Chỉ vì bị La Phỉ làm liên lụy đến mà bản thân Cẩm Vô Song cũng chưa ăn được chút gì. Vì thế mà ngay lập tức, lão bản Cẩm cho gọi tới hẳn một bàn ăn đủ món. Nào sườn chua ngọt, tôm tươi xào vị cay, thịt gà xé phay, canh đầu cá hầm đậu hũ. Trong khi người tội nghiệp nào đó chỉ có được một chén cháo trắng thì lão bản Cẩm lại một mình thưởng thức mĩ vị thơm ngon đã đành, cô còn không thèm che dấu vẻ giễu cợt cùng khiêu khích: Cô ăn không được sao? Vậy nhìn tôi ăn nha! Ui da, mùi vị mới thơm làm sao!
Có điều, lần này quả thật lão bản Cẩm đúng là đã trêu chọc lầm người rồi! Cô thấy đằng nào cũng chỉ có một mình mình được ăn thôi, nhưng cái miệng lại không ngừng muốn trêu tức ai đó. Thế nhưng cái người đáng thương kia vẫn thật là cực kỳ bình tĩnh, thong thả, yên lặng mà ngồi ăn cháo, một chén, lại một chén. Cẩm Vô Song liền cảm thấy có gì đó không đúng. Người này nếu thật đúng là người có sự trầm tĩnh đến như vậy thì đã không xuất hiện ở trước mặt mình rồi -- như thể nhìn người khổng lồ lại mặc áo hoa cung đình có đường viền, điều này làm cho người ta nhìn cô mà có cảm giác như có gì đó không đúng!
Cho nên cô chủ động hỏi: “Thế nào, có ngon không?”
Người kia giơ lên cái thìa đã được mút sạch đến mức có thể thấy được bóng mình trên đó: “Ngon, ăn rất ngon!” Rồi lại xúc tiếp một thìa bỏ vào miệng, nuốt xuống, rồi lại thở dài, ánh mắt thâm trầm như đang nghĩ về điều gì đó thật xa xăm: “Em từng ăn cái này hơn một năm, bây giờ được ăn lại, thật hoài niệm!”
“...” Cẩm lão bản im lặng tiếp tục ăn cơm.
Còn người kia như không dừng lại được mà đau buồn kể cho lão bản Cẩm, người vẫn đang thản nhiên ngồi ăn cơm, nghe câu chuyện xưa của mình: “Có một năm, quê em bị lũ lớn, bao nhiêu công sức ngoài đồng bị mất trắng. Nhà em nghèo, cái gì cũng đã cạn kiệt, gạo chỉ còn lại được khoảng dăm ba cân...Vì để tiết kiệm, mỗi ngày sẽ làm một nồi nước lớn, rồi bỏ vào đó vài nắm gạo mà nấu loãng, cứ như vậy uống a uống a uống. Thật là khó khăn để vượt qua tai họa năm đó.”
Lão bản Cẩm: “...”
Trong lòng lão bản Cẩm như có thanh âm: Tinh! Đừng để ý đến cô ta thì tốt hơn! Vì thế cô đè xuống cái ham muốn phun tào mà giữ nguyên vẻ trầm mặc.
Người kia vẫn không bỏ qua, vẫn chìm đắm trong hồi ức của mình mà tiếp tục thổn thức nhớ lại: “Như vậy thì vô cùng bi thảm có đúng không? Một năm đó đúng là trôi qua vô cùng thê lương. Về sau mỗi lần nghe chuyện thương tâm của người khác mà không khỏi rơi lệ. Những gì đã từng trải qua đó đúng là, cả đời đã không quên được. Khi đó em đã nghĩ, nếu như ba ba em lúc ấy mà chết không có chỗ chôn cất, em sẽ đội rơm rạ lên đầu, bán mình để lấy tiền chôn cất!”
“Khụ...” Mới vừa rồi còn ở trong bóng tối đến một chút thương tâm cũng không có, lão bản Cẩm đã phải nín cười đến nghẹn thở! “Ha ha --”
Lão bản Cẩm cười đến khuôn mặt cũng trở nên méo mó: “Thật là quá cảm động đi mà!”
“Đúng vậy a! Tất cả mọi người đều nói như vậy. Sau đó ba ba em mỗi lần nói đến chuyện này đều cảm động đến nước mắt tuôn đầy mặt.”
Cẩm Vô Song liếc cô một cái, trong lòng phun tào: cô không biết hay cố ý không biết đây là tôi đang chọc cho cô tức giận hay sao?
“Có lẽ là do em hiếu thuận lại kiên cường mà cảm động trời cao, cực khổ năm đó rồi cũng qua đi. Chỉ là, một năm 'cháo loãng trong người' lưu lại trong lòng dấu ấn suốt đời khó có thể phai mờ. Hôm nay được ăn lại, bỗng dưng em lại nhớ tới năm tháng gian khổ đó, nhớ lại dư vị khổ cực, nhất thời cảm thấy sống sót thật là tốt. Mặc dù bây giờ không có thịt ăn nhưng sau này sẽ được ăn, đó là một việc cỡ nào hạnh phúc!”
Lão bản Cẩm nhất thời muốn đem hết thảy thức ăn trút vào bụng cái người đang khiến cô xao động này. Ngay lập tức, lão bản Cẩm mỉm cười, vô cùng ưu nhã, vô tư đề nghị: “Nếu không, cô lại thể nghiệm thêm một lần nữa?” Lão bản Cẩm bắt đầu tính toán ngày ngày sẽ cho người này ăn thứ có thể giết chết cô ta thật nhiều lần này!
La mỹ nhân chớp chớp hàng lông mi thật dài, trong mắt ánh mắt phát ra vẻ cô đơn đến động lòng người: “Đợi đến khi nào chồng chị sắp chết, nhất định em sẽ vì chị làm như vậy, như trước đây em đã đối với ba em ấy!”
Chồng ư? Nếu như hắc tuyến có thể hiện lên được, Cẩm Vô Song tin tưởng trên mặt của mình sẽ không khác gì bên dưới đáy nồi đun được bằng bếp củi rồi. Cẩm Vô Song lấy tay bụm mặt, mình có nên bóp chết người này hay không nhỉ? Cẩm Vô Song nhịn xuống mà gật gật đầu: “Cám ơn.”
“Đừng khách khí.”
“Cô như vậy làm cho tôi thật cảm động. Vì để chiếu cố đến tâm tình của cô, tôi quyết định sẽ để cô ăn cháo một tháng!” Cô cười với vẻ ôn nhu cùng vô hạn sủng nịch: “Để trở lại với ngày xưa!”
Trong lòng La Phỉ thì chửi rủa, nhưng trên mặt lại nở nụ cười đến đặc biệt hạnh phúc: “Cưng ơi, chị thật là tốt! Em yêu chị! Có điều em đã quá gầy, đến ma ma Tang cũng phải chê bộ ngực em quá nhỏ. Nếu để gầy thêm nữa thì sợ là bên trong sẽ biến thành lõm mất. Nhỡ như đến lúc đó lại không thỏa mãn được chị thì phải làm sao nha?”
Lão bản Cẩm: “!!!” Cẩm Vô Song rất muốn nói: so về độ vô sỉ, cô đã thắng! Đã gặp qua thế nào là da mặt dày, nhưng chưa từng thấy ai dày như da mặt người này. Cẩm Vô Song phát hiện ra, mỗi lần cô cho là đã đạt đến “Điểm mấu chốt xx cuối cùng”, người kia sẽ lập tức thành công trong việc cho cô có nhận thức mới – đó là, không thể dùng giới hạn cuối để ngăn chặn việc nảy sinh cái mới, không thể có giới hạn cuối cùng duy nhất, chỉ có vô số giới hạn cuối. (Cố lên Cẩm Vô Song oai hùng, đừng để sau này trở thành thê nô chứ.)
Đối với bản thân mình Cẩm Vô Song hết sức tự cao tự đại, cô rất tự tin mà cho rằng “tôi đây sớm đã hơn hẳn cô” về độ không biết xấu hổ. Nên cô hít sâu một hơi cố lấy lại sự bình tĩnh, muốn so về độ vô sỉ hay sao? “Bây giờ cũng không thỏa mãn được!” Cô rất tỉnh táo mà nói ra. Nói xong lời này cô có cảm giác như vừa ra được đòn phản kích thật thống khoái, đồng thời lại thấy mình sa vào tình huống thật khó khăn: Cô rơi xuống hố rồi!
Cô đã đem mình hạ thấp ngang bằng với người kia, như vậy có đáng không?
Thật là buồn phiền!
Bên tai lập tức truyền đến một tiếng thét chói tai: “Đúng vậy sao? Chị quả đúng là cái kẻ thích ngực lớn mà!” Người nào đó chớp chớp đôi mắt to tròn ra vẻ uất ức “biết ngay mà” - Cẩm Vô Song thật rất muốn hỏi cái gì mà 'Đúng vậy sao'? Nhưng rồi cô quyết định vẫn nên dựa theo lý trí mà ra bài: “Đúng vậy a!”
Người đẹp họ La yên lặng cúi đầu. Ôi, cái cúi đầu nhìn ngón chân của chính mình thực là quá đáng thương đi mà! Đau buồn, khổ sở, thương cảm cô nói: “Đợi... Đợi có một ngày em không sợ đau đớn, sẽ đi làm thành cái 36D. Chị đừng ghét bỏ em có được không?” Cô chọt chọt đầu ngón tay vào nhau, không biết bây giờ nếu mình lại ra sức tẩm bổ bằng canh đu đủ cùng sữa tươi thì liệu có thành ngực lớn như lời đồn hay không nhỉ?
Cẩm Vô Song tưởng tượng cái ngực 36D khổng lồ đánh đu trên thân thể mảnh mai kia, cả người đi nghiêng về phía trước, đi một bước lại nghiêng ngả một bước... Cô vội vàng lắc đầu, cảnh tượng này thật đáng sợ. Cẩm Vô Song quyết định không muốn cùng người này bàn tiếp vấn đề này nữa. Cô sợ rằng nếu cứ bàn tiếp thì một chút thông minh cũng không còn, thậm chí, vì chuyện này mà ngay cả nhân cách cũng thành không có. (Vẫy cờ trắng thật à? Hay mới là hiệp 1?)
Lão bản Cẩm lại hít sâu: “Ăn xong rồi? Ăn xong thì đi đổi lại áo!”
“Hả?” Trên mặt người đẹp họ La đầy vẻ nghi ngờ, cô dùng ánh mắt để hỏi: làm sao thoáng cái đang từ 36D lại thành đổi lại áo như vậy đây? Giữa chúng thì có quan hệ gì chứ?
Lão bản Cẩm thì lại tỏ vẻ chẳng hề một chút quan hệ: “Tôi muốn dẫn em đi gặp một người.” Lão bản Cẩm ban ra một nụ cười, trong nháy mắt người đẹp họ La bỗng trở nên ngượng ngùng: Là đưa em đi gặp bố chồng hay sao? Thật là quá nhanh rồi mà, người ta còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đây!
Cô lấy tay bụm mặt. Thật xấu hổ a, thật là xấu hổ kinh khủng a!
Cẩm Vô Song thật bó tay: ngất, cô đang nghĩ đi đâu vậy!
Bố chồng đâu không thấy, nhưng lại thấy một cái người béo mọng, dạ dày lớn, là một người đàn ông có cái bụng mập mạp so với phụ nữ có thai năm tháng vẫn chưa là cái gì, lại còn đã qua tuổi trung niên! Đi theo phía sau hắn là một đoàn người mặc đồ Tây đen, chưa cần giải thích, nhưng phô trương như vậy cũng có thể hiểu ra: ta, là, người - thú, khổng lồ! Hắn cười đến vô cùng hòa ái, vui vẻ cộng thêm thân thể mập mạp, bụng phệ, nếu thêm cái đầu hói, áo phanh ngực, đeo chuỗi phật châu lớn cùng cái miệng cười toe thì đúng là phật Di Lặc rồi!
Lão bản Cẩm giới thiệu: “Đây là lão bản Hoàng!”
Lão bản Hoàng nghi hoặc nhìn La Phỉ: “Lão bản Cẩm, mỹ nhân này là?”
Lão bản Cẩm nói: “Đây là bằng hữu của tôi, La tiểu thư. Nghe nói lão bản Hoàng bài kỹ nhất lưu*, cô ấy rất là sùng bái nên cứ nhất định đòi tôi đưa tới gặp ngài. Như vậy thì liệu có làm phiền lão bản Hoàng hay không?”
“Đúng là tôi đã làm phiền chị ấy rất nhiều để được gặp ông” trong lòng La tiểu thư thì lại hò hét: thật ra tôi chỉ muốn được ngủ...
* Bài kỹ nhất lưu: (Tạm hiểu là) người nổi tiếng là giỏi nhất trong chơi bài.
Trước đó La Phỉ bị ma ma Tang buộc phải đổi bộ quần áo đang mặc bằng bộ lễ phục đen không biết lấy từ đâu ra, nhờ đó mà bộ ngực của cô trông lớn hơn không ít. Thế nhưng nó lại khiến cho cô hít thở không thông. Ma ma Tang tỏ ý cực kì khinh bỉ: Đã không có ngực lại còn không biết nhét thêm vài miếng xốp! Lời này vừa ra, trong lòng người đẹp liền rên rỉ không ngừng: Tôi sai rồi, ngày mai tôi sẽ đi phẫu thuật cho thành cỡ 36D! Trong lòng còn đang rối loại bởi bị ma ma Tang khinh thường lại còn bị lão bản Cẩm ghét bỏ, nên ý thức của La Phỉ trở nên mơ hồ chỉ còn biết phản ứng theo trực giác. Nghe thấy lão bản Cẩm giới thiệu như vậy cô liền tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh tiến lên chào hỏi: “Phật gia ngài khỏe chứ!” mà lòng tiếp tục kêu rên rốt cuộc là cái áo “Siêu nâng ngực” đâu rồi, người bạn “thà đau để có thứ yêu thích” đâu rồi?
Lão bản Hoàng: “...” Không nên tùy tiện đặt biệt hiệu cho người ta như vậy chứ?
Cẩm Vô Song đưa tay tóm lấy bả vai “bằng hữu”, không nói không rằng mà bóp mạnh một cái khiến người kia chợt tỉnh lại. Sau đó La Phỉ nhìn lão bản Cẩm bằng vẻ mặt quyết tâm giành về giải Oscar cho diễn viên xuất sắc nhất, phản ứng này thật là không cái gì có thể sánh kịp. Vừa mới “Cô đang nói cái dở hơi gì vậy” liền đã lập tức chuyển sang “A a a, thật là lợi hại, thật bội phục vô cùng“. Sự chuyển đổi này chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, một chút khe hở cũng không có(!). . Truyện Võng Du
“Tôi vừa nhìn vào ngài đã cảm thấy ngài là người rất tốt. Ngài có vẻ mặt của phật gia cùng phúc khí, nên tôi cảm thấy nếu không xưng hô thế này thì khó mà nói được hết trong lòng tôi đối với ngài sùng bái cùng tôn kính đến mức nào. Phật gia, ngài sẽ không để ý việc tôi gọi ngài như vậy chứ?” Người nào đó đã vô hạn chân chó còn tặng kèm theo ánh mắt vô cùng nịnh nọt.
Mắt Cẩm Vô Song trợn trắng: Đây vẫn là cái kẻ hễ cứ mở miệng là lại là mắng chửi người kia hay sao?
Lão bản Hoàng Phật gia: “Ha ha ha, cô bé này miệng thật là ngọt! Ha ha ha, cô thích gọi sao thì gọi đi! Thật ra thì từ khi còn rất bé, người coi bói cũng đã nói tôi sau này có tướng phật, ha ha!”
Lão bản Cẩm:...
“Được rồi! Được rồi! Cũng không có chuyện gì! Tôi nghe được A Song nói ông là người đánh đâu thắng đó, không ai có thể cản nổi, nhất định do ông là người có cả phúc khí, vận khí đều tốt. Thật là hâm mộ! Thật là đố kỵ mà!” Tôi muốn được nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!
A Song: “...”
“Ối chà, đấy cũng chỉ là nói cho vui mà thôi.” Phật gia xoa xoa tay, vui mừng a vui mừng a: “Đánh bạc có tuyệt đối thắng thì A Song của cô mới thật là hảo thủ. Tuổi còn trẻ, vậy mà đã giành được chức vô địch giải châu Mỹ về bài Poker đấy. Cái này mới đáng để người ta hâm mộ!”
A Song lại một lần nữa: “...”
La Phỉ nhìn về phía Cẩm Vô Song, ánh mắt như thể không tin nổi, cô nhẹ nhàng nói: “A Song, chị thật là lợi hại!”
A Song: “...”
Cẩm Vô Song không muốn để ý tới cô nữa, nên quay lại với lão bản Hoàng: “Lão bản Hoàng, không bằng chúng ta tối nay đổi lại cách chơi?”
“Nha?” Lão bản Hoàng chớp mi tỏ vẻ tò mò.
“Vị bằng hữu này của tôi chơi bài 21h rất hay. Lão bản Hoàng có muốn cùng cô ấy chơi, cũng là một cách để cho cô ấy chút hiểu biết thêm hay không?”
Lão bản Hoàng cảm thấy hứng thú nên nhíu mày: “À há! Ý này hay đấy. Được!”
Chỉ trong nháy mắt La Phỉ lập tức hiểu ra, thì ra trước khi “té xỉu”, lão bản Cẩm đã “gặp qua” mình! Trong khi thật ra mình cũng chỉ là bất đắc dĩ mới đến sòng bạc này kiếm chút tiền nhỏ. Bởi vì Giang Thập Nhất quá nghèo, nên cô đành phải cố gắng. Lúc đó nếu không được Giang Thập Nhất “chăm sóc”, hẳn là cô đã bị chết đói rồi. Thật không ngờ, một chút thủ đoạn nhỏ như vậy cũng để cho lão bản Cẩm bắt gặp được. Ôi, chẳng lẽ đây chính là “duyên phận” mà người ta vẫn thường nhắc đến trong truyền thuyết hay sao?
Được rồi, nếu chị ta đã nhìn ra, thì người này chắc cũng sẽ không tin mình vốn chỉ là do tình thế bắt buộc, mà chủ tâm của người này thực ra chính là để dò xét mình đây mà... Thì ra là vì không tin mình hay sao? Ôi, lòng thành tâm của mình vậy mà lại được đáp bằng chó sủa a!
Thật là buồn bực mà!
Thật ra thì La Phỉ đâu biết đánh bạc, chẳng qua là có chút năng lực toán học hơn người một chút... mà thôi!
Nữ nhân sao lại làm khó nữ nhân a!
La Phỉ đau buồn nhìn Cẩm Vô Song: “A Song, chị nói cái gì vậy chứ. Em sao lại dám cùng Phật tổ phù hộ Phật gia đánh cuộc a. Như thế khẳng định thua là cái chắc!”
Cẩm Vô Song chìa tay làm động tác “mời” cô đến trước bàn chơi bài, nhét cô ngồi trên ghế rồi mỉm cười: “Tôi tin tưởng ở em!”
La Phỉ tỏ ra ảo não: “Nhưng em không tin mình thì làm sao bây giờ?”
Cẩm Vô Song mỉm cười vô cùng ngọt ngào. Cô cúi người xuống rồi ghé sát vào bên tai người này, đối với người ngoài mà nói, giữa hai người chỉ thấy thật thân mật, ấm áp -- Cô dùng cái giọng chỉ đủ để La Phỉ nghe được: “Vậy cô hãy chờ đến lúc bị tôi trừng phạt đi!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tui nhất định sẽ thật chăm chỉ, ngay cả thói ham chơi cũng đành hi sinh thôi! Mọi người hãy phải tin tưởng tui chính là con nhỏ ong mật chăm chỉ a! Vù vù bay ~~