Truyện Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 61: Chương 61: Sính lễ? A Song gả cho em đi!




Tiểu Phỉ Thúy cảm thấy mình ngủ thẳng tới tận ban đêm của ngày hôm sau. Vẫn là cái nhìn của lão bản Cẩm luôn có gì đó không đúng. Người này lại vẫn không thèm để ý đến thái độ của mình mà vẫn lăn lộn đánh thức mình tỉnh lại. Phỉ Thúy nào đó đem ánh mắt giống như có thù sâu oán nặng mà nhìn người trước mặt. Cẩm Vô Song thấy rất buồn cười, em có cần đến mức như vậy không? Lúc cô gọi em ấy rời giường thì Phỉ Thúy nào đó khóc lóc om sòm rồi lại lăn trở về trong chăn mà ngạo kiều: “Không ăn! Người ta buồn ngủ!”

Cẩm Vô Song cầm chăn nhấc lên: “Em đứng lên cho tôi. Cả một ngày không ăn cái gì em không đói bụng hay sao?”

Tiểu Phỉ Thúy chỉ ậm à ậm ừ lên tiếng, lão bản Cẩm tỏ vẻ kinh ngạc: “Em rên còn chưa đủ hay sao a?”

Tiểu Phỉ Thúy: “...” Lão bản Cẩm vốn hay mắng người ta là da mặt dày, rốt cuộc người nào mới là kẻ da mặt dày a? Xỉu!

Cái loại người đáng khinh nói về chuyện gường chiếu mà tim không nhảy mặt không đổi sắc mới thật là cái loại da mặt dày, biết chưa?

Tiểu Phỉ Thúy ôm gối ngồi dậy, cô nói thật nghiêm túc: “A Song, em có lời muốn nói với chị.”

Lão bản Cẩm nhướng lông mày, ý bảo: cô cứ nói. Tiểu Phỉ Thúy nói: “Lần sau em muốn làm công! Em không muốn làm thụ. Làm thụ mệt mỏi quá. Eo của em cũng sắp đứt rời rồi.”

Lão bản Cẩm nói: “Vậy thì tôi cũng có một vấn đề.”

“Chị nói xem!”

“Tay của em có đủ lực chứ?”

!!!!!

Tiểu Phỉ Thúy thật là đáng thương...

Chỉ cần ra một chiêu như vậy, năng lực lưu manh của lão bản nào đó đã hoàn toàn trên cơ Tiểu Phỉ Thúy.

Sắc mặt của Tiểu Phỉ Thúy đỏ bừng. Cô hét to: “Có!” Cơ thể sinh ra vốn có chút kém cỏi, nhưng về sau có thế bổ sung. Gì chứ mình chỉ cần mỗi ngày đều luyện tay bằng cử tạ thì cái gì cũng có thể có!

Lão bản Cẩm vươn hai cánh tay ra thoải mái nói: “Được, em mà bế được tôi lên thì tôi liền coi như em thắng.”

Tiểu Phỉ Thúy cẩn thận nhìn lại lão bản Cẩm một chút: thân hình người này dong dỏng cao ráo, rồi cô lại xem lại cánh tay cứ như cành liễu nhỏ của mình. Cô nghiêm túc thương lượng: “Em kéo được chị đi thì có tính không?”

Lão bản Cẩm: “...”

Lão bản Cẩm nói: “Đứng lên! Đi đánh răng rửa mặt đi. Tôi gọi đồ ăn cho em.” Lão bản Cẩm đi hai bước rồi lại quay đầu lại: “Còn có một vấn đề. Khi em còn đang ở nhà mà xảy ra tình huống này thì họ phải xử lý thế nào đây?”

“Đóng cửa lại, ở cách em thật xa.”

“Không sợ em vì đói mà chết?”

“Lúc ngủ thiếp đi thì không còn cảm giác nữa. Khi quá đói thì sẽ tự tỉnh lại.”

“Vậy cái lần em giả bộ bất tỉnh ngủ đến ba ngày thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

Tiểu Phỉ Thúy đâm ngón tay, cẩn thận nhắc nhở người nào đó: “A Song... Đây là vấn đề NO. 2!”

“...” Được rồi! Cẩm Vô Song nhún nhún vai, không trả lời thì thôi. Thật ra thì cô cũng có thể tự đoán ra được tại sao.

Cẩm Vô Song gọi điện thoại ra ngoài kêu cơm hộp cho Tiểu Phỉ Thúy. Thấy cô ngồi ngây ngốc trong nhà hồi lâu mà không có động tĩnh gì nên cho là em ấy lại ngủ thiếp đi nên vội trở lại nhìn. Lúc tới nơi cô lại thấy người nào đó ôm lấy cái gối nhỏ đặt trên hai chân, bộ dáng ngồi si ngốc như đang suy nghĩ gì đó. Cẩm Vô Song khẽ nhíu mày rồi nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiểu Phỉ Thúy mỉm cười: “Không có gì. Đồ ăn tới chưa?”

“Chưa thấy.”

“Vậy chúng ta đi ra ngoài đợi đi.” Cô đứng lên nhặt lấy quần mặc vào nhưng vì vẫn còn có chút ngượng ngùng mà đưa lưng về phía Cẩm Vô Song. Cẩm Vô Song kéo cô lại gần, để cô ngồi ở trên giường rồi thay cô gỡ từng nút cúc áo. Chỉ trong nháy mắt mà người này trở nên dịu dàng đến làm cho người ta... không được tự nhiên. Sau đó, lão bản Cẩm bất thình lình nói một câu:

“Tôi sẽ đối xử với em thật tốt!”

Đầu Tiểu Phỉ Thúy như bị nổ tung.

Lão bản Cẩm bỗng nhiên đứng lên, không nói một lời quay người rời đi.

Tiểu Phỉ Thúy choáng váng một lúc thật lâu. Đợi đến khi cô tỉnh táo lại thì thấy trong phòng khách chỉ có thức ăn nóng hổi, còn lão bản Cẩm thì không thấy bóng dáng đâu nữa. Tiểu Phỉ Thúy ăn mà không cảm thấy mùi vị gì, sau đó cô đột nhiên buông bát cơm xuống rồi đi tìm lão bản Cẩm. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy người nào đó ở trong nhà kính. Lão bản Cẩm đang chăm sóc cho vườn hoa của mình, thần sắc thật bình thản. Lúc đi tìm thì mong được thấy, nhưng lúc thấy rồi lại có cảm giác không được tự nhiên. Đột nhiên Tiểu Phỉ Thúy giống như thể phát hiện ra một bí mật động trời nên vui sướng hỏi: “A Song, ý của chị vừa rồi là muốn cùng em kết hôn hay sao?”

Lão bản Cẩm “...” Nhìn chằm chằm người nào đó.

Tiểu Phỉ Thúy rất vui vẻ: “Vậy thì em sẽ lập tức về nhà, để cho thúc thúc em chuẩn bị sính lễ! A Song, chị muốn cái gì? Phong tục của các chị bên này như thế nào?”

Lão bản Cẩm: “...” Cẩm Vô Song vô cùng nhức đầu, người này là bị phình não hay sao vậy? Cẩm Vô Song hít sâu, cố bình tĩnh hết sức: “Tại sao lại là sính lễ?”

Tiểu Phỉ Thúy co được dãn được: “Vậy chị đưa cho em cũng được!”

Lão bản Cẩm tiếp tục bình tĩnh: “Vậy em muốn cái gì?”

Tiểu Phỉ Thúy nghiêm túc gãi cằm, thực dùng sức để nghĩ, kết quả lại phát hiện chính ra mình cái gì cũng không thiếu. Nên cô “ngượng ngùng” nhắm mắt lại rồi vô cùng hoa mỹ buông một câu: “Em muốn A Song là được rồi.”

Khóe miệng của lão bản Cẩm co rúm một cái: “Rất tốt, cơm nước xong rồi hả?”

“...” Sao lại có lối nói chuyện làm mất phong tình như thế này được chứ? “Ăn rồi.”

Lão bản Cẩm không nói chuyện nữa mà tiếp tục chuyên tâm tưới hoa cỏ của mình.

Tiểu Phỉ Thúy lại hỏi: “A Song, nếu như là sính lễ, chị nghĩ thử xem là nên muốn cái gì mới được?”

“...” Cẩm Vô Song ngay cả suy nghĩ đều lười, cô ngầm liếc mắt sang ai đó một cái rồi không thèm để ý tới người ta nữa.

Tiểu Phỉ Thúy vô cùng hào khí: “A Song, chị cứ nói thoải mái đi, nhà em rất có tiền. Nhà ở, xe, kim cương, cổ phiếu gì gì đó đều có thể.”

“...” Cẩm Vô Song hỏi: “Vậy em có cảm thấy tôi thiếu những thứ đó hay không?”

Tiểu Phỉ Thúy lại làm ra cái vẻ của Holmes rồi bỗng nhiên chợt lĩnh ngộ ra. Cô xấu hổ lấy tay che khuôn mặt nhỏ nhắn: “A Song chỉ muốn người ta thôi?” Ôi chao, thổ lộ quả là việc làm rất dễ xấu hổ nha!

Cẩm Vô Song: “...” Cẩm Vô Song vô cùng bất đắc dĩ. Cái loại biểu tình nhộn nhạo ngu ngốc này thật là nhìn thấy lần nào tâm tình nát vụn lần đó. “Ôn Quả Nhiên tìm em đó.” Cô quyết định thay đổi đề tài. Nếu lại tiếp tục chủ đề không có dinh dưỡng này, không phải người này có thể ép điên cô thì chính tay cô cũng sẽ bóp chết cô ấy.

“À ha! Vậy em đi tìm anh ấy đây.”

“Không mệt sao?”

“Không mệt!” Đã có tinh thần hơn rồi. Tiểu Phỉ Thúy thấy rằng buổi tối cần phải nghĩ ra một phần sính lễ, đợi sau này về đến nhà sẽ bảo cho các thúc thúc đi chuẩn bị! (*__*) hì hì...!

Tiểu Phỉ Thúy đi tìm Ôn Quả Nhiên. Ôn Quả Nhiên đang ở trong phòng khám bệnh nhỏ của mình, mắt cậu đang hướng về phía hai cái máy labtop mới tinh mà chảy nước miếng, đến mức nghe thấy có động tĩnh cũng không thèm ngẩng đầu lên. Khi nhận ra là Tiểu Phỉ Thúy, cậu lập tức bổ nhào qua đó nịnh hót: “Người nhà ôi, cuối cùng cô cũng xuất hiện!” Sau đó thì lại là kinh ngạc mà kêu lên: “A, tại sao cô vẫn còn mặc bộ đồ tối hôm qua?”

Tiểu Phỉ Thúy đỏ mặt lên: “Anh là đàn bà hay sao mà lại đi để ý người ta mặc quần áo gì? Không đổi là không đổi chứ sao.”

“Cô đây là có gian tình!” Ôn Quả Nhiên kết luận cùng nụ cười pha chút dâm ý.

Tiểu Phỉ Thúy khinh thường: “Tôi có gian tình mà còn cố ý không thay quần áo để cho anh nhìn ra a? Được rồi, chỉ số thông minh của anh nhỏ như vậy thì cũng đừng đoán nữa!”

Ôn Quả Nhiên sờ sờ cái mũi, một lần nữa sự chú ý của cậu lại tập trung vào hai cái máy tính kia. Cậu kiêu ngạo biểu diễn cho Tiểu Phỉ Thúy xem tốc độ khởi động chỉ trong một giây của notebook, sau đó mới nói: “Là lão bản cho người ta đưa tới. Tại sao lão bản lại bỗng nhiên hào phóng như vậy đây?”

Tiểu Phỉ Thúy cực kỳ đắc ý: “Anh thì làm sao mà hiểu được! Đây là sính lễ nha! Tôi sẽ cùng A Song kết hôn.”

“!!!” Trong nháy mắt Ôn Quả Nhiên thấy mình thành người Sparta*, hai cái máy tính làm sính lễ? Lại còn là đưa đến nơi này cho cậu? Cậu được làm gia trưởng của người ta hay sao?

“Quả Quả này, sính lễ đưa cho A Song nên như thế nào mới được?”

“!!!!” Một lần nữa Ôn Quả Nhiên lại thành người Sparta. Ôn Quả Nhiên suy nghĩ một chút, quyết định đưa đề tài trở lại phạm vi mình quen thuộc nhất: “Cô xem có thể đổi sính lễ cho tôi bằng quả táo khuyết được không?”

* Sparta: Xứ Sparta theo chủ nghĩa quân phiệt và thành bang này chẳng khác gì một trại lính, với những chiến binh hết sức tinh nhuệ.

Tác giả có lời muốn nói: Con muỗi rất nhiều, điểm nhang muỗi cũng không có, bị cắn nhiều cái ngâm nước!

Trước đó không lâu mới hơn sáu giờ, thoáng một cái đã là mười giờ rưỡi rồi. Thời gian thật là nhanh. Cọ tới cọ lui mới viết được một chút. Các bồ có muốn phun chết tui cũng vậy thôi, không có biện pháp nhé ~ (buông tay) Cây quýt thật không viết ra được a! ╮ (╯▽╰)╭

Edit: Chiều phải đi HN rồi nên mình phải cố cho xong chương này. Hây za. 25/8.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.