.
Mã Phi Yến nghe tai bên này thì ra bằng tai bên kia. Minh quân thì sẽ không trách tội tiểu oa nhi đúng không?
Tệ thị dịu dàng bước đến nhúng người hành lễ: “Thần phụ qua tướng gia, hầu gia.”
“Mã phu nhân hữu lễ.” Hữu thừa tướng Cung Lạc Thiên ngồi oai vệ trên ghế chủ vị nhàn nhạt nói.
Cung Lạc Thiên cùng phụ thân nàng tuổi có chút gần nhau nhưng phải nói là không thể so sánh được. Phụ thân nàng nhìn không có vẻ oai phong lẫm liệt như hắn nhưng lại mang tư vị trung hậu, nho nhã. Cung Lạc Thiên lại từng là võ tướng tay sớm nhuốm đầy máu tươi, vẻ mặt nghiêm nghị khiến người ta cảm thấy không nộ mà kinh.
Ngồi đối diện với Tề thị là Đông Định hầu Cung Vô Khuyết, phía sau còn có một nam tử nữa. Chính là người giúp nàng chỉnh chân lúc nãy, Thế An. Hắn(CVK) uy nghiêm ngồi thẳng người, ánh mắt không biểu cảm nhìn về phía Tề thị.
Tề thị lại hướng Cung Vô Khuyết nhúng người hành lễ: “Thần phụ gặp qua hầu gia.”
“Miễn.” Chỉ một từ lạnh nhạt phun ra từ đôi bạc như bản thân mình là trên hết vậy.
Mã Phi Yến vẫn còn chưa bước vào là do đang bận nhặt lại hồn phách và chiếc cằm đang sắp rơi ra của mình. Làm sao lại có thể là hắn được. Nhỡ hắn nói với phụ thân nàng chuyện đền ngọc thì biết phải làm sao? Lại còn chuyện nàng vô lễ với hắn nữa, có thể mất mạng như chơi đấy, tuyệt đối không đùa được đâu. Hắn làm nam nhân đầu đội trời chân đạp đất sẽ không làm như thế đâu nhỉ?
Mà có lẽ hắn sẽ không nhận ra nàng đâu. Lúc nãy nàng dơ bẩn thế kia cơ mà. Có điều bạn Thế An tuấn tú phía sau lại nhìn nàng chằm chằm như kiểu gặp lại người quen cũ khiến nàng cảm thấy có chút không tự nhiên.
Mã Tuấn Vĩnh quay sang cung kính nói: “Thừa tướng gia, hầu gia, đây là nữ nhi Mã Phi Yến.” rồi vui vẻ vẫy tay gọi nàng: “Bảo bối, mau đến thỉnh an tướng gia cùng hầu gia đi.”
Bình tĩnh, bình tĩnh, hắn sẽ không nhận ra đâu. Mã Phi Yến tự trấn an bản thân rồi mỉm cười bước vào. Nàng nhẹ nhàng nhúng người hướng Cung Lạc Thiên hành lễ: “Thần nữ gặp qua tướng gia.”
Rồi lại hướng Cung Vô Khuyết định nhúng người hành lễ thì có một giọng nói vang lên.
“Mã tiểu thư không cần thiết phải thỉnh an đâu.”
“Tạ hầu gia.” Không cần khép nép cũng tốt thôi. Nàng cũng không muốn quỳ quỳ lạy lạy, không ngờ hắn rộng lượng như vậy cả lễ cũng không cần nàng hành, thế mà lúc nãy nàng còn xem hắn là người xấu nữa chứ.
Mã Tuấn Vĩnh thấy có gì đó không đúng. Hắn nhìn nữ nhi bảo bối mãi mà vẫn tìm không ra điểm bất hợp lý nào. Dường như nàng cùng Cung Vô Khuyết đã gặp qua nhau vậy.
Tề thị á khẩu không thể thốt được câu nào? Không lẽ Cung Vô Khuyết nhìn trúng nữ nhi nhà nàng? Không đâu, do nàng nghĩ nhiều thôi, nữ nhi không hề có chút dáng dấp của thiên kim đài các, lại hoang dã như Mã Phi Yến làm sao được lọt vào mắt xanh của Cung Vô Khuyết chứ.
Cung Lạc Thiên nhíu mi tâm hết nhìn Mã Phi Yến lại nhìn đến Cung Vô Khuyết. Còn về việc hắn nghĩ gì thì có trời cùng tác giả mới biết được. Còn Mã Phi Yến nàng đây hoàn toàn mù tịt.
Ngay thời điểm Mã Phi Yến đắc ý vì không cần thi lễ thì Cung Vô Khuyết lại lên tiếng: “Chỉ cần dâng trà cho bổn hầu là được.” Hắn còn âm thầm bồi thêm hai chữ “chuộc tội” trong bụng.
Cái gì cơ? Hắn thật sự thù dai như vậy sao? Một tách đổi lấy một miếng ngọc bội, đáng: “Vâng.” Dâng trà cho một con khỉ là sự sỉ nhục lớn nhất đối với Mã Phi Yến nàng đây. Chỉ là lúc nãy hắn cũng có giúp nàng nên không cần tính toán chi li như vậy.
Dâng trà hắn cũng không làm khó gì nàng, có lẽ do có ba vị phụ huynh ở đây nên hắn không dám khi dễ nàng như lúc nãy. Chỉ là Thế An nhìn nàng đầy ngạc nhiên. Nàng và gia của hắn y như nhau. Trong ngoài không đồng nhất.
Bụng nàng không chịu nỗi nữa liền sôi sùng sục, còn phát ra tiếng kêu rất khả ái. Cung Lạc Thiên miệng mang ý cười nhìn tiểu oa nhi ôm bụng nhăn mặt.
Cung Vô Khuyết nhướng mày lạnh nhạt nhìn nàng. Vốn lúc nãy thấy nàng dơ bẩn bất kham không ngờ lại là thiên kim Mã gia. Dung mạo cũng không phải là rất tệ, nhưng tính cách, lễ nghĩa thì vẫn còn phải suy nghĩ lại.
Tề thị liếc nhìn nàng cảnh cáo: Chưa từng thấy nữ nhân nào không ý tứ như vậy.
Mã Tuấn Vĩnh cảm thấy nữ nhi bảo bối không có thiện cảm với vị hầu gia này nên nhanh chóng gọi người dọn cơm. Hy vọng sau khi bữa cơm kết thúc liền đem nàng mang về phòng.