Cuộc chạm mắt giữa hai người trong khách sạn Vân Lai không một ai hay biết, bởi vì tất cả đều tập trung vào câu chuyện mà Lý Ngọc Vân đang kể.
Phong Vô Ảnh hai tay khoanh vòng trước ngực, thanh kiếm có vỏ ngoài màu ngọc bích được chàng ôm gọn trong tay. Thần thái và khí chất của Phong Vô Ảnh vô cùng bình phàm, chẳng có chút gì đặc biệt cả. Có lẽ cũng chính vì lý do đó mà không ai chú ý đến chàng. Nhưng tại sao Tiểu Hàn lại phát hiện ra chàng? Đến bây giờ Phong Vô Ảnh mới biết người trong võ lâm vốn ngoạ hổ tàng long, không hề đơn giản.
Lúc trước khi mới bước chân ra khỏi nơi hoang vu khô cằn kia, Phong Vô Ảnh cứ tự phụ kiếm pháp của mình đã là thiên hạ vô địch, việc báo thù cho cha mẹ sẽ vô cùng dễ dàng. Nào ngờ bây giờ đối diện với Tiểu Hàn, người thiếu niên tóc bạc cùng cây ngân thương lạnh lẽo này đã đem đến cho chàng một cảm giác vô cùng đáng sợ.
Cảm giác của cái chết. Cảm giác của sự tử vong.
Cảm giác này đã từ rất lâu chàng không cảm nhận được. Cây ngân thương kia chẳng lẽ còn nhanh hơn kiếm của chàng sao?
Nhưng Phong Vô Ảnh không biết rằng, Bạch Phát Ngân Thương Tiểu Hàn lúc này cũng đang có cùng chung suy nghĩ với chàng.
Đáng lẽ Tiểu Hàn cũng không nhận ra sự hiện diện của Phong Vô Ảnh. Người thiếu niên cầm kiếm kia quá mức bình phàm, trên thân không hề toả ra chút sát khí, hay ngạo khí mà một cao thủ cần có.
Hắn, giống như một chiếc lá khô mới từ trên cây rớt xuống vậy.
Trên đời này, hạng người đáng sợ nhất không phải là hạng người nổi danh, tiếng tăm lừng lẫy. Mà đáng sợ nhất chính là hạng người vô danh, luôn luôn ẩn mình trong sự tầm thường. Hạng người vô danh này vì quá tầm thường, nên sẽ không ai quan tâm chú ý đến họ, không ai cân nhắc sự lợi hại của họ. Vì thế họ rất dễ giết người. Cách giết người của họ cũng bình phàm và lặng lẽ giống như con người của họ vậy.
Sở dĩ Tiểu Hàn có thể nhận ra được sự hiện diện của Phong Vô Ảnh là vì chàng cảm nhận được sự đau thương trong lòng gã. Vì tâm gã đã dao động nên gã không còn bình phàm nữa.
Chợt một người bồi bàn đi ngang qua làm cắt đứt cuộc chạm mắt giữa Tiểu Hàn và Phong Vô Ảnh.
Đến khi người bồi bàn đã di chuyển sang chỗ khác thì Phong Vô Ảnh cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tiểu Hàn cau mày, cây ngân thương trong tay có chút rung động. Bởi vì trước khi Phong Vô Ảnh biến mất thì Tiểu Hàn đã thấy một điều hiện lên trên khuôn mặt của Phong Vô Ảnh.
Đó là một nụ cười. Một nụ cười rất bình thường nhưng cũng rất lặng lẽ.
Nụ cười này gây ra sự khó chịu cho Tiểu Hàn.
Thanh kiếm kia có thể nào nhanh hơn cây ngân thương của chàng không?
Tiểu Hàn thở dài, quay đi chỗ khác, trong lòng thầm nghĩ về sau khi có dịp nhất định sẽ phải thử một lần!
Bên kia câu chuyện mà Tô Khắc cùng Lý Ngọc Vân kể vẫn đang được tiếp tục.
Tô Khắc nói:
- Thực ra mười tám năm trước, khi Lý đại hiệp bị sát hại thì pho võ công kia cũng đã bị người ta đoạt lấy. Kẻ đoạt lấy chính là kẻ đã chủ mưu việc này. Âm mưu của hắn là dồn gia đình Lý đại hiệp vào đường chết để về sau không còn ai có thể khống chế hắn nữa.
Nguyễn Phiên Thiên cười hỏi:
- Làm sao mà ngươi biết rõ mọi thứ như thế? Chẳng lẽ Bạch Diệp Phi Ưng chính là kẻ đã chủ mưu chuyện này sao? Ngươi hình như cũng gần bằng tuổi Lý đại hiệp…
Mấy tên thuộc hạ sau lưng ồ lên một tiếng, rồi ngắm nghía Tô Khắc, sau đó nói:
- Cũng có thể lắm! Biết đâu ngươi đang dựng chuyện để đánh lạc hướng người trong giang hồ?
Tô Khắc tái mặt. Cái cảm giác bị cả trăm người nghi ngờ, chĩa mũi nhọn vào mình thật không dễ chịu chút nào.
Lý Ngọc Vân thì khác, nàng buồn rầu nói:
- Chúng ta biết được tường tận chuyện này, vì ta chính là con gái của Lý đại hiệp và Tuệ thần y năm xưa.
Lời nói của Lý Ngọc Vân khiến cho toàn bộ mọi người trong khách sạn Vân Lai lúc này đều trở nên sửng sờ.
Hậu nhân của Lý Thiết Hoành, người được võ lâm tôn xưng là thiên hạ vô địch vẫn còn sống sao? Đây là điều may mắn hay bất hạnh đây?
Những người tham gia vụ huyết án năm xưa liệu có bị nàng trả thù?
Hàng trăm câu hỏi được mọi người đặt ra lúc này đều sắp được Lý Ngọc Vân trả lời.
Lý Ngọc Vân nói:
- Kẻ lấy được Thiên Thượng Thiên Hạ, Độc Ngã Duy Tôn công chắc chắn vẫn đang còn sống. Hơn nữa lúc này hắn đã trở thành bậc tôn sư trong võ lâm, hùng bá một phương. Nhưng nếu các vị có thể đồng lòng chung tay giúp chúng tôi, thì việc tiêu diệt hắn cũng không khó.
Nguyễn Phi Thiên hỏi:
- Vậy hắn là ai?
Lý Ngọc Vân gằn từng chữ:
- Thần Lực vương Võ Thiên Nam, bang chủ Hắc Long bang, một trong những bang hội lớn nhất đang tồn tại ở sông Bạch Đằng. Bọn chúng gây dựng được một trụ sở cực kì lớn mạnh ở đó, cao thủ túc trực phòng thủ nhiều vô số.
Nghe tới sáu chữ “Thần Lực vương Võ Thiên Nam” thì tất cả đều run rẩy. Võ Thiên Nam chính là một trong những cao thủ đệ nhất ở Đại Việt này. Tiểu Hàn tuy được đánh giá ngang bằng nhưng chắc chắn hiện tại vẫn chưa phải là đối thủ. Huống hồ, ở Hắc Long bang cao thủ như mây, xông vào chẳng khác gì tự đi tìm đường chết.
Có một người lớn giọng chửi:
- Cô điên à? Võ Thiên Nam là người có võ công cao cỡ nào chẳng lẽ cô không biết? Huống hồ cô dựa vào đâu mà dám nói ông ấy là hung thủ?
Lý Ngọc Vân không trả lời mà hỏi lại:
- Vậy các ngươi thấy Võ Thiên Nam dùng binh khí gì?
Người vừa chửi Lý Ngọc Vân liền đáp:
- Đương nhiên là dùng tay không. Võ Thiên Nam mỗi khi đối địch đều không dùng binh khí, bởi vì ông ta trời sinh thần lực, sức mạnh vô song, đôi tay của ông ta còn hữu dụng hơn cả thần binh lợi khí.
Lý Ngọc Vân vẫn hỏi tiếp:
- Vậy ông ta nổi lên từ bao giờ?
Người kia như suy nghĩ được chuyện gì, trả lời một cách gượng gạo:
- Hình như là mười lăm năm về trước?
Thời điểm Lý Thiết Hoành đại hiệp bị giết là vào mười tám năm về trước. Người cướp được Thiên Thượng Thiên Hạ, Độc Ngã Duy Tôn công chắc chắn cũng cần thời gian để tu luyện. Khoảng thời gian ba năm có thể gọi là quá trùng hợp.
Rất có khả năng Võ Thiên Nam chính là hung thủ năm xưa.
Nguyễn Phi Thiên phe phẩy cái quạt, cười cười:
- Ta thấy việc ông ấy sử dụng đôi tay của mình làm binh khí chẳng có liên quan gì đến việc này cả? Người chỉ dùng quyền cước đối địch trên võ lâm này nhiều vô số. Ngay ở đây cũng có hơn mấy chục vị, chẳng lẽ họ cũng là hung thủ sao?
Lý Ngọc Vân mím môi hỏi:
- Vậy ngươi có biết Bạch Vô Thiên tiền bối lúc sinh thời sử dụng thứ vũ khí gì không?
Nguyễn Phi Thiên như bị chặn ngang họng:
- Ta…
Bạch Vô Thiên khi xưa quả thật là chỉ dùng tay không đối địch. Ông cũng bẩm sinh thần lực như Võ Thiên Nam. Nhưng thần lực là do bẩm sinh hay do tu luyện Thiên Thượng Thiên Hạ, Độc Ngã Duy Tôn công thì không ai biết được.
Lý Ngọc Vân ánh mắt u buồn nhìn mọi người, nàng quả thật là một cô gái rất đẹp, mà con gái đẹp thì rất dễ khiến người ta mủi lòng. Nàng chắp tay lại, hướng về mọi người khẩn khoản nói:
- Chỉ cần các vị ra tay trượng nghĩa giúp đỡ. Xong việc người nào giết được Võ Thiên Nam thì tôi xin giao Độc Ngã Duy Tôn công lại cho người đó, đồng thời…
Nàng cắn môi rồi nói tiếp:
- Tôi cũng xin nguyện kết tóc se duyên với người đó.
Đây quả thật là một yêu cầu đầy hấp dẫn. Phần thưởng chính là võ công tuyệt thế cùng mỹ nhân tuyệt sắc. Phần thưởng này thử hỏi ai có thể không động tâm.
Nguyễn Phi Thiên chợt dùng quạt vỗ đầu một cái, sau đó ra vẻ ngạc nhiên lớn tiếng nói:
- Ây cha, ta thật ngu ngốc. Nãy giờ ta quả thật không nghĩ ra người ăn mày kia có liên quan gì tới chuyện này.
Lý Ngọc Vân vẫn bình tĩnh trả lời:
- Hắn là người duy nhất chứng kiến tận mắt Võ Thiên Nam nhân lúc cha mẹ ta sức cùng lực kiệt mà giết họ, sau đó cướp đi pho võ công kia. Đồng thời cũng chính y là người duy nhất được cha ta dùng hơi thở cuối cùng truyền cho khẩu quyết sử dụng Duy Ngã Độc Tôn công.
Nguyễn Phi Thiên cau mày hỏi:
- Quả thật khó hiểu. Khẩu quyết sử dụng rồi pho võ công? Chẳng lẽ phải có khẩu quyết thì mới luyện được Duy Ngã Độc Tôn công sao? Vậy Võ Thiên Nam không có khẩu quyết làm sao có thể luyện thành? Người ăn mày này chẳng lẽ không bị Võ Thiên Nam giết người diệt khẩu?
Hàng loạt câu hỏi của Nguyễn Phi Thiên khiến niềm tin của mọi người bị lung lay.
Lý Ngọc Vân chậm rãi đáp:
- Không phải! Pho võ công kia thực ra tồn tại cửu thiên thập địa cảnh giới. Nếu không có đoạn khẩu quyết cuối cùng thì bất cứ ai cũng không đạt đến ba tầng cuối của thập địa được. Võ công của họ sẽ bị đứng mãi tại đó, nếu gượng ép thì sẽ bị tẩu hoả nhập ma.
Có người hỏi:
- Ba tầng cuối lợi hại thế sao? Võ Thiên Nam không lẽ đã luyện tới thất địa?
Lý Ngọc Vân lắc đầu:
- Ta cũng không rõ hắn đã luyện tới cảnh giới nào. Tuy nhiên Bạch Vô Thiên năm xưa khi luyện đến thập địa, thì ngay cả phụ thân ta Lý Thiết Hoành cũng không chống nổi quá mười chiêu.
Mọi người sửng sờ.
Đường đường thiên hạ vô địch lại không chịu nổi mười chiêu. Vậy pho võ công kia ghê gớm đến cỡ nào?
Lòng mọi người như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt. Đây là ngọn lửa của dục vọng.
Bốn người áo đỏ môn hạ của Vạn Kiếm môn đi nhanh đến trước mặt Lý Ngọc Vân chắp tay nói:
- Chúng tôi nguyện giúp đỡ Lý tiểu thư trả thù. Dù có phải chết cũng quyết đòi lại công đạo cho Lý đại hiệp đã khuất.
Lý Ngọc Vân trong lòng cực kì tức giận, nàng chỉ muốn chửi vào mặt bốn tên này rằng:
- Đồ giả nhân giả nghĩa, hôm đó rõ ràng truy sát phụ thân ta cũng có bốn người các ngươi.
Nhưng ý nghĩ đó nàng chỉ có thể để trong lòng mà gượng cười cảm ơn bọn chúng:
- Xin cảm tạ bốn vị đại hiệp.
Rồi từng người từng người lục tục kéo đến thề thốt trước mặt Lý Ngọc Vân.
Lê Đạt đứng từ xa ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh tượng này. Lão lẩm bẩm:
- Loạn rồi, loạn rồi.
Bọn người kia vốn luôn trung thành kính cẩn với ông. Nhưng khi có lợi ích lớn hơn thì bọn chúng sẵn sàng bỏ rơi ông.
Chỉ có một người nãy giờ vẫn im lặng, không biểu tình gì.
Bạch Phát Ngân Thương Tiểu Hàn.
……………..
Nguyễn Phi Thiên cười rộ. Hắn cười là vì không hiểu nổi sao cục diện lại xoay chuyển nhanh đến thế.
Chợt có người cắt ngang tiếng cười của Nguyễn Phi Thiên. Hắn nhận ra đó là người ban nãy không ngừng trợ giúp hắn đấu võ mồm.
Kỳ Sơn Khoái Kiếm Trần Khoái.
Kiếm của y rất nhanh. Võ công cũng rất khá, cao hơn cả Âm Dương Song Kiếm Lữ Phụng Tiên.
Trong khách sạn Vân Lai cao thủ ẩn tàng rất nhiều nên không có gì lạ khi gặp những nhân vật võ công cao thế này.
Trần Khoái được ca tụng là kiếm pháp cực nhanh, đã đạt tới cảnh giới vô cùng thâm ảo. Nhưng kiếm của y liệu có nhanh hơn đao của mười người Cự Đao môn kia?
Trần Khoái tin rằng kiếm của y sẽ nhanh hơn. Y vô cùng tự tin.
Nguyễn Phi Thiên phun một bãi nước miếng xuống đất, rồi nói:
- Đồ gió chiều nào theo chiều ấy! Ta khinh!
Trần Khoái mỉm cười, đáp:
- Nhầm rồi! Ta trước giờ không nghe theo ai cả, ta chỉ theo đuổi những thứ có lợi cho ta thôi!
Câu nói này có phần thô tục nhưng nó là sự thật. Không ai dám phản đối câu nói này cả.
Một người nếu không vì lợi ích bản thân mình thì chẳng phải là một thằng ngốc sao?
Nguyễn Phi Thiên tức giận kêu lên:
- Giết hắn cho ta!
Mười người Cự Đao môn lập tức nghe lời bước tới chỗ Trần Khoái. Tay họ đặt ra sau lưng. Liệu đao của họ có nhanh hơn kiếm của Trần Khoái?
Hào quang loé lên, đao kiếm đều đã ra khỏi vỏ. Máu cũng đã chảy nhưng không phải máu của Trần Khoái.
Kiếm của y quả thật nhanh hơn. Suy cho cùng thì đao pháp của mười người kia tuy nhanh nhưng chưa tới mức được gọi là nhanh nhất. Có hai cái đầu của họ đã lăn xuống đất.
Nguyễn Phi Thiên biến sắc.
Trần Khoái cười ngạo nghễ.
Kiếm của Trần Khoái lại vung lên. Y thi triển ra Kỳ Sơn kiếm pháp của mình. Đường kiếm nào cũng rất dị, rất hiểm.
Chớp mắt một cái mười người đao khách gây ra sóng gió ban nãy đều đã chết hết.
Trần Khoái nhìn về phía Nguyễn Phi Thiên, rồi cười rộ lên.
Sát khí từ người Trần Khoái lan toả ra khiến Nguyễn Phi Thiên hoảng sợ, hắn lắp bắp:
- Ngươi… Ngươi dám giết ta sao? Cha ta là đại tướng quân…
Trần Khoái cười lạnh:
- Đại tướng quân thì sao? Ta đã trốn thì không ai đủ bản lĩnh bắt được.
Trần Khoái quả thật rất thẳng thắn. Đối diện với quyền lực của một vị đại tướng quân thì y rốt cuộc cũng chỉ còn cách trốn, nhưng nên biết rằng Trần Khoái từng thoát dưới sự truy sát của Võ Thiên Nam cùng Hắc Long bang, nhiêu đó cũng biết muốn bắt được Trần Khoái thật sự rất khó.
Trần Khoái đang định ra tay giết Nguyễn Phi Thiên thì đột nhiên có giọng nói ngăn lại.
Thì ra người vừa ngăn y chính là U Minh lão quỷ. Một lão già bận đồ đen, trông như âm hồn ác quỷ. Lão thanh danh rất vang dội, võ công cũng không kém Trần Khoái là mấy. U Minh lão quỷ cười khằng khặc, giọng cười của lão ta giống như một bàn chà sắt đang chà đi chà lại da thịt người khác, đó là một giọng cười rất khó chịu:
- Trần huynh vừa giết mười người rồi. Bây giờ tới lượt lão phu chứ! Chúng ta phải giết tên bạch công tử này để tế cờ trước khi lên đường đến Hắc Long bang, lão phu rất am hiểu cách giết người để hiến tế đó nha.
Nghe câu nói này của lão thì ai cũng cảm thấy lạnh xương sống. U Minh quỷ lão thành danh với đôi Quỷ Cốt U Trảo của mình. Trảo của lão rất độc, rất hiểm. Mỗi khi xuất thủ lão đều thích dùng trảo chộp vào lồng ngực của người khác, móc tim họ ra rồi bóp nát.
Nguyễn Phi Thiên run lên bần bật. Bây giờ hắn mới chính thức cảm thấy mình ngu ngốc cỡ nào.
Hắn không nên quá tự tin vào khả năng của mười người kia. Kẻ nhờ có sức mạnh của người khác mà trở nên tự tin thì bao giờ cũng chết sớm, bởi vì khi mất đi nguồn ngoại lực kia thì kẻ đó sẽ trở nên vô cùng yếu ớt.
Quỷ U Cốt Trảo, móc tim rồi bóp nát.
U Minh lão quỷ cười khằng khặc, đôi tay gầy guộc nhưng dài thon của lão chộp tới Nguyễn Phi Thiên.
Một số người yếu tim đều nhắm mắt lại. Ngay cả người lạnh lùng như Tô Khắc cũng không dám nhìn cảnh này mà quay mặt đi chỗ khác.
Chỉ nghe thấy một âm thanh òng ọc. Âm thanh giống như một kẻ đang cố nuốt trọn quả trứng gà mà mắc cổ.
Người đó là U Minh lão quỷ. Lão ta kêu lên từng tiếng òng ọc, hai mắt lão trợn trừng biểu tình không thế tin nổi.
Tất cả mọi người đều lạnh gáy.
U Minh lão quỷ kêu lên từng tiếng òng ọc là vì dưới cổ lão có một mũi ngân thương đang cắm thẳng vào, mũi thương không sâu lắm nhưng đủ khiến lão vong mạng.
Bạch Phát Ngân Thương Tiểu Hàn.
Khuôn mặt chàng vẫn lạnh lẽo như mọi khi, sát khí trong mắt vẫn như mọi khi, cây ngân thương kia vẫn nhanh và chuẩn như mọi khi.
Tiểu Hàn rút thương về, U Minh lão quỷ ngã gục xuống.
Lý Ngọc Vân thở dài:
- Kẻ giết người cuối cùng cũng sẽ bị người giết.
U Minh lão quỷ trước giờ thủ đoạn độc ác, tàn nhẫn. Bây giờ lão chết đi cũng chẳng có ai thương tiếc. Nhưng mọi người đều không hiểu tại sao Tiểu Hàn lại ra tay bảo vệ Nguyễn Phi Thiên. Rõ ràng ban nãy Lê Đạt gọi chàng ra là để đối đầu với Nguyễn Phi Thiên mà?
Thế cuộc quả thật xoay chuyển quá nhanh. Bạn và thù cũng chỉ trong một ý niệm.
Nguyễn Phi Thiên run rẩy nói:
- Cảm ơn anh!
Tiểu Hàn không trả lời. Chàng vẫn im lặng như mọi khi.
Nguyễn Phi Thiên nhìn sang Lê Đạt thì thấy lão đang mỉm cười. Thì ra chính lão ra lệnh cho Tiểu Hàn cứu Nguyễn Phi Thiên.
Thực ra ai mới là bạn, ai mới là thù?
Tiểu Vũ lo lắng hỏi Lý Ngọc Vân:
- Bây giờ làm sao đây? Gã Tiểu Hàn kia đột nhiên đứng về phía Nguyễn Phi Thiên. Hay là chúng ta cùng lên đi, song quyền nan địch tứ thủ. Đệ không tin hắn có thể giết hết mọi người ở đây.
Tô Khắc lắc đầu nói:
- Hắn đương nhiên không thể giết hết tất cả, nhưng cũng không ai dám tình nguyện cho hắn giết.
Đúng vậy, người phe của Tô Khắc cùng Lý Ngọc Vân rất đông, ít nhất cũng hai ba trăm mạng. Đồng loạt xông lên thì Tiểu Hàn làm sao chống đỡ nổi. Nhưng quan trọng là ai sẽ là người xông lên đầu tiên?
Tiểu Hàn tuy không nói năng hay biểu tình gì, nhưng từ chàng toát lên một khí chất vô cùng ngạo nghễ.
Thương ở trong tay, bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Lý Ngọc Vân nói với Tô Khắc:
- Tình này nên giải quyết thế nào đây?
Tô Khắc nghĩ ngợi một chút rồi đáp:
- Chúng ta nên thoả hiệp!
Tiểu Vũ ngạc nhiên hỏi lại:
- Thoả hiệp?
Tô Khắc gật đầu:
- Đúng, thoả hiệp. Thêm một người là thêm một phần sức. Ở đây võ công của Tiểu Hàn có thể được liệt vào hàng cao nhất, có hắn thì chúng ta thêm phần chắc thắng Võ Thiên Nam.
Lý Ngọc Vân hỏi:
- Nhưng hắn có đồng ý không?
Tô Khắc mỉm cười:
- Người đồng ý sẽ là ông chủ Lê Đạt!
Quả nhiên Lê Đạt gật đầu.
…………………..
Bọn họ đã thoả hiệp với nhau. Nguyễn Phi Thiên, Lê Đạt cùng Tiểu Hàn sẽ tham gia đại hội thảo phạt Võ Thiên Nam lần này.
Nhưng trước khi xuất phát họ sẽ đến trường tỷ võ nằm giữa Đông Đô để tiến hành tỷ thí, chọn người đứng đầu cùng với tinh lọc ra một đội hình chất lượng nhất.
Binh bất quý đa, chỉ quý tinh. Đông người mà hỗn tạp, vướng víu thì ích lợi gì? Bọn họ chỉ cần một đội hình tốt nhất, đồng đều nhất để đánh nhau với Võ Thiên Nam.
Nhưng những người không được chọn cũng sẽ được hợp thành một đội. Ô hợp thì sẽ đánh nhau với ô hợp, những người này bị coi là đám chốt thí mở đường.
Phong Vô Ảnh chậm rãi bước trên con đường đi tới trường tỷ võ. Trong lòng chàng bao nhiêu suy nghĩ phiền muộn chất chứa.
Lý Ngọc Vân quả thật là người chị ruột đã thất lạc bao nhiêu năm của chàng.
Mười tám năm, mỗi người đều đã thay đổi rất nhiều.
Chàng không còn là Lý Tình năm xưa, mà Lý Ngọc Vân cũng vậy, nàng cũng không còn là người chị trong sáng, hiền lành, nhút nhát năm xưa. Thù hận chẳng lẽ có thể làm cho con người ta thay đổi đến thế sao?
Chợt một cơn gió nhẹ thổi tới từ phía sau lưng. Phong Vô Ảnh vẫn im lặng, không phản ứng gì.
Có một người tung tăng đi tới. Một cô gái áo tím.
Cô gái này chỉ chừng mười tám mười chín, đầu cột hai bím tóc trông rất dễ thương. Hai mắt nàng to tròn, mũi nhỏ mà thon dài, đôi môi đều đặn mà lại đỏ mọng như quả anh đào, nước da của nàng trắng nõn nà. Nàng quả là một cô gái rất đẹp.
Mỹ Nhân Lệ. Phong Vô Ảnh chợt nhớ tới ba từ này. Nhưng chàng vẫn mỉm cười bước tiếp.
Cô gái áo tím vẫn tung tăng bước đi. Chợt nàng nhảy sang chặn trước mặt Phong Vô Ảnh, chống nạnh nói:
- Này, anh cũng đi tới trường tỷ võ à.
Phong Vô Ảnh mỉm cười đáp:
- Đúng.
- Cho tôi làm quen được không. Tôi cũng đến trường tỷ võ để thử sức.
- Được.
……………….
Cô gái áo tím cười hì hì, tay mân mê cái bím tóc của mình:
- Anh định kiểm tra ở đài tỷ võ nào? Tinh hay không tinh?
Trường tỷ võ sẽ chia làm hai bên. Bên tinh dành cho những người tự thấy võ công mình cao cường, không tinh thì đương nhiên dành cho những người tự biết mình thấp kém.
Phong Vô Ảnh vừa đi, vừa trả lời:
- Tôi sẽ thi ở đài tỷ võ không tinh.
Cô gái áo tím kinh ngạc, nói:
- Sao vậy, chẳng lẽ anh không tự tin với bản thân mình sao?
Phong Vô Ảnh cười đáp:
- Có chứ. Nhưng tôi tự biết mình biết người.
Cô gái kia chu miệng, trợn mắt làm trò:
- Tôi không tin. Rõ ràng võ công anh rất cao cường kia mà.
Phong Vô Ảnh không trả lời mà hỏi lại:
- Cao cường chỗ nào? Chẳng lẽ cô không thấy tôi là một người rất bình thường sao?
Cô gái cười khúc khích:
- Ông nội tôi thường nói người càng bình thường thì càng nguy hiểm. Bởi vì không ai thèm để mắt đến họ cho nên họ mới có thể làm điều mà những người khác không thể làm!
Phong Vô Ảnh khựng lại, chàng nheo mắt nhìn cô gái áo tím này.
Cô gái áo tím làm bộ ngạc nhiên, lấy hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nà của mình mà xoa xoa hai má, nói:
- Sao vậy, chẳng lẽ mặt ta có dính gì sao?
Phong Vô Ảnh nhìn một lúc rồi lắc đầu:
- Không! Chẳng có dính gì cả.
Chàng rất ngạc nhiên với câu nói ban nãy của nàng ta. Câu nói không biết vô tình hay hữu ý mà động đến tim đen của chàng. Nhưng chàng quan sát thì thấy nàng ta rất hồn nhiên, có vẻ như là vô tình rồi.
Đường rất đông người, vì hôm nay Đông Đô diễn ra một sự kiện không dễ gặp.
Tỷ võ đại hội.
Nhưng tỷ võ thì cứ tỷ võ, Phong Vô Ảnh đi thì cứ đi. Chàng không hề tỏ ra vội vã. Nhưng bên cạnh Phong Vô Ảnh thì cô gái áo tím vẫn cứ tung tăng bay nhảy, lắm lúc chàng không hiểu nổi một cô gái ngây thơ trong sáng như vậy thì đến đài tỷ võ này làm gì.
Chợt có một kẻ cản đường.
Kẻ này thân hình cao lớn, vai u thịt bắp, đầu thì cao trọc, hai mắt trợn trừng, lông mày dựng ngược, trông rất bặm trợn. Gã chặng đường Phong Vô Ảnh, tay cầm một cây thiết chuỳ đầy gai góc chống mạnh xuống đất, xem thì có vẻ là muốn gây sự rồi.
Gã đầu trọc quát lớn:
- Con bà ngươi! Thấy lão gia còn không chịu dập đầu xuống lạy mười tám lạy.
Phong Vô Ảnh còn chưa lên tiếng thì cô gái áo tím đã nhảy tới trước, chống nạnh hừ lên một tiếng:
- Ngươi định gây sự à? Muốn trấn lột tiền hay là bắt nạt người khác đây?
Gã đầu trọc thấy một nam một nữ này không sợ thì càng tức giận. Cây thiết chuỳ to đùng của gã huơ lên huơ xuống, gã nói:
- Biết lão tử là ai không. Con bà nó, ta chính là Thiết Chuỳ Vô Địch Đại Hoả.
Cô gái áo tím che miệng phì cười:
- Đại Hoả, Thiết Chuỳ Vô Địch? Sao ta nghe lại giông giống với Ngân Thương Vô Địch Tiểu Hàn vậy?
Đại Hoả ưỡn người nói:
- Đương nhiên!
Rồi gã tự hào vỗ ngực nói:
- Ta là đại ca cho nên tên là Đại Hoả, còn Ngân Thương Vô Địch kia chính là em trai ta, Tiểu Hàn. Một Đại Hoả, một Tiểu Hàn, cha mẹ chúng ta đặt tên như vậy là mong muốn chúng ta trở thành một cặp âm dương giao hoà, Hoả mà gặp Hàn thì sẽ trở nên rất ấm, có phải không nào?
Mọi người xung quanh nhìn gã giống như đang nhìn một người điên. Đại Hoả hơi chột dạ nên cúi mặt xuống.
Phong Vô Ảnh nghe Đại Hoả nói thì cũng phải bật cười:
- Tiểu Hàn thì tóc dài mà bạc, còn Đại Hoả thì trọc đầu. Hai anh em ngươi quả thật là âm dương giao hoà mà.
Cô gái áo tím nói thêm:
- Không biết tóc dài mà bạc giao hoà với đầu trọc thì sẽ trở thành gì nhỉ? Hoả hợp Hàn thành ấm, vậy tóc dài hợp đầu trọc vậy là thành đầu đinh rồi!
Đại Hoả đỏ mặt, lảng đi:
- Ta đứng đây là chỉ muốn kết bạn với hai người thôi.
Cô gái áo tím cười nói:
- Sao vậy, ngươi là anh em của Ngân Thương Vô Địch Tiểu Hàn, đáng lẽ ra phải có người tiếp đón ngươi chứ.
Phong Vô Ảnh cũng cười:
- Có lẽ là Tiểu Hàn đang bận, thôi để Đại Hoả huynh đi chung với chúng ta cũng được.
Mọi người xung quanh ánh mắt nhìn Phong Vô Ánh cùng cô gái áo tím càng lúc càng khinh thường. Có lẽ chính vì họ dám đi chung với tên dở hơi Đại Hoả này.
Đại Hoả chợt hỏi:
- Không biết hai người định thi ở đài tỷ võ nào?
Phong Vô Ảnh chưa kịp trả lời thì cô gái áo tím đã chen ngang:
- Anh ấy thi ở đài không tinh, còn ta thi ở đài tinh.
Đại Hoả nghe vậy thì đưa tay lên miệng thì ho sù sụ. Chàng thiếu niên dáng vẻ tầm thường kia thi ở đài không tinh thì đúng rồi, nhưng cô gái còn trẻ kia mà thi ở đài tinh thì…
Đại Hoả kêu lên:
- Cô nương chết chắc rồi!
Cô gái áo tím đưa ngón cái lên quẹt mũi, ngạo nghễ nói:
- Lát nữa rồi hãy xem bản lĩnh của ta.
Phong Vô Ảnh cũng hơi giật mình với quyết định của cô gái này. Chàng quả thực không nhìn ra cô ta có võ công gì cao siêu cả. Ây da, xem ra lát nữa có thể phải thi triển một số thủ đoạn giúp nàng ta rồi.
Cô gái hình như nhận ra Phong Vô Ảnh đang nghĩ gì, hai hàng lông mày nhíu lại, có vẻ không bằng lòng nói:
- Anh không tin tôi à! Tôi biết võ công thật mà! Để lát nữa rồi xem. À mà nhớ cổ vũ cho tôi đấy nhé. Tôi tên là Mộng Điệp.
Nói rồi cô gái tiếp tung tăng vừa đi vừa ca hát.
“Tôi có một giấc mơ, hoá thành một cánh bướm. Cánh bướm màu tím đẹp đẽ, mỹ lệ nhưng ưu sầu…”
Nhạc vốn ưu sầu nhưng người hát không ưu sầu, nó trở nên vui tươi dễ chịu lạ thường.
Phong Vô Ảnh chợt nhận ra hình như chàng có chút thích thú với Mộng Điệp. Cô nàng dễ thương này thật là làm người ta không thể ghét được mà.