Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 8: Chương 8: Đối thủ cạnh tranh




Edit & Beta: Cafesvictim

– Người muốn mua trang viên là Yuhan phu nhân –

“Loại chuyện này vì sao lại hỏi anh?” Nghiêm Khải xoa mi tâm, “Thứ nhất, anh không phải người giám hộ hợp pháp của Augustine, thứ hai, cậu ta đã qua mười tám tuổi rất nhiều năm rồi.”

“Nhưng Dạ Phong Vũ là nghệ sĩ của Truyền thông Đông Hoàn, mà anh là tổng tài của Truyền thông Đông Hoàn.” Phillip cường điệu.

“Cho nên?” Nghiêm Khải hỏi.

“Cho nên anh nhất định biết, bọn họ quen nhau vào cái thời điểm nào?” Phillip phẫn nộ rít gào, mình đây là em trai, vậy mà hoàn toàn không biết gì hết!

Nghe âm thanh ồn ào ở đầu bên kia điện thoại, Nghiêm Khải bình tĩnh dập máy, sau đó gọi qua Augustine: “Nghe nói cậu yêu đương với Dạ Phong Vũ?”

…………

Mười phút sau, Phillip ngồi xổm trong lồng sắt của Simba, thê thê thảm thảm rơi lệ đầy mặt.

Augustine sửa sang áo sơ mi bị lệch, xoay người sắc mặt xanh mét trở về phòng ngủ.

Trời dần sáng, bức màn dày nặng ngăn trở mọi ánh sáng ở bên ngoài, phòng khách vẫn một mảnh im lặng. MOKA dùng chân trước đẩy Dạ Phong Vũ: “Gâu gâu!”

“Chào buổi sáng.” Dạ Phong Vũ tựa trên giường lười biếng mở mắt, xoa xoa đầu nó, lại nhìn đồng hồ quả lắc, buổi sáng mười giờ.

“Rất xin lỗi, bỏ lỡ thời gian ăn sáng của mày rồi.” Dạ Phong Vũ ngồi dậy, MOKA nhanh chóng giúp cậu lấy quần áo đến, đuôi lớn liều mạng ngoáy.

“Đừng sợ, tao sẽ không bỏ mày ở lại đây.” Dạ Phong Vũ ôm nó, “Thẳng thắn mà nói, lâu đài này đích thực có chút nhàm chán.”

MOKA nghiêm túc nhìn cậu.

“Có điều buổi chiều đến phòng khám bác sĩ Grater, mày chắc là sẽ chơi rất vui.” Dạ Phong Vũ đứng dậy, cởi áo ngủ để trên giường.

MOKA lập tức vươn móng, chuẩn xác không sai phủ lên mông cậu, lại còn một đường vô cùng vui vẻ đi theo vào toilet.

Nhà bếp đã sớm chuẩn bị bữa sáng phong phú, MOKA vùi đầu khó khăn ăn thịt bò đặc chế, tiện thể thi thoảng ngẩng đầu hồ nghi nhìn Phillip —– vì sao phải ngồi như bức tượng. Một lát sau, lại đem món đồ chơi plastic yêu dấu cất dưới gầm ghế, để tránh bị người khác thèm muốn.

Dạ Phong Vũ tiếp tục không nhanh không chậm ăn sáng, cử chỉ tao nhã ngũ quan mê người, ngay cả tóc vương trên trán cũng thực gợi cảm. Phillip càng nhìn càng cảm thấy hết thảy đều có khả năng, ngay khi Dạ Phong Vũ buông dĩa ăn, cậu ta lập tức hai tay dâng lên khăn ăn, còn kéo ghế ngồi bên cạnh.

“Gâu gâu!” MOKA cảnh giác, chủ mới là của tui.

“Có việc gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Về Augustine.” Phillip đáy mắt lóe ra ánh sáng sùng bái. “Tôi có thể biết quá trình hai người yêu đương không?”

“Tôi nghĩ anh hiểu lầm.” Dạ Phong Vũ nhún vai, “Chúng tôi chính là bạn bè bình thường nhất.”

Quần áo cũng cởi rồi còn bạn bè bình thường nhất. Phillip cầm tay cậu: “Augustine có một trái tim bị bằng tuyết vùi lấp, a, cậu nhất định phải dùng nhiệt độ nóng bỏng, làm cho đại lục hoang vu kia một lần nữa nảy ra lá xanh hoa thắm.”

“Anh thật sự hiểu lầm.” Dạ Phong Vũ tươi cười bình tĩnh.

“Gâu gâu!” MOKA không vui dùng chân trước đập cậu ta, nhanh buông tay ra.

“Vậy hai người tính sắp tới tổ chức hôn lễ ở đâu?” Phillip tươi cười sáng lạn, “Tôi phải đảm nhiệm một trong các vị trí phụ rể.”

………….

“Chào buổi sáng.” Dạ Phong Vũ lướt mắt qua cậu ta chào hỏi.

“Chào.” Giọng Augustine trước sau như một không có cảm xúc.

Nụ cười Phillip cứng lại trên mặt.

“Đang nói chuyện gì?” Augustine hỏi.

Cho dù chưa có xoay người lại, Phillip đã cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên lưng mình. Vì thế cậu thong thả di chuyển, ý đồ trốn ra phía sau MOKA.

“Không có gì, chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Mấy giờ chúng ta xuất phát đến phòng khám?”

Vì thế Phillip sét đánh ong ong một lần nữa, đã muốn lấy thân phận người nhà cùng đến phòng khám sao.

“Hai tiếng nữa.” Augustine cầm dao ăn, quét mắt nhìn em trai một cái.

Phillip lập tức hồn vía lên mây, kéo MOKA cùng chạy như điên xuống lầu.

“Về sau có thể coi nó như không tồn tại.” Augustine cắt lạp xưởng, “Tối qua ngủ ngon không?”

“Lâu đài rất yên tĩnh.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Cám ơn.”

Một con sư tử châu Phi từ ngoài cửa chậm rãi tiến vào, lười biếng nằm bên chân Augustine.

Dạ Phong Vũ kinh hỉ: “Nó chính là Simba?”

“Phải”, Augustine nhéo nhéo cổ sư tử, “Nó rất thân thiện với khách.”

Dạ Phong Vũ thử ngồi xổm trước mặt nó.

Simba ngáp một cái, dùng đầu đẩy đẩy cậu.

“Thật sự rất ngoan.” Dạ Phong Vũ nhẹ nhàng xoa lông bờm nó.

Simba nâng chân trước lên, áp lên tay cậu.

“Simba rất thích cậu.” Augustine tiếp tục mặt than.

“Tôi cũng rất thích Simba.” Dạ Phong Vũ giúp nó gãi ngứa, “Lâu đài thực ngầu.”

“Bởi vì Simba?” Augustine hỏi.

“Cũng bởi vì chủ nhân lâu đài.” Dạ Phong Vũ trêu chọc.

Augustine lông mày cũng không nhấc, hiển nhiên không thích với ứng loại đùa giỡn này.

“Gâu gâu!” MOKA mới thoát khỏi tay Phillip, thật vất vả mới trở lại phòng ăn, lại thấy sư tử đang đùa cùng chủ mới, vì thế chuông báo động lập tức phát tác mãnh liệt, giống như tia chớp vọt vào, kiên định nhào vào lòng Dạ Phong Vũ.

“Đừng lo, tao sẽ không bỏ lại mày, cũng sẽ không mang Simba về.” Dạ Phong Vũ nửa nằm trên thảm, thân thiết vỗ vỗ lưng nó, ngữ điệu và ánh mắt đều rất ôn nhu.

“Gâu gâu gâu~!” MOKA ủy khuất làm nũng.

“Ngoan.” Dạ Phong Vũ ôm nó ngồi dậy.

Simba dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn MOKA, trở lại nằm úp sấp dưới chân Augustine.

Phillip cẩn thận thăm dò.

“Vào đây.” Augustine lấy khăn ăn, thờ ơ lau miệng, “Tôi hôm qua, về trang viên Edinburgh, xảy ra chuyện gì?”

Phillip thành thật trả lời: “Nghe nói Yuhan phu nhân cũng muốn thu mua tòa trang viên này.”

Augustine nhíu mày: “Bà ta trước đây chưa từng nhắc đến chuyện này.”

“Đúng vậy.” Phillip vừa trả lời, vừa thật cẩn thận nhìn Dạ Phong Vũ.

“Là chuyện gì?” Augustine cảm thấy khác thường.

Dạ Phong Vũ nhún vai: “Chuyện này không liên quan đến tôi.”

Augustine quét mắt nhìn Phillip một cái: “Nói.”

Phillip dùng ánh mắt sắp hỏng mất nhìn chị dâu của mình, sao lại không liên quan đến cậu chứ, rõ ràng là liên quan đến cậu.

Dạ Phong Vũ thả MOKA ra, khóe miệng cong lên: “Chuyện này không liên quan đến tôi.”

Phillip rất muốn chôn mình trong đĩa salad.

Yuhan phu nhân là góa phụ nổi tiếng ở Paris, chồng mất sớm để lại cho bà ta khối tài sản lớn, nhưng không có con, gần như mỗi ngày đều tổ chức tiệc tùng và vũ hội tại nhà, thường xuyên có các tin đồn liên quan đến các ngôi sao nam giới.

“Yuhan phu nhân đúng là đã từng mời tôi tham gia một bữa tiệc, nhưng đó là chuyện của hai năm trước, huống chi tôi cũng không có nhận lời.” Dạ Phong Vũ nhướng mi: “Chỉ vậy thôi.”

Phillip lo lắng đề phòng nhìn anh trai, em cái gì cũng chưa có làm, cho dù anh không mua được trang viên, cũng không cần lấy em trút giận.

“Giúp tôi hẹn chủ nhân trang viên.” Augustine phân phó quản gia, “Chuyện này giải quyết càng nhanh càng tốt.”

Vì liên quan đến bí mật kinh doanh, Dạ Phong Vũ chủ động kéo MOKA xuống lầu giải sầu. Chờ cậu đi ra cửa, Phillip lập tức kéo ghế đến gần: “Anh tính xem làm sao bây giờ?”

“Cái gì làm sao bây giờ?” Augustine hỏi lại.

“Đương nhiên là về Yuhan phu nhân.” Phillip cường điệu, “Bà ta bây giờ nhất định phi thường hận anh.”

Augustine rót cho mình một ly rượu đỏ.

“Nghe nói năm đó vì theo đuổi chị dâu, bà ta gần như tận dụng mọi mối quan hệ xã giao.” Phillip tiếp tục phổ cập kiến thức.

Augustine ngừng tay một chút.

“Cho nên bước kế hoạch tiếp theo của chúng ta, nhất định phải vạn phần kín đáo.” Phillip lo lắng, dù sao đối thủ cũng là một vị phụ nhân có lòng đố kị quyết tâm báo thù vì tình, cũng không dễ đối phó.

“Simba.” Augustine vỗ vỗ cổ nó.

Sư tử châu Phi rống một tiếng, mãnh liệt đè Phillip dưới thân.

Trong hoa viên, Dạ Phong Vũ đang dưới sự trợ giúp của quản gia gỡ trăn vàng quấn chặt trên người mình ra.

“Elizabeth rất ngoan, cũng không có tính hung hăng tấn công người.” Quản gia giải thích, “Đây là phương thức biểu hiện sự thân thiện của nó.”

“Rất vinh hạnh.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Có điều nếu tôi còn ở đây mãi, MOKA sẽ giận.”

Chó lớn ngồi xổm một bên, buồn bực nhìn hoa hoa cỏ cỏ trên mặt đất, ngay cả cái tai cũng cụp xuống.

Dạ Phong Vũ ngồi bên cạnh, thân thiết ôm vai nó.

“Ô ô ô.” MOKA vẫy vẫy cái đuôi.

Dạ Phong Vũ cười tiến tới, cọ trán cùng nó.

Di động trong túi quần rung ong ong, gọi điện chính là người đại diện của cậu, Lương Hạo.

“Tôi biết là đang trong kì nghỉ phép của cậu, có điều có chuyện quan trọng.” Lương Hạo nhắc nhở, “Ngày mười ba tháng sau sẽ có một sự kiện thời trang ở Paris, cậu tốt nhất tận lực tránh tham dự.”

“OK.” Dạ Phong Vũ thoải mái nhận lời.

Lương Hạo thì lại vì sự sảng khoái của cậu mà bất ngờ một chút: “Không hỏi lý do?”

“Có thể đoán được.” Dạ Phong Vũ thẳng thắn.

“Như vậy là tốt nhất.” Lương Hạo nhẹ nhàng thở ra, “Còn có, sớm quay về Normandy một chút, cố gắng đừng xuất hiện ở nơi công cộng, để bị thợ săn ảnh chụp được, lại phát ra mấy tin tức linh tinh.” Dù sao người thích Dạ Phong Vũ tuy rằng rất nhiều, nhưng góa phụ lắm tiền giống Yuhan phu nhân lại thực ít, không cần tô vẽ cũng đã có vô số điểm thu hút, đương nhiên không có lý do gì mà buông tha, hai năm trước chính là một lần trả giá rất lớn, mới áp chế được chuyện không tính là xấu này, hoàn toàn không cần lại dính phải một lần nữa.

Hai tiếng sau, quản gia đến nói đã chuẩn bị xe, lúc nào cũng có thể xuất phát đến phòng khám.

“Augustine tiên sinh có việc đột xuất, đã rời lâu đài.” Quản gia đưa dây xích của MOKA qua, “Phiền ngài gửi lời xin lỗi tới bác sĩ Grater và Cindy.”

Dạ Phong Vũ cười cười, tiếp nhận MOKA: “Có một bệnh nhân không nghe lời như vậy, bác sĩ Grater nhất định rất đau đầu.”

“Chúng ta đi đâu?” Trên đường cái Milan, một chiếc xe khác đang chạy như bay.

“Trang viên Edinburgh.” Augustine trả lời.

“Bây giờ?” Phillip trợn mắt.

“Đúng.” Augustine dựa vào ghế sau, “Anh nhất định không để cho bất cứ ai khác có được phần tài sản này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.