Sau khi từ nhà Thái Ni về nó mệt mỏi đi lên phòng nằm dài trên giừơng nhưng không ngủ được. Nó ngồi dậy lấy 1 điếu thuốc và rót cho mình một ly rượu nó bước ra ban công. Một tay cầm điếu thuốc một tay cầm ly rượu , đầu ngước lên trời thả mình vào khoảng không vô tận. Trong nó lúc này thật cô đơn. Từng sợ tóc trên vai nó bị gió thổi bay tự do. Nó đứng đó với một nổi buồn sâu lắng. Không gian lại càng thêm ủy mị và mập mờ vì khói thuốc trong nó lúc này như một thiên thần đến từ sứ sở Băng.
*Sáng hôm sau , nó mở mắt tỉnh dậy và quyết định đi gặp ông để hỏi về thêm một số chi tiết về anh nó hôm về nước nó quá sốc nên không có tâm trạng nhắc đến và không hiểu vì sao nó lại rất muốn gặp người anh này , chắc do dòng máu trong người nó thôi thúc nó đi tìm anh mình ,người anh mà nó chưa từng gặp mặt.
Sau khi ăn sáng nó lấy chiếc mui trần đen chạy thẳng đến tập đoàn.
Nó bước vô tập đoàn với một vẻ đẹp tuyệt mĩ. Tóc dài ngang lưng bên phải đã được “bấm lại” màu đỏ. Mái xéo che gần hết một bên mắt phải của nó càng làm tăng thêm sức hút cho màu thạch anh tím của mắt. Nó khoác cho mình một cái áo khoác bomber trắng và quần Jean rách đầu gối và đôi giày Nike trắng như mọi ngày.
Vì sau sự kiện lần trước nên khi nó bước vào ai cũng nhận ra nó nên không dám ngăn cản. Nó lên thang máy và bước vào phòng làm việc của ông nó.Nghe tiếng mở cửa phòng ông nó ngẩng mặt lên nhìn phác hiện là nó ông bắt đầu nở nụ cười và kéo nó lại ghế sofa ngồi.
- Cháu chào ông ( bây giờ nó mới lên tiếng )
- Uk ! Dạo này tập đoàn nhiều việc quá . Cháu mới về nước mà ông lại không có thời gian đưa cháu đi đâu chơi. Ông thật có lỗi.
- Không đâu ạ . Khi nào đi cũq được. Cháu đến để hỏi vấn đề về anh trai cháu. Có đặc điểm nhận dạng gì không ạ. Trời đất bao la như vầy thật khó tìm.
- Để ông nghĩ! ( khoảng 5p sau ông nói típ )
- Àk! Nó có vết xẹo nhỏ ở lòng bàn tay và mí mắt ... Hồi mới biết đi anh con nghịch lắm nên tay chân toàn xẹo. Hai vết xẹo đó khá sâu nên lên 2t vẫn còn...
- Con cần thêm tên anh ấy nữa ạ! ( Nó hỏi như một thám tử chuyên nghiệp)
- Anh con tên là Lâm Tuấn Khoa.
Rồi ông đứng lên tiến lại bàn làm việc dở 1 ngăn kéo trong học bàn và lấy ra 1 quyển album lấy mắc trang như tìm kiếm cái gì đó. Chợt ông thốt lên “ Đây rồi” và ông lấy 1 bức ảnh trong album ra mang lại cho nó xem.
- Đây là bức ảnh lúc anh con vừa tròn 2t và cũng là bức ảnh cuối cùng ông còn lưu lại.
Nó nhận lấy bức ảnh. Trong ảnh là một cậu bé với mái tóc đen bóng và đôi mắt thạch anh tím đang vui đùa với nụ cười tươi . Sau khi biết và giải đáp mọi thắc mắt về người anh trai thất lạc của mình nó xin phép ra về.
Trên đường về nó chán nản nên ghé tại vào mệt quán cafe gần đó. Quán có tên là Thác Đỗ. Nó bức vào và chọn cho mình một chiếc ban gằn đó và quan xát quán, nó phải công nhận một điều là quán rất đẹp xung quanh khuôn viên của quán là những cái thác nước nhỏ chảy tóch...tách nghe rất im tay hòa vào dòng nhạc nhẹ của quán thật là làm cho mê người. Nó đã gọi cho mình 1 tách cafe không đường đang uống dở thì có một người tiến về phía nó và ngồi vào chiếc ghế đối diện nó lên tiếng:
- Trùng hợp nhỉ!
Bây giờ nó mới hết thả hồn theo gió mà tiếp lời:
- Ừ
- Xem ra cô không muốn nói chuyện với tôi nhỉ
- Đâu có. ( nó hờ hợt trả lời )
- Vậy tại sao lại không nói chuyện với tôi.( hắn hơi bức xúc vì cô là người đầu tiên không chú ý đến vẽ bề ngoài của hắn, thẳm chí là không thèm quan tâm luôn ấy chứ. Hắn không phải là người quan trọng chuyện này mà không hiểu sao ở nó có cái gì đó cho thắng cảm giác thân quen đến kì lạ) Nó đang định trả lời thì người phục vụ đi ra đưa cho hắn 1 cái menu.
- 1 ly yogurt
Nó ngạc nhiên nhìn hắn. “ người như anh ta mà lại gọi cho mình một ly yogurt sao, đúng là không được bình thường” nó thầm nghĩ.
Sau khi người phục vụ đi vô hắn mới để ý đến sắc mặt của nó . Tuy vẫn lạnh lùng nhưng như có gì đó muốn bêu xấu hắn. Vẻ mặt hắn lạnh hơn cả lúc nảy nói.
- Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi thì phải.
- Thì không hứng thú với loại 3D
Bây giờ hắn mới bốc hỏa thì ra nó hiểu lằm hắn là loại đó sau. Hắn thật sự khóc không ra nước mắt trong lòng chỉ muốn giết chết Phong càng sớm càng tốt.
- Tôi tuyệt đối không phải loại đó. ( hắn cố giải thích)
- tôi chỉ tin vào cặp mắt quan xát của mình.( nó trả lời với ý định châm chọc)
- Tôi làm gì cô mới tin đây. Tôi quân tử 100% đấy. Dám thử không?
- Quân tử mà gọi cho mình 1 ly yogurt à. Và còn cái cảnh bỏng mắt trong nhà Thái Ni là gì...
- Yogurt là do 1 người bạn trước kia của tôi rất thích uống nên tôi muốn thử. Còn ở nhà Thái Ni là do hiểu lầm.( hắn vừa giải thích vừa quay khuôn mặt đỏ ửng của mình đi)
Nó nhìn thấy cảnh tượng đó thì cười như con đười ươi. Hắn thấy nó cười chợt hắn thấy trái tim mình rung động lên hẳn. Cái cảm giác khó tả khiến khuôn mặt băng giá của hắn chở nên ấm áp đến kì lạ. Còn nó thì ngỡ ngàng đây là lần đầu tiên nó cười sảng khoái đến như vậy kể từ khi về nước thẩm chí là ở Pháp nó cũng chưa bao giờ cười như vậy.
Sau khi chia tay hắn nó trở về nhà vừa bước vô nhà nó đã thả mình xuống cái sofa ở phóng khách. Ông quản gia thấy vậy đến đưa cho nó cốc nước, nó nhận lấy cốc nước từ tay ông.
- Tiểu thư. Ông chủ đã chọn trường cho cô theo học tại đây rồi ạk. Đồng phục tôi mang để trên phòng rồi đấy ạ. Mai sẽ bắt đầu học.
Nó thở dài mệt mỏi lên tiếng:
- Vâng cháu biết rồi