Trong xã hội này, lão bản cũng không phải là cái vật gì quá hiếm hoi, chẳng hạn như chuyện tình cờ một cục gạch rơi xuống, giết người chết tươi. Nhưng mà đại lão bản, chắc là không phải là trong mọi thời tiết đều dễ thấy được, lại còn đi đường gặp một người té xỉu rồi tốt bụng xách về nhà làm tình nhân, cùng trải qua nhiều gian khó rồi từ đó cùng sống ân ân ái ái cho đến bạc đầu lại càng hiếm.
Một đại lão bản cùng một tiểu tình nhân sẽ giống nhau: người trước sẽ không dễ dàng xuất hiện, kẻ sau sẽ không dễ dàng té xỉu!
Vấn đề là, bây giờ La Phỉ đã thật muốn té xỉu rồi!
Cô đã quá đói! Ba cái bánh bao nhân thịt gì chứ, sao lại tiêu hóa nhanh quá vậy?
Giang Thập Nhất đã ăn cơm trưa, khi cô tới nơi đây thì thấy người này đang ngây ngốc ngồi chờ gặp chủ nhân của sòng bạc Vương miện như chờ sóng yên sông lặng. Nỗi chờ mong, so với tình cảnh gà rơi xuống nước còn đáng thương hơn nhiều. Vì vậy mà cô không khỏi hò hét trong lòng: cô gái, cô tin lời tôi thật sao? Tôi cũng chỉ là chỉ tùy tiện nói như vậy thôi mà. Người ta nói cái gì mà cũng tưởng là thật như vậy thì thật là đáng sợ!
Đồng chí Giang Thập Nhất có tình nghĩa đã tự trợ lực bằng một ấm trà hoa cúc cùng nửa hộp cơm. Cô thật lòng khuyên nhủ: “Tiểu Phỉ Thúy này, tui thấy bồ vẫn nên về nhà thì tốt hơn! Tui sẽ gọi điện thoại cho một chú cảnh sát để giúp bồ, để cho chú ấy thay bồ liên hệ với người nhà, rồi bồ an tâm trở về mà tiếp tục làm đại tiểu thư, đừng tự hành hạ mình như vậy nữa. Trong cuộc sống thực luôn có sự hắc ám, không phải dễ dàng như bồ nghĩ đâu. Đây là bồ gặp phải tui là người tốt bụng, nếu gặp phải kẻ xấu, nói không chừng bồ đã bị đem bán đi, không biết chịu bao nhiêu thê thảm rồi ấy chứ!”
Cô một mạch khuyên bảo, nói xong mà thấy đến mình cũng không khỏi cảm động, đến mức phải đưa tay chùi dòng nước mắt tưởng tượng. Giang Thập Nhất giương mắt nhìn Tiểu Phỉ Thúy, với ánh mắt trong veo cô ấy đang mỉm cười với cô, nụ cười kia thật là đẹp. Chỉ trong nháy mất, Giang Thập Nhất lại bị mê hoặc, thật là hồng nhan họa thủy a!
Tiểu Phỉ Thúy hỏi: “Thập Nhất, ban ngày sòng bạc Vương Miện vẫn hoạt động hay sao?”
“Có đấy! Chẳng qua là ban ngày khách chơi không nhiều, cho nên số bàn chia bài cũng ít đi. Chẳng hạn buổi tối có năm mươi bàn, thì ban ngày chỉ là bảy đến mười bàn mà thôi.”
“Bồ còn tiền không?”
“Hả?”
“Chúng ta đi chơi một lần thử xem sao!”
“Hả?” Giang Thập Nhất thật ngoài sức tưởng tượng. Người này đang nghĩ cái gì vậy - muốn chơi sao? Hừ, cô ngay cả tiền để ăn cơm còn không có, vậy mà lại còn muốn đánh bạc? Muốn vào đó đánh bạc ban đầu phải đủ tiền mua tấm thẻ vàng đã nha. Cho nên mới nói người này không có não mà, không biết là rời nhà ra đi thì phải có tiền làm trụ cột hay sao? Chưa hề có tiền làm trụ cột thì làm sao có thế xây dựng kiến trúc thượng tầng được đây?
“Nơi này mỗi lần đặt cược ít nhất là bao nhiêu?”
“Bồ đã chơi loại nào rồi!”
“21h*!”
“Năm mươi đồng.” Đứng ở bờ sông thì làm gì có chuyện giày không bị ướt. Thân là thị dân của thành Las Vegas, mặc dù không giống đám phú hào vung tiền như rác vào trò đánh bạc kia, nhưng có những lúc hứng lên, Thập Nhất vẫn tham gia chơi chừng một trăm hai trăm thì cũng có.
* Chơi bài 21h (bài Blackjack, còn gọi là xì dách) bao gồm nhà cái và nhiều người chơi. Nhà cái sẽ phát bài cho người chơi và mình, mỗi người được lấy 2 cây. Khi chia, quân đầu tiên trong 2 quân sẽ được lật lên. Nếu người nào ngay trong 2 lá bài đầu có một con Ace và một trong các con 10, J, Q, K chất bất kỳ thì người đó đã được blackjack. Blackjack không phụ thuộc vào chất của mỗi con bài để tính kết quả.
Tính điểm:
2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10 ứng với điểm số tương ứng.
J, Q, K là 10 điểm.
A: Nếu tổng các quân bài với quân A lớn hơn 11 thì A sẽ là 1 điểm.
VD: 1 bộ bài gồm A, 9, 8 sẽ tính là 18 điểm
Nếu tổng các quân bài với quân A nhỏ hơn 11 thì A sẽ tính là 11 điểm.
VD: 1 bộ bài gồm A, 2, 3 sẽ tính là 16 điểm.
21 là điểm số cao nhất mà người chơi có thể giành được.
Nếu người chơi lấy thêm bài quá 21 điểm thì sẽ thua ngay lập tức, tiền sẽ về tay nhà cái kể cả khi sau đó nhà cái cũng lấy thêm lớn hơn 21 điểm.
“Đưa cho tui mượn hai trăm! Tui sẽ trả lại bồ gấp bội!”
“Bồ...” Giang Thập Nhất muốn nói: bồ thôi đi có được không? Tui cũng không phải ham gì cái “Gấp bội” kia cả. Mà là... bồ nói bồ là một đại tiểu thư, vậy nên cho bồ khiêu vũ, liếc mắt đưa tình gì đó thì tui còn tin được. Chứ còn đánh bạc... Cưng à, cưng có biết gì về sòng bạc hay không vậy? Đừng dễ dàng ăn nói lung tung như thế nha! Trong lòng Giang Thập Nhất có muôn vàn ý nghĩ, và cô dùng ánh mắt của mình để biểu đạt. Thế nhưng đồng chí Tiểu Phỉ Thúy lại vẫn bình tĩnh mỉm cười: “Vận khí của tui luôn rất tốt, số học của tui lại không tồi. Mặc dù tui chưa từng đánh bạc, nhưng nếu chỉ là muốn kiếm một chút tiền để thuê một căn phòng mà ngủ một giấc thì không thành vấn đề!”
Cô thấy Giang Thập Nhất một vẻ giãy dụa “Tui không có tiền, tui không có tiền! Đừng có mà ép tui” thì đành phải nói: “Vậy thế này đi, nếu như tui thua, tui sẽ để cho bồ gọi điện thoại cho chú cảnh sát bảo chú ấy giúp tui liên hệ với người nhà, rồi bồ tùy ý đặt giá, tui để người nhà trả cho bồ!”
“Phập”! Giang Thập Nhất bị một phát bắn trúng hồng tâm. Tùy ý đặt giá sao? Như vậy thì chẳng phải là vận may tới với mình rồi hay sao! Giang Thập Nhất bị máu xông lên đến đỏ bừng cả mặt mũi. Đại tiểu thư, bồ thật là đáng yêu!
“Ít nhất thì tui cũng phải đòi cho được năm mươi vạn. Tui nói rồi đó nha!” Giang Thập Nhất đi ATM rồi mang tới hai trăm tờ đưa cho La Phỉ, lúc La Phỉ đưa tay muốn lấy thì lại chết sống kéo không ra. La Phỉ nghiến răng: “Biết rồi! Đây cũng chỉ là chút món tiền nhỏ mà thôi! Tui đâu đến mức nói láo mà không trả được chứ.”
Đến lúc này Giang Thập Nhất mới đành lòng buông lỏng tay, dù trong lòng vô cùng không nỡ, nhưng ngay sau đó cô lại bị câu “Đây chỉ là chút món tiền nhỏ” xát muối. Quả nhiên là đại tiểu thư a, một khi đã đứng trên đỉnh thế giới, đã ngửa mặt lên rồi thì làm sao còn nhìn thấy mấy đồ lặt vặt được nữa chứ, xin được ôm bắp đùi!
La Phỉ phủi phủi bụi bẩn trên y phục, sửa sang lại đầu tóc, lại một vẻ hạc giữa bầy gà, đầy khí chất thần tiên, hiên ngang, hào sảng hướng về phía thành phố ăn chơi đi tới. Phong độ ấy, tư thế ấy, thật đáng để cho Giang Thập Nhất từ phía sau lại lần nữa lệ rơi đầy mặt mà chiêm ngưỡng: quả nhiên là con nhà có tiền so ra với các cô gái tay không thật không giống nhau mà. Thân chỉ có hai trăm, vậy mà dễ tưởng là người này có tới trăm triệu. Bản thân cô đây ngay cả khi túi đầy nhất, cũng đâu có dám kiêu ngạo đến như vậy a!
Dù đang là giờ nghỉ trưa nhưng Giang Thập Nhất vẫn rất vui vẻ mà đi theo. Thực lòng mà nói thì, cô đây cũng chỉ là chờ nhìn người này bị thua thảm bại, rồi dẫn cô ta đi đòi năm mươi vạn mà thôi!
Bên trong sòng bạc ánh sáng u ám, không khí thật thích hợp cho những người muốn che giấu tâm tình, chỉ có mặt bàn là bị ánh đèn chiếu lên sáng trưng, thuận lợi cho việc nhìn bài cùng phòng ngừa ăn gian. Đúng như dự liệu, người vào chơi không nhiều lắm, mỗi bàn cũng chỉ có chừng hai ba người. La Phỉ tùy tiện chọn lấy một bàn đánh bài rồi ngồi xuống.
Lòng đầy căng thẳng, Giang Thập Nhất không ngừng dính sát bên người này. Trước khi nhập cuộc họ đổi chip, hai trăm chỉ đổi được bốn chip, mỗi cái tương đương năm mươi đồng. La Phỉ đem cả bốn chip thả ở trong lòng bàn tay mà không ngừng vuốt tới vuốt lui. Giang Thập Nhất nhìn cái vẻ lão luyện của người này thì trong lòng một phen đổ mồ hôi lạnh: Ngất xỉu. Bồ rốt cuộc có biết chơi hay không a? Không nên giả bộ x như vậy a, giả bộ x mà để người ta biết được sẽ bị sét đánh a!
Cùng bàn có một người đàn bà nhìn như là oán phụ hay là tiểu thư gì đó, sơn trên tay móng tay của cô ta đã phai màu, ngoài ra còn có một tiểu bạch kiểm giấu diếm phần lớn khuôn mặt trong bóng tối. Cả bàn có ba người tất cả, đều ngồi xung quanh người chia bài. La Phỉ ngồi nhìn mọi người đánh được chừng năm sáu phút gì đó thì bắt đầu xuất thủ.
Đầu tiên cô giữ lại cho mình một chíp, oán phụ ngồi bên cạnh phát ra tiếng cười khúc khích tỏ vẻ khinh thường. Trong khi La Phỉ làm như không nghe thấy thì Giang Thập Nhất lại đối với oán phụ bừng bừng tức giận. Thì đã làm sao chứ? Năm mươi tờ mà không phải tiền hay sao? Tôi cầu cho cô cả đời thua sạch sành sanh nha.
Người chia bài làm động tác phân bài. Họ chiếm được con bài hồng đỏ hai cùng đen đỏ ba, còn phần bài phân cho oán phụ lại là một đôi mười, riêng tiểu bạch kiểm là 12 gì đó.
Trong lòng Giang Thập Nhất như có sói tru: như vậy thì có được gọi là “Có vận khí tốt” hay không?
Oán phụ, tiểu bạch kiểm rút bài. La Phỉ ps. Sau đó là vòng thứ hai, La Phỉ rút một lá bài, đại A, 16 điểm, Giang Thập Nhất thấy vậy liền cầu khẩn: lát nữa mà rút được lá ba bốn năm thì tốt rồi. Đừng bắt phải những lá bài khác.
Vòng thứ ba rút bài, La Phỉ lại ps. Thấy vậy Giang Thập Nhất liền bấm cô một cái: bồ làm cái gì thế a? La Phỉ đau đến mức run rẩy, ánh mắt nhìn cô mà như muốn giết chết luôn vậy. Giang Thập Nhất vênh mặt nhéo thêm một cái nữa. Hừ! Tui mới là chủ nợ nha!
Sau đó, Giang Thập Nhất lại cầu khẩn, nhưng là đến một vạn lần. 20 điểm! Thần a, vậy mà lại thắng! Trừ phi nhà cái cùng điểm hoặc là 21h. Giang Thập Nhất không tin nổi đây là sự thật.
Thật tuyệt vời, họ đã thắng!
Giang Thập Nhất thật lòng bội phục: Tiểu Phỉ Thúy, vận khí của bồ quả là không tệ!
Khi Cẩm Vô Song đi vào phòng giám sát, thứ cô nhìn thấy trên màn ảnh của giám thị ở phía bên trái phòng quan sát, đang chiếm hoàn toàn màn hình, là gương mặt của một mỹ nữ hầu như không một góc chết!
Cẩm Vô Song cong lên ngón trỏ gõ “cốc cốc” hai cái lên cánh cửa. Trong phòng giám sát, vị giám sát vì đắm chìm trong thế giới thưởng thức mỹ nữ nên bất ngờ phản ứng không kịp, khi phát hiện ra mình đã bị bắt gặp hắn vội vàng đưa màn hình trở về góc độ bình thường, một tay vì quá sợ còn đem cà phê đổ lên quần, cũng không dám nhìn đến đáy quần đang bị ướt thê thảm!
Cẩm Vô Song lạnh lùng nghiêng mắt nhìn bọn hắn: “Ai vậy?”
Giám sát viên liếm liếm môi: “Đây là... đây là mỹ... Người này vận khí rất tốt, đã thắng không ít, chúng ta thật tò mò, cho nên...”
“Thắng bao nhiêu?”
Giám sát viên kia quay đầu lại rồi nhìn một chút gương mặt của La Phỉ ở phía trên màn: “Đại khái được hơn một vạn!”
Vẻ mặt Cẩm Vô Song không có gì.
Thấy vậy giám sát viên lại bổ sung: “Cô ta vốn chỉ có bốn chíp.”
Giám sát viên kia lại nói: “Tôi để ý thấy cô ta từ lúc vào đây cho đến tận bây giờ còn chưa thua lần nào. Giống như là cô ấy có thể nhìn thấu được bài trong tay nhà cái vậy.
Cẩm Vô Song chậm rãi đi qua rồi quay lại, cô lôi một cái ghế ngồi xuống, thanh âm vô cảm: “Cho hình lớn hơn.”
Màn ảnh lập tức được phóng đại. Hai lá bài của người đẹp kia là mười, cô ta vuốt hai lá bài, tựa hồ như đang do dự là nên dừng bài hay tiếp tục. Cô gái đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc đột nhiên thay đổi, rồi bất ngờ lựa chọn đầu hàng. Người chia bài kéo về phía mình một nửa số tiền đánh cuộc. Những người còn lại ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mỹ nữ kia cũng không thèm để ý tới, cô nhanh chóng gọi bồi bàn tới lấy phần còn lại rồi bỏ đi. Đi theo bên người cô ta còn có một cô gái xem ra tương đối dễ nhìn -- cảnh sau đó theo đến bên ngoài sòng bạc thì chỉ thấy hai người ra khỏi khu vực sòng bạc, mỹ nữ dành một giờ rưỡi để lấy tiền rồi đưa cho cô gái dễ coi kia. Sau đó hai người nói với nhau đôi lời gì đó, rồi mỗi người đi một ngả, cô gái dễ coi kia ngây ngốc đứng một hồi lâu mới rời đi.
Tất cả ngơ ngác nhìn nhau, không phải đồng bọn sao? Như thế nào tới cửa thì chia tay?
Cẩm Vô Song nhìn một hồi rồi cũng nhìn không ra điều gì, liền dặn dò: “Nếu thấy cô ta còn quay lại thì báo cho tôi biết.”
Hơn một vạn đối với sòng bạc mà nói, quả thực không tính là cái gì lớn, ở đây người thắng trên ngàn trăm vạn không phải là chuyện hiếm thấy. Điều khiến cho Cẩm Vô Song phải lưu tâm ở đây là không phải là chuyện thắng ít hay nhiều, nhưng khi nghe nói có người không thua lần nào thì có chút chú ý. Người này, nhìn thế nào cũng không giống như dân cờ bạc, xinh đẹp giống như thiên kim đại tiểu thư không nói, khí chất còn phi phàm. Hơn nữa, những gì vừa thấy diễn ra trước cửa, làm cho cô lại có chút khó hiểu - kiểu người này làm nàng có cảm giác đây là người “kỳ quái”, tốt nhất là nên cẩn thận một chút. Bởi bình thường, mỗi khi có cảm giác như vậy xuất hiện liền sẽ có phiền toái!
“Vâng!” Bọn thủ hạ đáp lời. Lão bản của bọn họ quả nhiên là cái đồ biến thái, cũng giống bọn họ là thích xem mỹ nữ!
“Đúng rồi, các cậu cảm thấy cô ấy xinh đẹp không?” Cẩm Vô Song đi ra tới cửa rồi còn quay lại hỏi.
“Rất đẹp!” Cả bọn đồng thanh trả lời. Hì hì, lão bản bọn họ quả nhiên là biến thái mà!
“Rất tốt. Tháng này mỗi người bị trừ năm trăm. Lần sau không được viện dẫn lí lẽ này nữa. Nếu còn có lần sau, chính các người đều cút hết cho tôi, đừng để tôi phải ra tay đuổi!”
A??!!... Tiếng kêu la vang lên thật thảm thiết, bên trong phòng giám sát chỉ còn lại những trái thủy tinh tan nát. Lão bản, cô thật là tàn độc!
Cẩm Vô Song trở lại phòng làm việc, cô gọi ngay cho quầy phục vụ: “Gọi người vừa chịu trách nhiệm chia bài ở bàn 12 tới gặp tôi!”
Người vừa chịu trách nhiệm chia bài cho bọn người La Phỉ chẳng bao lâu xuất hiện ở trước mặt Cẩm Vô Song. Cẩm Vô Song ngồi ở trên ghế làm việc bình thản lên tiếng: “Nói cho tôi nghe một chút về hai vị khách vừa tới ban nãy đi.”
Người chia bài do dự một chút rồi mới trả lời: “Những vị khách này tôi chưa từng thấy. Tôi thật không rõ ràng cái loại cảm giác này là gì. Cô ta dường như không phải chủ tâm tới đánh bạc để tiêu khiển, chỉ như là muốn kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi. Cô ta thật giống như không muốn bị chú ý, sau khi bị nhìn chăm chú thì lập tức rút lui. Dĩ nhiên, cũng có thể là do số tiền cô ta cần đã đạt đến, cho nên mới đi.”
Thì ra là như vậy. Cẩm Vô Song trầm ngâm: “Ý của anh là, cô ta không nhiều khả năng trở lại?”
“Cái này... Tôi không dám cam đoan.” Lòng tham của con người là vô tận. Tại nơi này làm việc đã nhiều năm, có hạng người gì mà bọn họ lại chưa từng thấy qua, phần “nhân tính” của cái loại người này đã sớm không còn hy vọng.
“Còn có điều gì nữa sao?”
Cái này... Người chia bài không biết làm sao để trình bày: “Tôi cũng không thể xác định được, nhưng dường như cô ta có thể tính toán được bài, có thể có được lá bài mà cô ta muốn.”
Cẩm Vô Song chớp mi, bình tĩnh nói: “Người này đầu óc nhất định là rất thông minh! Được rồi. Cũng không có chuyện gì lớn. Anh đi được rồi!”
Vừa ra khỏi cửa, Giang Thập Nhất liền thiếu nước quỳ bái La Phỉ: “Chị đại, vận khí của chị thật tốt!”
Thân phận La Phỉ, từ “Mỹ nữ” bị hạ thấp xuống làm “Cô nương”, sau đó lại bay lên đến độ cao là “Chị đại” được người người tôn kính!
La Phỉ đắc ý cười hì hì: “Thấy chưa, tui đã nói rồi mà!”
“Tối nay chúng ta lại đến chứ?” Hai con mắt của Giang Thập Nhất sáng long lanh làm bắn ra vô số cái chữ “Tiền tiền tiền tiền tiền“.
La Phỉ lắc đầu: “Không được! Đánh bạc rất nguy hiểm! Tui còn muốn được Cẩm lão bản soái chết đi được kia 'chăm sóc' đây!”
Cái gì... A, là người ta cũng chỉ là tùy hứng nói vậy mà thôi, bồ cũng đừng coi đó là thật chứ. Giang Thập Nhất bỗng dưng trở nên luống cuống, lời nói của tui đối với bồ luôn là chân lí từ lúc nào vậy. But...: “Mao chủ tịch không phải đã dạy bồ, làm người phải tự tay lao động thì mới được cơm no áo ấm hay sao? Theo con đường tà đạo là không đúng!”
“Tui cũng chưa từng đi theo chính đạo nha.” La Phỉ rất bình tĩnh mà trả lời: “Tui đi trước tìm khách sạn để ngủ đây. Sau đó tui sẽ tìm lão bản Cẩm để 'té xỉu'.”
“...” Để cho người này hồi tâm chuyển ý sao lại khó đến như vậy? “Tiểu Phỉ Thúy này, tại sao bồ cứ nhất định phải là Cẩm Vô Song mới chịu vậy? Có phải là đã có chuyện gì hay không?” Giang Thập Nhất cảm thấy có gì đó thật kỳ lạ.
Tiểu Phỉ Thúy vẻ xấu hổ: “Dù chỉ mới nghe thấy lời bồ tả, nhưng tui đã đem lòng yêu người này mất rồi!”
Xức! Thật không biết xấu hổ! Giang Thập Nhất bị sự vô sỉ của người này hoàn toàn đánh bại: “Gặp lại sau, tự đi không tiễn.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nàng tiên nhỏ chăm chỉ tưới nước làm mưa ô ô ô ô ~~~