Tiểu Phỉ Thúy bị gió lạnh thổi thổi cho rét run nên người bắt đầu choáng váng, đã vậy lại còn phải cùng người đấu trí đấu dũng, phải vờ giả vịt cả đêm, bây giờ đã bình an vô sự thì cảm thấy không còn phải chống đỡ nữa mà cả người thành vô lực. Cẩm Vô Hà đem cô mang về nhà, đi tới nửa đường, cô cố giữ tỉnh táo mà nói với Cẩm Vô Hà: “Không được rồi! Tôi cảm thấy cả người rất nóng. Rất không thoải mái. Không thể đi tiếp được nữa!” Cẩm Vô Hà còn cho là cô nói giỡn nên chỉ cười hì hì bảo cô hãy chịu đựng, kiên trì thì sẽ có thắng lợi. Một lúc sau nhìn lại thì thấy sắc mặt của Tiểu Phỉ Thúy thật khác thường nên vội vàng bật đèn lên nhìn. Đập vào mắt cô là gương mặt vốn trắng nõn tinh xảo bây giờ là ửng đỏ, đưa tay sờ thử cái trán, chết tiệt, có thể làm chín trứng gà mà. Cẩm Vô Hà sợ hết hồn. Vừa lúc trên đường họ đang đi cách không xa có một thành phố nhỏ, cô liền phóng xe thật nhanh, vừa đi vừa hỏi đường, cuối cùng cũng tìm được bệnh viện. Tại đây Tiểu Phỉ Thúy được truyền nước biển làm hạ cơn sốt. Cái lúc đến được trước cửa bệnh viện, Tiểu Phỉ Thúy đã trở nên mơ hồ, khi Cẩm Vô Hà đánh thức cô để đưa cô xuống khỏi xe còn bị cô tặng cho mấy cái tát, để lại trên cổ một vết cào. Cẩm Vô Hà mặt còn đen hơn mực, thật sự chỉ muốn đem người này giết chết cho rồi. Sau đó cô đem Tiểu Phỉ Thúy giao lại cho bác sĩ, còn cô một mình đứng ở ngoài hành lang siết tay thở dài, không biết mình phải làm sao bây giờ!
Cẩm Vô Hà gọi điện thoại cho Cẩm Vô Song, đem chuyện xảy ra bên này kể lại cho cô nghe. Lão bản Cẩm nghe xong thì mặt liền tối sầm lại, chân mày nhíu lại rất sâu, cô đã dự tính đến rất nhiều tình huống bất ngờ, vậy nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống này. Cô nàng Tiểu Phỉ Thúy bình thường đều tràn trề sức sống, so với ai cũng thật mạnh mẽ, sao bây giờ như tờ giấy vậy? Nói ngã bệnh thì liền ngã bệnh ngay là sao? Cẩm lão bản cảm thấy thật đau lòng và bất lực, vì vậy lại càng trở nên kiên định với quyết tâm đem Tiểu Phỉ Thúy ném cho Cẩm lão thái thái nuôi cho mập. Lúc nhận được tin này, Cẩm Vô Song đang phải sắm vai Vương Xuân Hoa uy hiếp, vơ vét tài sản của Lý Tuyết Hoa nên đi không được. Cô thật lo lắng cho Tiểu Phỉ Thúy, bởi chuyện Tiểu Phỉ Thúy bị rong huyết lần trước đã làm ảnh hưởng đến cô rất nhiều. Cẩm Vô Song bị Lý Tuyết Hoa làm cho trở nên nóng nảy, nên đã cho người lột áo ngoài của Nguyễn Hương Lăng đem ngâm máu heo rồi đem ném tới trước cửa phòng của bà ta. Kết quả một chiêu này lập tức có hiệu quả, lúc trời gần hừng sáng thì trong trương mục của họ đã xuất hiện số tiền mà cô đã yêu cầu. Rõ ràng là Lý Tuyết Hoa đã bị hù dọa đến mức phải đầu hàng.
Cẩm Vô Song cho người ta đem Nguyễn Hương Lăng thả ra rồi lại báo cho Nguyễn Chí Mạnh biết rằng Tiểu Phỉ Thúy không có chuyện gì, bây giờ cô muốn đi xem cô ấy. Nguyễn Chí Mạnh lo lắng suốt một đêm, giờ nghe nói Tiểu Phỉ Thúy bình an thì thở phào một hơi rõ to, sau đó ông lại truy theo hỏi đến cùng chuyện gì đã xảy ra. Cẩm Vô Song đắn đo mở miệng: “Cô ấy đã bị người ta bắt cóc. Nhưng chúng tôi đã tìm được cô ấy. Bây giờ cô ấy có chút không thoải mái, đang ở bệnh viện để xem bệnh thế nào. Bây giờ tôi sẽ đến đó để xem sao.”
Nguyễn Chí Mạnh vừa nghe thì đoán ra ngay, là ngã bệnh rồi chứ còn gì nữa! Vì thế ông ta cũng cực kỳ lo lắng nói là mình cũng muốn đi xem rồi vội vàng chuẩn bị thông báo cho mọi người biết. Trời vừa hửng sáng Nguyễn Chí Mạnh đã vội vàng đem hết người nhà trở về nhà, dứt khoát không cho phép bất kỳ ai ở được lại, ngay cả con trai của mình đem đuổi trở về. Còn về chuyện tối hôm qua Tiểu Phỉ Thúy mất tích, ông ta qua loa bịa chuyện lừa gạt cho xong, sau đó hai vợ chồng vội vàng thu thập một chút rồi đi theo Cẩm Vô Song đến xem Tiểu Phỉ Thúy.
Khi ba người chạy tới cái bệnh viện của thành phố nhỏ kia đã là buổi trưa, cũng chính là lúc người của Nguyễn gia đi ra sân bay.
Nguyễn Chí Mạnh vừa nhìn thấy các thiết bị của bệnh viện thì liền nhíu mày lại, rõ ràng là ông không hài lòng, nhưng ở cái thành phố nhỏ này thì điều kiện chỉ có vậy, thế nên ông cũng chẳng nói gì thêm. Sau khi hỏi ra được chỗ ở của Phỉ Thúy ba người liền chạy thẳng tới phòng bệnh. Cẩm Vô Hà đang nhàm chán chơi đùa với cái di động, Tiểu Phỉ Thúy thì đang ngủ. Cẩm Vô Hà nói với họ là Phỉ Thúy vừa mới được truyền thuốc xong, bây giờ cũng đã hạ sốt. Cẩm Vô Song bước lên trước nhìn Tiểu Phỉ Thúy. Tiểu tử này đang ngủ trên chiếc giường đắp chăn trắng tinh, cả người chỉ còn lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ rung động lòng người, mái tóc dài mượt như mây xõa ra hai bên, thoạt nhìn đặc biệt trầm tĩnh. Nguyễn Chí Mạnh nghe nói Tiểu Phỉ Thúy không có chuyện gì, lại tận mắt nhìn thấy thì an lòng không ít. Giờ đây thấy Tiểu Phỉ Thúy ngủ trông thật giống hình ảnh của một cô công chúa thì hơi có chút cảm giác tự hào của tâm lý “con nhà mình vẫn là đáng yêu nhất”, nên cùng vợ mình cảm thán: “Những lúc Phỉ La ngủ, nhìn dáng vẻ cũng thật là ngoan!”
Khi nói những lời này ông cũng rất cẩn thận mà lựa chọn từ ngữ, không phải “lúc Phỉ La ngủ thì rất ngoan” mà là “nhìn dáng vẻ”, làm cho người vừa mới bị hại là Cẩm Vô Hà liều mạng nhịn xuống khát vọng gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng tình, mà chỉ trong lòng lặng yên đồng ý.
Chu Lệ Anh đối với Cẩm Vô Hà cảm thấy vô cùng hứng thú, là sinh đôi đó nha! Đã như vậy lại còn rất dễ nhìn! Hơn nữa so với lão bản Cẩm khá lạnh lùng thì rõ ràng cô gái này dễ nói chuyện hơn nhiều. Hơn nữa, lão bản Cẩm người ta cùng Phỉ La nhà mình ở bên kia đang “tình thâm sâu mưa lất phất”, ba người bọn họ đứng bên cạnh làm bóng đèn thì thấy rất là lúng túng. Trong khi bọn họ cũng đang vô cùng muốn biết chuyện gì đã xảy ra liền cùng Cẩm Vô Hà bắt chuyện. Cẩm Vô Hà cũng vui vẻ nói chuyện với bọn họ.
Ba người đang khẽ khàng nói chuyện với nhau thì chợt nghe được một tiếng kêu đau đầy vẻ ẩn nhẫn. Lập tức cả ba cùng quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Tiểu Phỉ Thúy giáng một cái tát lên mặt của lão bản Cẩm, tiếng cái tát vang dội đến mức dường như cả bệnh viện đều nghe thấy!
Cẩm Vô Hà không kìm lòng nổi mà nghẹn ngào nuốt từng ngụm nước!
Làm người hung hãn thì không cần giải thích, với phụ nữ hung hãn cũng vậy! Sau này nếu muốn tìm một người làm bạn gái, chết cũng phải tìm cái người ôn nhu như nước a!
Gì đó? Bạn hỏi là Cẩm Vô Song có phải là người có suy nghĩ như vậy hay không? No no no no, bạn suy nghĩ nhiều quá rồi! Chẳng qua là lúc ấy tiểu thư Cẩm Vô Hà hoàn toàn bị chấn động, vậy nên loại ý nghĩ này cũng chỉ xuất hiện theo bản năng chứ không hề vì nguyên nhân nào khác!
Nguyễn Chí Mạnh là người có nhiều kinh nghiệm, nên lập tức có phản ứng, nhưng mà Tiểu Phỉ Thúy lại quá hung hãn a, đến địch ta cũng chẳng còn phân biệt được, trông cứ như là vị thần chết chóc vậy - về điều này ông lại càng biết rõ. Cho nên, mặc dù ông đã kịp phản ứng thế nhưng lại không dám hành động a. Ông cứ vậy trơ mắt đứng nhìn Tiểu Phỉ Thúy bổ nhào lại cắn lão bản Cẩm mà không dám tiến lại gần cứu giúp, chỉ ngoài miệng la thật lớn tiếng: “Ôi, Phỉ La... Phỉ La... Con tỉnh lại đi... Đó là bạn gái của con a!” - sau đó lão bà của ông cũng lớn tiếng la theo: “Cái từ 'bạn gái' này được ông kêu rõ là thuận miệng nhỉ!”
Nhìn thấy bà vợ ở bên cạnh cùng la hét như giúp đỡ ông chồng, Cẩm Vô Hà cảm thấy đầu óc xuất hiện hình ảnh quỷ dị của cảnh bên dưới võ đài người xem đang hò hét cổ vũ đô vật yêu thích của mình:
Tiểu Phỉ Thúy, cố gắng lên! Cắn chết cô ấy đi!
Tiểu Phỉ Thúy, cố gắng lên! Cứ đá thoải mái vào, mạng cô ấy lớn lắm!
Tiểu Phỉ Thúy, cố gắng lên! Cố gắng lên! Cố gắng lên! Giết chết cô ấy đi, dô dô dô!
...
Tay chân Cẩm Vô Hà run rẩy, cô cố gắng xua cái suy nghĩ quỷ dị này ra khỏi đầu óc mình! Mặc dù Tiểu Phỉ Thúy là hoa tuyệt thế, nhưng chú thím của cô ấy thoạt trông cũng rất bình thường a. Không thể nào, nhất định là mình đã bị ảo giác!
Trong khi Cẩm Vô Hà còn đang chìm đắm trong suy đoán của riêng mình thì Cẩm Vô Song đã hết sức quen tay quen chân khống chế được Tiểu Phỉ Thúy, đem người này ôm thật chặt vào trong ngực, trong nháy mắt, những người nãy giờ vốn đang là thân phận của người đi xem náo nhiệt đã vụt biến thành ba mươi vạn bóng đèn siêu cường!
Lão bản Cẩm lên tiếng: “Thật xin lỗi, mọi người có thể tránh đi một chút có được không?”
Mọi người nhìn cái dấu ấn đỏ rực trên mặt của cô rồi cũng lặng yên gật đầu rời đi!
Vừa ra cửa phòng bệnh, Nguyễn Chí Mạnh hết sức thâm trầm mà thốt lên một câu: “Phỉ La vẫn thực là sắc bén a!”
Chu Lệ Anh khẽ cười khúc khích: “Còn không phải là do anh trai của ông đã làm hư cô ấy!”
Đây rõ ràng là giọng điệu là “Đứa trẻ này của nhà ta ấy mà, thật là quá nghịch ngợm, quá hư. Tôi đã nói với ông rồi đó thôi, balbal...” đầy vẻ âu yếm, tự hào mà. Cẩm Vô Hà lặng yên quay trở lại với ý nghĩ ban nãy: mẹ kiếp, rõ ràng là cảm giác ban nãy của mình không sai mà! Có thể nuôi ra loại hoa tuyệt thế như thế này thì gia đình có thể bình thường được sao?
2
Trong phòng bệnh.
Cẩm Vô Song ôm Tiểu Phỉ Thúy thật chặt, một hồi lâu sau mới thở dài hỏi cô: “Trút hết cơn tức giận rồi chứ?”
Tiểu Phỉ Thúy:...
Lão bản Cẩm chẳng những đeo ở trên người của cô máy theo dõi đã đành mà đại não của mình cũng không bỏ qua cho sao? Đúng thế, ban nãy đúng là cô cố ý. Thật ra thì ngay từ khi họ bước vào phòng bệnh, cùng với lúc Vô Hà nói về chuyện của cô cho chú thím nghe thì cô đã tỉnh lại. Ban nãy bất quá chỉ là cô giả ngây giả dại mà thôi –
Có đôi khi trong người ta cảm thấy buồn bực nhưng lại không biết nói cùng ai! Rõ ràng cô biết rằng Cẩm Vô Song đã vì cô mà làm hết thảy, cũng là vì tốt cho cô, nhưng mà... nhưng mà... nhưng mà...
Nhưng mà bây giờ cô cảm thấy ngực buồn bực, tim buồn bực, khắp người trên dưới đâu nơi nào cũng buồn bực! Có điều nỗi buồn bực này lại không thể trực tiếp nói ra được. Bởi nói ra thì dễ bị người ta xem mình lại không biết tốt xấu. Thế nên, nếu không thể nói thẳng ra thành lời, vậy thì dùng hành động để phát tiết đi!
Nhưng mà...
O(╯□╰)o! Tiểu Phỉ Thúy cảm giác bây giờ trên mặt của mình đang bày ra cái vẻ: lão bản Cẩm, chị là thần tiên hay sao? Tại sao ngay cả chút tâm tư này của em mà chị cũng nhìn thấu vậy? Hu hu hu! Tiểu Phỉ Thúy ngón tay đâm a đâm, ánh mắt vô tội cứ thế chớp a chớp mà nhìn Cẩm Vô Song, vẻ mặt rõ ràng đang nói: hả, chị đang nói cái gì vậy?
Lão bản Cẩm:...
Cẩm Vô Song quyết định không so đo với cô làm gì. Lần này đúng là lỗi của cô, bị đánh là đáng đời! Cô lấy tay sờ sờ cái trán của Tiểu Phỉ Thúy, cái trán hình như đã trở lại nhiệt độ bình thường rồi: “Khá hơn chút nào không?” cô hỏi. Tiểu Phỉ Thúy gật đầu, Cẩm Vô Song ôm lấy nàng: “Vậy chúng ta về nhà được chưa?”
“Hả?”
“Em đến nhà tôi nghỉ ngơi một thời gian, vừa may chú thím của em cũng đang ở đây, cho nên chúng ta có thể nói chuyện một chút về chuyện kết hôn. Trên đường đi có thể sẽ có chút không thoải mái, em chịu khó chịu đựng một chút, có được không?”
Hả? Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Phỉ Thúy đỏ lên, cô đâm ngón tay: “... Họ muốn giết em, em đã rất sợ hãi!” Đâm a đâm!
“Thật xin lỗi! Là tại tôi có chút sốt ruột! Lần sau tôi... Không có lần sau nữa, có được không?”
Được rồi! Tiểu Phỉ Thúy ghé vào trong ngực cô ngọt ngào cười một cái. Người ta cũng đã nói xin lỗi mình rồi. Con ngươi của cô đảo quanh một cái rồi nũng nịu: “Vậy chị phải bế em đi, em bước không nổi nữa!”
“Được!”
(^o^)/~! Tiểu Phỉ Thúy hết sức hài lòng!
Còn mọi người thì làm mắt cẩu, hoặc bị mù!
Mẹ kiếp, giữa ban ngày ban mặt như thế này có cần phải tú ân ái như vậy được hay không!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Định mở đầu một thiên văn mới, nhưng không biết nên viết như thế nào. ╮(╯▽╰)╭!