Truyện Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 11: Chương 11: Thái y Ôn, lão bản Cẩm và Tiểu Phỉ Thúy




Sau khi vào WC xong thì rất “vô tình” La Phỉ bị lạc đường!

“Vô tình” hơn là, nơi cô lạc đến lại chính là phòng chăm sóc sức khỏe của bác sĩ Ôn!

Bác sĩ Ôn đang áp dụng phương pháp đặc trị cho một nữ bệnh nhân bị “choáng váng đầu cùng thân thể” để làm kiểm tra, đồng thời chuẩn bị tinh thần sau đó sẽ bị người đẹp mắng cho một trận. La Phỉ nhanh trí “khụ khụ” hai tiếng cảnh cáo, tránh cho đồng chí Ôn nhất thời không kìm lòng nổi mà có cử chỉ nhi đồng không nên có. Bác sĩ Ôn liếc mắt nhìn thấy La Phỉ liền lập tức làm ra vẻ chính nhân quân tử: “Cô chỉ là có nóng lên một chút, trở về uống một chút thuốc hạ sốt, ngủ một giấc là sẽ không chuyện gì... A, Tiểu Phỉ Thúy, cô đến đây từ lúc nào vậy? Có việc gì không?”

Qua khóe mắt, nữ phục vụ sinh cũng đã nhìn ra ẩn tình của bác sĩ Ôn mà buồn cười, lại còn thấy anh ta cố ý hạ thấp cổ áo của mình xuống đến mức có thể nhìn thấy bộ ngực nữa. Đang định cho anh ta một đấm thì chợt nghe được bác sĩ Ôn thay đổi ngữ khí, cô không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, khi nhìn thấy La Phỉ thì mặt lập tức biến sắc: “Cô ta là ai?”

La Phỉ kinh ngạc nhìn bộ ngực tròn đầy của cô gái kia rồi cúi đầu xem của mình một chút: hu hu, đây chẳng phải là sự khác biệt giữa 34D và phi trường như trong lời đồn đại hay sao? Quả nhiên thật là lớn! La Phỉ đi tới gần người kia rồi ngó vào cái vật hung tàn cao vút nọ: “Bộ ngực cô thật lớn, là 34D hay sao?”

Cô gái kia ngạo nghễ ưỡn ngực một cái: “Không phải! Người ta là ba mươi sáu nha!”

Con mắt của người đẹp La ngập tràn vẻ sùng bái: “Thật là lợi hại!”

Cô gái kia đắc ý bổ sung: “Tinh khiết thiên nhiên lắm à nha! Của tôi cũng không giống như những người khác là long* nha!”

Người đẹp La còn hơn cả sùng bái: “Thật lợi hại! Tôi có thể sờ một chút được không?”

* Long: Dài (cô này xài tiếng Anh luôn nha)

Bác sĩ Ôn:... Cô nương, cô có chút ý tứ nào hay không hả? Tôi đây đâu phải là không khí, ok? Bác sĩ Ôn quyết đoán ngăn lại loại cử chỉ có thể làm tổn thương phong hóa: “Được rồi, Ngải Mễ, cô nên cầm thuốc đi được rồi!” Cậu dùng tốc độ nhanh nhất đổ ra một đống thuốc hạ sốt, lấy giấy gói kỹ rồi đưa cho cô gái tên là Ngải Mễ kia. Ngải Mễ bất đắc dĩ cầm lấy chỗ thuốc kia rồi liếc mắt đầy vẻ xem thường nhìn bác sĩ Ôn: “Nhiên Nhiên, đây là ai vậy a? Quan hệ gì với anh?”

Bác sĩ Ôn thật bất đắc dĩ. Được hoan nghênh quá thật không phải chuyện tốt! Ôi! ╮ (╯▽╰)╭! Cậu giới thiệu: “Đây là 'bạn gái' mới tấn phong của lão bản chúng ta!”

Trong nháy mắt cô gái tên là Ngải Mễ liền biến mất tăm!

Bác sĩ Ôn có thể nhìn thẳng vào 'bạn gái' lão bản được rồi: “Tiểu Phỉ Thúy, cô tìm tôi có chuyện gì a?”

Tiểu Phỉ Thúy nhìn bác sĩ Ôn bằng cái nhìn mềm mại đáng yêu: “Nhiên Nhiên...”

Nhiên Nhiên giật mình đánh thót một cái: “...” bác sĩ Ôn không bình tĩnh nổi nữa. Lão bản hiện có ở đó hay không? Có chém mình hay không? Ôn bác sĩ đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Phỉ Thúy, có chuyện gì thì trực tiếp nói đi!”

Ngay lập tức Tiểu Phỉ Thúy cũng không vòng vo nữa: “Tôi muốn nhờ anh một chuyện.”

Bác sĩ Ôn: “...” Có nên không khách khí đến như vậy hay không a?

La Phỉ ghé vào bên tai cậu nói mấy câu. Bác sĩ Ôn lắc đầu quầy quậy: “No no no no no no!”

La Phỉ xoay người rời đi: “Tôi đây đi nói cho A Song biết, anh cùng người kia ở phòng chăm sóc sức khỏe làm loạn...!”

Bác sĩ Ôn đầy mặt bi thiết: “Tôi chưa hề làm gì cả!”

“Tôi đã tận mắt nhìn thấy rồi!”

“... Tôi chỉ là xem bệnh cho cô ấy mà thôi!”

“Tôi đã nhìn thấy anh đang săm soi cái ngực 36D của cô ấy rồi!”

“Tôi chưa hề! Tôi chỉ là...”

“Anh cảm thấy chị ấy sẽ tin anh hay là chỉ tin vào tôi?”

Người nào kia vênh lên vẻ mặt đắc ý: “Tôi là 'bạn gái' của lão bản, anh nói thử xem, lão bản tin anh hay tin tôi“.

Bác sĩ Ôn như phát điên lên được: “Thôi được rồi. Tôi biết rồi!”

Kẻ tiểu nhân nào đó dịu dàng cười lên một tiếng: “Bác sĩ Ôn, thật ra thì tôi không có nhìn thấy anh săm soi cái mông của cô ấy!”

Bác sĩ Ôn: “...” Cô gái à, mục đích đã đạt được rồi, cô còn muốn thế nào nữa đây?

“Tôi mệt quá rồi! Anh dẫn tôi tới phòng nghỉ ban ngày đi!”

Bác sĩ Ôn kinh ngạc: “Cô không cùng lão bản ngủ hay sao?”

Người đẹp La rất bình tĩnh: “A Song cùng lão bản Hoàng sẽ chơi bài suốt cả đêm, nên chị ấy để cho tôi đi nghỉ trước!”

Bác sĩ Ôn gật đầu, thì ra là như vậy. Ngay lập tức cậu mang La Phỉ đến gian phòng cô đã từng ngủ khi bị té xỉu kia. La Phỉ thản nhiên đi một vòng: “Nơi này có sữa tắm và khăn bông không?”

Bác sĩ Ôn lập tức báo cho bộ phận phục vụ phòng khách đưa lên.

Đợi đến lúc Cẩm Vô Song tiễn được lão bản Hoàng đi rồi, người nào đó đã ở trong phòng thơm ngát khóa kín và ngủ say như chết!

Cẩm Vô Song đứng ở trước cửa phòng mà nghe quản lý phòng khách cẩn thận giải thích rằng: bác sĩ Ôn nói là do lão bản phân phó. Còn khi nghe được bác sĩ Ôn cãi lại là Tiểu Phỉ Thúy nói đó là lời do cô nhắn lại thì cười không ra tiếng. Không tệ lắm, mới đến một ngày, vậy mà đã biết cách cáo mượn oai hùm rồi!

Mà quản lý phòng khách cùng bác sĩ Ôn lại ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cùng thầm đưa ra một cái kết luận. Đêm đó, sòng bạc Vương miện lần nữa truyền ra tin tức nóng hổi: “Lão bản cùng 'bạn gái' mới gặp gỡ được có một ngày thì đã gây mâu thuẫn”!

Tin tức chia ra thành ba bản. Một người thì cho là: lão bản bất lực, bạn gái chưa thỏa mãn dục vọng vì thế nên mới tức giận mà bỏ ra ở một mình! (Căn cứ là: bạn gái là một người thích làm trong “Nhà WC” khẩu vị rất nặng, mà lão bản họ lại ngạo nghễ quái gở, vậy nên hai người hiển nhiên là không hợp phách!)

Một người khác lại cho là: lão bản chưa được thỏa mãn dục vọng, thế nhưng bạn gái lại không chịu thừa nhận, cho nên đem lão bản đuổi ra ngoài! (Lý do là: sau khi ở nhà WC làm xong, tại phòng làm việc lại tiếp tục, bạn gái mệt mỏi không chịu nổi; căn cứ là: hai nữ phục vụ viên chính tai nghe thấy cùng một vài quần chúng ở bên ngoài phòng làm việc cũng nghe được “tiếng kêu mất hồn”)

Bản cuối cùng là: bạn gái hoạt bát nhiệt tình bị lão bản vốn tính cách cao ngạo cuồng ngạo chọc giận, cho nên mới đóng cửa tự xét lại đoạn ái tình này có nên tiếp tục hay không! (Căn cứ là: có vô số các đồng chí trong phòng ăn tận mắt nhìn thấy lão bản không hợp tác “rất ân ái” với bạn gái, đã vậy lại còn đi đi lại lại bên ngoài cửa phòng La tiểu thư với “tinh thần chán nản”!)

Các đồng chí liền cùng nhau đặt cược: đoạn tình cảm này có thể có thể kéo dài hai tháng được hay không.

“Có thể” tỉ lệ đặt cược là một ăn ba.

“Không thể” tỉ lệ đặt cược là ba ăn một!

Phe thứ nhất bao gồm Trương chủ quản, quản lý phục vụ khách hàng, còn lại là phe bác sĩ Ôn!

Đối với mấy chuyện này hai người trong cuộc lại không biết gì! Mỗi người ngủ riêng một phòng. Một đêm yên lành, không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau.

La Phỉ tinh thần sảng khoái tỉnh ngủ, đánh răng rửa mặt, quen cửa quen nẻo lừa gạt đi tìm phòng làm việc của Cẩm Vô Song, lại thấy đại môn khóa chặt, còn người thì không thấy tung tích. La Phỉ ngồi xổm trước cửa thật lâu mới bắt được một người qua đường: “A Song đâu rồi?”

Người đi đường Giáp dùng ngón trỏ chỉ chỉ lên tầng trên.

La Phỉ ngay lập tức đi tới thang máy, nhấn lầu 7, thang máy sáng đèn nhưng lại không có một chút phản ứng nào. Người đi đường Giáp tốt bụng nói cho cô biết: “Muốn lên lầu 7 thì phải có vân tay!”

La Phỉ nhìn ngón tay mình một chút, vân tay thì có... “Vậy nếu không có vân tay thì phải làm sao bây giờ?”

Người đi đường Giáp lại một lần nữa làm người tốt bụng chỉ cho cô nhấn nốt đỏ cạnh cửa rồi thoát đi thật nhanh.

Chỉ một lúc sau từ loa phát thanh truyền bỗng đến giọng của Cẩm Vô Song như là mới vừa tỉnh ngủ, nghe có chút khàn khàn, giọng nói gợi cảm vô cùng: “Ai đó?”

“A Song...”

“Bụp!” Từ loa phát thanh truyền đến âm thanh như vừa bị cúp, La Phỉ có chút không rõ nên kêu lại một lần nữa: “A Song...”

Không có phản ứng tiếp theo.

La Phỉ chưa từ bỏ ý định, cô lại ấn cái nút màu đỏ trò chuyện, lại bị cúp. Ấn nữa, lần này thì hoàn toàn không có phản ứng gì, rõ ràng người kia đã treo ống nghe lên rồi.

La Phỉ rơi lệ: nữ nhân tội gì làm khó nhau. Một nụ hôn cùng chị không có đã đành, dù sao cũng hãy đưa em đi ăn điểm tâm a! Em thật đói a!

Nói xem, nếu người này vẫn không xuất hiện thì làm sao mang cô đi ăn điểm tâm được bây giờ? Đúng rồi, còn có Ôn Nhiên Nhiên... Không được, đồng chí Ôn đi làm việc cô yêu cầu rồi!

Ôi! Hãy cho em một ổ bánh bao, em sẽ cho chị toàn bộ thế giới này! La Phỉ âm thầm kêu gọi lão bản Cẩm, chị đừng có ngạo kiều vậy chứ, hãy mau xuất hiện đi!

Lão bản Cẩm không xuất hiện, nhưng rồi đồng chí Ôn đã trở lại, lại còn từ tâm cho cô hai cái bánh bao nhân thịt nóng hổi. La Phỉ cảm động vô cùng: “Nhiên Nhiên, tôi sẽ yêu anh cả đời!”

Bác sĩ Ôn đảo mắt nhìn quanh. Rất tốt, lão bản không xuất hiện. Bác sĩ Ôn thâm tình nhìn La Phỉ: “Tiểu Phỉ Thúy...”

Cậu đã nghĩ đến việc cầm tay rồi đến ánh mắt đưa tình. Tiếc là không nói không rằng, đồng chí Tiểu Phỉ Thúy đùng đùng hất tay cậu ra: “Định làm gì vậy hả? Đứng qua một bên đi, đừng làm trở ngại tôi ăn bánh bao! Sắp chết đói rồi đây này!”

Bác sĩ Ôn: “...” Yêu tôi cả đời đâu rồi?

*

Cũng vào sáng hôm đó, trời mờ hơi sương. Bữa ăn sáng trong phòng trọ Lai Phúc.

Một chén sữa đậu nành đau buồn, hai cái bánh bao phiền muộn!

Uống một hơi, than thở một tiếng: tâm của tôi đang rơi lệ!

Cắn một hơi, than thở một tiếng: máu của tôi đang buồn chảy!

Ôn nhu của tôi, sầu bi của tôi, đâu mới là điểm cuối?...

Giang Thập Nhất đang đắm chìm trong cơn đau buồn rất đẹp kia, đột nhiên bên tai vang một tiếng quát: “Thiên hoàng đắp địa hổ!”

Giang Thập Nhất theo phản xạ đáp lại: “Bảo tháp trấn sông yêu!”

“Vừa vào hầu môn sâu tựa như biển!”

“Từ đó thuần khiết là người đi đường!”

“Thiên thượng tự mình vô song!”

“Dưới đất một cái sọt!”

“Đồng chí...” Thái y Ôn nhìn kẻ như “gà đông lạnh” trước mặt mà cầm thật chặt hai tay của Giang Thập Nhất: “Cuối cùng tôi cũng tìm được cô!”

Giang Thập Nhất nghi hoặc: “Anh là?... Xức, sao rất quen thuộc?” Sau khi phục hồi tinh thần lại Giang Thập Nhất bị dọa thật lớn mà nhảy dựng lên. Cô vội vàng rút ra tay: dù mi có dễ nhìn, có là giữa ban ngày ban mặt thì mi cũng đừng hòng đùa giỡn con nhà lành nha!

Bác sĩ Ôn vội vàng nói: “Là Tiểu Phỉ Thúy bảo tôi tới đây.”

Giang Thập Nhất vội vàng nhiệt tình cầm lại tay của thái y Ôn mà vui mừng: “Vậy sao? Thì ra là cô ấy còn chưa chết a?”

Edit: Chương này dài dễ sợ đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.