Truyện Kể Về Mỹ Nữ Vô Song

Chương 43: Chương 43: Tiêu diệt lão bản Hoàng cùng tặng hoa idea*




Hôm nay đồng chí Ôn thật khổ sở vì thấy mình bị áp bức quá đáng. Đầu tiên là mới sáng sớm đã bị điện thoại của bệnh viện đánh thức, sau đó là lão bản của cậu. Lão bản Cẩm vô cùng lạnh lùng giao cho cậu phải đi bệnh viện xem La Phỉ - về phần xem như thế nào thì lại không nói, cho nên trong suy nghĩ của tuổi trẻ Ôn thì đó có thể là lại “làm bạn“. Trong lòng cậu cứ ối, ai, ôi mà kêu thật lâu: lão bản chúng ta thật sự quá ngạo kiều rồi, ngay cả phương thức biểu hiện dịu dàng cũng thật là khác người!

* Hoa idea: Hoa hồng leo.

Cậu cảm thấy thời gian vẫn còn sớm – vẫn chưa tới tám giờ - nên đại khái là cậu có thể ngủ đến tận trưa, vừa vặn ăn bữa trưa luôn. Dù sao thì ngày hôm qua Giang đại hiệp cũng đã nói là sẽ đưa bữa ăn sáng tới cho đồng chí Tiểu Phỉ Thúy là bánh bao mới ra lò nóng hôi hổi cùng với sữa đậu nành rồi. Cho nên, đồng chí Ôn rất yên tâm, thoải mái tiếp tục trong mộng cùng tiểu muội ngọt ngào hẹn hò!

Kết quả là không lâu sau đó lão bản Cẩm lại gọi điện thoại tới: “Ôn Quả Nhiên, cậu đang ở đâu?”

Trong nháy mắt nước mắt đồng chí Ôn chảy ròng ròng. Lão bản, chị có cần phải như quản ngục như vậy có được không! Cậu lắp ba lắp bắp, một bên cố thật nhanh vọt dậy cầm quần lót tròng lên người: “Tôi... Tôi đang sắp ra cửa, tới... tới ngay đây.”

Lão bản Cẩm không nói hai lời cúp điện thoại. Ôn Quả Nhiên không dám lãn công một cách tiêu cực nữa, tăng tốc độ phủ thêm một áo trong, vô cùng phóng khoáng mà mở rộng cổ áo làm lộ ra lồng ngực gầy mỏng manh cùng eo thon nhỏ đi đánh răng rửa mặt. Sau đó thêm vào dây thắt lưng, sửa sang lại trang phục và dùng dụng cụ tạo kiểu tóc, lại hướng về phía gương cảm thán bốn năm giây cho thật, mẹ nó, soái - sau đó là hoả tốc chạy tới bệnh viện.

Cậu vừa tới hành lang thì thấy từ một hướng khác tiến vào là lão bản Hoàng... Trong nháy mắt Ôn Quả Nhiên sợ hãi than: lão bản bọn họ so với Iron Man dường như còn thần kỳ hơn, chẳng lẽ là biết trước tình địch sẽ tới “lâm trận”, cho nên phái cậu - người thứ nhất dũng mãnh phi thường của sòng bạc Vương miện ra trận để bảo vệ quốc gia đồng thời trông nom cua đồng trong gia viên?

* Iron Man: Người sắt – nhân vật trong phim cùng tên do diễn viên Robet Dwane đóng.

Nhưng làm sao cô ấy lại biết là lão sẽ tới? Không thể có chuyện trước khi lên thì lão bản Hoàng sẽ gọi điện báo trước cho lão bản Cẩm, kiểu như: “lão bản Cẩm, tôi sẽ đi bệnh viện để nhìn Tiểu Phỉ Thúy nhà cô một chút, biết chưa?” Như vậy hả? Không thể nào nha!

Cho nên lão bản bọn họ thật đúng là thần nhân a, thời gian, thời cơ, mỗi lần bấm thì đều trùng khớp như vậy đấy!

Chỉ trong nháy mắt, vậy mà đồng chí Ôn Quả Nhiên đã suy nghĩ được nhiều như vậy.

Trong nháy mắt, lão bản Hoàng cũng nghĩ rất nhiều: cái tên tiểu bạch kiểm này tại sao lại tới đây? Bạn tốt cũng đâu cần phải ân cần đến vậy? Hay là tiểu bạch kiểm cũng thích Tiểu Phỉ Thúy? Dám cùng mỗ theo đoạt, không sợ bị chết sớm hay sao? Tốt nhất cậu nên thức thời một chút, nếu không tôi sẽ giết chết cậu!

Hai người cùng gặp nhau trước cửa phòng bệnh.

Oan gia ngõ hẹp, có vẻ như béo mập thắng thế!

Mặc dù Ôn Quả Nhiên không muốn yếu thế, nhưng, thân thể của người kia quá kinh người, lại thêm cái khí thế nhìn người bằng nửa con mắt. Trong khi cậu cũng đâu được như lão bản của mình có khí thế cường đại, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ giết người! Dù sao thì cậu cũng chỉ là một kẻ ôn nhu nhĩ nhã* (chính xác, giờ phút này chính là ôn nhu) tiểu thụ đáng thương - a phi, đúng là mình đã bị tẩy não thật rồi! Cậu chỉ là một tiểu thanh niên ôn nhu nhĩ nhã* văn nhược hoa mỹ, không phải là loại người có hành động cảm tính lấy trứng chọi với đá. Lui một bước thì trời cao biển rộng! TĐ ông đi trước một cước thì đã có làm sao, tôi là Khổng Dung nhường đường, tôi lễ phép là tôi vinh quang - trong nháy mắt, thanh niên Ôn lại nghĩ được thật nhiều!

* Nhĩ nhã: Tao nhã như vậy

Lão bản Hoàng cũng không thèm khách khí, chỉ khẽ gật đầu một cái đầy ẩn ý rồi nghênh ngang đi qua. Thanh niên Ôn nhìn theo thân ảnh khổng lồ của lão, trong nháy mắt, lại tưởng tượng ra nhiều cảnh thật tà ác: nếu là Tiểu Phỉ Thúy đi theo lão bản Hoàng (đây là khả năng không thể có), buổi tối hai người sẽ làm cái gì gì đó (đây là khả năng lại càng không), lão đè Tiểu Phỉ Thúy xuống, có thể đem Tiểu Phỉ Thúy nhu nhược đè tới mức làm cho từ nhất Phật mà xuất ra nhị Phật thăng hay không nhỉ? Chân thành mà nói thì, bất kỳ hình thể cô gái bình thường nào bị lão ép cũng đều sẽ như vậy chăng? Thể trọng không thể không thừa nhận là vấn đề sống còn đối với sinh mệnh a! Nói như vậy, chẳng lẽ xưa nay lão bản Hoàng đều cho nữ ở trên? Thanh niên Ôn bị xoắn xuýt bởi những suy luận cực kỳ mâu thuẫn của chính mình, sau đó càng lúc càng lún sâu hơn vào những suy luận mà nhi đồng không nên có.

Bên kia lão bản Hoàng đang ra sức lấy lòng người đẹp. Ông mang đến cho La Phỉ cháo trắng được nấu trong mười mấy tiếng đồng hồ cùng thức ăn có dinh dưỡng lại còn mỹ vị hảo hạng từ nhà hàng tốt nhất. Ôn Quả Nhiên ngửi thấy mùi hương của bát cháo đặc biệt kia mới đem hồn đang lạc vào thế giới cấm kị đối với trẻ em quay trở về. Mặc dù La Phỉ đã ăn uống no nê sữa đậu nành cùng bánh bao nhân thịt do đồng chí Giang Thập Nhất mới mang đến, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn kinh người kia vẫn cảm thấy bụng rỗng không. Cô lập tức dùng hết sức chân chó đối với lão bản Hoàng một phen. Nào là cảm ơn, nào là cảm kích các loại khiến cho lão bản Hoàng vô hạn thư sướng. Cô vui vẻ cùng đồng chí Ôn Quả Nhiên chào hỏi: “Quả Quả, đã ăn sáng hay chưa?”

Đồng chí Ôn Quả Nhiên đứng thật vững vàng trước ánh mắt đầy áp lực của lão bản Hoàng: “Ồ, thật là trùng hợp, tôi cũng chưa ăn!”

Ngay lập tức, đồng chí Tiểu Phỉ Thúy rất hào phóng chia làm ba phần chỗ cháo còn lại, hai phần ba là vào bụng đồng chí Ôn Quả Nhiên. Sau khi ăn xong mỹ nữ xinh đẹp lại một lần nữa dốc sức chân chó với lão bản Hoàng: “Ôi chao, tài nấu nướng của Phật gia thật xuất sắc!”

Lão bản Hoàng hoàn toàn bó tay: “Tôi đâu biết nấu ăn a, đây đều là mua ở nhà hàng. Cô thích ăn như vậy thì ngày nào tôi cũng sẽ mua cho. Chờ cô xuất viện rồi tôi sẽ dẫn cô đi ăn. Ở đó có vịt ướp hoa quế, gà tẩm rượu, cá các loại* rất ngon!”

Ôn Quả Nhiên vừa nghe đã choáng. Ôi, đây là tỏ tình a, lại còn ngày ngày còn hối lộ. Tiểu Phỉ Thúy, ngàn vạn không nên tham ăn, đừng để mình bị mắc mưu!

Hoàn toàn không nghe thấy tiếng lòng của đồng chí Ôn Quả Nhiên, đồng chí Tiểu Phỉ Thúy đột nhiên đáp ứng: “Được!”

Ôn Quả Nhiên: “...” Tiết tháo của cô đâu rồi? Tiết tháo của cô đâu rồi!

Mặt của Ôn Quả Nhiên như đưa đám mà đi ra ngoài cửa gọi điện thoại cho Cẩm Vô Song: “Lão bản, Tiểu Phỉ Thúy rơi vào bẫy rập người khác rồi. Chị xem có nên kéo cô ấy về nhà đem khóa khóa lại hay không? Sao chị lại cứ phải đứng nhìn hay thăm dò như vậy làm gì?”

Cẩm Vô Song:...

Ôn Quả Nhiên còn nói: “Lão bản Hoàng dùng đủ thứ để dụ hoặc Tiểu Phỉ Thúy! Bây giờ là thức ăn ngon, chẳng bao lâu nữa thứ sẽ gặp là tiền bạc. Tiểu Phỉ Thúy lại một nghèo hai trắng, chẳng bao lâu sẽ bị lừa gạt. Lão bản, chị có muốn tới đây hay không? Lão bản Hoàng vẫn đang ở đây!” Làm người đừng giả vờ x a, giả bộ x sẽ bị sét đánh!

Cẩm Vô Song thật sự rất tức giận. Cô cảm thấy La Phỉ lại xuẩn - huống chi vốn không ngu – mà cái đầu của Ôn Quả Nhiên so với đầu heo cũng không hơn. Cô châm chọc: “Cô ấy không phải là chân ái của cậu hay sao? Lo mà bảo vệ chân ái của cậu đi! Không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi nữa!”

Cúp máy!

Ôn Quả Nhiên nhìn hiện thị thì thấy đã bị cúp nên rất tức giận: hừ! Cái gì mà gọi là không có chuyện gì thì đừng làm phiền? Ngoài miệng nói như vậy, mỗi lần mình đâm thọc còn không phải là liền ngửi được mùi ngon hay! Cái đồ ngạo kiều!

Làm xong cái báo cáo cậu lập tức trở lại phòng bệnh của La Phỉ, lúc này cô đang cùng lão bản Hoàng tán gẫu từ nam chí bắc khói bay mù trời. Hôm nay lão bản Hoàng không có việc gì, ông tới đây một lòng cùng Tiểu Phỉ Thúy bày tỏ tấm chân tình. Quyết không bỏ cuộc! Ôn Quả Nhiên vô cùng nhàm chán cùng khinh thường mà bắt đầu gọi điện thoại. Nhưng trời sinh ra cậu vốn cũng không phải người thích an tĩnh. Hiếm có được dịp rảnh rỗi như vậy nên chẳng bao lâu cậu cũng đã nhanh chóng gia nhập vào cuộc nói chuyện happy này, đem chuyện của lão bản Cẩm quên sạch sẽ. Cậu cảm thấy bề ngoài của lão bản Hoàng quả là... vô cùng kinh khủng, nhưng nói năng lại rất khôi hài, khiến tiểu cô nương hào hứng vô cùng, đúng thế! Hết chuyện này đến chuyện khác, cực kỳ rôm rả. Trong khi lão bản của cậu lại là kém xa đi. Lão bản của cậu thì chỉ có một vẻ băng lãnh – không hơn không kém. Nhưng không sao, cậu tự an ủi, hiện tại tiểu cô nương chỉ thích soái, khốc, mà lão bản cậu ở phương diện này lại rất có ưu thế!

Quan trọng hơn là, đồng chí Tiểu Phỉ Thúy cũng từng nói không thích mập, mà lão bản Hoàng lại không thể nào giảm cân, cho dù có muốn giảm, với kích cỡ ấy... Cho nên... Dù ân cần cũng sẽ không có tác dụng a!

Đến bữa cơm trưa lão bản Hoàng được bảo vệ đưa thức ăn từ nhà hàng tới, lão bản Hoàng rất ý tứ khi ăn một chút mới rời đi. Đồng chí Ôn cùng Tiểu Phỉ Thúy tập trung thảo luận vấn đề “lão bản Hoàng theo đuổi”! La Phỉ vô cùng hoang mang: người ta cũng không nói yêu thích mình, vậy chẳng lẽ mình lại tự đi nói: tôi đây không thích ông. Như vậy còn chẳng là tự mình đa tình hay sao?

Ôn Quả Nhiên than thở: “Tôi biết mà, cái kiểu không rõ không âm, không dương mà theo đuổi này thật không dễ đối phó a! Nhưng cũng nên nhân lúc này mà làm rõ là thời cơ tốt nhất, nếu không chờ tới khi đối phương bày tỏ thì rất xấu hổ!

Tiểu Phỉ Thúy phiền muộn thở dài: “Được rồi, nếu còn trở lại tôi sẽ giết chết lão!”

Ôn Quả Nhiên kinh hãi: “Cô đừng lại lần nữa lại hạ lưu mà bỏ thuốc xổ đó nha!”

La Phỉ: “!!!” La Phỉ tức giận: “Làm sao tôi sẽ làm này loại hạ lưu như vậy!”

Ôn Quả Nhiên đồng chí nghiêm túc chỉ ra: “Trước đó không lâu cô đã làm rồi. Đối tượng: lão bản của chúng ta!”

“Đó là bởi vì...” La Phỉ thiếu chút nữa nhanh miệng nói ra chuyện mình bị đánh đòn: “Bỏ đi. Không nói cho anh biết.”

Ban đêm lão bản Hoàng lại tới thăm cô, La Phỉ liền cố ý hỏi: “Phật gia, làm thế nào để theo đuổi một cô gái a! Ngài hiểu biết nhiều như vậy, dạy tôi chút đi!”

Lão bản Hoàng thiếu chút nữa lộ ra vẻ khinh bỉ: tôi mà còn phải theo đuổi? Có tiền thì cái gì không có? Ông nén vẻ khinh thường lại đem làm thành nụ cười nhạt: “Tôi không theo đuổi con gái, cô hiểu chứ!” Đây là nói thật!

“Phật gia, không nên khách khí, nói thật đi nào!” La Phỉ sôi nổi kêu to.

Phật gia: “... Đại khái là tặng hoa, tặng quà cùng nhau ăn cơm mang cô ấy đi chơi, như vậy đi!” Lão bản Hoàng thật tò mò: “Làm sao vậy? Cô hỏi vậy là có ý gì?”

La Phỉ rất thâm trầm: “Tôi đang suy nghĩ làm sao có thế đuổi theo A Song đây!”

Trái tim lão bản Hoàng trong nháy mắt vỡ tan. “Cô... Cô... Vậy... Cô nói...” Ông ta lắp bắp.

“Tặng hoa a, cũng là ý kiến hay. Cho tới giờ tôi còn chưa đưa hoa cho ai cả! Phật gia, cám ơn ngài, nếu thành công tôi sẽ không quên ngài!”

Miệng của lão bản Hoàng há to: “Cô... Cô... thích lão bản Cẩm?”

“Đúng vậy a!” Câu trả lời rất rõ ràng một lần nữa như cái tát đánh vào mặt lão bản Hoàng. Lão bản Hoàng thấy tâm muốn chết rồi, thế này thì... “Cô thích Cẩm lão bản... Cô...” Lời nói của ông trở nên lộn xộn.

“Đúng vậy a, vừa thấy đã yêu rồi, có phải thật lãng mạn hay không? Đáng tiếc là chị ấy lại đối với tôi không nóng không lạnh, lại còn nói tôi là người đi đường giáp. Làm cho tôi không biết làm thế nào mới tốt, cho nên mới muốn nghĩ cách làm thế nào để theo đuổi chị ấy!”

“Việc này... như thế này thì sẽ không tốt đâu!” Trừ những lời này lão bản Hoàng không biết nói cái gì cho phải nữa. Tại sao cái thế giới này tàn nhẫn như vậy, tại sao? Tôi đối với cô bằng cả tấm chân tình vậy mà cô cứ như vậy đáp lại tôi sao? Nhưng khi ông nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Tiểu Phỉ Thúy (ảo giác), tính cách ngây thơ (vẫn là ảo giác), ông lại hận không được...

Ôi, ái tình đã chết! Trái tim của tôi cũng đã chết!

Nội tâm người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi vọng ra tiếng vỡ cùng rên rỉ của trái tim thủy tinh!

“Tại sao ư? Không lẽ thích một người là có lỗi? Chẳng lẽ Phật gia cũng giống như người bình thường mà kỳ thị tôi?” Lấy tiêu chuẩn bốn mươi lăm độ* mà bày tỏ nỗi đau buồn, nó làm cho người ta man mác nỗi đau buồn không khác gì lời kịch trong ngôn tình, cộng thêm ai đó lại một phen cấu véo bắp đùi mới vắt ra được một chút lệ rưng – nhìn thế nào cũng thấy đây rõ ràng là vẻ ngây thơ của bông sen trắng tinh khiết giữa thế tục, ai rồi cũng sẽ cảm thấy thật xấu hổ trước một bông sen trắng mỏng manh như vậy mà!

Lão bản Hoàng hấp tấp buông súng đầu hàng! Tại sao trước đôi mắt thuần khiết, sáng ngời như vậy ông lại cảm thấy không đất dung thân đây! Ông bỗng nhiên “nhớ tới” còn có một việc gấp nên ngay lập tức vội vã cáo từ! La Phỉ mỉm cười vẫy tay nói gặp lại sau rồi bình tĩnh gọi chỗ thanh niên Ôn bảo cậu đưa cho mình cái ipad nhỏ, lên net tìm cửa hàng Express có trong vùng rồi nhanh chóng chọn lấy một bó hoa tươi, sau đó gọi điện thoại cho lão bản Cẩm. Cẩm Vô Song cau mày đón nghe...

“A Song a, chị đang làm gì đó?”

“...”

* Chuẩn bốn mươi lăm độ: góc cúi đầu em Phỉ chọn.

Không có phản ứng, nhưng lại cũng không có biểu hiện cúp máy, cho nên La Phỉ lại hỏi: “A Song, chuyện tối hôm qua em nói với chị, chị nghĩ thế nào rồi?”

“Gì đó?”

“Là chuyện tối hôm qua em hỏi chị a!”

“Tối hôm qua cô nói nhảm nhiều chuyện như vậy làm sao tôi biết được là cô muốn nói câu nào?”

“Coi như không có đi. Vậy chị cảm thấy em là người như thế nào?”

Cẩm Vô Song ngừng lại một chút: “Hai!”*

“Coi như không có 1+1=2 2 sao? Nói như vậy là chị cảm thấy em như thế nào cũng là NO. 1, là rất tốt rồi?”

* Hai: nhị, ngốc.

“...” Lại nữa rồi! “Có chuyện gì không?”

“Thì chuyện này a!”

“Tôi cúp máy!”

“A Song, chị đừng như vậy mà. Nói nhiều với em một chút đi mà! Động một tí là cúp điện thoại của người ta, như vậy không tốt a!”

“Ôn Quả Nhiên đâu rồi! Để cậu ta nói chuyện với cô!”

“Nhưng em chỉ muốn được nói chuyện cùng chị!”

“Không rảnh!”

La Phỉ tùy cơ ứng biến vậy: “Thế lúc nào thì chị rảnh rỗi?”

“Cũng không có.”

“Bận rộn như vậy a. Chị phải chú ý nghỉ ngơi nha! Không nên đến lúc em xuất viện thì chị lại nhập viện.”

Cẩm Vô Song muốn phi chết cô: “Cô trù ẻo tôi hay sao hả!”

“Hì hì “, La Phỉ nở nụ cười: “Kia A Song gặp lại sau. Buổi tối gặp lại.”

Cúp máy.

Cẩm Vô Song nhìn điện thoại bị cúp mà buồn bực: người này thật biết tự quyết định, người nào muốn gặp cô? Tự mình chơi đùa đi!

Hai giờ sau đó.

Có người gọi điện thoại cho Cẩm Vô Song: “Cẩm tiểu thư, cô có Express, mời xuống tới ký nhận.”

Cẩm Vô Song tùy tiện gọi người đi lấy thay.

Người đi nhận thay nâng một giỏ hoa hồng đỏ au lên lầu đúng lúc gặp quản lý Trương, quản lý Trương hận nhất người khác đến sòng bạc bọn họ tặng hoa. Bởi vì điều đó có ý nghĩa là có sắc lang nhắm trúng cô gái nào đó của anh. Ngay lập tức quản lý Trương vô cùng nhạy cảm, vô cùng nghiêm nghị hỏi một câu: “Hoa tặng ai?”

“Lão bản!”

Quản lý Trương vừa nghe thì trở nên vui vẻ, hân hoan tiếp nhận để tự mình đưa lên: “Lão bản, hoa của cô đây!”

Cẩm Vô Song nhìn một bó hoa đỏ rực một màu, trong nháy mắt mặt tối đen! Cô đến nhìn cũng không nhìn: “Ném!”

Quản lý Trương cố gắng giấu diếm bát quái rục rịch trong mà lòng trưng ra nụ cười sung sướng: “Là hoa của La tiểu thư gửi tặng... “

Đôi lời của tác giả: Thật xin lỗi, hai ngày này ra cửa. Mới vừa tới tửu điếm “Không trôi chảy” đánh bàn phím máy tính một chút. Buổi tối mới trở về. Đến lúc đó sẽ cố gắng đổi mới. Đi ăn cơm. Chung quanh đây có nhà hàng nhỏ, giá tiền tiện nghi, còn hết sức ăn ngon -- chúng ta lúc ấy trải qua là bởi vì nhiều người mới đi tới, quả nhiên ăn cơm địa phương nhìn người có nhiều hay không cũng biết ăn ngon hay không? o (╯□╰)o bọn họ nhà nông đậu hũ cá với nước nấu hệ liệt đã rất tốt, ta cũng hảo muốn thử một chút làm thịt hầm a, O (∩_∩)O ha ha ~ đi. 8 bi bi...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.