Truy Tìm Ký Ức

Chương 2: Chương 2: Người Đẹp Cảnh Sát - P2




Sáu giờ sáng, Bạch Cẩm Hi tỉnh giấc.

Trước mắt cô là trần nhà cũ kỹ màu xám trắng, chiếc quạt điện kêu ù ù ở góc tường. Mấy đồ gia dụng cũ có màu sắc ấm áp được tắm ánh ban mai. Trên bệ cửa sổ đặt một chậu sen Quan Âm nhỏ, cánh hoa xanh biếc như phỉ thúy lặng lẽ nở rộ.

Bạch Cẩm Hi giơ tay bóp trán, để bản thân tỉnh táo một chút, sau đó ngồi dậy.

Cô nghiện thuốc lá nhưng lại hay lo lắng hàm răng và đầu ngón tay bị vàng sẽ không xinh đẹp. Đấu tranh tư tưởng một lúc như thường lệ, Bạch Cẩm Hi mới rút một điếu từ hộp thuốc ở trên bàn, ngồi bên giường nhả khói mù mịt.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Bạch Cẩm Hi sống một mình ở khu dân cư lâu đời, bên dưới toàn là hàng ăn sáng nóng hổi. Cô mua một bát phở, ngồi ăn ở bên đường. Mấy ông bà lão hàng xóm đi qua đi lại đều vui vẻ hỏi thăm cô. Có người còn nhét vào tay cô hai cái bánh bao nhân thịt.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, giọng nói trách móc của Châu Tiểu Triện ở đầu kia truyền tới: “Lão đại, chị đến đâu rồi? Không phải chị lại quên nhiệm vụ của ngày hôm nay đấy chứ?”

Bạch Cẩm Hi mù mờ, nhưng ngữ khí vẫn điềm nhiên như không: “Tôi không quên, cậu đang ở đâu?”

“Em đã đến cổng trường tiểu học số hai Quan Hồ rồi.”

Bạch Cẩm Hi giơ tay vẫy taxi: “Tôi sẽ đến ngay.”

Tính cách của cô về cơ bản có chút lơ mơ, thường quên trước quên sau, được cái khi đối mặt với những việc quan trọng cô chưa bao giờ quên.

Đến cổng trường tiểu học, nhìn thấy Châu Tiểu Triện trong bộ cảnh phục phẳng lì, tóc chải ngược, xịt gôm bóng loáng, Bạch Cẩm Hi không nhịn được cười.

Trong hội trường của trường tiểu học, những “Bông hoa của Tổ quốc” tỏ ra hào hứng với hai cảnh sát có mặt ngày hôm nay để bồi dưỡng kiến thức về trật tự trị an cho chúng. Chúng tíu tít vây quanh hai người, hỏi đông hỏi tây. Các thầy cô mỉm cười đứng ở vòng ngoài, bầu không khí rất náo nhiệt.

Một cậu học sinh hỏi Châu Tiểu Triện: “Chú cảnh sát, chú đã bao giờ nổ súng bắn chết kẻ xấu chưa ạ?”

Vấn đề này tương đối hấp dẫn, tất cả học sinh đều chờ đợi với vẻ mặt hiếu kỳ.

Châu Tiểu Triện xoa đầu cậu bé, lên tiếng đính chính: “Phải gọi là anh mới đúng.”

“Anh…”

Châu Tiểu Triện ngẩng đầu, đảo mắt một vòng mới cất giọng nghiêm túc: “Tất nhiên, anh đã từng bắt giữ rất nhiều kẻ xấu.”

Tiếng vỗ tay vang lên, trước ánh mắt sùng bái của bọn trẻ, Châu Tiểu Triện dương dương tự đắc. Bạch Cẩm Hi ở bên cạnh nhếch miệng chế giễu, vẻ mặt của cô như muốn nói: Cậu cũng biết lảng tránh vấn đề thật đấy. Từ trước đến nay, cậu đã nổ súng bao giờ đâu?

Châu Tiểu Triện bình tĩnh liếc cô một cái, ý là: Chỉ được cái chó chê mèo lắm lông, chẳng phải súng của chị cũng phủ một lớp bụi rồi hay sao?

Mấy năm nay, thành phố Giang không có vụ án lớn. Tuy Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện từng phá mấy vụ cưỡng hiếp, giết người nhưng tội phạm đều thuộc loại xoàng xĩnh, để lại vô số manh mối và chứng cứ ở hiện trường nên chỉ cần trực tiếp mai phục bắt người chứ không cần dùng đến súng ống. Thậm chí Châu Tiểu Triện có dự cảm, cho đến hết đời, cậu ta cũng không có cơ hội nổ súng như mấy cảnh sát hình sự lớn tuổi ở trong Cục.

Lúc này, một bé gái hỏi Bạch Cẩm Hi: “Chị ơi! Có phải làm cảnh sát sẽ xinh đẹp như chị không?”

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Cô hơi ngây ra, sau đó mỉm cười, ngồi xổm xuống bằng bé gái, trả lời nghiêm túc: “Đúng vậy. Các bạn nhỏ có mặt ở đây đều rất xinh, mặc cảnh phục chắc chắn sẽ đẹp hơn chị.”

Buổi chiều, hai người rời khỏi trường tiểu học. Châu Tiểu Triện vừa lái xe vừa cảm thán: “Lão đại, vừa rồi em chỉ sợ chị nói thật: Các bạn nhỏ hôm nay chẳng đẹp gì cả.”

Bạch Cẩm Hi im lặng trong giây lát, mỉm cười: “Làm gì có chuyện đó? Tâm hồn trẻ thơ là thứ thuần khiết nhất trên thế giới này, sao tôi có thể nhẫn tâm khiến chúng buồn?”

Châu Tiểu Triện không khỏi ngạc nhiên.

Nhiều khi, cậu ta cảm thấy con người lão đại rất mâu thuẫn. Bình thường, cô vừa mạnh mẽ vừa thô lỗ, tật xấu cả đống, lại đỏm dáng nữa. Nhưng thỉnh thoảng, cô bật ra một hai câu dịu dàng đến tận xương tủy.

Trong vẻ dịu dàng cũng chất chứa nỗi niềm khiến trái tim bạn bất giác thổn thức.

Bạch Cẩm Hi im lặng một lúc, lại bắt đầu thèm thuốc. Cô chợt nhớ đến mùi khói thuốc ngày hôm qua ngửi được.

Mùi đó vừa mát lạnh vừa nồng nặc, pha lẫn mùi cà phê thơm phức, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.

Bạch Cẩm Hi đảo tròng mắt rồi quay sang Châu Tiểu Triện: “Đến hộp đêm Tố Sắc.”

Châu Tiểu Triện hơi ngây ra, lập tức lộ vẻ khó xử: “Đi làm gì hả chị? Đồn trưởng không cho phép chúng ta động đến người đàn ông đó.”

“Đi nhanh lên!”

Cậu ta liền ngậm miệng.

Tại sao Bạch Cẩm Hi phải đi tìm hiểu tình hình? Tất cả là do bản năng thôi thúc. Đây là địa bàn của cô. Nơi này xuất hiện một nhân vật không rõ là địch hay bạn nên kiểu gì cô cũng phải làm rõ lai lịch của anh ta.

Hộp đêm đèn đóm rực rỡ ngày nào giờ trở nên hoang tàn vắng lạnh, bên trong tối om. Bạch Cẩm Hi vẫn giữ chìa khóa ngày hôm qua lấy được, hai người dễ dàng đột nhập vào bên trong.

Đại sảnh tầng một ngổn ngang, các gian phòng ở tầng hai vắng lặng, không một bóng người. Bạch Cẩm Hi bảo Châu Tiểu Triện đứng canh chừng ở cầu thang, còn mình đi tới căn phòng đó.

Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, bên trong vẫn giống y ngày hôm qua: tấm bình phong trang nghiêm, chậu hoa lan thanh tịnh. Cảnh vật cổ kính phảng phất như giấc mộng.

Lúc này, ngoài trời đã tối mịt, căn phòng tối mờ mờ. Cô rón rén đi vào, thuận tay khép cửa.

Trong phòng không có ai. Dựa vào bản năng của người cảnh sát được tôi luyện nhiều năm, cô có thể xác định điều này, nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô bật đèn pin, bắt đầu kiểm tra căn phòng.

Trên chiếc giường gỗ lim có áo khoác đàn ông, Bạch Cẩm Hi nhẹ nhàng đi tới, lục túi áo nhưng chẳng thu hoạch được gì. Cô đặt áo về chỗ cũ, đi tới bàn uống trà, cầm bao thuốc lên ngửi ngửi. Mùi vị rất tuyệt, là loại cao cấp, đáng tiếc quá đắt so với mức lương của người cảnh sát hình sự nên cô không nỡ mua.

Bạch Cẩm Hi luyến tiếc đặt bao thuốc về chỗ cũ. Nhìn thấy gạt tàn đầy mẩu thuốc ở gần đó, mắt cô sáng lên. Cô đeo găng tay, cầm một mẩu thuốc bỏ vào túi đựng vật chứng. Có ADN, cô không tin không tìm ra lai lịch của người đàn ông.

Nhưng ở giây tiếp theo, Bạch Cẩm Hi lập tức dừng động tác. Bởi vì cô đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến từ sau lưng.

Có lẽ do không khí trong căn phòng thay đổi, hoặc giả do tiếng động không dễ phát giác hay xuất phát từ linh cảm, trong đầu cô nảy sinh một ý nghĩ mãnh liệt: Đằng sau có người.

Người đó lặng lẽ đứng ở một góc. Có lẽ từ lúc cô đột nhập vào căn phòng, đối phương đã ẩn nấp ở đó, âm thầm quan sát cô.

Bạch Cẩm Hi chỉ cảm thấy từng sợi lông trên người dựng ngược. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã gặp phải một nhân vật đáng gờm, khả năng phản trinh sát còn giỏi hơn cô… Ngay sau đó, cô đột nhiên cảm thấy một luồng khí ngày càng lại gần, đồng thời là tiếng bước chân rất nhẹ, và một cơn gió ập đến.

Phát hiện ra sự bất thường của cô, đối phương liền ra tay trước.

Biết không kịp xoay người, Bạch Cẩm Hi lập tức ném đồ trong tay, sau đó túm cánh tay đối phương, định vật anh ta xuống.

“Hừ…” Một tiếng cười khẽ vang lên trong bóng tối. Bạch Cẩm Hi thầm kêu một tiếng không xong rồi. Tiếp theo, cô liền cảm thấy một sức mạnh to lớn ập đến, bị đối phương thuận thế vặn ngược cánh tay.

Bạch Cẩm Hi đứng không vững, ngã xuống cái giường ở phía trước. Nhưng cô không hề do dự, giơ chân đá vào đầu gối của người đàn ông. Người đàn ông hoàn toàn không ngờ cô có thể tấn công ở góc độ khó, trong tình trạng thân thể mất thăng bằng như vậy. Anh ta “hừm” một tiếng đau, thân hình nghiêng sang một bên.

Bạch Cẩm Hi mừng rỡ trong lòng.

Nhưng ngay sau đó…

Cô cảm nhận được thân thể ấm nóng của người đàn ông đổ xuống người mình.

Buổi đêm tĩnh mịch, trong phòng tối lờ mờ. Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu rộn rã, vang lên rõ ràng.

Bạch Cẩm Hi nằm thẳng trên giường. Tuy cả hai cùng ngã xuống nhưng cô không hề chiếm thế thượng phong. Ngược lại, hai tay cô bị người đàn ông khóa chặt, thân thể cũng bị anh ta khống chế, nhất thời không thể động đậy.

Hô hấp của Bạch Cẩm Hi dần trở nên gấp gáp.

Mùa hè mặc đồ mỏng, cô lại chỉ mặc áo ngắn tay nên có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp trên cánh tay người đàn ông chạm với da thịt mình. Ngón tay đầy sức mạnh, hơi mát lạnh của đối phương nắm chặt cổ tay cô. Thắt lưng anh ta dính vào người cô, chân cũng đè lên đùi cô. Cô cảm nhận được trọng lượng, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, cũng như mùi thuốc lá thoang thoảng thuộc về anh ta.

Gương mặt anh ta ở ngay phía trên, cách cô chưa đầy mười lăm xen ti mét. Bởi vì trời tối nên cô chỉ nhìn thấy đường nét mơ hồ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang nhìn cô chăm chú. Ngoài ra, hơi thở nóng hổi của người đàn ông cũng không kiêng dè, phả vào mặt cô.

Bạch Cẩm Hi đỏ mặt, gầm lên: “Buông tôi ra!”

Người đàn ông không đếm xỉa đến cô, tay phải vung lên, đột nhiên xuất hiện một con dao nhỏ sáng loáng.

Bạch Cẩm Hi lạnh toát sống lưng. Giây tiếp theo, con dao đó đã kề vào cổ cô. Cùng với lưỡi dao sắc lạnh là ánh mắt thâm trầm bức người khiến cô không thở nổi.

“Tại sao lại điều tra tôi?” Người đàn ông hỏi.

Cổ hơi nhói đau, Bạch Cẩm Hi nuốt nước bọt, cất giọng trong trẻo: “Do tò mò, cũng là trách nhiệm công việc. Nơi này là khu vực do tôi quản lý, anh thần bí như vậy, không làm rõ sao tôi có thể yên tâm?”

Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, người đàn ông nhếch mép: “Lý do không thuyết phục chút nào.”

Năm phút sau.

Đây chắc chắn là thời khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời làm cảnh sát của Bạch Cẩm Hi.

Cô bị người đàn ông dùng sợi dây ni lông trói chặt tay vào ghế. Còn anh ta ngồi ở sofa cách cô khoảng một mét, dáng vẻ vẫn ung dung và bình tĩnh.

Bạch Cẩm Hi cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, bộ não thầm tính toán: Hiệu quả cách âm của căn phòng cao cấp này phải nói là quá tốt. Cô và người đàn ông kia vật lộn trong phòng, Châu Tiểu Triện ở bên ngoài cũng không hề hay biết. Châu Tiểu Triện đúng là tên ngốc, cô mãi vẫn không ra ngoài mà cậu ta cũng chẳng biết vào ngó một cái…

Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu, quan sát người đàn ông trước mặt.

Ánh sáng lờ mờ, lần này cô đã có thể nhìn thấy đối phương. Anh ta mặc áo sơ mi đơn giản màu sẫm, thân hình cao lớn nổi bật. Tuy nhiên, gương mặt anh ta vẫn mơ hồ trong bóng tối.

Thoạt nhìn là có thể đoán ra, đây là nhân vật tàn nhẫn, độc ác, chắc chắn không biết thương hoa tiếc ngọc.

“Cô đã chịu nói thật chưa?” Người đàn ông hỏi.

“Những điều tôi nói đều là sự thật.”

Anh ta lặng lẽ nhìn cô một lúc.

“Vậy thì cô cứ ở đó đi.” Anh ta từ tốn đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.

Bạch Cẩm Hi dõi theo đối phương cho đến khi anh ta khép cửa mới hít một hơi sâu.

Người đàn ông nhanh chóng từ nhà vệ sinh đi ra ngoài. Anh ta hơi ngẩn người, sau đó giơ tay bật đèn.

Căn phòng sáng trưng, chiếc ghế nằm ở giữa trống không, sợi dây ni lông rơi dưới đất, nữ cảnh sát kia đã biến mất, cửa ra vào mở toang.

Người đàn ông trầm lặng trong giây lát rồi bỗng dưng mỉm cười.

Châu Tiểu Triện theo sau Bạch Cẩm Hi rời khỏi hộp đêm. Cậu ta trợn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa của cô.

Hôm nay bị sỉ nhục, Bạch Cẩm Hi sao có thể kể chuyện mất mặt này với người khác? Thế là cô trầm mặc, đi phăm phăm ra ngoài. Cho tới khi đến chiếc xe cảnh sát đỗ ở ngõ sau, cô mới giơ cánh tay phải đang buông thõng ra trước mặt Châu Tiểu Triện, cất giọng nghẹn ngào: “Có thể giúp tôi chỉnh cánh tay lại như cũ không… Ôi... đau quá!”

Châu Tiểu Triện giật mình: “Sao lại ra nông nỗi này?” Thì ra là khóc vì đau đớn.

Cậu ta nâng cánh tay cô: “Chị cố nhịn một lát!”

Tiếng “rắc rắc” vang lên giòn giã, Bạch Cẩm Hi hét to một tiếng.

Châu Tiểu Triện xót xa đỡ cô lên ghế lái phụ: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”

Bạch Cẩm Hi: “… Tôi không cẩn thận va mạnh vào đồ vật ấy mà. Người đó không để lại manh mối nên chẳng tìm thấy gì.”

“Vâng.” Mặc dù cảm thấy khó tin nhưng Châu Tiểu Triện nghĩ, thân thủ lão đại nhà mình tốt như vậy, làm gì có chuyện chịu thiệt. Với tính cách cẩu thả của mình, chị ấy càng có khả năng bị ngã hơn.

Bạch Cẩm Hi ôm cánh tay dõi mắt ra ngoài cửa sổ, càng nghĩ càng bực bội. Nên biết vừa rồi cô "dỡ" cánh tay còn đau hơn lúc "nối lại" nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.