Truy Tìm

Chương 24: Chương 24: Bụi trần




Lâm Giai Thụy không bị thương nặng, mấy ngày sau đã được ra viện. Hôm ra viện, hắn mới chợt nhớ ra còn một người nữa trong vụ tai nạn xe lần này. Mặc dù không cảm thấy nợ Lương Cẩn cái gì, tai nạn xe cũng là do gã trói mình đi theo tạo thành, nhưng dù sao người này cũng đã từng là bạn bè, đi xem gã thế nào cũng không có gì quá đáng. Thế là trong lúc Long Hoằng Văn làm thủ tục ra viện, hắn hỏi phòng bệnh của Lương Cẩn rồi đi qua đó.

Phòng bệnh không có ai, khi Lâm Giai Thụy đẩy cửa đi vào thì Lương Cẩn đã tỉnh, trên đầu băng một lớp vải dày, một chút máu bị thấm ra. Gã thẫn thờ nhìn trần nhà, ánh mắt rời rạc, dường như đang suy nghĩ điều gì, toàn thân tản ra hơi thở tuyệt vọng.

Lâm Giai Thụy ngồi xuống bên cạnh gã, gọi một tiếng: “Lương Cẩn.”

Lúc này Lương Cẩn mới phản ứng lại, quay sang nhìn Lâm Giai Thụy, ánh mắt có hồn hơn, gã giãy dụa, kéo tay Lâm Giai Thụy lại cầm chặt, mắt đỏ ửng, giọng nghẹn ngào: “Anh không sao.”

Lâm Giai Thụy gật đầu, định rút tay về, nhưng không biết Lương Cẩn lấy sức ở đâu ra, giữ chặt đến mức khiến hắn không rút ra được, anh đành phải nhấc cánh tay trái bị thương lên nói: “Trừ tay trái bị thương nhẹ ra thì đều ổn cả.”

Lương Cẩn nhìn tay trái của hắn, áy náy nói: “Xin lỗi, làm anh chịu khổ rồi.”

Lâm Giai Thụy hơi kinh ngạc, thì là thiếu gia này cũng biết nói xin lỗi, hắn nhướng mày, cười châm biếm: “Ô, thì ra anh cũng biết nói xin lỗi.”

Lương Cẩn cúi đầu nở một nụ cười khó coi: “Vậy sao? Hình như đúng thế thật. Cho đến giờ cũng chỉ có người khác xin lỗi tôi, còn tôi đã khi nào phải xin lỗi người ta đâu…” Gã ngẩng đầu, mắt sáng rỡ, kiên định nói: “Nhưng anh không phải người khác, nếu xin lỗi có thể được ở bên anh, mỗi ngày nói một vạn lần tôi cũng chấp nhận.”

Lâm Giai Thụy rút mạnh tay về, lạnh mặt: “Tôi tới thăm anh là để nói rõ với anh, không thể. Một là vì tôi không thích bị người khác bám riết, hai là…Anh đã phá hủy sự nghiệp tôi yêu thích nhất, không ai lại biết ơn kẻ vu oan nhân cách và sự nghiệp của mình, đẩy mình ra cho công chúng phỉ nhổ.”

Lương Cẩn lấy tay che mắt, cười thê lương: “Ha ha, quả nhiên là tôi tự đẩy anh ra xa. Được. Tôi không có gì oán trách! Không có được anh là do tôi không may, không có số được ở bên anh.”

Lâm Giai Thụy lẳng lặng nhìn gã, hơi nghi ngờ lời gã nói ra. Nếu gã dễ dàng buông tha như vậy thì đã không xảy ra nhiều chuyện đến thế.

Quả nhiên Lương Cẩn buông tay, ánh mắt vẫn mang theo ngọn lửa quen thuộc: “Nhưng tôi không từ bỏ! Sẽ không từ bỏ!”

Lâm Giai Thụy ôm đầu: “Anh có biết là anh mang đến bao nhiêu phiền toái cho cuộc sống của tôi không! Tôi chỉ muốn yên ổn sống hết cả đời này… Anh hủy hoại sự nghiệp của tôi, nhưng anh không thể hủy hoại cuộc đời tôi! Lương Cẩn! Tỉnh táo lại đi! Yêu một người là như thế này sao! Cướp đoạt tất cả của người ấy chính là yêu?”

Lương Cẩn lại trừng đôi mắt đỏ rực, luống cuống, hốt hoảng ôm chầm Lâm Giai Thụy, giọng nói đã có tiếng khóc nức nở: “Không phải, không phải thế! Tôi chỉ muốn giữ anh ở bên cạnh…”

Lâm Giai Thụy thở dài đẩy gã ra, khó hiểu nói: “Tôi không biết yêu một người là như thế nào. Tôi chỉ biết anh đã hủy đi sự nghiệp của tôi, điều mà mẹ tôi tự hào nhất…Mùa thu năm ấy bà qua đời, trước khi ra đi điều khiến bà lo lắng nhất đó là tôi vẫn chưa ổn định cuộc sống, nhưng bà tự hào vì những thành tựu tôi đạt được trong lĩnh vực của mình. Rồi mùa thu năm đó, anh phá hủy tất cả, giẫm nát lòng tự trọng và nhân cách của tôi. Tôi không thể quên được chuyện này. Vì vậy sau này cách xa tôi ra. Cũng không cần giữ mãi thứ tình cảm vô vọng này nữa.” Nói xong liền đứng dậy rời đi, mặc cho người phía sau la hét thế nào cũng không ngoảnh đầu lại. Hắn nhớ tới vẻ lo âu khi mẹ tiễn mình đi xa, nhớ tới vẻ tự hào khi biết mình đạt được thành tựu, nhưng chung quy không thể quay lại được nữa…

Lương Cẩn ngây dại, đến nước mắt cũng ngừng chảy, cảm thấy thân thể như bị rạch thủng một lỗ, máu khắp người chảy qua lỗ hổng đó, chảy đến khi mình chỉ còn lại một cái thây khô máu, không có tư duy, không có linh hồn. Gã nghĩ hẳn là mình sẽ rất đau, nhưng ngay cả tri giác cũng không có, gã nghĩ mình hẳn phải khóc thất thanh, người mình yêu nhất nói cả đời này bọn họ cũng không có khả năng, bảo mình cách xa ra…Nhưng đến sức lực để đau khổ cũng mất hết. Gã chỉ có thể nằm trên giường bệnh, xơ xác như thây khô, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, cảm tưởng như mình đã chết…

Long Hoằng Văn làm xong thủ tục xuất viện trở về không thầy Lâm Giai Thụy, đang lo lắng thì thấy Lâm Giai Thụy đi đến.

Anh vội vàng đi tới kiểm tra Lâm Giai Thụy từ trên xuống dưới, chỉ sợ lại sứt mẻ chỗ nào. Lâm Giai Thụy nhìn dáng vẻ bồn chồn của anh, bỗng nảy ra ý đùa giỡn, mềm oặt người, giả vờ yếu ớt nói: “Ban nãy vào nhà vệ sinh đụng phải người ta, chân đau, váng đầu…”

Long Hoằng Văn thấy Lâm Giai Thụy mềm nhũn người, lập tức biến sắc, ôm hắn đưa lên giường bệnh, nhíu mày hỏi: “Sao lại đau? Không được, anh phải đi làm thủ tục nhập viện thôi, đợi khi nào khỏe hẳn thì ra viện, nhé?”

Lâm Giai Thụy bật cười, đúng là rõ ngốc, mình giả vờ rõ ràng như vậy mà cũng không nhìn ra. Thế là vừa cười vừa nói: “Lừa anh thôi! Đồ ngốc này! Thu dọn về nhà!”

Long Hoằng Văn nghe Lâm Giai Thụy nói lừa mình thì lập tức thở phào, sau lại nghe hắn nói “Về nhà” lại càng vui vẻ – Tiểu Thụy gọi nơi bọn họ chung sống là “nhà”… Nhưng anh vẫn kiểm tra Lâm Giai Thụy một lượt từ trên xuống dưới, thấy hắn không sao mới yên tâm thu dọn hành lý về nhà.

Đợi Lâm Giai Thụy khỏi hẳn cũng đã qua một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này, Lương Cẩn không đến làm phiền, chắc là nghĩ thông rồi. Lâm Giai Thụy nằm trong lòng Long Hoằng Văn, há miệng ăn táo Long Hoằng Văn đút cho. Hắn híp mắt, tựa như chú mèo ngủ lười, ngáp dài một cái.

Long Hoằng Văn hôn chụt một cái lên môi cậu, dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Mệt à? Có muốn đi ngủ một lát không, ngủ dậy là có cơm ăn.”

Lâm Giai Thụy lắc lắc đầu, ôm chặt eo Long Hoằng Văn, cọ cọ như làm nũng, từ lúc ở cùng người này, từng phút từng giây, hắn đều cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của anh, được hưởng thụ cảm giác gia đình. Hắn không phải thần tiên, không thể phủ nhận rằng hắn đã có một chút xíu động lòng. Điều đó chứng tỏ cuộc sống vốn cân bằng từ trước đến nay của hắn đã bị người này phá vỡ, đồng thời chiếm một vị trí không nhỏ trong đó. Nhưng lòng người khó lường, trước kia mẹ và tên khốn kia chẳng phải cũng từng mặn nồng thắm thiết? Cuối cùng lại trở thành một trò cười hoang đường, làm người ta đau thương tột cùng. Hắn xoa xoa ngực Long Hoằng Văn, bên dưới là trái tim ấm áp đang đập, hắn nói: “Đi gặp mẹ cùng em đi. Em muốn bà yên lòng. Nhưng nếu ngày nào đó anh phản bội em… Hừ.” Lâm Giai Thụy cười gằn, trên khuôn mặt là vẻ lạnh lùng đến đáng sợ: “Tuy em rất thích cảm giác gia đình mà anh mang lại, nhưng anh muốn đi em sẽ không cản, tốt nhất đi thì đi luôn, coi như chưa từng gặp nhau.”

Long Hoằng Văn nghe nửa câu trước, tâm trạng rất xúc động, nhưng nghe nốt nửa câu sau thì không khỏi căng thẳng, ôm chặt người trong ngực, nghiêm túc nói: “Sẽ không có ngày nào như vậy. Anh biết hứa hẹn đối với em chẳng khác gì cuộn phim đen trắng, không có tác dụng gì cả, nhưng anh sẽ dùng thời gian chứng minh. Tiểu Thụy, hãy tin anh.”

Lâm Giai Thụy không nói gì, chỉ ngẩng đầu, vươn tay ôm cổ anh, sau đó hôn lên. Nụ hôn này kéo dài mãi không dứt, khi hai người tách nhau ra, hơi thở đã hơn dồn dập. Nhìn nhau mỉm cười, Long Hoằng Văn ngượng ngùng móc ra mấy chai bôi trơn dưới ghế sofa đưa cho Lâm Giai Thụy, Lâm Giai Thụy hơi ngạc nhiên: “Sao ở đây cũng có thứ này…”

Long Hoằng Văn xấu hổ ngoảnh mặt đi: “…Tiện mà.”

Lâm Giai Thụy mỉm cười, hiếm khi thấy người này xấu hổ đến vậy. Bình thường toàn ra vẻ ta đây cứng cỏi. Tư thế lúc nào cũng là cưỡi ngồi, chắc là thích cảm giác kiểm soát của người trên ha? Nhưng cũng đã đến lúc anh phải đối diện với sự thật, hiểu rõ ai mới là “người trên” thực sự…

Lâm Giai Thụy cười khẩy, nhận lấy dầu bôi trơn, bóp một ít ra tay định mò ra phía sau Long Hoằng Văn. Long Hoằng Văn đỏ mặt, tương đối kích động – Tiểu Thụy hiếm khi chủ động làm chuyện này, đêm nay liệu có coi là đột phá? Anh gấp gáp hôn lên môi người bên trên, bỏ qua chuyện thân thể cao to của mình nằm trên sofa không được thoải mái.

Lâm Giai Thụy tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt và động tác xoa nắn mạnh bạo của anh, ngón tay vẫn không ngừng mở rộng cửa sau của Long Hoằng Văn, đã tăng lên ba ngón. Long Hoằng Văn thở dốc khó nhịn, nhưng Lâm Giai Thụy vẫn chậm chạp không tiến vào, anh đành phải luồn tay vào trong quần Lâm Giai Thụy… Chợt phát hiện nơi đó vẫn nửa mềm, thực sự là đả kích lớn đối với anh. Mình thì sớm đã dục hỏa thiêu đốt, gấp không chịu nổi, thân dưới cũng căng trướng đến phát đau, vậy mà còn chưa được vuốt ve thỏa mãn. Anh không chờ được nữa, thế là trở mình một cái, Lâm Giai Thụy bị đảo xuống dưới. Mắt Long Hoằng Văn đã bị dục hỏa che lấp, lòng chỉ muốn nuốt trọn người dưới thân vào bụng, nhưng nghĩ nằm ở sofa không thoải mái lắm, vậy là bế Lâm Giai Thụy đi vào phòng ngủ.

Lâm Giai Thụy bị lật còn đang ê hết cả mông, giờ lại bị bế đi, hắn hơi buồn bực, mình gầy thì gầy thật, nhưng không đến mức dễ dàng bị chuyển tới chuyển lui như vậy chứ, hơn nữa bình thường Long Hoằng Văn cũng thích ôm hắn đi đi lại lại như vậy, hoàn toàn coi hắn là búp bê sứ rồi… Hắn giãy dụa một chút, nhưng vô tình nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng như muốn ăn thịt người của Long Hoằng Văn, liền ngại ngùng rút tay về, vì sao hắn lại có dự cảm “tinh tẫn nhân vong” nhỉ… Ánh mắt này… thật đáng sợ…

Trước đây ôm tâm trạng đau khổ làm chuyện đó với Lâm Giai Thụy có lẽ không trông chờ gì vào tương lai, sau đó trải qua một lần suýt mất đi, cuối cùng nhận được sự chấp thuận của Lâm Giai Thụy. Anh tưởng chừng mình đang mơ, hôm qua vẫn là ảo tưởng hư vô mờ mịt, hôm nay mây đen bỗng nhiên tan biến, mặt trời ló rạng, trên trời còn rơi xuống một cái bánh lớn. Anh có cảm giác mình đang lơ lửng trên mây, một cảm giác rất không chân thực. Anh gấp gáp muốn chứng minh người trước mắt còn ở bên mình, còn hắn có yêu mình hay không đã không còn quan trọng nữa.

Long Hoằng Văn ôm Lâm Giai Thụy đến giường phòng ngủ liền lập tức áp xuống, sau đó lột sạch sẽ quần áo của người dưới thân, bản thân cũng nhanh nhẹn cởi sạch, tiếp đó chồm lên người Lâm Giai Thụy giống như sói đói, bắt đầu hôn từ trán Lâm Giai Thụy, ngay cả ngón chân cũng không bỏ qua. Lâm Giai Thụy nhìn Long Hoằng Văn đã tiến vào trạng thái điên cuồng, có chút hoảng hồn, đành phải để mặc anh hôn loạn khắp người, xấu hổ đến mức cuộn tròn ngón chân, vậy mà người này vẫn cứ hôn, hắn vừa nhột vừa ngứa, không biết tránh kiểu gì.

Cuối cùng môi Long Hoằng Văn đi đến thắt lưng Lâm Giai Thụy, lúc này Lâm Giai Thụy đã có chút phản ứng, nhưng Long Hoằng Văn vẫn chưa thỏa mãn, ngắm hình dạng và màu sắc vật đó của Lâm Giai Thụy, rồi nuốt trọn vào miệng như một món ăn mỹ vị. Anh chưng từng khẩu giao cho ai, chính xác là anh chưa từng làm 0, chuyện này đa số là 0 làm, nhưng khi làm cho Tiểu Thụy, anh không có cảm giác buồn nôn hay bài xích gì, chỉ có cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Anh ra sức dùng môi lưỡi lấy lòng Lâm Giai Thụy, liếm đến khi Lâm Giai Thụy thoải mái mới nhả ra, đỡ Tiểu Tiểu Thụy ngồi xuống. Anh không tự làm trơn cho mình nữa, nhưng cảm giác đau nhói trong khoảnh khắc bị tiến vào khiến tâm lý anh thỏa mãn cực độ. Anh nhìn ánh mắt người bên dưới dâng lên một màn sương mù, khuôn mặt cũng hồng hào lên. Người bình thường trông có vẻ lạnh nhạt, lúc này nhiễm một chút khoái cảm tình dục, càng trở nên quyến rũ. Ngọn lửa trong mắt Long Hoằng Văn bùng lên dữ dội hơn, không chần chừ thêm nữa, bắt đầu lắc eo lên lên xuống xuống.

Lâm Giai Thụy mơ màng nhìn người bên trên đang ra sức lay động, hai tay quơ quào trước ngực người đó, một chút lý trí chưa bị khoái cảm xâm chiếm đang mơ mơ hồ hồ nghĩ: “Không phải mình định làm rõ ai trên ai dưới sao? Thế nào mà lại thành cưỡi ngồi rồi…”

Gió thu thổi tới, nhưng không thể xua tan hơi nóng trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.