Tác giả: Luna Huang
Từ ngày viện có thêm Cung Lạc Thiên cùng Cung Vô Khuyết phải nói là Mã Phi Yến càng ngày càng như hủi suốt ngày lén la lén lút chẳng thấy mặt mũi đâu. Nàng cũng không còn cùng Mã Tuấn Vĩnh ra đê chơi nữa mà chỉ đi một đoạn rời viện cớ chạy mất.
Như hôm nay, nàng ngồi ở bãi lau nghĩ ngợi một số chuyện. Bãi lau rộng mênh mông, gió lùa qua làm bụi lau xung quanh thay phiên nhau ngã vào người nàng. Cảm giác này thật tốt, nàng nằm xuống bãi lau vươn mình nhắm mặt tận hưởng cảnh đẹp của thiên nhiên. Một nơi thiên sơn hữu độc như vậy rất đáng làm chỗ nghĩ dưỡng.
Nàng quay mặt sang bên phải bỗng thấy có gì đó đang bò đến đây. Đùa sao? Là rắn đó. Mỗi lần nàng đến đây cũng đâu có rắn đâu, sao hôm nay lại có? Cả người nàng cứng đờ, đến thở cũng không dám để tâm tĩnh lặng như đá đối phó với con rắn sắp đến.
Phía trên đầu nàng truyền một âm thanh quen thuộc: “Tiểu dã mã trốn ở đây lười biếng sao?” Hắn biết rõ nàng không muốn bị ép học nữ công gia chánh nên mới thường xuyên theo ra đê.
Hóa ra là gặp ôn thần nên mới xui xẻo như vậy. Biết trước hắn đến đây nàng đã trốn đi nơi khác chơi rồi. Hiện con rắn đến gần nên nàng không đáp hắn cũng không nhìn hắn mà im lặng nhìn con rắn đang bò đến chỉ cách mình chưa tới một mét.
Cung Vô Khuyết nhíu mày nhìn theo hướng mắt của nàng liền thấy được con rắn. Hắn bình tĩnh rút chủy thủ dưới chân nhắm vào đầu của con rắn phóng đến.
Lúc đó một nhánh lau lại được gió đẩy đến đầu rắn khiến con rắn tránh sang một bên nên thoát khỏi cây chủy thủ được mạ vàng chạm trổ kỳ lân sắt nhọn.
Cung Vô Khuyết lại mở miệng nói: “Nằm yên, đừng sợ.” Hắn sợ nàng kinh hỉ sẽ kinh động đến con rắn nên trấn an nàng.
Có hắn mới sợ, nàng làm sao sợ rắn được. Lúc trước nàng từng cùng lớp leo núi khám phá rừng cũng đã từng được dạy cách tránh rắn thì làm sao mà sợ. Đây không phải là lúc nàng cùng hắn đôi co, phải tập trung tinh thần, nhẹ nhàng hít thở.
Con rắn từ từ bò lên bụng nàng rồi bỏ đi, cái đuôi vẫn còn vươn trên bụng thì đám lau đáng ghét kia bị gió thổi cứ nhè ngay mũi nàng mà cọ mới khổ chứ. Không nhịn được nàng hắc-xì một tiếng kinh động con rắn khiến nó quay lại cắn nàng.
Cung Vô Khuyết nhặt lấy chủy thủ đâm con rắn, một tay kéo nàng vào lòng tránh nàng bị cắn. Được rồi, lại phải chịu ơn hắn đấy. Không ngờ hắn đâm nhanh chưa kịp rút tay lại thì con rắn kia cắn hắn một cái vào mu bàn tay.
Mã Phi Yến thấy được vội vàng rút dải băng mỏng ở một bên búi tóc, vén tay áo của hắn lên rồi thật nhanh buộc chặt ở trên khuỷu tay khoảng chừng hai đốt tay. Sau đó liền đưa mu bàn tay của hắn lên thay hắn hút độc. Hắn cứu nàng, nàng trả ơn xem như hòa.
Cung Vô Khuyết kinh ngạc nhìn Mã Phi Yến, một tiểu oa nhi mười một tuổi có thể thông minh như vậy sao? Hắn thấy rắn biểu tình trên mặt nàng cũng không hề run sợ, lúc rắn bò lên người cũng không thấy mặt nàng biến sắc mà hắn còn thấy được nàng nín thở nữa.
Hắn để mặc cho nàng giúp mình lấy máu độc, đợi khi máu độc được hút ra hết, hắn nhàn nhạt hỏi: “Tiểu dã mã vì sao lại biết cách tránh rắn?”
“Ta ở đây năm năm có chuyện gì mà chưa từng thấy chứ, chưa nói tới ở đây lại thường xuyên có rắn nên ta cũng không bị kinh hách.” Nàng dùng ống tay áo lau máu trên miệng rồi lấy lại dải băng trên tay hắn: “Thúc thúc cứu ta một lần, ta cứu lại thúc thúc một lần, chúng ta không ai nợ ai. Thương thế của thúc thúc nên gọi Thế An công tử giúp xử lý đi.”
Cung Vô Khuyết tự nhìn vết rắn cắn trên tay mình rồi lại nhìn Mã Phi Yến. Lúc này một búi tóc tròn đã xõa ra che khuất một bên mặt bị gió thổi bay. Ẩn hiện sau mái tóc đen mượt ngũ quan xinh xắn của nàng lần lượt lộ ra bên ngoài, làn da trắng hồng bị bùn làm loang lổ cũng không làm mất đi nét đẹp thuần khiếp đó.
“Ừm” Hắn nhàn nhạt trả lời một tiếng.
Mã Phi Yến cũng không có ý định bới tóc lên vì nàng căn bản không thích bới tóc. Cứ như vậy nàng tháo luôn bên búi tóc kia xuống để chúng cùng gió đùa nghịch: “Ta về đây, thúc thúc ở đây vui vẻ.”
Nàng không muốn cùng hắn một chỗ chút nào. Không lại phát sinh ra nhiều tình tiết mà nàng không thể nào ứng phó được. Con rắn là một minh chứng tốt nhất.
Cung Vô Khuyết không đuổi theo mà nhìn nàng chạy như bay lao ra khỏi bãi lau miệng cũng khéo lên thành hình cung tuyệt đẹp. Nàng nhanh tay giúp hắn hút độc vì không muốn lại phải dùng thứ khác bồi thường cho hắn. Hắn nhìn con rắn dưới đất rồi lại nhìn vết thương trên tay, sau đó lấy khăn tay trong ngực áo ra buộc lại.
Mã Phi Yến ra ngoài sông súc miệng rồi đến đê đón Mã Tuấn Vĩnh: “Phụ Thân, phụ thân.”
Xa xa nhìn thấy ái nữ không buộc tóc vui vẻ chạy đến, tuy miệng trách móc nhưng vẫn là tâm trạng vui vẻ: “Sao lại không buộc tóc mà chạy lung thế này?” Hắn đỡ lấy nữ nhi bảo bối.
Mã Phi Yến đưa hai dải băng buộc tóc mỏng lên nói: “Nó rớt ra rồi.” rồi cười hì hì như thể bản thân vô tội vậy.
Cung Lạc Thiên bên cạnh nhìn đôi phụ tử Mã gia trong lòng cũng có chút tư vị vui vẻ. Nữ nhi của hắn gả hết ra ngoài cũng không có người nào dám cùng hắn thân thiết.
Trong phủ hiện chỉ còn hai vị phu nhân và Cung Vô Khuyết cùng đám thị thiếp nhiều đến không thể đếm nỗi của hắn(CVK). Đám nữ nhân đó nhìn thấy hắn đến thở cũng không dám nữa, còn Mã Phi Yến lại xem như không có gì vẫn cứ cùng Mã Tuấn Vĩnh làm nũng.
“Mã thị lang còn biết giúp nữ nhi buộc tóc sao?” Hắn vô cùng ngạc nhiên hỏi khi thấy Mã Tuấn Vĩnh thành thuật giúp Mã Phi Yến buộc tóc. Đôi đồng tử dường như cũng sắp phóng thẳng đến tóc của Mã Phi Yến.
Mặt của Mã Tuấn Vĩnh không khỏi đỏ lên, ngượng ngùng đáp: “Phi Yến bình thường không thích chải chuốc, phu nhân lại bận bịu nên hạ quan thường giúp nàng buộc tóc.”
Sau một tiếng “a” Cung Lạc Thiên cũng không tiếp tục làm khó Mã Tuấn Vĩnh nữa. Đối với chuyện của nữ nhân hắn cũng không rành cho lắm chỉ là nhìn Mã Phi Yến được cưng chiều như vậy có nên sau khi hồi kinh liền đem hết đám nữ nhi của mình hồi phủ vài ngày không?
Lúc sau ba người cùng về tiểu viện, trên bàn ăn, thức ăn ở trước mặt mà không được ăn đó được xem như một cực hình đối với Mã Phi Yến. Chính là phải đợi Cung Vô Khuyết về mới có thể bắt đầu dùng bữa. Không biết tên ôn hầu kia chạy đi đâu mà đến giờ cơm vẫn chưa về.
Thấy thái độ của Cung Lạc Thiên không vui Mã Tuẫn Vĩnh liền cho người tìm Cung Vô Khuyết nhưng Cung Lạc Thiên lại ngăn cản, cho là Cung Vô Khuyết đã trưởng thành không nên nuông chiều hắn.
Lát sau Cung Lạc Thiên trầm giọng hỏi nhỏ: “Không biết vì sao hắn vẫn chưa về?” Trước giờ Cung Vô Khuyết chưa từng không chú ý thời gian như vậy.
Mã Phi Yến mím chặt môi cúi đầu như không phải chuyện của mình. Xem như cả ngày hôm nay nàng chưa từng gặp qua hắn, cũng không hề phát sịnh chuyện hắn bị rắn cắn. Nhưng mà lâu như vậy rồi, có khi nnào độc nàng hút không hết nên hắn bất tỉnh nhân sự ngoài bãi lau rồi không? Có nên nói cho mọi người biết không?
Mã Tuẫn Vĩnh thấy ái nữ rất lạ liền thì thầm hỏi nhỏ: “Có phải bảo bối gặp qua hầu gia không?”
Ngay lúc nàng đang phân vân có nên trả lời hay không thì Cung Vô Khuyết tiêu sái bước vào như thể không có chuyện gì xảy ra. Hắn cúi người chào Quân Lạc Thiên rồi ung dung ngồi vào bàn giải thích lý do bản thân đến trễ:
“Hài nhi bị rắn cắn phải nhớ Thế An xử lý vết thương nên đến trễ khiến mọi người phải đợi lâu.” Nói xong hắn còn liếc sang Mã Phi Yến quan sát sắc mặt của nàng nữa.
Mã Tuấn Vĩnh liền khách sáo vài câu với hắn. Cung Lạc Thiên nghe vậy liền nhìn vào bàn tay đang bị bó băng bằng vải trắng của hắn nhưng cũng không hỏi thêm liền bảo dùng bữa.
Cung Vô Khuyết liếc qua Mã Phi Yến đang ăn ngon lành, ánh mắt lóe lên vài tia sáng. Hắn là cố ý đến trễ để hù dọa nàng một chút, không ngờ nàng thật vô lương tâm không thèm để tâm đến.
Nàng cũng chẳng thèm để ý mà tiếp tục ăn, hắn không ngất xỉu liền cùng nàng không liên quan. Hắn thật biết nói dối, rắn cắn hắn cũng đã lau rồi không lẽ xử lý vết thương những một canh giờ sao?
Cung Vô Khuyết cũng làm như không có chuyện gì mà cùng mọi người dùng cơm. Tề thị hết nhìn Mã Phi Yến lại lén nhìn Cung Vô Khuyết ngẫm ngẫm gì đó.
Trên bàn hắn chi có Chung Lạc Thiên cùng Mã Tuấn Vĩnh trò chuyện. Lâu lâu lại thêm vài âm thanh dịu dàng của Tề thị.