Truy Thục

Chương 36: Chương 36




CHƯƠNG 27(2)

Kinh Vân giãy giụa đến thần tình đỏ bừng, uy hiếp nói: “Ngươi dám đối vương tử vô lễ, không sợ vương pháp sao?”

Vừa nghe “Vương pháp” Đổng Đình Nhân lập tức đầu đầy hãn. Mật tín nếu rơi vào tay Lạc Cách, Lạc Cách tất phải khiến cho Đổng gia gà bay chó chạy, huống chi hắn đã muốn giả truyền vương lệnh đối Kinh Vân động thủ, làm sao còn có cơ hội đổi ý?

Nghĩ đến đây, tâm nhất hoành (ý nói là đã quyết tâm). Ấn mí mắt của Kinh Vân, đem dịch thủy lục sắc trong bình tích ra một giọt. Không đợi Kinh Vân phản ứng, lại ở con mắt khác tích thêm một giọt.

Kinh Vân nháy mắt bị dị vật đập vào hai mắt, trong lòng hoảng hốt. Đang suy đoán, đôi mắt bỗng nhiên vừa rát vừa đau, giống như có mấy ngàn con kiến đang phệ cắn.

“A! A a a!” Kinh Vân đột nhiên kêu thảm thiết, mãnh giãy giụa.

Đau đớn kỳ quái nháy mắt lướt qua.

Trước mắt một mảnh hôn ám, cư nhiên cái gì cũng nhìn không thấy!

Không nhìn thấy ?

Ta nhìn không thấy !

Không!

Không cần!

“Không! Không không không! Không…” Bên ngoài Lượng cung, chợt vang vọng tiếng thét chói tau đầy tuyệt vọng của Kinh Vân.

Hắc ám thình lình kéo đến nhượng Kinh Vân như hóa điên.

Thân thủ sờ soạng bốn phía, Kinh Vân nổi cơn điên nên muốn phát tiết.

Vật tới tay, toàn bộ đều đập nát.

Ta mù!

Ta mù!

Y từ khi sinh ra tới nay, cũng chưa bao giờ phẫn hận như thế.

Hận không thể hủy hết thảy mọi thứ bên người.

Vì cái gì?

Tại sao phải làm như vậy?

Y nhớ tới uy hiếp của Lạc Cách: “Ta không cho phép ngươi gặp hắn. Ngươi dám khán vương lệnh, ta tuyệt không tha!”

Đúng vậy!

Hắn không muốn nhượng ta thấy Tứ vương huynh.

Hắn muốn độc hại mắt của ta!

Đôi mắt của ta!

Lung tung đập phá nhượng Kinh Vân đụng phải rất nhiều gia cụ, vô ý té trên mặt đất.

Bối rối sờ soạng thứ gì đó trên mặt đất, thật vất vả quơ được một vật thể cứng, gắt gao nắm chặt, nguyên lai là một mảnh sứ bị vỡ.

Nhất thời ngọc thủ đẫm huyết.

Bọn người Đổng Đình Nhân không biết từ khi nào đã ly khai, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Mục Lệ cũng bị bọn họ mang đi. Quản sự của Lượng cung Phỉ Hồng, Phỉ Lục đã muốn đuổi tới, thấy cuồng thái (trạng thái điên cuồng) của Kinh Vân, cũng không dám vọng động.

Sau một lúc lâu, hai người khiếp sợ khinh khinh tiến tới, muốn đỡ Kinh Vân dậy.

Kinh Vân bị người đụng chạm, rõ ràng co rụt lại, kêu lên: “Ai? Là ai?” Khuôn mặt của y tái nhợt vô sắc, bên môi đã xuất hiện tơ máu, hơi hơi rung động, giống như chỉ cần một cái chạm nhẹ sẽ hóa thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ.

Phỉ Hồng Phỉ Lục đã không còn được lệnh hầu hạ Kinh Vân, căn bản không biết phát sinh sự tình gì, thấy song mâu trong suốt của Kinh Vân không hề có tiêu cự, hành động vừa ngã vừa sờ soạn, không khỏi kinh hãi.

Phỉ Hồng lỡ lời nói: “Thập tam vương tử, mắt của ngươi!”

“Mắt?” Kinh Vân đột nhiên bắt lấy tay nàng, móng tay cơ hồ muốn khảm vào trong da thịt, truy vấn: “Đôi mắt của ta làm sao vậy? Đôi mắt của ta làm sao vậy?!” Y một bên truy vấn, ngọc thủ một bên không ngừng run rẩy.

Phỉ Hồng làm sao dám nói tiếp, cùng Phỉ Lục liếc nhìn nhau.

Ý tứ của Lạc Cách đối Kinh Vân, mọi người thị hầu nhiều năm ở Lượng cung tự nhiên hiểu rõ. Hoàng thượng cường thế hội đối với Thập tam vương tử nhã nhặn nhu nhược này làm ra cái gì, mọi người đều không thể đoán.

Hoàng thượng có thể nào lại nhẫn tâm như thế?

Hai người đồng tâm hiệp lực đem Kinh Vân phù về giường, đều sợ hãi đối với thủ đoạn của Lạc Cách.

Vội vàng thỉnh ngự y, vì Kinh Vân khai chút dược an thần, thật vất vả mới nhượng Kinh Vân không tái phát cuồng. Thật sự không yên lòng, vội vàng phái người đi báo với Lạc Cách.

———————————————————————————–

Lạc Cách mặc một bộ vương phục đầy nặng nề, khi mặt trời đã khuất bóng được vài canh giờ, mới cảm thấy được thoải mái một chút, liền thấy mật tín đặt ở trên bàn.

Lược lược đọc qua nội dung trong mật tín, ngọc thủ cầm tín đã muốn tức giận đến run rẩy.

Mẫu phi!

Ngay cả mẫu phi mà hắn chưa bao giờ thấy qua, cư nhiên cũng có thể là bị người mưu sát!

Vừa định phất tay cho đòi nội thị, truyền lệnh đem một nhà Đổng thị toàn bộ giam cầm để truy xét sự thật, chợt nhớ tới một chuyện, hãn liền ứa ra.

Đổng gia?

Đổng Đình Nhân, không phải là thị vệ tổng quản trong Lượng cung sao?

Một người đáng sợ như vậy, bụng dạ khó lường như thế, cư nhiên liền ẩn thân trong Lượng cung, cư nhiên liền phụ trách trông chừng an toàn của Kinh Vân?

Nghĩ đến đây, Lạc Cách cả người đại chấn.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, quát: “Người đâu! Chuẩn bị mã! Lập tức hồi cung.”

Còn chưa bước ra khỏi môn, nội thị trong cung vội chạy tới, mặt bám đầy tro bụi tiến vào đưa tin: “Hoàng thượng, Thập tam vương tử đại náo tẩm cung, y… y…”

Lạc Cách biến sắc, một tay túm lấy nội thị đang quỳ trên mặt đất, cắn răng nói: “Y làm sao?”

“Thập tam vương tử y… y đã không còn nhìn thấy, nói là Đổng đại nhân phụng lệnh Hoàng thượng…”

Lạc Cách tựa như bị tát một cái, oanh đến hắn nhãn mạo kim tinh (trong mắt đầy sao = choáng váng, hoa mắt).

“Lệnh vua? Hắn phụng lệnh gì của vua?” Lạc Cách rít gào.

Trong lòng nghĩ tới Kinh Vân, lòng đau như đao cắt.

Chạy ra ngoài, giục mã phi nước đại chạy về hoàng cung.

————————————————————

Trong lòng mang theo lo âu bất an, Lạc Cách bước vào tẩm cung, khi nhìn thấy Kinh Vân đang ngồi im lặng ngơ ngác liền ngây dại.

Kinh Vân im lặng, không có tiếng động ngồi trên giường.

Vẫn không nhúc nhích, giống như một khúc gỗ không có sinh mệnh, cùng với lời nội thị vừa báo “Đại náo tẩm cung” hoàn toàn bất đồng.

Khuôn mặt không lộ ra bất cứ vẻ gì, mang theo lạnh lùng nhượng người ta lãnh thấu tâm.

Song mâu trong suốt trừng đắc thật to, khi Lạc Cách phát hiện nó không có tiêu cự, quả thực sợ hãi đến thiếu chút nữa ngất đi.

“Kinh Vân?” Lạc Cách nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Kinh Vân dường như không nghe thấy.

Lạc Cách chân đã muốn mềm nhũn, hắn mang theo chút hy vọng cuối cùng, hy vọng hết thảy những việc này bất quá chỉ là giả dối, đi đến trước mặt Kinh Vân.

“Kinh Vân.” Hắn nửa quỳ ở trước mặt Kinh Vân, run rẩy phát giác Kinh Vân căn bản không có phát hiện vị trí của hắn.

Nhiệt khí huân thượng hai mắt (ý nói mắt đã muốn ứa lệ), ngay cả cổ họng đều tắc nghẹn. Hắn đau lòng sờ lên ngọc thủ đang lẳng lặng đặt ở trên đùi của Kinh Vân.

“Ai?” Trong nháy mắt bị đụng chạm, Kinh Vân nhỏ giọng truy vấn.

Giống như tiếng gọi vừa rồi của Lạc Cách, y một chút cũng không có nghe vào tai.

Lạc cách vội vàng đáp: “Kinh Vân, là ta! Là ta a!”

“Nga, là ngươi.” Đã không còn cuồng thái vừa rồi, Kinh Vân thản nhiên nói: “Nguyên lai là ngươi.”

“Kinh Vân, ngươi…” Lạc Cách lo lắng nhìn trạng thái quá mức bình tĩnh của Kinh Vân, lo lắng hỏi: “Ngươi… Có khỏe không?”

Trên khuôn mặt của Kinh Vân bỗng nhiên xuất hiện một mạc cười kỳ lạ “Ta vẫn hảo.” Sau đó y nghiêng mặt, bỗng nhiên từng chữ từng chữ nói: “Ta chỉ là không rõ, ta rốt cuộc làm sai chuyện gì mà ngươi phải độc hại mắt của ta.” Thanh âm lại khinh lại tế (nhẹ nhàng mà đau khổ) như kim châm tiến vào trong tai.

Trong nháy mắt tựa như rơi xuống vực thẳm, Lạc Cách trước mắt tối sầm, suy sụp quỳ rạp xuống đất.

—————————————

p/s: ô ô ô… bé Vân đã bị mù ni, ta thật căm hận Mục Hương phi nga, ta hận… ta hận… Chuỗi ngay đau khổ của bé Cách đã đến a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.