Cẩm Vô Song đang chạy bộ trên máy chạy. Còn người vẫn ngồi tròn một cục ở bên cạnh thì đang đeo một bộ mặt đầy u oán. Cẩm Vô Song cũng không rõ tại làm sao mà mới sáng sớm người này đã xuất hiện ở đây, hình như là vì khi đó cô chỉ mới rời giường, đầu óc còn chưa tỉnh táo vì thế mà khi nghe thấy tiếng người này gọi to mới tiện tay cho vào. Trong lòng Cẩm Vô Song tự trách cứ chính mình: đây là một thói quen xấu mà!
“A Song...” Cái giọng nói cũng u oán chẳng khác gì vẻ mặt của người đó vậy: “Tối hôm qua em đã nằm mơ. Em đã mơ thấy chúng ta đi hẹn hò...” Cẩm Vô Song liếc nhìn người kia một cái và cô có dự cảm chuyện tiếp theo sẽ không có gì là tốt đẹp. Bằng không người này cũng sẽ không mang cái vẻ mặt như thế này, mà sẽ là lên mặt khoe khoang đến cái đuôi nhỏ cũng muốn nhấc lên: “Chị mua hai que kem rồi hỏi em có muốn ăn không, em nói có rồi đưa tay đi lấy, kết quả chị đem cả hai ăn hết!”
Ngữ khí La Phỉ tràn đầy oán hận vô hạn, ánh mắt một bộ “không nghĩ tới chị lại là người như vậy“. Cẩm Vô Song nín lặng, tại sao sự việc xảy ra trong mộng lại đổ lên đầu tôi đây? Còn có thiên lý nữa hay không? Hơn nữa, tôi chưa bao gìờ ăn kem, có được không?
Cẩm Vô Song không để ý đến cô. La Phỉ là cái người không có chuyện gì cũng có thể làm ra chuyện mà. Vì không có chuyện gì nên mới kiếm chuyện để gây sự với mình đó thôi, không để ý là được! Tiếp tục chạy. La Phỉ thấy cô không để ý tới mình, đành vô cùng ai oán đứng bên cạnh máy chạy còn mắt thì cứ vậy u u oán oán nhìn chân Cẩm Vô Song. Xức, thật là người so với người, đem người này mà so sánh thật cẩn thận thì, nhìn từ góc độ này lại như cao hơn mình... “A Song, chị cứ như vậy chạy tới chạy lui, không thấy mệt mỏi hay sao?”
Cẩm Vô Song: “...”
Cẩm Vô Song hoàn toàn không biết nói gì. Nói loại chuyện như thế này thì có khác gì không có chuyện gì để nói? Cô muốn câu trả lời như thế nào mới là được?
“A Song, chị muốn chạy tới khi nào a?”
Cẩm Vô Song từ trên máy chạy bộ bước xuống, một tay cầm lên chiếc khăn bông để lau mồ hôi, đồng thời thót lại cơ bụng, giả làm như muốn ném người nào đó lên trên máy chạy bộ: “Cô có muốn chạy thử một chút không?”
La Phỉ liều mạng lắc đầu: “Không! Không! Không! Em đang mặc váy mà!”
Cẩm Vô Song chuyển sang bài tập hít đất, La Phỉ lại chuyển tới đứng dựa vào bên máy tập chạy, nhìn Cẩm Vô Song lên lên xuống xuống mà thở dài. Ôi, mình là người duy nhất có thể được so sánh với lão bản Cẩm, mình cũng là người có bụng nhỏ eo thon rồi, chẳng qua, người kia thì được kêu là vòng eo mềm dẻo, còn mình thì nên gọi là xương sườn gầy gò. Quá khác nhau! Thật là làm cho lòng người chua xót!
“A Song... chị làm được bao nhiêu cái?”
“Cô muốn bao nhiêu?”
“Làm nhiều một chút, chị làm còn để em đếm nha?”
“Làm một trăm cái đi! 1, 2, 3, 4, 5...”
Cẩm Vô Song làm được năm mươi cái thì dừng lại: “Rốt cuộc cô tới đây để làm gì?”
“Em chờ chị cùng ăn điểm tâm a!”
“???” Cẩm Vô Song đưa ánh mắt như muốn hỏi cô rằng: bình thường không phải là cô đi cùng Ô Quả Nhiên hay sao? Tìm tôi làm gì?
“Em chưa từng được ăn cơm kẹp a. Quả Quả hôm nay lại được nghỉ, mà em lại quên nói với cậu ấy!” Lại đâm đâm ngón tay! Nhìn bộ dáng cũng thật đáng thương, không hiểu sao Cẩm Vô Song nghĩ vậy. Cô trở lại phòng khách cầm ra thẻ cơm của mình đưa cho người nào đó: “Cái này cho cô, không cần trả lại!”
“Vậy còn chị?”
“Phòng làm việc của tôi còn có một thẻ. Tôi đến đó lấy là được rồi!”
“Vậy em chờ chị cùng đi.”
Cẩm Vô Song cự tuyệt: “Không cần!” Dù chỉ một chút cô cũng không có tâm tình đâu để mà đi ăn cùng người này!
“Tại sao?”
Cẩm Vô Song nhức đầu, bởi vì cô quá om sòm. “Tôi còn có việc chưa xong!”
“Em đi lấy về đây cùng chị ăn nha?”
“Không cần!”
“Được rồi! Biết rồi! Vậy chị cùng em đi nhé!”
Cẩm Vô Song cũng không biết người này có nghe vào tai hay không. Cái người này dường như chỉ thích nghe điều mình muốn nghe mà thôi... “Tôi đã nói là không cần rồi mà. Cô cũng đừng đóng gói mang lên đây! Biết chưa?”
“Biết rồi! Nhanh lên một chút đi cùng em. Em đói đến chóng mặt rồi!”
Dù rất không muốn nhưng Cẩm Vô Song cũng đành phải đồng ý cùng người ta đi ăn.
La Phỉ miệng thì ngân nga bài hát nào đó của thiếu nhi, chân thì bịch bịch chạy đi rất nhanh.
Cẩm Vô Song vọt vào nhà tắm vội vàng tắm táp, đang đổi lại áo lại nghe tiếng chuông cửa linh linh linh linh vang lên. Cẩm Vô Song mặt không tự chủ mà co rúm lại, nhất định lại là tên kia! Cô cố kiềm chế để không rống cho người kia một trận, sau khi đổi xong quần áo mới đón nghe: “Chuyện gì?”
“A Song... Để em mời chị bữa ăn sáng nhé! Mình cùng nhau ăn!”
“... Cô nghe mà không hiểu tiếng người hay sao?”
“Chị đã cho em thẻ cơm, vậy hãy coi như đây là hồi báo, để cho em mời chị ăn một bữa nha!”
“...”
“Em cũng mua cà phê mà chị thích uống nữa này!”
“...”
“Còn có thịt gà tam hoàng là thành tựu kinh tế quốc dân nha, cả bánh tart trứng nữa.”
“...” Cẩm Vô Song chỉ muốn đem ống nghe cúp cái rụp.
“Em đang phải cầm rất nhiều đồ vật nặng, này... Chị mau mở... thang máy để em lên đi!”
Cẩm Vô Song vô cùng bất đắc dĩ, đành phải lại để cho kẻ nào đó đi lên.
La Phỉ cười híp mắt đi lên, trong tay quả nhiên bao lớn bao nhỏ, sau đó cô bày ra đầy một bàn trà: “Chị xem, đây là bánh trứng của chị, đây là thịt gà tam hoàng thành tựu kinh tế quốc dân cùng cà phê. Còn đây là của em, nếu chị muốn ăn cũng không sao!”
Hự hự hự, cứ thế mà thúc đẩy!
Cẩm Vô Song cảm thấy nhất thiết phải cùng người này làm rõ một vấn đề: “Cô có thể nghe hiểu tiếng Trung chứ?” Nếu là không thể thì tôi còn có thể nói tiếng Anh, Pháp, Hàn.
La Phỉ nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh: “Sao vậy? Em là người Trung Quốc, dĩ nhiên nghe hiểu được a! Hỏi vậy không phải là nói nhảm sao?”
Thì ra là cô cũng là người Trung Quốc a, tôi còn tưởng cô là người sao Hoả kia đấy! “Tôi đã nói không cần, vậy những thứ này là gì hả?” Cẩm Vô Song chỉ vào đống đồ ăn sáng bày trên bàn trà mà như nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Úi chà! Chị không cần phải khách khí!” La Phỉ phất phất tay đầy vẻ tùy ý. Cẩm Vô Song chỉ muốn rống lên: Ai khách khí với cô đây hả? Nhưng cô đang bị tức đến nói không nên lời, lòng buồn bực với chính mình, từ lúc bắt đầu vô ý thức cho đến mới vừa có ý thức, đều là mình sai!
La Phỉ nghi ngờ ngẩng đầu: “Nghỉ một lát mà ăn sáng đi thôi, chị là đang tức giận cái gì vậy a?”
Cẩm Vô Song cũng đang tự hỏi: Đúng vậy a, rốt cuộc là mình đang giận cái gì vậy?
Nói không rõ ràng, coi như không có tức giận vậy!
Cẩm Vô Song đành phải ngồi xuống ăn bữa điểm tâm này. La Phỉ nhìn cô, cười đến là sung sướng, còn đem bánh bao của mình cho cô... Dĩ nhiên, không ngoại lệ, lại bị cự tuyệt. Cẩm Vô Song nhìn người kia cười mà không hiểu sao cảm thấy không thoải mái, cứ như mình đang bị trúng gian kế vậy.
“Tại sao tôi có cảm giác cô không có ý gì tốt đẹp vậy?” Cẩm Vô Song nói ra ý nghĩ của mình. La Phỉ thở dài một cái, dáng vẻ thâm trầm: “Chị a, đừng có một chút lại đa nghi như vậy có được không! Như vậy không tốt! Coi chừng già sớm!”
“!!!” Còn không phải là vì cô quá đáng nghi hay sao! Cẩm Vô Song tức giận đến mức bàn tay cầm chén cà phê không khỏi dùng sức siết lại khiến cho cà phê bị trào ra bên ngoài. La Phỉ liếc nhìn cô một cái, rồi làm như không thấy cúi đầu ăn món xíu mại mà cô rất ưa thích! Phải nói rằng nhà bếp này làm xíu mại rất được. Dù thật lòng mà nói, nếu đem so với nhà cô thì đúng là kém hơn một chút. Xíu mại nhà cô ở bên trong còn bỏ thêm một con tôm tươi to nữa, lúc cắn cứ dòn tan trong miệng. Còn ở đây, chỉ có nấm hương, thịt nạc cùng rau xanh mà thôi. Ôi!
Cô xiên một cái rồi đưa cho người nọ: “A Song, ăn một cái nha? Hôm nay xíu mại làm rất được, ăn thật ngon nha! A -- “
Cẩm Vô Song dùng ly cà phê chặn lại: “Không cần!”
“Chị chỉ cần ăn một miếng thôi! Thật sự, thật sự là ngon nha! Một miếng thôi! Chỉ một lần!” Miếng xíu mại chỉ cách miệng cô một nửa centimet, còn nét mặt thì đầy vẻ chờ mong nhìn cô. Cẩm Vô Song ngại bị phiền, biết rằng người này nếu không đạt được mục đích sẽ quyết không bỏ qua nên đành há miệng ăn. Người đẹp La hài lòng thu hồi chiếc đũa, cô gắp một con bỏ vào chính miệng của mình: “Ăn rất ngon có đúng không? Nói không chừng sau này chị cũng sẽ thích nha!”
“!!!” Đã có khi nào mình nói ghét chưa hả. Mình chỉ là vừa vặn chưa từng mua ăn mà thôi!
“A Song, ăn xong bữa sáng thì chị sẽ làm gì? Để em làm bạn bên chị nhé!”
“Không làm gì cả! Nên không cần!”
“Nếu chị đọc sách em sẽ yên lặng, nếu chị muốn xem phim em cũng sẽ không nói chuyện, chị thấy thế nào?”
“Cô - ăn xong - lập tức đi xuống - cho tôi!” Cẩm Vô Song tận lực làm bộ nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng vẫn nghe ra trong giọng nói có chút ít nghiến răng nghiến lợi.
“À ha!” La Phỉ ủ rũ đáp lại một tiếng rồi vùi đầu vào bữa ăn sáng. Được một lát sau, La Phỉ lại như chợt nhớ ra chuyện gì đó: “A Song, buổi tối chị có bận việc gì không?”
Cẩm Vô Song nghi hoặc nhìn cô. La Phỉ nói: “Em có hẹn nhỏ Giang Thập Nhất tối nay cùng ăn cơm, chị có muốn đi cùng không?”
“Cám ơn, các cô đi đi!”
“Vậy để em đóng gói mang về cho chị nhé?”
“Không cần!”
“À ha! A Song chị thích ăn gì a?”
“Sao cũng được!”
La Phỉ thâm trầm thở dài, giả vờ giả vịt lắc đầu: “Thập Nhất nói thật hay, 'sao cũng được' thật ra lại là cái từ bắt bẻ nhất!”
“!!!”
“Vậy chị thích màu sắc gì?”
“?”
“Bởi vì trên diễn đàn bát quái có rất nhiều đồng chí nói không biết chị thích ăn gì, thích loại đối tượng như thế nào, thích màu sắc gì, cho nên em mới tùy tiện hỏi một chút!”
“!!!!”
“Chị có thể nói cho em biết được không, coi như là để hiểu biết lẫn nhau. Em thích ăn hải sản cùng những thứ không quá ngọt. Trái cây là dưa hấu cùng cây dương mai, màu sắc thích nhất là màu lam. Vô cùng thích người thông minh!”
Cẩm Vô Song nói: “Tôi không có hứng thú tìm hiểu!”
“Không cần như vậy nha! Em đã nói về em cho chị biết rồi, bây giờ đến lượt chị nói để em biết nha!”
Nhưng vấn đề là tôi tuyệt không muốn biết a! “Cũng đâu phải là tôi muốn biết!”
“Chị không muốn biết nhưng em lại muốn biết a! Chị cứ nói không muốn biết như vậy em thấy không tốt cho lắm. Nói cho em biết về chị đi!”
Cẩm Vô Song vô cùng bất đắc dĩ: “Không có gì đặc biệt thích, chỉ đặc biệt chán!”
“Hả? Vậy là trung tính a? Vậy thích loại hình gì? Nếu không có cái đặc biệt thích vậy thì cái đặc biệt chán là gì vậy a?”
“Chán om sòm!” Thích, không ngờ nha!
“Thích em như vậy sao?”
“!!!!” Là cái này da mặt! Là cái này độ dày! Cẩm Vô Song muốn phun cà phê lên mặt người này!
“Không phủ nhận coi như là đồng ý!” La Phỉ thấy cô không nói gì liền khẳng định như vậy một câu. Cẩm Vô Song vạch trần: “Nếu tôi lên tiếng thì cô sẽ lại nói 'giải thích coi như che dấu'!” Dù sao thì kết luận vẫn sẽ là: nếu cô đã thích cô ta như vậy thì cần gì phải tốn nhiều nước miếng đến thế?
La Phỉ “hì hì” cười. Cẩm Vô Song liếc nhìn cô một cái rồi lặng yên uống cho xong cà phê, ăn bánh trứng cùng miếng thịt gà tam hoàng sau đó đem đồ vật thu gọn, bên kia La Phỉ cũng tự giác dọn dẹp rồi nói: “Để em mang đi! Em sẽ mang chúng xuống bỏ vào thùng rác dưới lầu!”
Cẩm Vô Song cũng không ý kiến gì liền đưa cho cô!
Trước khi ra cửa La Phỉ còn chưa từ bỏ ý định hỏi: “A Song, thật không cần em làm bạn cùng chị sao?”
Vì sao tôi phải muốn cô đi theo a? Trong lòng Cẩm Vô Song thét gào. Thật là nhức cả đầu! Chẳng lẽ chỉ vì hai ngày trước mình đã lỡ miệng nói ra “làm bạn bên tôi” mà khiến cho cô ta sinh ra ảo tưởng rằng “tôi vô cùng cô quạnh, vì vậy mà yêu cầu cô làm bạn với tôi” hay sao?
“Đúng là không cần!” Từ trong oán hận, cô rít qua kẽ răng nặn ra bốn chữ, La Phỉ liền đầy tiếc nuối liếc nhìn cô một cái, rồi yên lặng bước đi.
Phù! Rốt cuộc an tĩnh!
Cẩm Vô Song tự nhắc nhở chính mình phải cảnh giác: Lần sau không nên để cho cô ta mê hoặc một cách dễ dàng như vậy nữa!
Gia hỏa này càng ngày càng càn rỡ, với cô đây tuyệt đối không thể là chuyện tốt!
Cẩm Vô Song bắt đầu bận rộn lên.
Đợi Cẩm Vô Song vùi đầu xem cho hết các báo cáo thì đã đến lúc ăn cơm trưa. Người đẹp La lại tới nữa: “A Song, A Song, mở thang máy ra. Em tìm chị có việc đây!”
“Việc gì?” Lão bản Cẩm không tự chủ mà xoa nhẹ cái trán.
“Em đưa cơm tới cho chị a!” Giọng nói La Phỉ tràn đầy vẻ đắc ý. Cẩm Vô Song nghiến răng: “Tôi - không - cần!”
“Tại sao lại như vậy? Chị định buổi trưa không ăn hay sao? Bình thường cũng phải ăn cơm trưa a!”
“Tự tôi sẽ đi ăn!”
“Chị nói gì vậy a? Đằng nào thì cũng mua rồi, không phải chỉ là ngừng một lát để ăn cơm trưa thôi sao, chị khi không lại hăng hái cái gì a! Hôm nay trời rất đẹp, cùng nhau ăn một bữa cơm trưa thì có làm sao? Chị cứ coi như là vì Tiểu Giang không có ở đây, nên làm bạn cùng em một lúc thôi a. Dù gì thì em cũng đã làm bạn cùng chị nhiều lần như vậy rồi!”
Lão bản Cẩm đành bất lực đầu hàng. Bởi vì, lời của người này đã đâm vào nỗi đau của cô!
Chỉ là một bữa cơm mà thôi, có cái gì đâu? Sao mình cứ phải bướng bỉnh từ chối làm gì?
La Phỉ cảm thấy rất hài lòng về bữa cơm này. Sau khi thu thập xong, cô lại lần nữa mang rác đi đổ!
Trước khi ngủ trưa, lão bản Cẩm tranh thủ xử lý một số email. Sau đó, trước khi tắt máy, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mở ra diễn đàn bát quái. Lại sau đó, cả người cô như muốn nổ tung!
“Phỏng đoán kinh khủng: lão bản của chúng ta là thụ?”
Nội dung: Tối hôm qua lão bản và mỹ nhân ngọt ngào đi dạo phố, sau đó... Sau đó, sau đó cả ngày hôm nay không có xuất hiện. Bữa ăn sáng, bữa ăn trưa đều là do bạn gái đưa cho. Thế này... thế này thì... chẳng lẽ lão bản của chúng ta bị ép tới mức không thể rời gường được???????
Người phát bài viết: Vì em cởi nửa đai lưng, ảm đạm đến mất hồn.
Thời gian phát bài viết: Ngày nọ tháng nọ năm nọ khắc nọ
Trả lời:
Mỗi ngày mì tôm độ nhật: Chẳng lẽ chân tướng lại là đây?????
Thanh xuân thanh xuân: A a a a, lão bản. Chị trong cảm nhận của em là thần công a a a a a a a a...
Tỷ tịch có lỗi mịch: Mọi người thật là kích động! Phản đối cái gì, yêu đương không phải là rất tốt sao?
Mộng: Tôi cũng tan nát cõi lòng rồi!
LILI an mị lực một ngàn: Quả nhiên là phỏng đoán kinh khủng!
Tên trinh thám chết đúng là người:!!!!! (Giờ phút này tâm tình của tôi rất phức tạp, không biết nói cái gì cho phả bây giời! Bên dưới công cái gì... Ôi! Tiện đây không sợ chết mà nói một câu: tôi cảm thấy người đẹp nào đó rất có khí thế công, mặc dù nhìn bề ngoài thì có vẻ hơi yếu!)
Mười hai giờ đúng lúc tan việc: A a a a a! Lão bản của ta... A a a a a a a a!
Lý lôi LION: Lão bản là thụ????? Thật đúng là tin kinh bạo!
5000 sủng ái một thân: Phải vượt qua ba cửa ải rồi!
Thanh xuân thanh xuân: Aaaa, vẫn là khống chế không được kích động! Lão bản, lão bản thần công của tôi!! Aaa! Aaaa, không khoa học chút nào!
Ôn nhu tiểu cá heo: Lão bản mà lại là thụ?? Không thể nào???
Một cây Lê Hoa rơi gió đêm: Ủng hộ lão bản phản công!!! A a a!
Thiếu nước: Phù, lão bản bị ép tới mức không xuống giường được?
...
...
Lão bản Cẩm:!!!!
Trong phòng khám của tiểu bác sĩ nào đó, người kia hướng về phía máy tính cười đến chết đi sống lại!
Lão bản Cẩm là thụ! Lão bản Cẩm bị ép tới không dậy được!
Ha ha ha, đây đúng là hiệu quả mà cô mong muốn. Thật không uổng công mới sáng sớm cô đã phải lên nằm vùng, giả bộ cực khổ, giả bộ đáng thương, giả bộ khả ái đưa điểm tâm, lại thêm cơm trưa! Cô chính là tiểu nhân, có thù tất báo. Cho tới bây giờ cô vẫn không quên chuyện bị người nào đó lột váy mà đánh pp. Nếu không thể trả đũa trực tiếp trên người, vậy thì trả đũa về tinh thần vậy!
Lão bản Cẩm, chị cứ chuẩn bị tinh thần mà hứng chịu đi!
O(∩_∩)O ha ha ~!