CHƯƠNG 3
Chẳng biết một bàn hảo tửu ở đâu được đưa đến đây, mà người đưa đồ ăn lại là một bộ mặt tươi cười nịnh nọt.
Kinh Vân cầm đôi đũa ngơ ngác ngồi ở trước một bàn tràn ngập đồ ăn đang bốc khói hầm hập. Thật sự là rực rỡ muôn màu, mặc dù là vương tử nhưng Kinh Vân chưa bao giờ hưởng thụ qua mỹ thực phong phú như thế này.
Dạ dày đã muốn đói đến bụng phải dán tại lưng.
Này… có thể ăn sao?
Còn đang cố hạ quyết tâm thì một âm thanh phá hư cảm hứng ăn uống liền truyền tới.
“Như thế nào, không hợp vị của ngươi sao?”
Kinh Vân ngẩn đầu, song mâu đen lúng ở trên người Lạc Cách dừng lại một lát, chậm rãi đứng lên khom người hành lễ: “Nguyên lai là Đại vương huynh.”
Lạc Cách cũng không biết vì cái gì, trong lúc trời lạnh lại chạy đến tiểu viện trong trẻo nhưng lạnh lùng này để gặp Thập tam vương đệ của mình. Miễn cưỡng tựa mình vào cạnh cửa nhìn chằm chằm Kinh Vân một lúc lâu rồi nhàn nhã thong thả bước vào phòng.
“Không cần đứng, ngồi xuống dùng thiện (ăn cơm) đi” hắn khoát tay, ý bảo Kinh Vân ngồi xuống. Thái độ bỗng nhiên thân thiết, ngay cả hắn đều giật mình.
Nguyên tưởng Kinh Vân hoặc là thụ sủng nhược kinh, hoặc là lòng mang băng khoăn, không nghĩ tới y quả nhiên nghe lời ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa nhã nhặn gắp đồ ăn đưa lên miệng. Y khẽ mở châu môi, cắn nhẹ một miếng măng, lại tước một khối hồng thiêu nhục (thịt kho tàu) rồi tinh tế nuốt xuống, cử chỉ vô cùng tao nhã. Lại uống thêm một chén canh, tiếp theo chuyển qua quan khán các món khác trên bàn mà y chưa bao giờ thấy qua.
Lạc Cách ngồi ở một bên, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Làm sao lại có người như vậy, Đại vương tử ở trước mặt, nói ngồi xuống ăn liền thật sự ngồi xuống chỉ để ý ăn, thẳng đem người tôn quý luôn được mọi người tranh nhau nịnh nọt như Lạc Cách coi không ra gì.
Ánh mắt sắc bén tới nỗi có thể khiến người kinh hồn bạc vía nhưng đối với Kinh Vân lại không dùng được, Lạc Cách một mặt nhắc nhở mình phải giữ khí độ của một Đại vương tử. Nhịn xuống tức giận, một mặt cầm lên đôi đũa ở trên bàn hướng thức ăn trên đũa Kinh Vân đánh tới. Đôi đũa của cả hai tiếp cùng một chỗ, dừng lại giữa không trung.
Kinh Vân tựa hồ lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có Lạc Cách, ngẩn đầu ngạc nhiên nói: “Đại vương huynh cũng đói bụng?”
Lạc Cách lạnh lùng liếc y, gật đầu cười: “Không tồi, hôm nay huynh đệ chúng ta ăn với nhau một bữa cơm, trò chuyện cũng tốt.”
Nói xong gắp một cái nấm hương bỏ vào miệng.
Hắn ăn rất tốt, Kinh Vân ngược lại để đũa xuống: “Kinh Vân đã ăn xong, không dám quấy rầy Đại vương huynh cùng ăn” vừa nói một bên liền đứng lên, xem bộ dáng là muốn tiến vào phòng trong.
Lạc Cách trong lòng giận dữ đem đôi đũa ném lên bàn trầm giọng nói: “Ta còn chưa ăn xong, ngồi xuống.”
Kinh Vân thầm nghĩ quay vào phòng trong tiếp tục viết văn tập, nghe Lạc Cách nói thế, cước bộ liền dừng lại, đứng sững ở chỗ đó.
“Ta bảo ngươi ngồi xuống” Lạc Cách thấy Kinh Vân không thuận theo lời của hắn, căm tức lôi kéo nhượng Kinh Vân ngã ngồi lại chỗ cũ.
Kinh Vân không rõ vương huynh vì sao đang hảo hảo lại tức giận a. Y nhíu mi, ngồi thẳng lưng chờ Lạc Cách ăn xong.
Lạc Cách lưu lại Kinh Vân, tâm tình tốt lên một ít, gắp mấy khoái măng lên ăn. Giương mắt vừa thấy Kinh Vân ngơ ngác ngồi thùy (hạ, nhắm) mắt, không biết nghĩ cái gì đến xuất thần như vậy, trong lòng lại trở nên không thoải mái. Hắn đem chén đặt xuống bàn ngạo nghễ nói: “Rót rượu.”
Hắn kêu đến vài lần, Kinh Vân mới cảm thấy được hắn đang gọi mình, rồi quả nhiên ngoan ngoãn vì hắn rót rượu.
Kinh Vân phản ứng đạm bạc càng khơi dậy hứng thú của Lạc Cách.
“Phụ vương có lệnh, tháng sau Vương gia tụ hồi, những vương tử đủ mười lăm tuổi đều phải biểu diễn tài nghệ góp vui, Thập tam vương đệ chuẩn bị đến đâu rồi?” Lạc Cách nhớ đến bộ dáng phấn khích của Thống Tề Trữ, nên hỏi Kinh Vân.
“Kinh Vân sẽ không tham gia tụ hội, Kinh Vân sao có thể dám mang phiền toái đến cho các huynh đệ?”
Lời ấy quả thật đúng như vậy, Vương gia bất đồng với nơi khác, các vị vương tử từ nhỏ tụ tập thành nhóm đều có chứa mục đích. Hoặc là liên kết với các thế lực trong cung, hoặc là so sánh tình cảm giữa các huynh đệ trong lúc vui đùa. Kinh Vân không có chỗ dựa lại bị Lạc Cách khinh ghét, tự nhiên không ai vừa lòng.
Lạc Cách một bên thỉnh thoảng gắp thức ăn, một bên nghe Kinh Vân nói chuyện, hắn cảm giác tiếng nói của y rất êm tai, câu nói có lúc mang cảm giác buồn thương, có lúc mang cảm giác vui mừng (anh nghe sao ra hay vậy -.-). Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, nếu kêu Thập tam vương đệ này bồi mình, mỗi ngày có thể nghe y tại bên tai nói chuyện giải buồn cũng không tồi.
Hắn hận Kinh Vân tận xương tủy, kỳ thật toàn bộ oán hận mà hắn dựng nên là do năm đó hắn còn nhỏ. Hiện tại cùng Kinh Vân tiếp cận, nghe ngôn hành (lời nói), nhìn cử chỉ lúc nào cũng nhã nhặn lịch sự, tao nhã ôn nhu mà không mị tục. So với ngày thường ở bên người hoặc là Thống Tề Trữ yêu nháo, hoặc là Tứ vương đệ Khai Thiều bụng dạ khó lường, hoặc là Tam vương đệ Lệnh Tuyền a dua, hoặc là Lạc Vân ôn nhu, cẩn thận, trung thành và tận tâm thì xem ra có chút bất đồng a. (anh toàn ngụy biện a -.-)
Hắn bên này đang hứng trí với ý tưởng của mình thì Kinh Vân ngồi ở đối diện tựa hồ có điểm không kiên nhẫn, y nhẹ nhàng nói: “Không biết… Đại vương huynh có hay không đã dùng xong? Nếu đã dùng xong, vậy… Kinh Vân nghĩ muốn…”
“Ngươi muốn thế nào?” Lạc Cách cau mày lại: “Nghĩ muốn rời đi có phải hay không?”
Kinh Vân tuyệt không muốn cùng Lạc Cách có nhiều giao tiếp, hắn thiên tính thích vô câu vô thúc (hình như là tự do tự tại thì phải), thấy Lạc Cách vừa hỏi liền thành thật gật đầu một cái.
Lạc Cách chưa từng bị người như thế ghét bỏ, nội tâm nổi lên một trận lửa giận bừng bừng đốt tới tận đỉnh đầu, hắn giận tái mặt cười lạnh nói: “Ngươi đi rồi, ai rót rượu cho ta?” (tiểu Vân là người hầu của anh à)
Vốn là vương tử, bị kêu hầu rượu là một nỗi nhục thật lớn a, nhưng Kinh Vân lại tuyệt không để ý tới chuyện đó. Chính là y muốn phát sầu a, y chỉ muốn sống yên ổn ở chỗ này lâu một chút a. Không biết Lạc Cách khi nào mới bằng lòng cho y hảo yên tĩnh một chút a.
Nghe lệnh, y nhấc lên bầu rượu một bên rót rượu một bên nhíu mi. Hành động này đều được Lạc Cách thu hết vào mắt. Hắn mạnh mẽ nắm lấy ngọc thủ của Kinh Vân đang vì mình rót rượu, trêu tức nói: “Như thế nào, kêu ngươi rót rượu thực ủy khuất ngươi sao?”
Kinh Vân chỉ cảm thấy Đại vương huynh này không biết nhìn mình làm sao không vừa mắt lại bắt đầu gây sự, ngọc thủ bị Lạc Cách kháp (nắm) đắc đâu, bầu rượu cầm không vững khiến toàn bộ rượu đều đổ hết lên người Lạc Cách.
Lạc Cách vội vàng lui về phía sau, rốt cuộc tránh không thoát, cẩm bào xinh đẹp hiện một mảng ẩm ướt.
Kinh Vân cũng biết sự tình không ổn vội đứng lên. Nếu y lanh lợi, nhất định trước tiên tìm một cái khăn sạch giúp hắn lau lau, lại cẩn thận giúp hắn đổi hảo một thân xiêm y. Đáng tiếc a, y là người không thích cùng người khác giao tiếp. Vì vậy y chỉ có đứng trơ ở một bên, hơi hơi phát sầu nhìn Lạc Cách luống cuống tay chân mạt vết rượu trên người.
Lạc Cách thật sự là tức giận a, hắn mạnh ngẩn đầu lại thấy Kinh Vân lẳng lặng đứng ở một bên, khuôn mặt tuấn tú mang vào phần lo lắng, cư nhiên trong lòng mạnh nhảy dựng một cái, tức giận nhất thời phát không ra.
Vỗ vỗ vết bẩn trên người, hắn điềm nhiên cười một cái nói: “Thập tam vương đệ cũng thật là bất cẩn a, may mắn là ta, nếu là người khác không biết hội như thế nào tức giận a.”
Kinh Vân nguyên đang chờ Lạc Cách phát hỏa, nghe hắn nói như thế kinh ngạc nhìn Lạc Cách liếc mắt một cái, lại khom người: “Tạ ơn Đại vương huynh thứ tội.”
Cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, lại phát hiện ra hoàn toàn là đang khách khí a.
Hai người ở đại sảnh giằng co một hồi.
Lạc Cách không muốn cứ như vậy rời đi, tìm đề tài cùng Kinh Vân câu được câu không nói chuyện, Kinh Vân cũng thầm nghĩ mau mau đem này Đại vương huynh nhiễu người thanh tịch này cấp đuổi đi, làm sao còn có hứng thú nói chuyện. Vậy nên Lạc Cách hỏi một câu, y đáp một câu. Càng về sau, ngay cả Lạc Cách hứng thú cũng giảm, đành bất đắc dĩ đứng lên.
“Thập tam vương đệ không cần cứ ở mãi trong phòng, các huynh đệ thường thường tụ hồi vẫn là tốt hơn.”
Kinh Vân ước gì hắn mau đi nên lập tức đưa Lạc Cách đến cửa viện.
“Ngày lạnh như thế này, như thế nào lại không đốt cái ấm lô (lò sưởi) để sưởi tay?”
Lạc Cách một bộ dạng Đại vương huynh đứng trước cửa viện dặn dò hai câu, xem Kinh Vân thản nhiên khoanh tay mà đứng, trong lòng nóng lên không khỏi bắt lấy ngọc thủ mền mại kia lôi đi.
Kinh Vân tựa hồ thực không có thói quen cùng người quá mức tiếp xúc, lắp bắp kinh hãi vội vã xuất khai (giãy ra).
Lạc Cách cũng biết mình thất thố, ngượng ngùng nhìn chung quanh hỏi: “Như thế nào không thấy hạ nhân cầm đèn chiếu lộ (đường).”
“Điều này cũng là bình thường, không sao cả.”
Lạc Cách nghe xong, trong lòng thầm hận hạ nhân dám khi dễ chủ tử, hắn gật đầu nói: “Không cần phải nói, ta hiểu được” một bên cắn răng đi.
Hấp tấp trở lại tẩm cung ấm áp như xuân, Lạc Vân còn chưa ngủ, nàng đang cùng vài cung nữ đốt hảo ấm lô rồi cùng ngoạn chọn thằng (trò chơi bằng dây, ta cũng không rõ lắm T.T). Thấy Lạc Cách đi vào liền vội vàng cất dây, bước ra nghênh đón.
Lạc Cách mặt bình tĩnh, tự mình bên cởi áo choàng lông cừu bên nói: “Ngươi cũng quá không lưu tâm đi, như thế nào lại để cho người hầu khi dễ y như vậy?”
Lạc Vân vừa nghe, không biết đầu đuôi, cũng không dám nhận. Không tiếng động vì Lạc Cách đổi hài, vụng trộm nhìn sắc mặt của Lạc Cách.
Lạc Cách nói tiếp: “Dù sao cũng là vương tử, như thế nào để nơi ở của y lãnh (lạnh) như thế ?”
Lạc Vân giờ mới biết là hắn đang nói tới sự tình của Kinh Vân, nàng vội hỏi: “Chẳng lẽ kia… người trông nom trù phòng còn dám giở trò?”
“Đó là chuyện khác, ngươi xem xem tiểu viện của y, ngay cả một tên hạ nhân đều không có, như thế còn ra thể thống gì?”
Lạc Vân trong lòng kêu oan, cẩn thận biện bạch nói: “Tiểu viện kia từ trước đến giờ điện hạ không hề đi qua nên không có hạ nhân thường trú. Thập tam vương tử chuyển đến đây chẳng lẽ y không mang theo vài kẻ tâm phúc thị hầu sao?”
Lạc Cách cười lạnh nói: “ Y thế nào có vài kẻ tâm phúc a? Ai chịu làm tâm phúc của y? Ngươi luôn luôn đối với người ngoài phúc hậu, như thế nào lại đối y như vậy. Những người khác biết được sẽ nói ta như thế nào đối đãi y a?”
Lạc Vân đỏ mắt ủy khuất, trong lòng hối hận hôm nay một ngày ngốc ở trong phòng, như thế nào không đi xem vị “tân khách” mới vào ngụ ở Lượng cung này a. Lạc Cách đối với Kinh Vân ghét bỏ, điều này mọi người đều biết, cũng không biết xảy ra chuyện gì bỗng nhiên lại đối với tiểu vương tử này trở nên thân thiết.
Hầu Lạc Cách ngủ hạ, Lạc Vân lặng lẽ khoát áo choàng, mang theo hai tiểu nha đầu lanh lợi mà ngày thường hay hầu hạ mình hướng tiểu viện của Kinh Vân đi đến.
——————————————————————————
Kinh Vân vì Lạc Cách rời khỏi nên thở một hơi nhẹ nhõm, múc một dục thủy tính toán nhanh tắm rồi tiếp tục viết văn tập.
Đêm đông nước giếng lãnh tận xương, vừa nhíu mày vắt khô cái khăn ướt lâu mặt, chợt nghe viện ngoại có người nhẹ nhàng gõ cửa. Kinh Vân nghĩ: chẳng lẽ là Đại vương huynh lại tới, nên không khỏi thán một hơi.
Bất chấp gió lạnh, y vội đi ra mở cửa, cửa vừa mở liền thấy ba nữ tử đứng ở bên ngoài. Đứng đầu là một cung nữ với phục sức cùng vật liệu may mặc đều thuộc loại tốt nhất, dáng vẻ đẹp đẽ quý giá, đeo hoa mai điếu trụy vòng tai (đeo hoa tai hình hoa mai), trên cảnh thủ (cổ) là một chuỗi mã não. Khí chất tự nhiên, hào phóng.
Lạc Vân đứng ở ngoài gõ cửa nên không có đề phòng, vừa ngước mắt liền nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi đang mở to mắt kinh ngạc nhìn mình. Dung mạo thanh tú, khí chất tươi mát điềm nhiên, ôn nhu như ngọc, trong lòng liền sinh hảo cảm. Nàng thầm nghĩ: này nhất định là Thập tam vương tử đi, cư nhiên chưa từng thấy qua nhân vật như thế ở trong cung a.
Nàng vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Lạc Vân tham kiến Thập tam vương tử.”
Kinh Vân lắp bắp kinh hãi: “Vị tỷ tỷ này xin đứng lên” Kinh Vân chỉ mới mười lăm, Lạc Vân so với y lớn hơn vài tuổi, vừa thấy y đã biết. Y không để ý tới thế sự nhưng cũng không ngu dốt, xem bộ dáng làm việc của Lạc Vân tự nhiên hiểu được nàng không phải là cung nữ bình thường.
Lạc Vân nói: “Lạc Vân bất quá là nô tỳ trong Lượng cung làm sao dám nhượng vương tử như vậy xưng hô.”
Nàng ở Lượng cung thân phận quý trọng, lại là người tâm phúc bên cạnh Lạc Cách, có thể nói nàng so với công chúa chỉ kém hơn vài phần. Vừa nói nàng một bên đứng lên, tinh tế đánh giá người trước mặt. Càng nhìn càng cảm thấy được Kinh Vân là một người sẽ được nhiều người thích a, làn da khi sương thắng tuyết (đại thể là da thịt trắng trẻo a), đôi mi thanh tú, nhãn thần sáng tựa sao, mười ngón tay thon dài. Đứng trong gió tựa bạch mai trong đêm tối, lịch sự tao nhã không người nào có thể so sánh.
Không khỏi nghĩ thầm: điện hạ không biết vì cái gì lại không thích Thập tam vương tử như vậy, nghĩ đến cũng có thể là lúc nhỏ theo các huynh đệ chơi đùa kết thù kết oán đi. Hiện tại trưởng thành, gặp Thập tam vương tử nhân phẩm như thế lý nào lại có đạo lý không thương a.
Một đường theo Kinh Vân đi vào viện lý, quét mắt đánh giá, quả nhiên không có một người nào để sai sử, nàng tự cảm thấy hổ thẹn a. Đến khi vào trong phòng, thấy trên bàn đã có sẵn một dục thủy, cũng không thấy có nhiệt khí nhè nhẹ bốc lên, không khỏi thân thủ dò xét tìm hiểu.
Quả nhiên lãnh đến muốn cóng cả tay a.
Kinh Vân nhìn thấy cười nói: “Không nên đụng, cẩn thận lãnh làm thương tay Lạc Vân tỷ tỷ.”
Lạc Vân kinh ngạc: “Thập tam vương tử không phải là dùng thứ này để rửa mặt đi?” không đợi Kinh Vân trả lời nàng liền quay đầu đối hai tiểu nha đầu vội nói: “Mau chuẩn bị nước ấm, đều đứng đó làm gì?”
Kinh Vân vừa mở miệng: “Không cần làm phiền tỷ tỷ…”
“Đem Lý Thừa kêu đến.”
Nàng lại phái người đem quản sự của Lượng cung Lý Thừa kêu lại đây, Lạc Vân dựng thẳng mày mắng: “Ngươi là như thế nào trông nom. Nhìn xem, cư nhiên ngay cả nước ấm cũng không chuẩn bị?”
Lý Thừa chẳng biết tại sao bị người theo ổ chăng trảo lên, lại bị mắng, vẻ mặt đau khổ biện bạch: “Nô tài không nhận được phân phó của Thập tam vương tử …”
“Này cần phải phân phó? Trời lãnh như thế có ai không dùng nước ấm?”
Đang muốn tiếp tục răng dạy thì tiểu nha đầu đã đem nước nóng hầm hập bưng tới, Lạc Vân cũng không đi trông nom Lý Thừa đang quỳ gối, liền xoay người cười đem Kinh Vân phù ở ghế. Thân thủ vén tay áo, châm chút nước lạnh vì Kinh Vân rửa mặt chải đầu.
“Không cần, không cần…”
Kinh Vân vẻ mặt đau khổ, cười cũng không được, khóc cũng không phải. Bỗng nhiên bị người ân cần đối đãi như vậy lại cảm thấy giống như đang ngồi ở bàn chông, như vậy khó chịu. Y vội trốn tránh, từ chối, lại bị Lạc Vân ấn lại rửa mặt chải đầu.
Lạc Vân lại vì Kinh Vân gỡ vương tử quan xuống, nhìn nhìn nói: “Vương tử quan này đều đã phai màu, như thế nào còn có thể sử dụng, ngày mai vì Thập tam vương tử làm tân quan đi.”
Nói xong kéo cả người không được tự nhiên của Kinh Vân vào phòng hầu hạ hắn ngủ, lại tìm hai tiểu nha đầu vì hắn bóp chân.
Kinh Vân rốt cục nhịn không được cầu xin tha thứ: “Lạc Vân tỷ, ta đều hồ đồ, như vậy bị người đấm bóp ngươi nói như thế nào ngủ a?”
Lạc Vân mín môi cười nói: “Thập tam vương tử là không có thói quen cho người thị hầu đi, về sau sẽ nhanh quen thôi” nói xong cũng không gọi người bóp chân cho Kinh Vân nữa, liền thổi tắt đền đi ra ngoài.
Ra đến gian ngoài nàng dừng bước phân phó: “Lý Thừa, ngày mai phái năm tôi tớ lại đây làm việc, năm cung nữ lại đây thị hầu đoan thủy châm trà (dâng nước châm trà, chắc vậy a)
Lý Thừa nhanh chóng gật đầu: “Dạ, sẽ nghe theo lời Lạc Vân cô nương”
“Ngươi đừng cho là ta nửa đêm không có chuyện lại tìm ngươi a” Lạc Vân lãnh nghiêm mặt nói: “Hôm nay, điện hạ ngay cả ta đều giận, nếu ngày mai chỗ ở của Thập tam vương tử vẫn chưa giải quyết ổn thỏa, ta xem ngươi có thể chịu đòn hay không a” ngữ khí lại hoãn xuống dưới chỉ vào phòng trong nói: “Đừng thấy Thập tam vương tử trong cung không có chỗ dựa, ngươi xem xem nhân phẩm của y, có điểm nào không nhượng người yêu thích. Trước kia tất cả mọi người đều là mắt mù không thèm để ý đến y. Hoàng cung tháng sau tổ chức vương tử tụ hội, nói không chừng là người được Hoàng thượng yêu thích, ngươi hầu hạ chu đáo tự nhiên sẽ có được lợi ích.
——————————————————————————
Ta nói vào đề luôn a.
…
Tô Lệ, ngươi hôm nay đi chơi nơi nào? Ta thấy mỗi ngày đều có đại ưng bay qua, ngày lãnh như thế mà có ưng thật là kỳ quái a. Nói không chừng trong móng vuốt của nó đều có chứa khỏa mần (hạt giống), theo mỗi nơi mà nó bay qua, nó sẽ thả chúng trên mặt đất, sau đó sẽ đơm hoa kết trái.
Mùa xuân năm sau, ngươi muốn đi đâu a?
…
Nhắm mắt lại chợp mắt, đợi đám người Lạc Vân rời khỏi, Kinh Vân lại đứng dậy đi viết thư tập. Ngẫm lại hôm nay gặp được toàn việc lạ, nghĩ muốn cười một chút, nhất nhất thuật lại lại cho Tô Lệ nghe.
Thẳng đến hơn nửa đêm mới giấu hảo văn tập đi ngủ.
——————————————————————————
Khi…y mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã có người ở một bên nhẹ nhàng nói: “Thập tam vương tử tỉnh.”
Kinh Vân mở mắt ra, hai cung nữ chưa bao giờ thấy đã đứng ở một bên, một tả một hữu giúp đỡ y đứng lên, bưng nước ấm tiến lên vì y rửa mặt chải đầu.
“Đây là…”
Cung nữ bên trái cười hành lễ nói: “Nô tỳ Phỉ Lục, còn nàng là tỷ tỷ của nô tì kêu Phỉ Hồng, là Lạc Vân tỷ sai chúng ta tới hầu hạ Thập tam vương tử.”
Phỉ Lục, Phỉ Hồng tuổi chừng mười lăm, bộ dáng phi thường giống nhau, chỉ là một người mặt bầu bĩnh, một người mặt trái xoan (này thì chém), lanh lợi nhu thuận.
Kinh Vân ngốc lăng suy nghĩ, tả hữu nhìn xem, nhíu mày nói: “Ta một mình rất tốt, làm gì phải phiền toái như vậy a?” cũng không nhượng Phỉ Lục vì y rửa mặt, tự mình cầm khăn rửa mặt chải đầu.
Việc mặc y phục mang hài cũng tự mình tự động thủ, không chịu để cho tỷ muội Phỉ Hồng thị hầu.
Trong viện tuy rằng đến đây rất nhiều người, nhưng đối Kinh Vân cũng không có nhiều ảnh hưởng. Dùng xong tảo thiện, lấy qua một quyển thư, ỷ ở bên cửa sổ mà đọc. Ẩm trà mài mực cũng là tự mình chậm rãi làm. Phỉ Lục Phỉ Hồng ở một bên vài lần đòi giúp đều bị Kinh Vân cự tuyệt.
Kinh Vân đọc sách, các nàng liền ở một bên trộm xem sắc mặt của y. Từ nhỏ tiến cung, còn chưa từng thấy qua vương tử tốt người như vậy, giống như thần tiên, tổng mang theo một cỗ tiên khí.
Kinh Vân lẳng lặng đọc sách, tổng cảm thấy được có ánh mắt tò mò từ trên mặt mình chuyển động, không khỏi hít một hơi. Y cũng không tức giận, thu hồi thư đối tỷ muội Phỉ Hồng nói: “Các người ngồi ở chỗ này, không cần nơi nơi theo ta” nói xong bỏ ra ngoài viện tìm một mặt cỏ sạch sẽ ngồi xuống, ở dưới ánh mặt trời ấm áp mà đọc sách.
Phỉ Lục, Phỉ Hồng đành phải ngồi ngốc ở trong phòng, từ cửa sổ ngắn nhìn thân ảnh của Kinh Vân, Phỉ Lục cười nói: “Chưa thấy qua vương tử nào như vậy, im lặng so với công chúa còn nhã nhặn.”
“Ngươi nói y nhã nhặn?” Phỉ Hồng chớp mắt, hì hì cười: “Ta xem y thật giống thần tiên không phạm một chút bụi trần, nghe nói người như vậy nhất định si tình, khó được sinh ở vương gia.”
“Không biết ai có hảo phúc được y lấy a” Phỉ Lục y ở bên cửa sổ sâu kín thở dài.
“Tổng không phải ngươi.”
“Hảo đáng ghét, dám lấy ta ra trêu đùa.”
Hai người hi hi ha ha, ở bên trong phòng nháo thành một đoàn. Tiếng cười truyền đến tai, Kinh Vân thở dài khép lại quyển thư trên tay, nhắm mắt dưỡng thần.
——————————————————————————
Lạc Cách sáng sớm thức dậy đến thư phòng luyện tự, viết vài chữ ‘phúc’ thật to, lại ra ngoài luyện tập cưỡi ngựa bắn cung một hồi, ra một thân hãn (mồ hôi) rồi mang theo người hầu trở lại cung. Lạc Vân đã sớm gọi người chuẩn bị ngọ thiện, nàng lại cười khanh khách vì Lạc Cách thay y phục.
Mới vừa uống xong một bát canh nóng, bỗng nhiên lại nghĩ tới Kinh Vân, Lạc Cách nghiêng đầu đối Lạc Vân cười nói: “Tối hôm qua là ta đã quá tức giận, ngữ khí có nặng”
Lạc Vân kinh ngạc, hoành hắn liếc mắt một cái nói: “Lạc Vân bất quá chỉ là một nô tì, dù sao cũng là người mặc chủ nhân đánh mắng a” rồi lại nói: “Cũng là nô tì làm việc không chu toàn, cư nhiên để xảy ra chuyện như vậy. Là do nô tì sơ ý, nhưng cũng không biết là nô tì làm không tốt lại bị điện hạ mắng đến vậy a”
“Kinh Vân hôm nay ăn gì? Sẽ không lại bị đói đi” Lạc Cách thản nhiên nói, một bên dùng khăn lụa lâu miệng, tùy tay ném đi: “Đi, chúng ta đi xem y.”
——————————————————————————
Kinh Vân lúc này còn chưa dùng thiện, trong tay y hiện giờ là bài tử để chọn món (giống thực đơn ấy) a.
Đằng Kính – người trông nom trù phòng cười đến mặt cơ hồ nở hoa, cung kính nói : “Thập tam vương tử muốn ăn gì a, người điểm hảo để nô tài đi chuẩn bị a.”
“Chọn món ăn?” Kinh Vân đem bài tử nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Các ngươi cấp cái gì ta ăn cái đó.”
Đằng Kính hôm qua đã bị nhất mắng, nghĩ đến Kinh Vân giận hắn, vẻ mặt cầu xin nói: “Ngày hôm qua là nô tài chậm trễ, Thập tam vương tử đại nhân có đại lượng thỉnh tha cho nô tài một lần a.”
“Ngươi không có chậm trễ ta a” Kinh Vân thản nhiên liếc hắn một cái, nắm lên quyển thư hướng buồng trong đi vào: “Có cái gì liền ăn cái đó, này có gì kỳ quái sao?”
Phỉ Hồng cũng đuổi theo đi vào, cười theo mặt nói: “Vương tử tuy còn tức giận, nhưng làm sao lại không dùng thiện để lại đạp hư thân mình a?”
Phỉ Lục cũng nói: “Đúng a đúng a, Đằng Kính này thích nhất ỷ thế hiếp người, vương tử mất hứng, gọi người đánh hắn một chút cũng tốt a.”
Kinh Vân nghe các nàng nói, liên tục cười khổ hỏi: “Ai nói ta tức giận a? Ai nói ta mất hứng a? Đưa cái gì ăn cái đó không được sao?” y mở quyển thư rồi đến cửa sổ ngồi một mình.
Phỉ Hồng, Phỉ Lục thấy Kinh Vân không tức giận hai mắt nhìn nhau làm mặt quỷ, trong lòng đều nghĩ Thập Tam vương tử này tính tình thật sự quái dị a.”
Cấp cái gì ăn cái đó, mệnh lệnh này… quá mức hàm hồ đi, Đằng Kính đứng ở bên ngoài chính là vẻ mặt đau khổ a.
Lạc Cách đi đến, theo sau là Lạc Vân.
“Như thế nào, Kinh Vân còn không có ăn sao?” Lạc Cách hỏi.
Đằng Kính vội vàng hành lễ, một bên lau hãn một bên thật cẩn thận trả lời: “Thập tam vương tử nói cấp cái gì thì ăn cái đó…”
“Nga?” Lạc Cách hừ lạnh một tiếng: “Nhanh như vậy đã bắt đầu bãi sắc mặc cấp nô tài nhìn? Y đại khái quên nơi này là chỗ của ta a, nô tài này còn là nô tài của ta a” nói xong chính mình vén rèm đi vào buồng trong.
Lạc Vân đối với Đằng Kính nháy mắt, cũng theo vào trong.
Buồng trong trừ bỏ Kinh Vân ngồi một mình ở cửa sổ, còn có Phỉ Hồng Phỉ Lục. Thấy Lạc Cách bỗng nhiên không tiếng động tiến vào, hai tỷ muội giật nảy mình vội vàng hành lễ.
“Điện hạ.”
“Điện hạ.”
Kinh Vân đang đọc đến một phương thuốc, y đọc đến thú vị, nghe thấy âm thanh của Phỉ Hồng Phỉ Lục biết Lạc Cách lại tới, nói vậy lại phải xã giao một phen. Trong lòng một trận thở dài, không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày.
Tình cảnh này vừa vặn bị Lạc Cách xem ở trong mắt, thật giận a.
“Ngồi ở cửa tự mình đọc sách, Kinh Vân cũng thật chăm chỉ a.”
Kinh Vân chậm rãi đứng lên đối Lạc Cách hành lễ nói: “Tham kiến Đại vương huynh.”
Lạc Cách ngồi xuống lạnh lùng đánh giá. Mỗi lần gặp Kinh Vân hắn đều cảm thấy sợ hãi than vì làn da trắng nõn tựa mỹ ngọc của y, giờ phút này thân hình mảnh mai trước mắt luôn nhượng người ta có cảm giác y tùy thời sẽ tan biến vào không khí. Vừa nghĩ, ngọc thủ đã muốn đặt ở bên hông Kinh Vân, tựa hồ muốn đem y chặt chẽ giữ ở bên người để ngừa y biến mất.
Kinh Vân cả kinh vội vàng giải khai, lại so không kịp với khí lực của Lạc Cách.
“Đại vương huynh, thỉnh buông tay.”
Lạc Cách vốn là nhất thời kìm lòng không đậu, thấy Kinh Vân mặt đỏ, tựa như bị vật bẩn dính vào nên liền vội vàng giải khai, thật động khí a. Hắn bên miệng khởi một mạc tươi cười lười biếng nói: “Huynh đệ thân cận một chút có cái gì phải ngượng ngùng?” trên tay liền tăng thêm lực, kiên quyết đem Kinh Vân kéo đến bên người.”