Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 73: Chương 73: Hình như gây họa




Edit & Beta: Cafesvictim

~ Em sẽ chờ anh ~

“Tất cả thất bại đầu tư, đều là quyết định của mày.” Augustine cúp điện thoại xong trả lời.

Phillip ai oán ôm ngực.

“Bên ngoài sao rồi?” Augustine hỏi, “Cái đám người chủ nghĩa bảo vệ môi trường điên cuồng kia.”

“Tra được người đầu têu phía sau.” Phillip ngắn gọn chọn trọng điểm.

“Cảm xúc mày có vẻ không được tốt lắm.” Augustine nói, “Rất khó giải quyết?”

“Đối phương cố ý nhằm vào chúng ta.” Phillip nói, “Còn nhớ Baru không?”

“Nhớ, cái người trẻ tuổi mấy năm trước từng tranh chấp với mày ở sòng bạc.” Augustine nói, “Là hắn?”

“Vừa mới biết, hắn là con trai trùm kim cương Nam Phi.” Phillip nói, “Xác thực mà nói chỗ này căn bản là địa bàn của hắn, tên khốn này bây giờ là muốn nhanh chóng xem chúng ta bị cười nhạo.”

Augustine tựa lưng ghế, theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn.

“Muốn dùng biện pháp xử lý không?” Phillip hỏi.

“Bây giờ đang có một số lượng lớn phóng viên nhìn chằm chằm, mày định xử lý thế nào?” Augustine lắc đầu, “Liên quan tới vấn đề môi trường, bị đẩy lên phía trước lại là học sinh, chỉ cần một chút sai lầm, đều có thể gây vấn đề lớn.”

“Nếu biết có ngày hôm nay, lúc trước nêm ném hắn xuống Thái Bình Dương chăn cá.” Phillip hung hăng đấm một đấm.

“Ít nhất đã biết là ai đứng phía sau giở trò quỷ, cũng coi như là tiến triển.” Augustine nói, “Đừng ủ rũ.”

“Em sẽ tự nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.” Phillip nói.

“Vì sao phải tự mình làm?” Augustine hỏi.

“Em không muốn làm ảnh hưởng tới tâm trạng của anh.” Phillip thành thành thật thật trả lời.

Augustine cười cười, vươn tay vỗ vai cậu, đứng dậy ra khỏi văn phòng.

“Tôi cần an ủi.” Phillip gọi điện thoại cho Trình Hạ.

“Được được được, an ủi an ủi.” Trình Hạ có lệ.

Phillip dùng sự trầm mặc làm kháng nghị.

“Có chuyện gì?” Trình Hạ đành phải đổi một kiểu giọng khác.

“Việc khai thác bồn địa Karoo lần này gặp mấy vấn đề, trong đó có một là vì tôi.” Phillip tự trách.

“Một chút cũng không bất ngờ.” Trình Hạ trả lời, dù gì anh cũng là ngôi sao chuyên gặp họa.

Phillip: “…..”

“Ai cũng có thể rước phải phiền phức, cái này không lạ.” Trình Hạ hỏi, “Augustine tiên sinh đâu, anh ấy có muốn ném anh xuống Đại Tây Dương không?”

“Anh ấy sẽ không vì chuyện này mà tức giận.” Phillip trả lời, “Nhưng tôi thì cần được động vật lông xù an ủi.”

Vì thế Chuột chũi nhỏ không thể không mặc áo ngủ, ngồi trên giường, vừa ngủ gật, vừa tiến hành tán gẫu đêm khuya, còn vào bữa sáng ngày hôm sau nói chuyện này với anh họ.

“Baru?” Dạ Phong Vũ liếm vệt sữa chua bên miệng.

“Lúc Augustine tiên sinh không ở đây không cần tùy tiện yêu nghiệt.” Em họ tiến hành giáo dục.

Dạ Phong Vũ tiện tay lấy máy tính bảng ra, bật lên tìm kiếm một chút: “Bộ dáng nhìn hơi giống gà tây.”

“Khụ khụ.” Trình Hạ bị sặc sữa.

“Con trai trùm kim cương, không nên ngu như vậy, đắc tội Augustine không có lợi gì cho hắn.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Thay vì nói là xả giận, thật ra cũng có thể là muốn chia một bát canh.”

“Nhưng gây sự như vậy, dựa theo tính cách của Augustine tiên sinh, hẳn là sẽ càng không thỏa hiệp đi?” Trình Hạ thật cẩn thận đoán.

“Hiểu anh ấy đến vậy sao?” Dạ Phong Vũ bật cười.

“Đó chính là nam thần của em a.” Trình Hạ nói, sau đó nhanh chóng tiếp một câu, “Đương nhiên, vẫn là anh hiểu hơn.”

“Chuyện này không phải lập tức xong được.” Dạ Phong Vũ buông ly cà phê, “Được rồi, đi làm việc đi.”

“Không an ủi Augustine tiên sinh một chút sao?” Trình Hạ hỏi.

“Anh ấy không phải trẻ con.” Dạ Phong Vũ cầm áo khoác.

“Nhưng các anh đang yêu.” Trình Hạ nhấn mạnh.

“Cho nên anh sẽ nghĩ cách giúp anh ấy giải quyết chuyện này.” Dạ Phong Vũ nhéo mũi cậu, “Giữ bí mật, OK?”

“Anh?” Trình Hạ hơi bất ngờ.

“Anh có vẻ thật không đáng tin nhỉ?” Dạ Phong Vũ bị vẻ mặt của cậu chọc cười.

“Đương nhiên không.” Trình Hạ nhanh chóng lắc đầu, “Anh cũng là nam thần của em, địa vị gần với Augustine tiên sinh.”

Bởi vì là lâm thời cứu cánh mới bổ sung kì ảnh bìa, lịch trình rất sát, cho nên trước khi Dạ Phong Vũ về Pháp, tạp chí cũng đã bắt đầu tiêu thụ, hình ảnh Dạ Phong Vũ và Khâu Tử Ngạn thân mật trong bồn tắm trên ảnh bìa rất có tác dụng đánh vào thị giác, chỉ mới đưa ra thị trường ba ngày, cũng đã có xu hướng tiêu thụ hết trên cả nước, ngay cả trên web thử nghiệm cũng có rất nhiều fan nhắn là cầu hậu trường, không mặc quần áo là tốt nhất, chúng tôi đều đặc biệt muốn xem.

“Oa.” Trình Hạ đưa tạp chí cho anh, “Chúc mừng, phá kỉ lục tiêu thụ.”

Dạ Phong Vũ nằm trên sô pha, tiện tay lật vài tờ.

Trình Hạ nhân cơ hội sờ cơ bụng anh,

“Này, em thật sự rất giống biến thái.” Dạ Phong Vũ ngẩng đầu nhìn cậu.

“Làm ơn, cho em một chút động lực tập thể hình.” Trình Hạ đơn giản lật áo anh lên cẩn thận quan sát, “Chỉ cần bốn múi cũng tốt rồi à.”

Dạ Phong Vũ lắc đầu, lấy điện thoại gọi cho Augustine.

“Không phải làm việc sao?” Augustine buông báo xuống.

“Tạm thời không có, ba ngày nữa em và Hạ Hạ sẽ về Pháp.” Dạ Phong Vũ nói, “Sau đó về lâu đài chờ anh về.”

Khóe miệng Augustine mang theo ý cười: “Ừ.”

“Hôm nay có bận không?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Không có việc gì, sáng nay hiếm khi rảnh.” Augustine trả lời, “Thời tiết rất tốt.”

“Vậy có thể nói chuyện không?” Dạ Phong Vũ ôm đệm dựa hỏi.

“Đương nhiên, em muốn nói chuyện gì?” Giọng Augustine rất ôn nhu.

Phillip thức thời muốn đi, lại bị kéo cổ áo.

Augustine dùng ánh mắt lãnh khốc tiến hành uy hiếp em trai ——– tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nếu cần lời tâm tình, hiển nhiên là Phillip am hiểu hơn.

“Nói cái gì cũng được.” Dạ Phong Vũ tựa vào một góc sô pha, giống như sư tử con mới tỉnh ngủ.

Augustine nhìn Phillip.

Em trai xòe hai tay, tỏ vẻ chính mình cũng rất mờ mịt —– ít nhất phải nói cho em biết các anh đang nói cái gì chứ.

Augustine: “…….”

Đầu bên kia trầm mặc không nói, Dạ Phong Vũ bật cười: “Em nhớ anh.”

“Anh cũng nhớ em.” Augustine ném Phillip đi.

“Năm năm trước em từng đến châu Phi, nhưng chỉ ở lại một thời gian ngắn.” Dạ Phong Vũ nói, “Phong cảnh rất đẹp.”

“Chờ anh giải quyết xong vấn đề bên này, là có thể dẫn em đến đây du lịch.” Augustine nói, “Còn có thể dẫn theo Simba, đây là nhà của nó.” Dừng một chút lại bổ sung, “Cùng với MOKA.” Tuy rằng con chó kia đúng là rất ngu, nhưng tình nhân nhỏ nhà mình hình như rất thích, cho nên miễn cưỡng có thể đồng hành.

“Được.” Dạ Phong Vũ cười, “Có thể dẫn anh đi leo núi và nhảy dù.”

“Em thật sự rất thích vận động cực hạn.” Augustine đau đầu, “Như vậy thật sự rất nguy hiểm.”

“Cho nên?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Cho nên phải chuẩn bị huấn luyện viên và người dẫn đường tốt nhất.” Augustine nói.

“Em tưởng là anh sẽ buộc em từ bỏ.” Dạ Phong Vũ giơ tay, đẩy em họ đang mạnh mẽ dính vào mặt mình ra.

“Anh không muốn em gặp nguy hiểm, nhưng lại càng không muốn em mất hứng.” Augustine rất thẳng thắn.

Phillip vui mừng, thế mà cũng có thể nói ra lời tình cảm tiêu chuẩn như vậy.

“Em thật sự rất nhớ anh.” Giọng Dạ Phong Vũ rất thấp, lặp lại một lần.

“Có cần anh cùng em đi Pháp không?” Augustine gần như là thốt ra.

Phillip trợn mắt, Pháp?!

“Nhưng anh có rất nhiều việc.” Dạ Phong Vũ cười, “Đừng làm loạn.”

Cho dù là trước đây có cả đêm mất ngủ, Augustine cũng chưa từng cảm thấy, công việc phức tạp là một chuyện khiến người ta buồn phiền đến như thế.

Trong thời gian tiếp theo, Phillip vẫn bảo trì cảnh giác cao độ, sợ anh trai thân ái sau khi kết thúc điện thoại sẽ lập tức gọi máy bay đi Pháp, bỏ một mình mình cô độc lại Nam Phi.

“Thu cái biểu hiện ngu xuẩn của mày lại.” Augustine cúp điện thoại.

“May mắn.” Phillip nhẹ nhàng thở ra, “Em tưởng là anh thật sự sẽ đi.”

Augustine mở đồng hồ quả quýt ra nhìn, bên trong có một tấm ảnh nho nhỏ.

Đối với loại hành vi gắn ảnh chị dâu vào đồng hồ lạc hậu như là ở thế kỉ trước này, Phillip rất thức thời không có tiến hành nhắc nhở gì, mà là tràn ngập chờ mong nói: “Một tháng nữa, chị dâu sẽ đến lưu vực Amazon chụp ảnh quảng cáo và tạp chí mới, trong vòng hai tuần.”

“Trước đây mày đã từng nói chuyện này.” Augustine nói.

“Cho nên…….. Ừm?” Phillip nhảy nhót tung tăng một chút, “Sân cầu hôn vẫn luôn giữ lại.”

Augustine trầm mặc.

A a không có từ chối, hình như có triển vọng? Trước mắt Phillip sáng lên một cái bóng đèn nhỏ: “Cần sắp xếp trước không?”

“Hôn nhân rất quan trọng sao?” Augustine hỏi lại.

“Đối với anh mà nói có lẽ không quan trọng, nhưng với đại đa số người mà nói là rất quan trọng.” Phillip kéo ghế ngồi bên cạnh anh.

Augustine ngả lưng vào ghế.

“Rõ ràng anh cũng rất yêu chị dâu.” Giọng điệu Phillip phiến tình.

Augustine tiếp tục không nói.

“Được rồi, hai người ở bên nhau không nhất định cần hôn nhân, nhưng khởi đầu không nên là bởi vì muốn trốn tránh trách nhiệm.” Phillip lùi từng bước về sau, “Anh hẳn là nhận thức rõ tình cảm của mình.”

“Trốn tránh trách nhiệm?” Augustine không vui.

Ánh mắt Phillip rất thành khẩn, cho anh câu trả lời im lặng, anh thật sự đang trốn tránh.

“Anh có thể cho cậu ấy mọi thứ.” Augustine bất mãn.

“Kể cả hứa hẹn và tương lai?” Phillip nói, “Tuy rằng loại chuyện này tốt nhất là anh tự mình chậm rãi ngộ ra, nhưng người theo đuổi chị dâu vẫn còn có rất nhiều, nếu anh không cố gắng, rất có thể sẽ bị loại…….. Au!”

Augustine xoay cổ tay một chút.

“Em chỉ nói thế thôi mà.” Phillip bưng mắt rất vô tội, “Huống hồ đây vốn là sự thật.”

“Đi ra ngoài làm việc.” Augustine hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này.

“Cho dù chuyện cầu hôn còn cần lo lắng, ít nhất cũng phải nói cho chị dâu anh thương cậu ấy.” Phillip lùi đến cửa, lại không cam lòng thò đầu vào, “Tin em đi, ba chữ này so với việc mua mười tòa lâu đài làm quà càng có tác dụng hơn.”

“Hôm nay thật sự mày nói rất nhiều.” Augustine nhìn cậu.

“Bởi vì bây giờ trên internet đã bùng nổ rồi a.” Phillip nói, “Tuy rằng mấy ngày nay công việc của anh đúng là rất nhiều, nhưng tốt nhất vẫn là chú ý một chút cái kì ảnh bìa tạp chí kia đi, hiệu quả rất rung động.”

Về phần có bao nhiêu rung động…… Augustine tiện tay mở app ra, sắc mặt không hề bất ngờ là sợ hãi, bởi vì nguyên nhân cắt nối biên tập hậu kì, tình nhân nhỏ nhà mình nhìn có vẻ rất giống như…… phô bày trọn vẹn trước ống kính, phía dưới bình luận là một mảnh lăn lộn “Cầu chính diện” “Cầu gả” “Cầu vuốt ve”, đối với mấy từ này, anh đã vô cùng quen thuộc, hơn nữa còn biết rõ hàm nghĩa trong đó.

“Vừa rồi quên nói.” Đúng lúc Dạ Phong Vũ gọi điện đến, “Gần đây thời tiết Nam Phi rất lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm.”

“Anh…” Augustine nhìn Phillip.

Ánh mắt em trai tràn ngập chờ mong.

“Anh làm sao vậy?” Nghe anh do do dự dự, Dạ Phong Vũ hơi khó hiểu.

“Anh….. Không muốn em thuộc về người khác.” Augustine mặt than.

Vẻ mặt Phillip phức tạp, như vậy cũng được?

“Thuộc về người khác?” Dạ Phong Vũ bật cười, “Sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?”

“Luôn ở bên anh.” Augustine tiếp tục nói.

“Luôn là bao lâu?” Lòng bàn tay Dạ Phong Vũ đã có chút mồ hôi.

“……….” Augustine tạm ngừng một lát, sau đó trả lời, “Cả đời.”

Phillip trợn mắt, anh có thể đừng tùy tiện như vậy không.

“Vừa rồi anh đã do dự rất lâu.” Dạ Phong Vũ dựa vào góc sô pha.

“Anh…….” Augustine hiếm có khi đại não trì độn.

“Nếu chưa nghĩ ra, cũng đừng miễn cưỡng.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Em sẽ chờ anh.”

Augustine khẽ nhíu mày.

“Em đi làm đây.” Dạ Phong Vũ nhìn căn phòng trước mắt, “Ngoan, lát nữa em gọi cho anh.”

Ống nghe có tiếng “Tút tút”, Augustine cảm thấy, đây hình như là lần cậu cúp điện thoại với tốc độ nhanh nhất.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Giọng Phillip mơ hồ không chắc chắn, loáng thoáng cảm thấy tình hình có vẻ không quá hay ho.

“Ra ngoài đi.” Ngoài dự đoán, tâm trạng Augustine nhìn có vẻ cũng không có lên xuống nhiều lắm, “Anh muốn ở đây một mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.