Truyện Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 30: Chương 30: Lão bản Cẩm với chứng cưỡng bức cùng ôn nhu




Cẩm Vô Song nhận ra công lực chịu đựng om sòm của mình đã cực kì tiến bộ. Mặc kệ người kia có lải nhải thế nào thì cô vẫn bình tĩnh đọc sách. Không còn quấy rối được người ta, La Phỉ lại tỏ ra cực kì chán nản. Cô co lại ở một bên u oán nhìn người nọ. U oán đi, u oán lại thì mệt mỏi mà dựa vào tay ghế sa lon ngủ thiếp đi. Cẩm Vô Song thấy cô an tĩnh ngủ thiếp đi thì cũng không để ý nữa, chỉ liếc mắt nhìn sang một cái rồi lại tiếp tục đọc sách.

Sau đó, trong khi cô tiếp tục xem sách thì người nào đó đã ngủ ngon lành như một chú heo con! Cẩm Vô Song nghĩ nghĩ, nên để Tiểu Nhiên đến xách cô ta đi cho rồi hay cứ để cho cô ta ngủ tiếp đây? Nhìn gương mặt an tĩnh ngủ mà cảm nhận được hương vị của mỹ nhân đang ngủ Cẩm Vô Song chợt thấy cao hứng nên đặt quyển sách xuống, đỡ người nào đó lên rồi đặt xuống dưới đầu cô một cái gối, lại còn sửa lại tay chân người ta cho ngay ngắn -

Sau đó, trên mặt lão bản Cẩm xuất hiện hai vết mèo cào!

Người nào đó sau khi vô ý “xoẹt” một cái cào xong hai đường kia thì lại co người lại mà ngọt ngào ngủ tiếp. Cẩm Vô Song: “...”

Quả là vì nhất thời hồ đồ mà quên mất, tên hỗn đản đang ngủ này là kẻ “dù quen cũng chớ lại gần”! Cẩm Vô Song vừa tức vừa hận, hai đường cào này đủ đau, hơn nữa --

Lão bản Cẩm làm sao có thể nhịn được cơn tức này chứ?

Lão bản Cẩm là loại người có thù không để qua đêm, nếu có thù hận thì lập tức báo!

Vì vậy mà, trong khi La Phỉ đang mơ màng ngủ thì nhận ra lão bản Cẩm tay cầm một vật sắc bén, bóng loáng, từ từ, từ từ nhích tới gần. La Phỉ cố “A” lên thật lớn nhưng nhận ra không thể phát ra tiếng --

Thì ra lão bản Cẩm đã sớm có chuẩn bị, miệng của cô đã bị băng dính dán lại!

Lão bản Cẩm nắm chặt lấy bàn tay cô đem từng móng vuốt nhổ đi, à không, như thế thì quả là quá tàn nhẫn đi mà. Lão bản Cẩm chỉ là đem từng móng tay của cô cắt gọn, sau đó lại còn dùng dũa móng tay, từng ngón, từng ngón mài cho đến khi hài lòng mới thôi. Lúc đầu đúng là La Phỉ đã hết sức hoảng sợ, chỉ sau khi phát hiện ra lão bản Cẩm không phải đem mình băm thành thịt vụn thì mới từ từ bình tĩnh lại. Sau đó cô lại còn vô cùng muốn hỏi: Cưng à, chị có thể sơn cho em móng tay màu hồng có được hay không? Nhưng cô không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra thanh âm “Ưm ưm ừm ừm“. Cẩm Vô Song chỉ thờ ơ liếc cô một cái, rồi như không có chuyện gì xảy ra cô nói: “Bây giờ thì cô có thể ngủ tiếp được rồi.”

La Phỉ vô cùng im lặng, chị trói tôi thành cái bánh tét như thế này thì tôi còn ngủ thế nào được đây? Con mắt ai đó đảo một cái rồi trộm cười đầy vẻ đắc ý: chẳng lẽ là lão bản Cẩm lừa cô tới chính là để “Giúp cô cắt bỏ móng tay”? Úi chà, thật là một đam mê kỳ lạ mà! Thật đúng là cao ngạo không thắng hàn thần mã, O(∩_∩)O ha ha! Sau đó, cô nín bặt, bởi vì lúc lão bản Cẩm ngẩng mặt lên, người đẹp La cũng rất xấu hổ khi thấy trên gương mặt trắng nõn, tuấn mỹ của lão bản Cẩm mấy đường cào đỏ lừ --

A, hôm nay khí trời thật tốt! Nhìn cái đế bút bằng đá kia đi!

Người đẹp La đảo mắt trái ngắm ngắm, phải ngắm ngắm, chỉ là không dám nhìn tới Cẩm Vô Song mà thôi. Sau đó, khép mắt lại, tốt hơn rồi! Thì ngủ tiếp! A Song, giúp em mài móng tay tốt hơn tý nữa nha, tốt nhất mài xong thì sơn thêm móng tay nữa!

Kết quả, sau khi tin rằng “tỉnh táo sẽ rất đáng sợ” cô lại ngủ thiếp đi. Cẩm lão bản: “...” Thật là không có ai thức thời bằng người này!

Lão bản Cẩm thật vô cùng bất đắc dĩ mà khẽ cười một cái.

Sau đó, cô nắm lấy hai móng vuốt nhỏ kia lên xem lại, đang xem xét còn có cái gì không ổn nữa không thì không hiểu sao cô chợt nhớ lại lời kể ban nãy: “Tay của ông ấy vừa thon vừa dài, trông dường như trong suốt, lúc cầm tay em cứ thấy lạnh như băng...” Rõ ràng người này đã không biết rằng, tay của cô hóa ra cũng giống như vậy, vừa thon vừa dài, trông dường như trong suốt, còn thật đúng là lạnh như băng – Đúng lúc này chuông cửa vang lên, như thể vị quản lý nào đó muốn nói “Lão bản ta tới rồi“.

Quản lý Trương, phụ trách phòng khách Thúy Hoa, Ôn Quả Nhiên, còn có ma ma Tang Tiểu Kê đều có quyền tự do lui tới lầu 7. Sau khi gõ cửa xong quản lý Trương tiến vào: “Lão bản, thứ ngài cần tôi đã mang tới!” Vừa nói xong quản lý Trương hận không thể chôn được đầu vào giữa hai chân. Ôi ôi, buộc chặt lại như vậy rõ ràng là một cách để yêu mà! Bất quá tôi thề là tôi không thấy gì hết -- có phải là tôi đã tới không đúng lúc không vậy? Lão bản, thật xin lỗi, tôi thật không biết cô đang “bận rộn!”

Cẩm Vô Song còn đang nắm hai tay của Tiểu Phỉ Thúy, lúc này mới kịp phản ứng lại, cô lạnh lùng nói: “Để đấy!”

Trương quản lý để đồ vật xuống: “Tôi đi đây!” Sau đó lủi nhanh như chạy trốn.

Cẩm Vô Song tiếp tục xem hai bộ móng vuốt kia đã được chưa. Trông được đấy, như vậy là ổn rồi. Ngay khi cô đang định đem cất đi bộ dụng cụ cắt móng tay thì chợt nghĩ ra --

Cho là mình không có chứng con rùa rụt cổ nhưng có lẽ chứng cưỡng bức của lão bản thì hẳn có. Thôi thì cũng là dịp để mỹ nhân thanh tú, tuyết trắng như vậy được tu luyện một lần đi. Sau đó cô đem dụng cụ rửa sạch sẽ, gỡ đi chỗ băng dính trên miệng mỹ nhân nào đó rồi lại đem gỡ bỏ chỗ dây thừng trên tay cô ấy. Hết thảy những việc này đều được lão bản Cẩm làm hết sức cẩn thận, chỉ sợ không khéo thì sẽ lại bị người nào đó cào tới, cắn tới. Đây đều là những bài học xương máu được rút ra từ quá khứ. Vẫn ổn, mỹ nhân nào đó vốn hay bị nhất thời kích động -- hoặc là hay bắt nạt kẻ yếu? -- vẫn chưa hề tỉnh lại! Lão bản Cẩm làm xong hết thảy thì thấy đến lúc mìnhphải đi xử lý đống tài liệu kia được rồi.

Khi đến bữa cơm chiều, cô liền tới nhà ăn, thuận tiện báo cho Ôn Quả Nhiên đi đưa người nào đó trở về. Bác sĩ Ôn thật bất đắc dĩ: rốt cuộc ai mới là “bạn gái” của chị ta a? Tại phải là tôi đi dẫn về? Tôi với cô ấy thì có quan hệ gì a? Có điều là, dù cậu có tức chết đi được thì mệnh lệnh của lão bản đã ra, cậu không dám chối từ.

Bác sĩ Ôn thấy Tiểu Phỉ Thúy ngủ say sưa ở trên ghế sa lon thì tim phổi lại nhộn nhạo: úi chà, làm mệt đến mức ngủ thiếp đi hay sao? Lão bản cũng thật là quá đáng, sao lại để cho người ta ngủ trên ghế sa lon như vậy chứ? Chà chà, bất quá ở ngay trên sa lon mà làm gì đó cũng thật là tình thú nha! Hắc hắc, lão bản thật là xấu xa! Có điều, sao chị ta lại muốn cậu tới đưa người này đi? Như vậy thì khác gì biến cậu thành mã phu* a! Người ta mới không phải là mã phu nha!

* Mã phu: Chỉ những kẻ chuyên mang bé gái ra ngoài bán. Là người phụ trách đón, đưa, phụ trách thương lượng giá cả và thanh toán sau khi đã hoàn thành giao dịch. (Lời tác giả)

“Uy! Này!” Thanh niên Ôn vô hạn nhộn nhạo lấy ngón tay chọt chọt mặt Tiểu Phỉ Thúy. Ôi chao, khuôn mặt nhỏ nhắn này thật trơn, thật mịn. Hì hì, lão bản không có ở đây, vì vậy mình nên sờ sờ thêm một tý. Sờ này, sờ này, sờ nữa này --

(Quản lý Trương vốn bị xem là người thấy hoa rơi thì lập tức ăn bớt, không ăn bớt thì không còn là quản lý Trương... Rốt cuộc thì bây giờ ai mới là kẻ dâm đãng hả?)

“Phập”!

Thanh niên Ôn lại bị rơi vào bi kịch!

Vui quá hóa buồn. Sao lại mình mau quên vậy chứ, thật quá đáng buồn đi mà!

Ngay sau khi quản lý Trương chuồn ra khỏi cửa phòng lão bản Cẩm, tay anh ta cực kỳ lanh lẹ khi rút ra từ túi quần chiếc điện thoại mới nhất, ngón tay bấm lia lịa. Sau đó, diễn đàn bát quái lập tức xuất hiện một cái tin nóng hôi hổi. Nhờ nó mà “Lão bản của chúng ta hảo tao” mới lại tiếp tục kéo dài sức sống, khẩu khí càng ngày càng trở nên táo bạo. Trong nửa tháng sau đó, nó vẫn là điểm nóng được mọi người hăng hái tham gia nhiệt tình:

Tiêu đề:

“Mật báo tin độc nhất vô nhị, lão bản tuấn mỹ của chúng ta có khẩu vị rất nặng, thuộc kiểu chỉ thích buộc chặt. A a a a a, trái tim hợp kim titan của tôi -- “

Nội dung:

Chào mọi người, ngôi sao bát quái của tôi ở chỗ này liều chết mà thông báo cho mọi người một tin độc nhất vô nhị: thì ra lão bản của chúng ta lại là kiểu người thích buộc chặt!!!!!! Ban nãy, lúc đưa tài liệu lên cho lão bản tôi đã vô tình nhìn thấy lão bản đang buộc chặt bạn gái của mình lại để chơi đùa. Trái tim titan của tôi, a a a a a... Không biết rồi tôi có bị mù hay không a!!!!

Tôi chẳng khác gì con gà bị đông lạnh rồi, bây giờ tay vẫn là run rẩy. Lúc ấy chỉ sợ lão bản giết người diệt khẩu, ngay cả di chúc cũng đã nghĩ đến, kết quả lão bản vậy mà lại không nói gì mà để cho tôi rời đi! Xin mọi người ở bên ngoài trấn an trái tim nhỏ đang bị khiếp sợ này! Thật sợ hãi a, thật sợ hãi a!

Hức hức hức!

Người phát bài viết: Tiểu Yêu yêu sinh hoạt yêu bát quái.

Thời gian phát bài viết: Ngày nọ tháng nọ năm nọ khắc nọ

Chỉ trong nháy mắt Diễn đàn bát quái tiếng ồn ào lan rộng!

Trả lời:

Giấy báo nhận tiền:...

Alice. Mã cách đặc biệt la y đức: Nạp ni nani (cái gì)? Anh có chụp được hình không đấy? Vuốt đầu! Đừng sợ hãi nữa!

Tiểu Yêu yêu sinh hoạt yêu bát quá: Làm sao kịp được a, đến hồn cũng không còn!

Alice. Mã cách đặc biệt la y đức: Vậy là mọi người đã trở lại, thật là cao hứng! Ôm một cái!

Mộng: Nani (cái gì)? Quả nhiên là tin tức lớn! Lâu chủ hãy bảo trọng!

Thanh xuân thanh xuân: Lâu chủ hãy bảo trọng +2 lão bản mà đọc được tin này thì anh chết chắc!

Ôn nhu tiểu cá heo: Nani (cái gì)? Uống ngay nửa ly cà phê, đi nhé. Thế đến họ vẫn chưa dùng đến sàn nhà hay sao? Có điều, lz anh đúng thật là một người can đảm mà! Tôi phong anh làm liệt sĩ!

Tên trinh thám chết đúng là người: lz thật là dũng cảm! Đồng nghiệp, xin hãy bảo trọng! Chuyện khuê phòng mà để lộ ra như vậy thì hậu quả sẽ rất nặng nề!

Mỗi ngày mì tôm độ nhật: ~~~~ (>_<)~~~~, mọi ngươi phải biết lão bản cũng bát quái không kém, có thể ngài cũng vào xem bát quái đó nha!

Mộng: Ôi ôi, buộc chặt để làm yêu thì thật là thích! Lão bản, buộc chặt em đi! Hãy dùng sức, dùng sức đi. A a a a!

Thanh xuân thanh xuân: Mọi người thật nhiệt tình, vậy mà thấy được cảnh lão bản thổ lộ!

Chảy qua * tồn tại không hẹn mà gặp: Bụm mặt, lão bản, cứ vậy mà buộc chặt người ta sao! Xấu hổ ~

LILI an mị lực một ngàn: Đây quả nhiên là liều chết đưa tin a! Lâu chủ quả thật xứng là liệt sĩ bát quái trong đám nhân sĩ!

Không phải mùa xuân cũng muốn động dục: Hu hu hu ~ thật hâm mộ cùng đố kỵ mà ~ làm sao tôi còn có thể yêu được người khác nữa đây? Lão bản, look at me, I love you!

Mười hai giờ đúng lúc tan việc: Mọi người hãy tưởng tượng thế này, lão bản mặc áo da, đi giày cao gót, tay vung roi... A a a, lão bản hãy quất tôi đi! Tôi là đầy tớ của ngài!

Tỷ tịch có lỗi mịch:... Trên lầu... o (╯□╰)o o(╯□╰)o

Một cây Hoa Lê rơi gió đêm: Hâm mộ. Đố kỵ. Hận lâu chủ. 555, người ta cũng rất muốn được tận mắt nhìn thấy!

Lý lôi lion: Ôm một cái Tiểu Yêu yêu, quả nhiên khẩu vị rất nặng!

Vọt hỏi không chết đi: Liệt sĩ này a! Lâu chủ good job!

5000 sủng ái một thân: Quá kinh hãi!

Cây quýt da sao người: Cắt! Thật quá ngạc nhiên! Đến cây nến nhỏ còn không có nha(!)

Tên trinh thám chết đúng là người: Đoán chừng... Tối nay liền có. Bây giờ mới là khúc dạo đầu!

...

...

...

Chỉ trong ngắn ngủi nửa giờ, đã hơn 500 tin trả lời. Ngay lập tức, sau tin “Lão bản của chúng ta hảo tao” sau, một lần nữa cái tin “Lão bản của chúng ta khẩu vị nặng” lại trở nên lấp lánh trên diễn đàn bát quái khiến cho danh tiếng của lão bản Cẩm vĩnh viễn lưu truyền!

Thật là bái phục!

Trong khi diễn đàn bát quái đang sục sôi, quản lý phòng làm việc nào đó, những kẻ trước đó không lâu mới bị quản lý phòng khách ức hiếp bức khổ nào đó, nhìn diễn đàn bát quái trở thành hot topic mà cười đến mức vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn: Cái kẻ Yêu yêu sao Tiểu Yêu kia, mi nhất định phải chết! Mi cho rằng lão bản không nhìn tới Diễn đàn bát quái hay sao?

A a a! nonononono!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gần đây trời trở lạnh, lại ngủ nhiều. Vừa mới cúi đầu thì nhìn thấy trên bụng ba tầng thịt, hơn cả phiền muộn rồi mà! ╮(╯╰)╭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.