Tác giả: Luna Huang
Sáng hôm sau, cả kinh thành đồn đãi chuyện Mã Phi Yến trở về. Vũ Văn gia cũng đến thượng thư phủ hỏi thăm. Lát sau, cả Mã gia chi thứ hai leo lên xe ngựa chạy về Mã gia chi thứ nhất báo bình an rồi đến từ đường thắp hương cho tổ tiên.
Bọn họ không nhắc gì đến chuyện của Trữ vương làm chỉ là nói Mã Phi Yến được cứu đến Liệp thành thôi.
Rời khỏi Mã phủ, đoàn người đến Vạn Phúc tự thắp hương cảm tạ thần linh dùng luôn cơm chay ở lại nghe kinh xong rồi mới trở về phủ.
Cung Vô Khuyết vốn là muốn sớm đến thượng thư phủ giúp nàng chọn trang sức nhưng phủ lại chưa mở cửa. Đến khi mở cửa thì cũng sắp đến giờ thượng triều. Thế là hắn hạ triều mới đến thượng thư phủ, được báo tin không ai ở phủ liền ngồi ở tiền thính đợi đến tối cũng chẳng thấy người nào trở về. Sau cùng mang cái mặt đen thui trở về Cung gia.
Ngày kế tiếp, sau khi dùng điểm tâm xong Tuyết Ly, Ngân Chỉ, Bạch Chỉ ba người thi nhau kể cho nàng nghe chuyện của phủ trong một năm qua.
“Từ khi thiếu phu nhân mất tích chúng nô tỳ thật sự rất lo lắng a.”
“Thiếu gia mỗi ngày đều mang tâm trạng không vui trở về khiến cả Hắc Nguyệt Cao Phong cũng đều u ám theo.”
“Lão gia liên tục khuyên quốc công gia không nên cố chấp nhưng cũng không ít gì.”
“Đúng a, mỗi ngày chúng nô tỳ đều lo sợ sẽ bị giận chó mắng mèo.”
“Sau khi thiếu gia rời khỏi không lâu di nương thứ mười tám hoài thai tính đến nay được hơn bốn tháng rồi.”
Mã Phi Yến ngạc nhiên hỏi lại: “Di nương thứ mười tám?” Nàng đang lục tung trong não nhớ đến hình ảnh của tiểu thiếp mang mộc bài thứ mười tám. Nữ nhân đó bệnh liên tục làm sao nàng ta có thể hoài thai trước nhất được?
“Chính là Chu di nương a. Trong phủ có hai mươi bốn vị di nương đột tử không có lý do rồi.” Do quy củ trong Cung gia thiếp thất mất liền đôn lên nên người bọn họ nói đến chính là Chu Lệ Mẫn.
“Cả kinh thành đều đồn quốc công gia thương nhớ người tức giận lạm sát người vô tội.”
“Trong một năm nay hoàng thượng ban cho thiếu gia thêm mười một thiếp thất.”
Hay thật đấy, thê thiếp mất liền được ban thưởng đến tận mười một người. Xem ra, hắn thật sự không tịch mịch a. Trong lòng Mã Phi Yến đột nhiên lại có chút không vui.
“Quốc công gia viết hưu thư cho các di nương đã mất rồi cho người mang thi thể của họ về nhà.”
“Đại phu nhân cùng nhị phu nhân liên tục hối thúc lão gia bảo thiếu gia nâng Chu di nương lên làm kế thất.”
“.......”
Khi Cung Vô Khuyết vừa đến Mã Phi Yến liền vội vã mang hắn kéo vào trong phòng. Không nói một lời nàng mang giấy ra viết chuyện hôm qua nàng thấy ở Vạn Phúc tự.
Hóa ra hôm qua đến Vạn Phúc tự liền gặp được thái tử phi cùng đám lương đệ lương viện đến cầu phúc. Điều kỳ lạ chính là ngoại trừ thái tử phi ra thì trên đầu của đám nữ nhân cài cây trâm phỉ thúy có treo viên ngọc khác màu.
Mã Phi Yến tò mò hỏi thì biết được mỗi một nữ tử thái tử lựa chọn tiến vào đông cung đều được thái tử phi chính tay tặng cho một cây trâm y như vậy chỉ khác màu của viên ngọc trên trâm.
Mắt của Mã Phi Yến bị cây trâm phỉ thúy có viên lục ngọc đang lắc lư trong gió thu hút. Nàng cảm thấy rất quen nhưng lại nhớ không ra. Đến tối về phòng liền nhận ra được cây trâm đó chính là cài trên tóc của nữ nhân cùng Trữ thân vương cẩu thả trong hoa viên.
Cung Vô Khuyết thấy được liền nhíu mày đôi chút rồi mang giấy nhanh chóng đốt đi. Hắn không nói gì đến chuyện đó mà vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng nâng nàng đứng lên.
“Hôm qua nàng để ta một mình ở trong phủ nên phạt thế nào đây?”
Mã Phi Yến chột dạ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không dám nhìn hắn. Nàng biết hắn muốn gì nhưng là hắn hôn nữ nhân khác rồi lại đến hôn nàng khiến trong lòng nàng cực kỳ khó chịu.
Thế nên nàng nói: “Ai bảo ngươi ở lại chờ, ngươi hồi phủ chẳng phải có nữ nhân bồi ngươi sao?”
Hắn đưa mũi sát vào cổ nàng hít một hơi thật sâu rồi nhếch môi trêu chọc: “Hình như ta ngửi được mùi chua của giấm a.”
Tâm hắn càng thêm một phần ấm áp, trận ủy khuất của ngày hôm qua cũng tiêu biến mất. Nàng ăn giấm chua chính là biểu hiện rõ ràng nhất cho việc nàng có tình cảm với hắn. Bảo hắn không cao hứng làm sao được.
Mã Phi Yến hừ một cái thật chua, nàng mới không thèm ăn giấm chua đâu. Tại sao nàng phải cùng một đám nữ nhân đấu đến sống chết để tranh một nam nhân chứ?
“Sai rồi, mùi chua đó là ở trên người của ngươi đấy, mau mau trở về tắm rửa sạch sẽ đi, không lại ở đây đổ tội cho ta.”
“Phải không?” Cung Vô Khuyết xấu xa phản vấn.
Thái độ cứng miệng của Mã Phi Yến khiến hắn bật cười thành tiếng một hồi mới nói: “Không phải nàng nói như vậy thì sẽ không bị phạt đâu biết không?”
Gương mặt tuấn tú của Cung Vô Khuyết chậm rãi phóng to đến cực đại hiện ra trước mắt khiến Mã Phi Yến kinh hỉ đến độ chỉ biết trơ mắt ra nhìn. Không phải nàng chưa từng hôn hắn cũng không phải nàng chưa từng nhìn khuôn mặt kia trong khoản cách gần như vậy. Mà là tự dưng cảm thấy hắn chung đụng với người khác rồi lại thân mật với nàng có hơi...phải nói thế nào đây, cứ như khi thấy Trữ thân vương vậy.
Chính là cảm giác ghê tởm.
Tuy nàng là đối với hắn có động tâm nhưng vẫn phải cố loại bỏ phần tình cảm kia. Một người hiện đại như nàng lý nào chịu cảnh này cơ chứ.
Trong phút chốc, hai môi sắp chạm vào nhau Mã Phi Yến dùng sức đưa tay đẩy hắn ra rồi nhanh chân chạy cách hắn một đoạn: “Ngươi không được phép đối với ta như vậy.” Nếu không phải ngại Bạch Chỉ Ngân Chỉ thì nàng cũng sẽ không kéo hắn vào phòng như vậy.
Cái ghế thái sư bên bàn bị Mã Phi Yến đụng phải ngã lăn trên mặt đất tạo thành tiếng động lớn. Đúng lúc Tề thị mang trà bánh đến nghe được liền nghĩ nữ nhi bị khi dễ liền đẩy cửa xông vào.
Mã Phi Yến cùng Cung Vô Khuyết không hẹn cùng nhìn về phía người vừa bước vào. Nàng vội chạy đến bên Tề thị: “Mẫu thân là mang gì đến cho nữ nhi?” Mắt nàng đảo qua khay trên tay của nhũ nương phía sau.
Cung Vô Khuyết bước đến hơi khom người lễ phép gọi một tiếng: “Nhạc mẫu đại nhân.” Tuy bị cắt đứt nhưng hắn cũng không cảm thấy nộ, dù gì nàng cũng đã trở về rồi, hắn còn gì lo lắng nữa.
Đảo mắt qua một vòng, thấy không có gì xảy ra Tề thị mới an tâm. Vốn lúc trước là nàng thất thố không mắng thì là đánh Cung Vô Khuyết nên cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm. Hôm qua đặc biệt gọi Tuyết Ly đến hỏi khẩu vị của hắn rồi hôm nay làm xem như chuộc tội.
“Không có gì, vi nương mang chút trà bánh đến cho ngươi cùng quốc công gia thôi.”
Nói xong nàng ta quay ra phia sau bảo nhũ nương mang đặt lên bàn.
Mã Phi Yến đương nhiên là không muốn tiếp tục cùng Cung Vô Khuyết ở trong phòng liền nói: “Không cần, chúng ta đến hoa viên đi. Ngoài đó cảnh đẹp không khí trong lành thích hợp thượng trà.”
Tề thị thấy đúng liền quay sang hỏi ý tứ của Cung Vô Khuyết: “Không biết ý của quốc công gia thế nào?”
Cung Vô Khuyết điềm đạm trả lời: “Theo ý nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế không có ý kiến khác.”
Hắn nắm chặt tay lại nén sự không hài lòng xuống. Cho đến giờ phút này cả Mã gia vẫn là xem hắn như người ngoài, một tiếng “Định quốc công” hai tiếng “quốc công gia”, ngay cả hạ nhân cũng nhue vậy, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Dùng qua bữa tối Cung Vô Khuyết cũng trở về Cung gia. Mã Phi Yến vui vẻ trở lại phòng của mình. Nếu mỗi ngày đều như vậy thì thật quá tốt rồi, nàng không cần về Cung gia làm thiếu phu nhân gì đó nữa.
Lại một ngày nữa, hôm nay Mã Phi Yến là cao hứng không có gì làm liền cãi nhau với Mã Phục Khanh. Chuyện gì cũng tranh giành với hắn khiến hắn ức đến khóc ầm lên mới thỏa mãn cười ha ha.
Tề thị cùng Bạch Mãn Ngọc vất vả lắm mới dỗ ngọt được Mã Phục Khanh nín khóc thì Mã Phi Yến lại tiếp tục trêu cho hắn khóc lên. Chuyết Niên Quyên lắc đến cái đầu sắp rớt luôn ra ngoài. Trong thâm tâm cũng sợ sau này Mã Phục Hải cũng sẽ bị y hệt Mã Phục Khanh bây giờ.
Mã Tuấn Vĩnh vừa trở về liền bị Mã Phi Yến lao vào ôm chầm lấy rồi nói với Mã Phục Khanh: “Gia gia là của ta, hắn là yêu thích ta không phải Khanh nhi đâu.” Nói xong nàng làm mặt xấu trêu hắn.
Mã Phục Khanh không chịu thua cũng chập chững chạy đến vừa khóc vừa gọi “gia gia“. Hắn đi chưa vững liền chạy nên được ba bước đã té xuống thảm.
Mã Phi Yến chống hông ngửa mặt lên trời cười ha hả đắc thắng. Tề thị sinh khí liền nhéo lỗ tai nàng mắng chửi một trận.
Mã Viễn Duẫn cùng Bạch Mãn Ngọc vội chạy đến đỡ lấy Mã Phục Khanh đang nằm dưới đất khóc um trời.