Cẩm Vô Song chợt nhớ tới một câu nói: “Quay người đi, sẽ không còn cái mình không muốn thấy.” Những lời này có thể coi như ám chỉ La Phỉ đi. Cẩm Vô Song sâu sắc cảm nhận được, về khả năng giả vờ giả vịt thì La tiểu thư thật sự là rất có thiên phú. Sau khi thu hồi lại cái dáng vẻ hồ đồ, cho dù không tỉ mỉ trang điểm cũng như trau chuốt trang phục, nhìn La Phỉ lúc này lại cứ như từ trước đến nay dù cô có ăn mặc hết sức đơn giản thì vẫn trông cực kỳ tao nhã, xinh đẹp. Hơn thế nữa, trên người cô vẫn xuất hiện khí chất của người xuất thân giàu sang. Cẩm Vô Song không nói lời nào, chỉ khẽ cụp mi mắt, con mắt lé sang nhìn người kia. Trông cái điệu bộ ấy thì thấy quả thực người này ngạo mạn đến cực điểm. Nghĩ lại, cô thấy mình chọn thật đúng người, vậy nên cô cũng không dám trêu chọc nữa, để không làm chậm người ta...
Cẩm Vô Song ôm hai cánh tay nhìn La Phỉ, ánh mắt phát ra chút thưởng thức. Đồng chí La Phỉ là loại người rất nhạy bén trong việc nắm bắt tâm tư người khác, vì thế mà lập tức phe phẩy cái đuôi nhỏ xích lại gần ai đó cười hì hì mà hỏi: “A Song, trông em thế nào? Có phải trông em rất rạng ngời hay không?”
“Rất được!” Lão bản Cẩm làm như đang gắng gượng tán thưởng.
“Em nói rồi mà, em sẽ không làm xấu mặt chị!” Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy đắc ý cong cái đuôi xù lên thật cao. Đêm nay nhân vật nổi tiếng của Las Vegas - Trương Gia Minh thái thái - tổ chức tại nhà mình yến hội từ thiện. Không khí đánh bạc của Las Vegas khá hung hăng, ngang ngược - cho dù là làm từ thiện, cũng là dùng hình thức đánh bạc. Trương thái thái lấy ra ba bình rượu “Napoleon” cực kỳ quí hiếm - nó được sản xuất tại nước Pháp, đã 76 năm nay không còn thấy xuất hiện trên thị trường - để làm phần thưởng. Phần thưởng cũng không chấp nhận việc đổi bằng tiền, dù số tiền đó có lớn đến chừng đi nữa, mà phải thông qua hình thức đánh bạc được quy định bằng lượng lợi thế cần đạt được. Quy định này giống như trên chợ, tập hợp được bao nhiêu cái nắp lon là có thể đổi được một lon sản phẩm nào đó. Quy tắc đơn giản, nhưng cần liên tục tham gia. Ở Las Vegas người giàu có không thiếu, ai cũng muốn mình thật nổi bật, nên cũng không để bụng hành động của mình, miễn là đạt được mục đích. Nên ông ta có thể hào phóng nói trước mặt phóng viên là “Chu cha, tối hôm qua tôi thua trận rồi, mất x ngàn vạn”, trên mặt thì mang đầy vẻ tự hào mà mỉm cười. So với việc nói dõng dạc nói mà không biết ngượng: “Tối hôm qua giúp x ngàn vạn” thì việc thua bạc kia còn làm cho ông ta cái vẻ ta đây rất soái, hơn nữa còn có vẻ phong cách hào sảng, hoàn toàn mang phong thái của nhân dân Las Vegas. Mà phong thái của Las Vegas thì khỏi nói có bao nhiêu phong phú rồi!
Hơn nữa, rượu “Napoleon” 76 năm là một trong số rượu có sức hấp dẫn cực lớn, vì vậy, với không ít người thì đây là lí do họ tìm đến.
* Rượu “Napoleon” 76 năm: Về cơ bản, Napoleon có mấy loại sau: Rượu Napoleon Bellenat, Laine, brandy, Extra, Chatell.
Riêng rượu Napoleon Extra là loại đặc biệt hiếm quý, có tuổi rượu lên đến 45 năm. Loại này không được sản xuất đều đặn hằng năm mà chỉ được phát hành vào những dịp đặc biệt như năm 2000 khi nhân loại bước vào thiên niên kỷ mới, hay một đám cưới vương giả hoặc buổi lễ đăng quang của một vị vua chúa nào đó và không thể tái sản xuất. Napoleon Extra được ví như bản giao hưởng quyến rũ giữa hương liệu và mùi vị, không gì sánh nổi trong mỗi lần thưởng thức, đạt đến độ chín cuối cùng. (vì qt không rõ ràng nên Bo chỉ đưa chú thích như vậy thôi, có gì các bạn tự tìm hiểu thêm nhé)
Cẩm Vô Song không thích rượu đỏ, nhưng thỉnh thoảng nếu có uống một, hai chén loại này thì vẫn là chút tình thú nên có, chẳng qua lần này cũng không phải cô tìm đến nó vì sở thích trên. Cô còn có mục đích khác nữa, mà cô thì lại không thể phân thân trong khi trong tay cô còn có một người, với năng lực của người này cô không hề có một chút nghi ngờ. Chỉ cần người đó không cố ý thua trận thì việc lấy phần thưởng sẽ dễ như trở bàn tay. Vì thế cô rất yên tâm khi phái người đó đi. Chủ ý của Cẩm Vô Song là muốn cho La Phỉ mặc lễ phục, cho nên đem cô ném cho Tiểu Kê chuẩn bị trang phục. Kết quả là không bao lâu đã thấy người ta kêu khóc quay trở lại, có đủ loại huyết lệ mà lên án đồng chí Tiểu Kê thủ đoạn tàn bạo: nào là tàn bạo nhét cô vào một bộ lễ phục nhỏ đến mức xiết chặt đến không thể thở nổi, cưỡng bức cô phải leo lên đôi cà kheo gót nhỏ tí khiến cô vừa đi được hai bước thì đã ngã nhào; lúc nhận xét dáng người lại còn công kích: chưa thấy ai cứng ngắc như cô, cô chính là điển hình cho những người phụ nữ thất bại - cho nên đồng chí La Phỉ kiên quyết không mặc bộ lễ phục lộ cánh tay, lộ sống lưng, lộ cả hai chân như vậy – mà theo cách nói của Tiểu Kê là: có lộ ra cũng không nhìn thấy! Cẩm Vô Song vô cùng bất đắc dĩ, chủ yếu là do bị cô “hu hu hu” quá mức làm phiền nên đành phải để cô muốn mặc gì thì mặc, kết quả là người đẹp La thực sự đã ghi điểm pose. Nó chứng minh rằng: cho dù có là bọc trong khối vải rách thì cô vẫn cứ đẹp hơn người!
Cẩm Vô Song dở khóc dở cười: “Được rồi, cô đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta lên đường thôi.”
“Tám giờ vẫn chưa tới mà!”
“Tốt nhất là nên tới trước một chút. Sẽ ít người cạnh tranh hơn.”
Người đẹp La thật hùng hồn: “Hừ, người nào dám tranh giành thì em sẽ giết hắn!”
“!!!” Cẩm Vô Song không có lời nào để nói nữa. Loại tự tin phi phàm này là lấy từ đâu ra vậy?
“A Song a, khách quý của chị là ai vậy?” La Phỉ cũng đã hỏi dò qua, nhưng tất cả mọi người đều không biết gần nhất vị khách quý tới chơi đó là ai. Nói cách khác, cuộc gặp này không phải là công khai, mà là thông qua liên hệ bí mật. Chẳng lẽ lại là... hoàng tử Kim chi?
Cẩm Vô Song mỉm cười, mắt lé sang nhìn cô đầy vẻ ngạo mạn, cứ như nói “Tại sao tôi phải nói cho cô biết“. La Phỉ rất buồn bực, cô càng khẳng định suy đoán của mình là đúng: “Là hoàng tử Kim chi đúng không?” Cô dũng cảm hỏi. Nếu đúng là hoàng tử Kim chi, cô khẳng định mình phải nghĩ ra biện pháp mở được bình rượu rồi nhổ vào đó hai bãi nước miếng!
Cẩm Vô Song trừng cô một cái: “Liên quan gì đến cô?” Thế nhưng ngay cả chuyện Kim chi mà người này cũng biết đến? Xem ra cái đồ rộng miệng Ôn Quả Nhiên nắm được tin tức về người này từ mình là không ít nha! Cô thật muốn một ngày nào đó sẽ đem đầu lưỡi của cậu ta cắt đi!
“Nói như vậy mà được à! A Song, chị cố ý tách em ra là để mình dễ dàng hẹn hò có phải không?” Vẻ mặt La Phỉ vô cùng nghiêm túc. Tình địch đến rồi, đây là vấn đề vô cùng nghiêm trọng đây!
Cẩm Vô Song bị dáng vẻ như vừa phát hiện ra cô làm chuyện khuất tất này của La Phỉ làm cho cô vừa phẫn nộ lại vừa buồn bực. Thật là phiền muộn mà: “Cô chừng nào thì mới hết nghĩ bậy bạ đây?”
La Phỉ thay đổi giọng, thật tình khuyên giải: “A Song, chị thích hoàng tử Hàn Quốc thật sao? Em nói chị nha, Hàn Quốc với chúng ta không thể vượt qua khoảng cách chênh lệch về văn hóa được. Ở thời cổ đại, Hàn Quốc chẳng qua cũng chỉ là thuộc địa của nước ta mà thôi. Thân là con dân thiên triều, sao lại có thể dễ dàng gả cho người như vậy được chứ! Kết giao vì hòa bình thì cũng không thể dùng phương pháp này a*! Hơn nữa, hai người đều là đồ ngốc, làm sao có tiếng nói chung? Chị cũng đừng lãng phí thời giờ và tinh lực nữa a! Hạnh phúc cũng không giống như nước giải khát, mất vài động tác pha chế là có!”
(*Tự dưng vì cái quan điểm nước lớn này của em Phỉ mà thấy thiện cảm với em í... bớt đi một ít, chính xác hơn là với tg. Bởi nhiều khi suy nghĩ của nhân vật chính là của tg mà.)
Cẩm Vô Song thật là dở khóc dở cười, cô tỏ vẻ giễu cợt: “Với cô thì được hay sao?”
La Phỉ lộ ra vẻ mặt phiền muộn, không giống như Cẩm Vô Song nghĩ cô ta sẽ lại nói “Đúng vậy a”, sau đó sẽ lại balbalal nói một chặp nữa... “Em cũng không biết nữa! Chị thì không nói chuyện với em, cũng toàn là một mình em nói, cho nên em cũng không biết có được hay không!”
“Tôi với cô không có tiếng nói chung, vì vậy cô chỉ cần cầm thứ tôi muốn mang về là được rồi. Những thứ còn lại cô không cần suy nghĩ nhiều. Tôi đối với cô không có hứng thú.”
La Phỉ lại đâm đâm ngón tay út, đầu cúi xuống một góc bốn mươi lăm độ chuẩn: “A Song, chị không nên nói như vậy, chị nên nhớ tình cảm là thứ có thể bồi dưỡng nha!”
Cẩm Vô Song lười để ý tới cô nên túm lấy cô mà đẩy ra cửa: “Bảy giờ bốn mươi phút tôi sẽ để cho Chu Chính tới đón cô. Đến đó thì đợi ở trong phòng, đừng chạy loạn khắp nơi!”
“A Song, nếu là em thua thì làm sao bây giờ?”
“Vậy thì cô cũng đừng có mà trở lại!”
La Phỉ cắn khăn tay làm cô vợ nhỏ ai oán: “A Song, một chai rượu đỏ so với em còn đáng giá hơn sao?”
“Trên căn bản, đúng là như vậy.”
La Phỉ tan nát cả cõi lòng. Lão bản Cẩm thật đúng là đồ cặn bã a! La Phỉ đi tìm Tiểu Quả khóc lóc kể lể, Ôn Quả Nhiên an ủi cô: “Không trải qua làm cặn bã, sao có thể dễ dàng xuất giá! Ngoan, ta đừng để ý tới cô ấy nữa!”
Mặc dù bên trong đầy một bụng bát quái, nhưng bề ngoài đồng chí Chu Chính cùng tên của anh giống nhau: chính*! Anh nhận lời làm hộ hoa sứ giả cho “bạn gái” lão bản, chuyện này có vẻ như là áp lực thật lớn!
Anh có ngầm trộm nghe nói người đẹp La rất lợi hại, nhưng về phần lợi hại này như thế nào thì thật đúng là không ai nói được rõ ràng. Người biết thì không nói (chắc là Tiểu Quả rồi), còn người nói lại không biết (chắc là khán giả rồi).
* Chính: Ngay thẳng.
Ở thế giới của cờ bạc này, người chơi bài giỏi nhiều như mây, vậy nên người đẹp La lại có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ mà trở về sao? Anh thật sự hoài nghi. Nếu như La tiểu thư lại thua đến một chút cặn cũng không còn, anh có nên làm theo lời lão bản nói là tìm một nơi nào đó rồi tùy tiện ném cô đi?? To do, or not to do*? Thật là một vấn đề nan giải. Hơn nữa, khi anh trộm nhìn La Phỉ từ kính chiếu hậu thì thấy cô hồn như bay lên trời, dáng vẻ như không yên lòng, đâu có giống như đi đánh bạc, rõ ràng là đưa ma thì có!
A phi! Nói vậy sẽ không may mắn! Ói ói ói, cái gì tôi cũng chưa nói cả!
* Trích câu nói trong vở kịch Hamlet.
Thúy Hoa lo lắng suốt đường đi, cho nên lúc tiến vào cửa ra vào của yến hội, sau khi nhận lấy từ chủ nhà free năm mươi chíp đánh bạc, còn lại sẽ phải tự mình dùng tiền mua. Mức qui định là phải đổi được một vạn lợi thế, người chơi chỉ có thể một con đường: chiến thắng hoặc là thua sạch rồi trở lại đổi tiếp. Nếu lấy vài chục vạn đổi lại lợi thế để lấy “Napoleon” thì đã vi phạm quy tắc của trò chơi. Chu Chính nghiêm trang dặn dò: “La tiểu thư, nhất định cô phải dốc toàn lực để ứng phó!”
Người đẹp La lại vẫn là một vẻ u hồn, thanh âm sâu kín: “Thúy Hoa, tùy tiện lấy một ít là được rồi. Không cần quá nhiều làm gì. Tôi sẽ không thua đâu!”
Ôi cái tên mới ẻo lả làm sao! Ôi ngữ khí mới càn rỡ làm sao! Nó khiến cho quan khách mũ áo chỉnh tề hai bên đều phải quay lại mà nhìn. Thúy Hoa mặt đỏ tới tận mang tai. Nếu là ở bên trong sòng bạc mọi người muốn kêu loạn ra sao cũng được, nhưng ra khỏi cửa còn gọi người ta là Thúy Hoa thì quá mất mặt! Chu Chính ghé sát vào bên tai La Phỉ: “La tiểu thư, xin không nên gọi tôi là Thúy Hoa. Cô có thể gọi tên tôi.”
“Chu Thúy Hoa?”
“!!!” Té xỉu! Người ta gọi là Chu Chính không phải là Chu Thúy Hoa, có được hay không? Chu Chính hoàn toàn bất lực! Một người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen chăm chú nhìn họ rồi tiến đến, anh ta cười hỏi: “Anh là quản lý Chu của sòng bạc Vương miện?”
Chu Chính nhanh nhảu trả lời: “Đúng vậy. Anh là?”
Đối phương liền đưa cho anh một tấm danh thiếp với vẻ thật khách khí: “Tôi là 'dài thắng' Đỗ Gia Minh.”
La Phỉ từng nghe Ôn Quả Nhiên nói, ở Las Vegas các sòng bạc nổi danh nhất có năm nhà, giống như “đông Tà, tây Độc, nam Cái, bắc Đế, bên trong Thần thông”, đây 'dài thắng', thì có nghĩa là “bên trong Thần thông“. Hơn nữa, Đỗ Gia Minh cũng có tiếng tăm lừng lẫy là chơi bài dễ chịu -- À, sai rồi, là hảo thủ, không gì thì người ta cũng đã có tiếng tăm lừng lẫy như vậy rồi, thế nên gọi người ta là thụ là có nghĩa khác rồi nha!
Chu Chính vội tiếp lời: “Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!” Trên thực tế, mặc dù là Las Vegas không được tính là quá lớn, mọi người cùng hành một nghề, nhưng của nhiệm vụ Chu Chính là phục vụ khách chơi, thật không biết “bài mặt” là làm sao. Cái gọi là “ngưỡng mộ đã lâu” này cũng chẳng qua là khách khí nói với nhau mà thôi, ngược lại thấy đối phương lại tỏ ra biết mình, anh thật sự ngạc nhiên. Thật ra thì Đỗ Gia Minh không biết Chu Chính, mà anh biết có nghe nói tới biệt hiệu “Thúy Hoa” mà biệt hiệu này lại quá ẻo lả. Vậy nên lúc nghe được La Phỉ gọi một đại nam nhân là “Thúy Hoa” thì thấy tức cười nên mới có thuận miệng hỏi thăm, rốt cuộc lại không khỏi cũng có chút bất ngờ ngoài ý muốn.
Hai người trao đổi danh thiếp xong Đỗ Gia Minh quay lại nhìn La Phỉ: “Đây là?”
Chu Chính vội vàng giới thiệu: “Đây là La tiểu thư.”
La Phỉ liền ngạo mạn gật đầu - thanh niên Ôn từng cảnh báo cô: tận lực đừng nói chuyện với người ngoài, phải luôn giữ vững phong thái của mình, không thể làm mất mặt lão bản!
Hai bên cùng đồng thời bước vào sòng bạc. Gặp mặt nữ chủ nhân đứng ở trước cửa đón khách lại là một phen khách sáo, giới thiệu, cho đến khi có một nhóm khách quý khác tiến đến họ mới có thể thoát thân. Đỗ Gia Minh hỏi Chu Chính: “Sao lão bản Cẩm lại không có mặt?” Anh cũng chưa từng nghe nói “quản lý Thúy Hoa” là một hảo thủ chơi bài a!
“Lão bản chúng tôi có việc, không thể phân thân, cho nên phái chúng tôi tới xã giao!”
Đỗ Gia Minh cười ha ha: “Lão bản Cẩm từ trước đến giờ ru rú trong nhà, không thích xã giao. Vì cùng nhau đồng hành đã lâu nên tôi cũng biết, anh Chu cũng đừng che dấu làm gì!”
“Không phải! Lão bản đúng là có việc đi không được nên mới không tham gia đó thôi.”
“À ha, nghe ngữ khí của anh thì hình như lão bản Cẩm thật muốn tới mà không được. Mà từ khi nào thì lão bản Cẩm lại có nhiệt tâm với việc làm từ thiện vậy đây?”
La Phỉ nghe ngữ khí của anh ta có chút càn rỡ, dường như có vẻ xem thường ai đó, nên trong lòng có chút không thoải mái. Có khi nào cô lại để cho một người đi đường giáp không có chút lịch sự nào như vậy chửi bới đến A Song của mình cơ chứ. Chu Chính định nói tiếp, nhưng La Phỉ nhẹ nhàng đưa tay lại: “A Song đúng thật là không có nhiệt tâm như Đỗ tiên sinh đây. Chúng tôi chỉ là nhắm đến chỗ phần thưởng rượu 'Napoleon' kia nên mới tới!” . Ngôn Tình Hài
“Ha ha, tôi biết ngay mà! Chỉ là lão bản Cẩm không xuất mã, nơi này người tài lại nhiều như mây, sợ rằng không dễ dàng nha!”
La Phỉ mỉm cười, chỉ một câu nói mà làm cho mặt Đỗ Gia Minh biến sắc: “Giết gà sao lại phải dùng tới đao mổ trâu?”
“Xem ra La tiểu thư là hảo thủ rồi. Thật mong đợi sẽ được gặp nhau trên chiếu bạc.”
La Phỉ ngạo mạn đến cực điểm: “Sợ rằng không có cơ hội. Tôi sẽ chỉ cho anh cơ hội gặp lại tôi sau khi toàn bộ số chai rượu Napoleon kia đã bị tôi lấy đi hết! Hoặc là tôi sẽ để lại một chai để đấu giá, cho lão bản chúng tôi vốn không có nhiệt thành làm từ thiện bây giờ có cơ hội làm. Đỗ tiên sinh, nếu anh mang đủ số tiền như lời nói, đến lúc đó không ngại mua chứ?” Nghe đến đây Chu Chính mồ hôi lạnh tràn trề. Bởi có tin đồn rằng tính tình Đỗ Gia Minh vốn rất hẹp hòi, có cần thiết phải chọc giận anh ta như vậy hay không chứ?
Đỗ Gia Minh khẽ cúi người chào: “Hết sức mong đợi!” Hai người cùng tránh ra rồi nhìn theo dáng người cứng ngắc của anh ta và nghĩ hẳn là anh ta đang hết sức tức giận đây. Chu Chính thở dài: “Chúng ta chỉ cần một chai là được rồi, cần gì phải chọc giận anh ta vậy chứ!” La Phỉ lại cho là không sao cả: “Người như vậy tôi thấy nhiều rồi. Chính là kiểu người có khuynh hướng M. Nếu anh càng khách khí, càng ăn nói khiêm tốn đối với anh ta thì anh ta sẽ lại càng ngạo mạn, coi thường anh. Nhưng nếu anh mạnh hơn anh ta thì anh ta sẽ lập tức sụp xuống để xin liếm gót chân của anh. Không cần phải để ý tới loại người như vậy!”
Nhưng trong lòng Thúy Hoa lại nói: tại sao có thể không thèm để ý? Tui vô cùng để ý đó, có được không! Nếu như để thua, mặt mũi sòng bạc của bọn họ sẽ để nơi nào a?
La Phỉ nói: “Sẽ không thua được! Tôi còn không muốn phải ngủ dưới chân cầu đây. Chúng ta sẽ thắng. Anh cứ chờ ở đó mà hốt tiền. Anh còn thích gì nữa không, để tôi tiện thể thắng giúp anh luôn?”
Chu Chính nhìn cô lúc này giống như đã đổi thành người khác vậy: mười phần tự tin, ánh mắt bình tĩnh, phong thái ung dung, còn cái vẻ hồ đồ ngốc nghếch lúc còn ở trong sòng bạc bây giờ một chút cũng không có. Cộng thêm dáng vẻ ban nãy cô đứng trước Đỗ Gia Minh cho thấy mình chính là con bạc lão luyện, ngạo mạn, phi phàm tự phụ, trông không khác gì bây giờ! Yến hội còn chưa chính thức bắt đầu, anh tỉ mỉ tìm cho cô một vị trí tương đối yên bình, cầm lấy món điểm tâm ngọt cùng nước trái cây đưa cho cô. Sau khi đã hầu hạ thật tốt vị mỹ nhân đại bài rồi mới đi dạo một vòng thu thập tin tức, sau đó anh trở lại bẩm báo cặn kẽ: “Tôi nghĩ là mình muốn có được cái bật lửa mạ vàng có số lượng hạn chế kia!”
La Phỉ vừa chậm rãi thưởng thức chỗ đồ ăn ngon vừa gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Chu Chính cung cấp cho người đẹp La một tin bát quái: “Nghe nói tối nay có đấu giá một nụ hôn cùng một điệu khiêu vũ với tiểu thư của Bổn Thành danh viện!”
Trong bữa tiệc từ thiện tối nay, trừ chỗ rượu “Napoleon” là phải dựa vào thực lực hoặc là vận khí để giành được quà tặng, còn có thêm phần các nhân vật nổi tiếng hiến tặng những đồ vật quý hiếm của mình để đấu giá, ai trả giá cao nhất sẽ là người chiến thắng. Mà tiểu thư Tề Gia Mẫn của Bổn Thành danh viện chủ động dâng ra một nụ hôn cùng một điệu khiêu vũ để đấu giá đã đem đến cho lần từ thiện này không khí nhè nhẹ của kiều diễm cùng hương tình. Điều này khiến cho các phú gia công tử đổ xô nhau kéo đến như điên...
La Phỉ liếc nhìn Thúy Hoa một cái: “Vậy Thúy Hoa cũng thích?”
Thúy Hoa cười “hì” một tiếng: “Là nam nhân có ai lại không thích.” Chẳng qua không có tiền mà thôi!
La Phỉ không hiểu rõ lắm rồi nên chỉ “A!” một tiếng, rồi không nói chuyện nữa.
Chờ cho đếng khi người đẹp La ăn uống no đủ, ưu nhã lau miệng xong thì yến hội cũng chính thức bắt đầu. Hết thảy chiếu bạc đều đã được chuẩn bị thỏa đáng để đón nhận người chơi bài. Đỗ Gia Minh đứng xa xa nhìn họ, ngạo mạn gật đầu, sau đó ngồi quay lưng lại với hai người ở một cái bàn khác.
Khí thế của người đẹp La là rất lớn - sau này dựa theo lời đồng chí Thúy Hoa miêu tả thì: đó chính là có tài, đại, khí, thô mang khí chất của nhà giàu mới nổi! Còn theo cách nói của người đẹp La là: Trong trò cờ bạc này, đánh cuộc thật ra chính là tâm thái. Mình càng co lại run rẩy, sợ hãi, càng thật cẩn thận vì sợ thua thì sẽ càng thất bại!
La Phỉ ra tay đặt cược đầu tiên. Là toàn bộ lợi thế! Người giàu có ở Las Vegas rất nhiều, một lần đặt là một hai vạn chẳng có gì lạ, về sau lợi thế của người đẹp La như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Càng ngày càng có nhiều người xuất thủ với số tiền cực lớn, đến lúc đó mọi người cũng bắt đầu chú đến nơi này. Ban đầu chỉ là mấy người, sau đó là càng ngày càng nhiều người nhập cuộc, ngay cả nữ chủ nhân của yến hội cũng bị hấp dẫn mà đi tới. Mọi người đều biết lão bản của sòng bạc Vương miện tuổi còn trẻ nhưng đã từng đạt được danh hiệu “Đánh cuộc vương” trẻ tuổi nhất của nước Mỹ, vậy nên đối với người được cô phái tới, đương nhiên là không nên xem nhẹ. Chỉ là, người này cũng thật là quá lợi hại, phảng phất như cô ta có một đôi mắt có thể nhìn thấu sự việc, có thể nhìn thấu hết thảy mọi con bài vậy. Ánh mắt của mọi người, từ kinh ngạc ban đầu, biến thành bội phục, sợ hãi, than kính với biểu hiện cực kỳ phong phú.
Lúc đầu trong lòng Chu Chính còn cực kỳ run sợ, nhưng càng về sau quả thực anh chỉ hận không thể hò hét để cổ động. Xức, người đẹp La đúng là chân nhân bất lộ tướng, vừa mới lộ mặt đã hù chết người ta! Khó trách lão bản đối với cô ấy lại có vài phần kính trọng như vậy, thật sự là có bản lãnh a! Chu Chính quả thực vì cô mà kiêu ngạo rồi!
Người đẹp La ra tay đều vô cùng rộng rãi, mỗi lần đặt cược, cũng là dùng hết thảy lợi thế, cho nên chiến thắng cũng vì thế mà thu về gấp bội. Cô trên mặt bàn lợi thế, đã đổi thành bậc con ngựa, điều này có nghĩa là “Năm mươi vạn”, là lợi thế cao nhất! Bây giờ trên mặt bàn của cô có tới ba tờ “Năm mươi vạn” lợi thế, lần cuối cùng cô bỏ ra đặt cược hết thảy lợi thế biến thành double! Để mua lại một chai “Napoleon” mà cần bảy mươi vạn lợi thế sao? Ước chừng có thừa!
Chu Chính vui vẻ đến mức anh có cảm giác cái bật lửa mạ vàng được sản xuất với số lượng hạn chế kia đang đưa tay ngoắc anh! Đến bây giờ mọi chuyện vẫn ổn, người đẹp La thật là lợi hại, ha ha! Anh thật vui vẻ, nghĩ rằng ban nãy Đỗ Gia Minh dương dương đắc ý mà giờ đây mặt biến thành màu gan heo thì lại càng vui vẻ hơn rồi! Dám xem thường lão bản của bọn ta à, giết chết mi!
Đỗ Gia Minh nhìn bên kia người càng ngày càng nhiều, ngay cả nữ chủ nhân cũng đã bị hấp dẫn mà đi qua thì không khỏi có chút nóng ruột. Anh ta vô cùng muốn biết tình hình bên kia, nhưng lại chọn lựa không xuất hiện, đến khi nghe được bên kia tiếng hoan hô ầm ầm thì mới than: hỏng bét rồi!
La Phỉ để cho người ta kiểm kê trên lợi thế có trên mặt bàn. Quy tắc của trò chơi quy định: người thắng sẽ được nhận chỗ rượu “Napoleon”, nhưng nếu người chơi muốn đổi thành tiền mặt để mang về cũng được. Ở đây nữ chủ nhân vốn là muốn dùng bình rượu trân quý của mình ra để hấp dẫn khách chơi mà thôi, thật lòng thì bà ta rất không muốn bị người thắng mang đi mất. Vì vậy trong lòng có chút không được thoải mái, nhưng trên mặt bà vẫn giả bộ làm ra nụ cười ôn nhu như ngọn gió xuân vậy: “Thủ hạ của Cẩm lão bản quả nhiên là xuất sắc! La tiểu thư, Chu tiên sinh, các vị quá xuất sắc rồi!”
Chu Chính xoa xoa tay thay mặt cho người đẹp La tỏ ý khiêm nhường: “Đâu có, đâu có! May mắn, may mắn mà thôi!”
Bỗng nhiên có người đi tới, cúi người nói thầm nói mấy câu bên tai ở Trương thái thái, Trương thái thái nghe xong liền làm ra vẻ mặt khó khăn, sau đó bà nói với Chu Chính: “La tiểu thư vì đã thắng nên được nhận chỗ rượu “Napoleon” lợi thế, nhưng mà bên này... “ Bà đưa tay chỉ vào Đỗ Gia Minh đang đứng ở cách đó không xa: “Vị khách kia cũng muốn chơi để lấy một lọ “Napoleon” lợi thế, không biết Chu tiên sinh, La tiểu thư có nguyện ý hay không...”
La Phỉ tiếp lời: “Tôi vô cùng nguyện ý cùng Đỗ tiên sinh đánh cuộc!”
Đỗ Gia Minh đi tới: “La tiểu thư quả nhiên sảng khoái. Tôi cũng vậy, xin nguyện ý được cùng La tiểu thư đánh cuộc.”
“Có điều năm ván bài thì thực là quá nhàm chán rồi, không biết Đỗ tiên sinh có nguyện ý thay bằng đánh mười ván hay không?”
Đỗ Gia Minh nghe nói như vậy thì không khỏi sửng sốt. Anh cũng đã gặp qua người có khả năng tính toán vô cùng tốt, nhưng đánh tới mười ván với ngữ khí như vậy cũng là bây giờ mới gặp lần đầu tiên, nhưng anh không thể để cho mình rơi vào yếu thế: “Đương nhiên là nguyện ý rồi! Có thể được cùng La tiểu thư đấu, cầu cũng không được.”
Ngay lập tức, hai người lại một lần nữa ngồi vào bàn. Đúng mười ván đánh, nhà cái chia bài.
Không mất đến mười phút, Thúy Hoa thật vui vẻ nâng đi của chủ nhà hai chai rượu trân quý “Napoleon” cùng cái bật lửa mạ vàng được sản xuất với số lượng hạn chế đúng như mong ước, còn một bình còn lại, được La Phỉ đưa cho chủ nhà đấu giá để đem đi lạc quyên. Cuối cùng chai rượu ấy lại được một ông lão dùng năm mươi vạn mua đi, vì thế mà đem cuộc vận động quyên góp còn dẫn tới một cao triều nhỏ. Đồng chí La Phỉ hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện còn lại, căn bản sẽ không còn là chuyện của cô nữa. Do phép lịch sự nên cô vẫn không thể bỏ đi ngay được. Vậy nên La Phỉ lại bắt đầu đi mua các loại đồ uống, xem ké các loại các trò náo nhiệt, nhìn dáng vẻ như là đường đường chính chính mà lại huênh hoang trổ tài của đồng chí Chu Chính đang được các cô gái vây quanh hâm mộ, chứ không còn thấy ở anh vẻ sung sướng khi người gặp họa nữa...
Sau đó, đến màn đấu giá đích thực hoạt động!
Đủ loại đốt tiền đấu giá. Cuối cùng cao triều là màn đấu giá một nụ hôn cùng một điệu khiêu vũ của tiểu thư Bổn Thành danh viện. Một thân tây trang màu trắng được đặt với giá tám mươi lăm vạn, sau đó một nam tử với tác phong nhanh nhẹn ra sân phát biểu cảm nghĩ...
Người đẹp La tay mắt lanh lẹ nhảy đến bên cạnh Thúy Hoa, rút từ trong túi của anh ra một chiếc điện thoại mở máy gọi cho đồng chí Ôn Quả Nhiên, sau đó lại chạy tới một chỗ có tầm nhìn thông thoáng, hướng điện thoại về phía người mặc đồ tây màu trắng mà răng rắc, răng rắc chụp ảnh.
Người thanh niên với tác phong nhanh nhẹn bày tỏ tấm lòng: Tề tiểu thư vốn là thiên sinh lệ chất, nên không dám đường đột, môi thơm không dám nhận, chỉ cầu một điệu khiêu vũ mà thôi!
Sau đó âm nhạc vang lên, thanh niên tây trang màu trắng với tác phong nhanh nhẹn nâng tay mỹ nhân lên. Trước ánh mắt hâm mộ của mọi người cùng với tiếng vỗ tay cổ vũ tràn khắp sàn nhảy, anh ta ôm lấy giai nhân khiêu vũ hết điệu này sang điệu khác...
La Phỉ hướng về phía cặp nhảy bạch mã hoàng tử cùng công chúa điên cuồng mà chụp ảnh!
Chụp xong liền send hòm thư chính mình, sau đó thủ tiêu dấu vết. Tiếp đó là đưa di động trả lại cho Chu Chính. Sau đó cùng Chu Chính nói mình thấy trong người không thoải mái, nhất định phải đi, anh không đi thì tôi sẽ tự đi!
Chu Chính bất đắc dĩ, đành phải nhờ người thay mình chuyển lời cáo từ đến nữ chủ nhân xin được rời đi trước.
La Phỉ trở lại căn phòng của mình mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Mẹ kiếp! Cái tên phú nhị đại không não kia, làm sao hắn lại tới được nơi này vậy hả?
Tác giả có lời muốn nói: Chương này được viết đi viết lại thật lâu a! Cho nên mới trễ như vậy!
Edit: Tui cũng thấy nó dài quá và khó hiểu quá trời luôn, đến nỗi mắt cũng ra mồ hôi a! Cũng may là khá hấp dẫn!