Truyện Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 4: Chương 4: Nỗi lòng của bác sĩ Mông Cổ cùng Ác lang chưa tỉnh




Bác sĩ chuyên chăm sóc, bảo vệ sức khoẻ của sòng bạc vạch mí mắt bên trái của La Phỉ nhìn một chút, lắc đầu, lại vạch nhìn bên phải một chút, lại lắc đầu, sau đó thì dừng tay, than nhỏ một tiếng, đầy mặt là cái vẻ băn khoăn, nghi ngờ. Chủ quản đại nhân đứng bên cạnh không nhịn được lườm cậu một cái: cậu có biết khám bệnh hay không hả bác sĩ Mông Cổ!

Lão hỏi: “Thế nào? Cô ấy không có bị làm sao chứ?”

“Khó mà nói. Cô ấy nhìn như không có chuyện gì, nhưng mà lại phảng phất như có chuyện. Giống như là té xỉu lại cũng như là ngủ thiếp đi. Giống như là ngủ thiếp đi, nhưng lại cùng ngủ thiếp đi không giống nhau...”

Chủ quản đại nhân trợn mắt há mồm: “Cậu có thể nói tiếng người được hay không?” Xức, cho nên lão mới ghét nhất cái tên bác sĩ hoa mỹ trẻ tuổi này, chỉ nói chuyện thôi mà cũng như nói tiếng người ngoài hành tinh, lúc nào cũng muốn ra vẻ cho người khác thấy mình cao thâm.

“Ách...” Bác sĩ hoa mỹ trẻ tuổi bị đả kích rồi, đau buồn rồi, tôi đã tận lực rồi có được hay không? Chính mình không hiểu gì lại còn nghi ngờ người ta!

Chán chết đi được! “Cô ấy hẳn là té xỉu rồi ngủ thiếp đi.”

Chủ quản đại nhân dùng ánh mắt khinh thường mà liếc nhìn cậu một cái. Té xỉu thì té xỉu, cái gì mà lại còn té xỉu ngủ, thật đúng là chịu hết nổi. Chủ quản ghét bỏ mà đuổi người: “Được rồi, được rồi, cậu có thể...“... Cút đi được rồi -- “Đi.”

Bác sĩ Ôn Quả Nhiên chuyên bảo vệ sức khoẻ kiêm tuổi trẻ hoa mỹ là một đồng chí rất có tinh thần trọng nghĩa khi cảm giác được nguy cơ: “Tôi phải ở lại.”

Bỗng nhiên có hoa thơm quả ngọt rơi vào tay mà không ăn bớt thì làm sao mà vui cho được, vấn đề là yêu cầu này của cậu lại làm cho chủ quản nổi giận: “Cậu lưu lại làm cái gì?”

Bác sĩ Ôn Quả Nhiên vạch trần: “Đề phòng dâm tặc!”

“...” Cậu có cần phải nói trắng ra như vậy hay không hả? Tôi đây không cần phải giữ gìn mặt mũi hay sao? Nét mặt già nua của chủ quản Trương tỏ rõ đã không nhịn được: “Cậu nói nhăng gì đó? Cô ấy là do tôi cứu được, là tôi lo lắng cho cô ấy nên mới phải trông nom đó thôi.”

“Chính là sợ ngài sẽ chọn thời điểm thuận tiện để ăn bớt cô ấy.” Trẻ tuổi cùng ngây thơ coi như điếc không sợ súng, bác sĩ Ôn lần nữa vạch trần kẻ ác thú.

“...”

Chủ quản Trương thật muốn bóp chết cái người này, cậu không nói cũng không ai nói cậu câm a a a a a! Chủ quản Trương không kiềm chế được nữa: “Cậu thích xem thì xem cho đã đi! Nói không chừng cậu mới chính là kẻ rắp tâm bất lương, là thú khoác da người. Tôi mà đi rồi thì cậu sẽ làm cái gì? Tập kích ngực hả? Sờ chân hả? Úi chà, thật là hạ lưu!”

Rốt cuộc trẻ tuổi vẫn là da mặt mỏng, bác sĩ Ôn Quả Nhiên bị tức giận tới mức dậm chân: “Anh... anh... anh... Mới là hạ lưu!”

“Đồ dối trá!” Chủ quản Trương bĩu môi, trước khi bỏ đi vẫn không quên ném lại một câu như vậy, sau đó thì nhanh chóng rút lui, không để cho Ôn tuổi trẻ kịp cãi lại, thành công để lại Ôn tuổi trẻ tức giận đến nôn ra một bụm máu.

Ban đầu vì không muốn để người ta nhận ra mục đích của mình, đồng chí Trương mới cố ý cho người ôm La mỹ nữ mang lên để ở nơi này mà không dùng tới phòng chăm sóc sức khỏe của bác sĩ Ôn, cũng vì điều này mà bác sĩ Ôn lại không dám tự ý đưa cô rời đi. Cậu cho là, nhiều nhất thì cũng chỉ mất chừng vài ba giờ cô gái này sẽ tỉnh lại, thế cho nên cậu vô cùng kiên nhẫn mà chờ đợi...

Woa, cô gái này thật là xinh đẹp, trông giống như một nàng công chúa vậy. Hàng mi dài, da lại trắng, đôi môi hơi nhàn nhạt vậy nhưng lại rất dễ nhìn, thật là làm cho người ta rất muốn được “(╯3╰) (╯3╰) (╯3╰)” a. Ôn tuổi trẻ đầu óc lan man nghĩ đến nụ hôn làm cho người đẹp tỉnh giấc -- xin hãy đừng mở một con mắt ra để nhìn cái người quá hâm mộ này nha! Cho nên cái miệng của kẻ hâm mộ tự dưng xuất hiện tư thế “(╯3╰) (╯3╰) (╯3╰)” - Hôm nay đã là ngày thứ ba Ôn hoàng tử chờ đợi người đẹp tỉnh giấc! Công chúa à, tỉnh dậy đi! Để tôi hôn cho cô tỉnh lại nhé!

Mắt nhắm lại, miệng “(╯3╰) (╯3╰) (╯3╰)” gần sát tới, đầu óc Ôn tuổi trẻ trình diễn một cảnh vô cùng tốt đẹp, vô cùng viên mãn.

Sau đó...

Sau đó... Sau đó cái miệng đang “(╯3╰) (╯3╰) (╯3╰)” tiến đến gần thì đột nhiên dừng lại!

Một vị vừa đẹp trai tàn khốc lại vừa là đại mỹ nữ tựa cạnh cửa dùng ánh mắt quái dị mà nhìn cậu!

Trong đầu bác sĩ Ôn lập tức “tách tách” xẹt qua một luồng điện hiểm độc: “Lão bản...” cái miệng vẫn đang “(╯3╰) (╯3╰) (╯3╰)” lập tức thu trở về, sau đó là một tiếng “A --” vang lên thảm thiết! Trên tay của cậu không biết tự khi nào đã cầm một cái bra sặc sỡ? A a a a...! Bác sĩ Ôn lập tức ném cái bra xuống như bị rắn độc cắn: “Không phải như thế a, lão bản... Không phải như thế!”

Cẩm Vô Song phất phất tay, đầy một bộ “Tôi hiểu mà, cậu không cần giải thích”: “Tôi không quan tâm đến sở thích của người khác.”

Ngài không biết, ngài không biết, ngài thật không biết! Bác sĩ Ôn mặt rơi đầy lệ: “Không phải như thế a...” Có trời mới biết được là thứ kia làm sao lại ở trên tay cậu a! Là quỷ che mắt a! Ô ô ~~(>_<)~~!

Cẩm Vô Song nhìn bác sĩ Ôn đang gào khóc thảm thiết mà cau mày: “Dừng! Cậu mà còn hé ra một tiếng thì tôi sẽ cho cậu mặc vào rồi đi dạo phố.” Cẩm Vô Song vô cùng lạnh nhạt nói. Bác sĩ Ôn lập tức ngậm chặt miệng. Thật ghét nhất là kẻ nham hiểm nào đó rồi! -- Lão bản, ngài thật quá đẹp trai!

Lau mắt!

Cẩm Vô Song: “...”

“Cô ta vẫn chưa tỉnh?”

Bác sĩ Ôn lắc đầu. Cẩm Vô Song cúi người xem xét La Phỉ, thế nhưng vẫn không thấy người này đáp lại, cô liền quay đầu lại lạnh lùng nhìn bác sĩ. Bác sĩ Ôn rưng rưng làm cái động tác “Ngài không cho phép người ta nói chuyện”, Cẩm Vô Song hơi giơ giơ cằm lên, bác sĩ Ôn nhận được lệnh ân xá, lập tức trả lời cô: “Vẫn chưa tỉnh lại!”

“Nguyên nhân là gì?”

“Không biết nguyên nhân.” Bác sĩ Ôn nhìn thấy Cẩm Vô Song lạnh lùng nhíu mày, lập tức ý thức được không thể cứ như vậy mà trả lời lão bản, vậy nên cậu cố gắng giải thích cặn kẽ hơn: “Thân thể cô ấy không có vấn đề gì. Tôi đoán là do nguyên nhân vật lý. Có thể là cô ấy tự vùi lấp ở nơi nào đó trong ý thức nên mới không cách nào tỉnh táo lại, hoặc là chính bản thân cô ấy không muốn tỉnh lại -- Rất nhiều người sống thực vật là do nguyên nhân này. Vì ở đây không có thiết bị cần thiết để kiểm tra được não bộ của cô ấy nên tôi không chẩn đoán chính xác được. Thế nhưng tôi đã truyền cho cô ấy dịch dinh dưỡng rồi, cho nên nếu như không phải não bộ có tổn hại, sớm hay muộn gì thì cô ấy cũng sẽ tỉnh lại.” Chỉ là không biết khi nào mà thôi. Bởi những lời này chính bản thân mình cũng thấy không đáng tin cậy, cho nên không dám nói ra.

“À ha!” Cẩm Vô Song thấp giọng phát ra cái tiếng ngắn ngủi không rõ nghĩa, ngón tay thon dài xinh đẹp của cô như trêu chọc xẹt qua má trái trắng nõn nà của La Phỉ. Bác sĩ Ôn ở bên nhìn động tác mập mờ của cô mà trong đầu lập tức trào lên ý dâm: Lão bản của bọn họ đẹp trai cuồng dã, giờ trên giường lại có mỹ nhân ôn nhu, uyển điệu, hình ảnh hai mỹ nhân đứng cùng nhau phải nói là quá tuyệt mỹ đi! Bách hợp gì gì đó, vậy mà vẫn có thể làm cho lòng người sôi trào a!

Sau đó, ngón tay xinh đẹp của Cẩm đại lão bản xoa cái miệng nhỏ nhắn mê người của mỹ nhân đang ngủ, ý dâm của bác sĩ Ôn lại càng hăng hái: ôi chao! Vuốt ve, trêu chọc, tán tỉnh một đôi môi như vậy có phải là rất tuyệt diệu hay không?

Sau đó, bàn tay Cẩm lão đặt lên cần cổ thanh tú của mỹ nhân rồi bỗng xiết chặt lại, bàn tay còn lại thì bịt miệng: “Này, làm thế thì sẽ tỉnh lại chứ?”

Bác sĩ Ôn: “...” Mình sai rồi. Mình không nên loạn ý dâm. Lão bản của các cậu rõ là ác ma, đúng là ác ma mà! Bác sĩ Ôn rất muốn nói: Lão bản ngài nếu muốn giết thì trực tiếp dùng gối đi! Không cần phải phiền toái như vậy!

Song, bác sĩ Ôn còn chưa còn kịp cầm lên cái gối đưa cho lão bản để lấy lòng thì đã có chuyện xảy ra, đột nhiên chân mày của Cẩm Vô Song hăng hái nhảy dựng lên.

Một cái đầu lưỡi trơn trợt liếm lên lòng bàn tay khiến cô giật nảy mình. Còn chưa kịp rút bàn tay về, thì, một bàn tay dịu dàng, thắm thiết đặt lên bàn tay đang bịt miệng của cô từ từ đẩy ra, rồi sau đó, một đôi mắt xinh đẹp cùng thâm tình mở ra với cái nhìn còn hết sức mông lung. Và sau đó, một hàm răng sắc hé ra, nó dùng hết sức mà cắn vào.

“Phập” -- Bác sĩ Ôn nhìn mà cảm giác được hàm răng ấy cắm sâu vào da thịt mình nên hít vào một hơi -- đau quá!

Chỉ sau một thoáng thất thần, Cẩm Vô Song đã ngay lập tức hoàn hồn mà rút tay trở lại. Nhưng vẫn chưa hết, bỗng dưng một cái gối lớn bay tới đập tới tấp lên người cô: “Cô là tên khốn kiếp! Cô là ai mà dám giết tôi? Tôi đánh chết cô, tôi đánh chết cô!” Trong khi dùng hết sức quật tới, cái miệng của mỹ nhân đang nổi đóa cũng không hề nhàn rỗi, âm thanh ấy thật đúng là hết sức dọa người!

Thái độ người này thật là dữ tợn mà! Cẩm Vô Song thật muốn dùng cả hai tay trực tiếp bóp chết cái người đang kêu khóc om sòm này: “Tôi là Cẩm Vô Song.”

Chỉ sửng sốt giây lát, mỹ nhân lại nhe ra hàm răng sắc cắn tới: “Cẩm Vô Song gì chứ? Không nhận ra! Cứu tôi với! Có kẻ giết người! Đồ hỗn đản, buông tôi ra!”

Thật sự là quá om sòm rồi! Cẩm Vô Song cau mày chịu không nổi tiếng thét chói tai, một tay của cô rất nhanh tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của người kia, còn một tay cứng rắn bóp cằm của cô ta: “Có tin hay không rằng tôi bẻ nó ngay lập tức?”

Đồng chí Ôn nghe được giọng nói bình tĩnh của lão bản mới từ bị chìm đắm trong tình cảnh này mà phục hồi tinh thần. Lại thấy mỹ nhân vẫn cố gắng giãy dụa, cậu vội vàng hướng phía cô lắc đầu ra hiệu: không nên a, nghe lời đi! Lão bản nói được là làm được a! Cậu thấy mỹ nhân không có phản ứng nên liều mạng bước lên làm anh hùng cứu mỹ nhân. Cậu cẩn thận cầm bàn tay Cẩm Vô Song đang kiềm chế La Phỉ dời đi: “Lão bản, bớt giận, bớt giận! Cô ấy chỉ vì đang ngủ mới trở nên hồ đồ như vậy!”

Hu hu, sao lại giống hệt như màn kịch về các tú bà thời cổ đại vậy chứ: cô nương mới tới không chịu nghe lời - khách đại gia nổi đóa lên mắng mỏ: Lão tử đã đưa tiền, ngươi còn dám không nghe lời, có tin hay không ta đánh chết ngươi? Mà cậu, làm một cái con rùa - công, đương nhiên muốn lên trước khuyên giải: Đại gia, xin đại gia bớt giận, nàng vừa mới tới, còn chưa hiểu chuyện. Chúng ta cho cô nương Thúy Hoa tới hầu hạ ngài có được không - hu hu ~~~~ (>_<) ~~~~ người ta không nên là con rùa - công a!

Cẩm Vô Song từ từ buông lỏng tay, cô liếc nhìn vết cắn trên tay nhưng vẫn im lặng. Sau đó ánh mắt của cô một lần nữa trở lại trên thân mình người nào đó vẫn đang thần chí mơ hồ, bộ dạng mười mươi cái vẻ “Em đang ngủ, hồ đồ như vậy cũng chỉ là để bảo vệ mình mà thôi“...

Lại một lần nữa ai đó tiếp tục không thèm mở miệng. Vừa nãy cô hung hãn lắm kia mà!

Cẩm Vô Song bỏ ra ngoài.

Bác sĩ Ôn không khỏi dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà ngắm thần tượng -- Dám đánh lão bản chúng ta! Thật là quá dũng cảm! Tôi xin được phong cô làm thần tượng - Cậu lại nhìn theo bóng lưng lão bản: “Lão bản... Ách... Lão bản...” Lão bản đã đi ra khỏi cửa tự lúc nào.

Vậy thì lão bản, rốt cuộc ngài tới đây để làm cái gì?

Thật đúng là tâm lão bản, khác gì kim dưới đáy biển a!

Biết phải làm sao bây giờ!

Bác sĩ Ôn hướng về phía thần tượng mới phong mà đưa tay lên chống nạnh, giơ một nắm tay lên nhưng rồi lập tức buông ra, rồi lại chĩa một ngón tay đâm đâm vào mặt La Phỉ vừa mắng: “Tại sao cô lại dám cắn lão bản chúng ta! Không muốn sống nữa hay sao?”

“Phập”!

Ngón tay của bác sĩ Ôn Quả Nhiên hiên ngang ngã gục!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tui cần rất nhiều rất nhiều lời cổ vũ a~

Edit: Me too.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.