Truyền Kì Phong Vô Ảnh

Chương 7: Q.1 - Chương 7: Thiên Sát tới




Nguyễn Phi Thiên đứng lẫn trong quần hùng. Y vẫn có dáng vẻ như lần ở khách sạn Vân Lai, vẫn là một bộ đồ gấm hoa hoè màu mè, vẫn là cây quạt giấy suốt ngày phe phẩy, chỉ có điều ánh mắt y không giống như lần trước. Ánh mắt Nguyễn Phi Thiên đang hướng về Mộng Điệp cùng Triệu Phi Yến, có đăm chiêu mà cũng có suy tư. Nếu hiện giờ ở đây xuất hiện một người quen biết với Nguyễn Phi Thiên, thì chắc có lẽ cũng không tưởng tượng nổi vị công tử ăn chơi trác táng, hoang đàng vô độ như Nguyễn Phi Thiên mà lại có lúc trông rất trí tuệ như thế này.

Bên cạnh Nguyễn Phi Thiên là một người đàn ông mặc áo xám, tướng mạo cỡ chừng bốn mươi tuổi. Người đàn ông này có dáng vẻ cao gầy, đôi tay y trông rất đặc biệt vì nó rất dài, cơ hồ dài quá cả đầu gối, trông rất giống một con khỉ đột. Nhưng khi nhìn mặt y thì người ta sẽ lại càng cảm thấy quái gỡ hơn nữa, vì khuôn mặt y dài mà hẹp, cộng thêm dưới cằm mọc một chùm râu dê nhỏ làm cho mặt y trông như mặt ngựa. Hốc mắt y trũng sâu, tuy nhiên xương gò má hai bên lại đặc biệt nhô cao. Một người có thân hình giống khỉ, nhưng lại mang khuôn mặt của ngựa, tuy nhiên người ta lại không buồn cười chút nào. Bởi vì khuôn mặt y luôn mang sắc thái dửng dung, trơ trơ như gỗ đá, thậm chí còn hơi toát lên vẻ kiêu ngạo, khó gần.

Xương gò má thường thể hiện cho tham vọng của con người, càng cao thì tham vọng càng lớn. Người mặc áo xám này cũng vậy, tham vọng của y vô cùng lớn, trong thiên hạ này e rằng chỉ thua một mình Thần Lực vương Võ Thiên Nam. Nhưng y không tham chức quyền, không ham tiền tài như Võ Thiên Nam, mà y tham vọng trở thành thiên hạ vô địch. Đối với y võ thuật còn quan trọng hơn cả mạng sống, quan trọng hơn cả vợ con y. Đúng vậy, Bành Bá chính là một võ si.

Bành Bá nhìn Nguyễn Phi Thiên, rồi hỏi:

- Công tử, người đã phát hiện ra manh mối nào chưa?

Nguyễn Phi Thiên gấp cây quạt lại, vỗ vỗ nó lên tay, nói:

- Chưa! Manh mối duy nhất bây giờ chính là nằm ở cô gái áo tím kia. Ngươi cảm thấy cô ta như thế nào?

Bành Bá hỏi lại:

- Người hỏi tôi về phương diện nào?

- Tất cả.

- Cô ta rất đẹp.

- Điều đó ta biết.

- Cô ta có quen biết với vị thiếu niên trẻ tuổi kia.

Nguyễn Phi Thiên sắc mặt dần trở nên kì quái, nhưng vẫn đáp:

- Điều đó ta cũng biết.

Gã nói:

- Nhưng cái điều quan trọng nhất ta cần biết là võ công cô ta ra sao? Bành Bá ngươi có phải là đối thủ không?

Bành Bá nghe vậy thì chột dạ, thật ra y biết Nguyễn Phi Thiên muốn hỏi chuyện này, nhưng bản thân y lại không muốn trả lời.

- Tại sao ngươi không trả lời?

Bành Bá đành đáp:

- Có đánh lại hay không thì phải chờ khi giao chiến mới biết. Nhưng võ công cô áo tím đó thực sự rất cao, loại khinh công cô ta dùng khi nãy có tên là Phù Dao bộ pháp, xuất phát từ nơi biên giới giữa Đại Việt và Đại Minh. Còn đao pháp thì tạm thời chưa đoán ra.

Nguyễn Phi Thiên hỏi:

- Từ nơi biên ải ư?

- Đúng vậy. Ở nơi đó thường xuyên có cao thủ Đại Minh sang giao đấu với võ sĩ nước ta, loại Phù Dao bộ pháp này nghe đồn là do một đôi vợ chồng người Việt Hán cùng nhau sáng lập. Phù Dao bộ pháp đã từng một thời tung hoành ngang dọc nơi biên ải, cước pháp vô cùng ảo diệu. Tuy nhiên, hơn ba mươi năm trước, từ khi đôi phu phụ kia chết, không còn nghe có người nào dùng đến nữa.

Nguyễn Phi Thiên nói:

- Ba mươi năm, liệu cô gái kia có phải là con cháu gì của đôi phu phụ đó không?

Bành Bá đáp:

- Điều này tôi không biết.

Nguyễn Phi Thiên đưa cây quạt chỉ về phía Phong Vô Ảnh:

- Còn hắn, ngươi thấy hắn thế nào?

- Hắn muốn mình trở nên bình thường.

Nguyễn Phi Thiên cười nhạt:

- Nhưng rốt cuộc hắn lại làm cho người ta thấy mình không bình thường?

Bành Bá gật đầu:

- Đúng vậy. Không có kẻ bình thường nào khi bị Tạ Đình chém một đao vào đầu mà vẫn có thể trấn tĩnh như vậy. Đó chính là sơ hở rất lớn của hắn.

Nguyễn Phi Thiên hỏi:

- Có thể hắn trấn tĩnh như vậy là bởi vì nếu không có cô nương tím kia xông lên, thì hắn nhất định sẽ phải ra giao chiến với Tạ Đình.

- Đúng, lúc đó thì hắn cũng sẽ bị lộ thân phận thôi.

- Ngươi có nhìn ra võ công hắn cao thấp thế nào không?

Bành Bá không cần suy nghĩ, đáp luôn:

- Ta chưa thấy hắn xuất thủ, nên không thể đoán được. Nhưng có lẽ là không hề thua kém Tạ Đình, bởi thế hắn mới không sợ y.

Nguyễn Phi Thiên cười:

- Lần này ngươi theo ta đến đây, hẳn là đã quyết định kĩ càng mọi việc. Ngươi sẽ không hối hận chứ.

Bành Bá sắc mặt vẫn như thường, nói:

- Thuộc hạ đã quyết định xuất quan theo công tử đến đây, thì nhất định sẽ không hối hận. Tuy nhiên mong công tử giữ lời, cuốn Duy Ngã Độc Tôn công kia nếu may mắn đoạt được, xin hãy giao lại cho ta.

Nguyễn Phi Thiên vỗ vai Bành Bá nói:

- Đó là điều đương nhiên, chỉ cần xong chuyện này. Ngươi muốn hầu tước, tiền bạc, phú quí hay bất cứ thứ gì ta đều có thể cho ngươi.

Bành Bá nói:

- Có điều tôi vẫn không hiểu? Chúng ta thật ra là sẽ làm gì? Chẳng lẽ cứ đi theo bọn người Lý Ngọc Vân này thôi sao?

Nguyễn Phi Thiên đáp:

- Chuyện này thì ngươi không cần quan tâm, cứ im lặng mà đi theo ta là được. Ta biết Bành Bá ngươi vừa mới xuất quan nên rất nôn nóng muốn được thử sức, nhưng cứ bình tĩnh, đối thủ sắp tới của chúng ta mạnh đến mức ngươi không tưởng tượng nổi đâu.

Bành Bá gật đầu, không hỏi nữa.

Phía trên võ đài, Triệu Phi Yến sau khi cầm được Vô Ảnh Đoạt Hồn Châm trên tay thì cực kì vui sướng, nhưng nàng ta cũng không quên lui lại ba bước, thủ thế đứng nhìn Mộng Điệp bằng ánh mắt cảnh giác đề phòng.

Mộng Điệp có vẻ hơi tức giận, nói:

- Cái cô này, ta trả đồ cho cô mà sao cô không cảm ơn ta?

Triệu Phi Yến im lặng một lúc, thấy Mộng Điệp dường như không hề có âm mưu quỷ kế gì thì mới thở phào, lạnh nhạt nói:

- Nó vốn là đồ của ta, đã là đồ của ta thì sao ta lại phải cảm ơn cô.

Mộng Điệp chớp mắt:

- Cô thật tráo trở.

Triệu Phi Yến lấy vành đai nhẹ nhàng gắn vào phần trong ống tay áo, rồi nhìn Mộng Điệp, tự tin nói:

- Thì sao? Chẳng lẽ ta không cảm ơn cô thì cô sẽ giết ta sao?

Vô Ảnh Đoạt Hồn Châm trên giang hồ là một loại ám khí vô cùng lợi hại, Triệu Phi Yến thừa biết sức mạnh của nó. Huống hồ năm xưa trong lúc lục tìm tại Vân Mộng sơn trang, Triệu Phi Yến còn phát hiện ra một cuốn cẩm nang dạy cách sử dụng Vô Ảnh Đoạt Hồn Châm bí truyền, cách sử dụng này làm cho sức tấn công của ám khí cơ hồ tăng lên gấp đôi, lúc đó mới đích thực xứng với bốn chứ “vô ảnh đoạt hồn”.

Vô Ảnh Đoạt Hồn châm khi xưa nằm trong tay của Vân Mộng đạo nhân đã uy chấn võ lâm, đánh khắp nơi không có địch thủ. Qua nhiều năm tháng, cách sử dụng bí truyền đã bị thất lạc nên Vân Mộng sơn trang cũng sa sút dần, nếu không Triệu Phi Yến cũng không to gan đến mức dám tới đó cướp đồ. HIện nay Triệu Phi Yến thấy Mộng Điệp võ công tuy cao, nhưng chưa chắc đã đỡ nỗi Vô Ảnh Đoạt Hồn châm, vì thế nên nàng rất tự tin.

Nào ngờ Mộng Điệp đáp:

- Đúng, ta sẽ giết cô, vì ta đang rất tức giận. Mẹ ta thường nói, kẻ không cảm ơn người khác là kẻ xấu, mà kẻ xấu thì luôn đáng chết.

Triệu Phi Yến như nghe được chuyện gì đó tức cười nhất thế gian, nàng ôm bụng cười ngặt ngẽo:

- Ngu xuẩn.

Mộng Điệp vẫn im lặng chờ Triệu Phi Yến cười xong, sau đó nàng cũng mỉm cười:

- Chẳng lẽ cô không tin ta có thể giết cô sao? Hay là cô cho rằng thứ đồ chơi đó có thể làm hại ta?

Phía trên đài giám khảo, Tô Khắc khi nhìn thấy Triệu Phi Yến định đối đầu với Mộng Điệp thì liền mặt biến sắc, thầm kêu không ổn. Y quay sang nhìn Hồ Thanh, rồi nói:

- Hồ huynh, mong huynh hãy xuống ngăn cản Triệu cô nương lại. Cả hai đều là bậc cao thủ, nếu một trong hai phải chết thì quả thật sẽ gây ra tổn thất nặng nề cho chúng ta.

Hồ Thanh gật đầu, nhanh chóng rời khỏi bàn, khinh thân bay xuống dưới đài tỷ võ, chắn trước mặt Mộng Điệp, rồi chắp tay nói:

- Tại hạ Hồ Thanh, rất vui vì được gặp mặt cô nương.

Mộng Điệp lơ đãng nhìn đi nơi khác, nói:

- Nhưng khi gặp ngươi ta lại không vui chút nào.

Hồ Thanh cũng không để ý, nói tiếp:

- Không biết cô nương tên họ là gì, sư phụ là ai? Rất có thể sư phụ chúng ta có quen biết nhau.

Sư phụ Hồ Thanh chính là chưởng môn phái Lưu Nguyệt, Đao Đế Nguyễn Duy Võ. Nguyễn Duy Võ hiện nay trong võ lâm được xếp vào hàng đại tông sư, võ công so với Thần Lực vương Võ Thiên Nam thì chỉ có hơn chứ không kém. Tuy nhiên Nguyễn Duy Võ năm nay đã hơn chín mươi tuổi, sức khoẻ cũng yếu dần, dạo vài năm gần đây chuyên tâm bế quan tu luyện, không còn xuất hiện ở bên ngoài nữa.

Mộng Điệp hỏi:

- Sư phụ ngươi là ai?

Hồ Thanh đáp:

- Chính là đương nhiệm chưởng môn phái Lưu Nguyệt, Đao đế Nguyễn Duy Võ.

Vốn Hồ Thanh tưởng cô gái này sau khi nghe tên sư phụ mình xong thì sẽ rất cung kính, nào ngờ Mộng Điệp hất cằm lên, kiêu ngạo nói:

- Ông ta có đánh lại ta không? Nếu ngay cả đệ tử mà còn đánh không lại thì không xứng để ta nói tên sư phụ.

Hồ Thanh trong lòng giận lắm, nhưng thấy cô gái áo tím này võ công quả thật kinh người, nên vẫn nhã nhặn đáp:

- Tôn sư dạo này sức khoẻ không tốt, đã bế quan tập phép dưỡng sinh, không còn tham dự chuyện thế tục nữa. Nếu cô nương không muốn nói tên sư phụ mình ra thì cũng được, tại hạ quả thật không muốn ép.

Mộng Điệp chắp hai tay sau lưng, vừa đi tới đi lui xung quanh Hồ Thanh cùng Triệu Phi Yến, vừa nói:

- Đừng nói chuyện phiếm nữa, ông xuống đây chẳng qua là muốn ngăn cản ta giết chết cô gái xấu xa này thôi phải không?

Triệu Phi Yến nghe vậy thì bật cười:

- Cô em à, cô em tuy võ công cao cường, nhưng chưa chắc đã là thiên hạ vô địch. Đừng tự cao quá, nếu không sẽ chết rất sớm.

Hồ Thanh biết nếu cứ để hai người đàn bà đẹp này đấu khẩu với nhau lát nữa, thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra ác chiến. Y chen vào, nói lảng sang chuyện khác:

- Cô nương, chúng tôi tổ chức đài tỷ võ này là muốn triệu tập các anh hùng hào kiệt, quái nhân dị khách trong võ lâm để đồng tâm hiệp lực, cùng nhau đánh tới Hắc Long bang, trừ hại cho giang hồ. Nhưng võ công cô nương cao cường thế này, chúng tôi xin đặc cách mời cô nương tham gia vào nhóm chỉ huy đội quân.

Mộng Điệp hỏi lại:

- Thật sao?

- Đương nhiên là thật.

Mộng Điệp cười, rồi lắc đầu:

- Nhưng ông mời thì tôi không đi.

Hồ Thanh sắc mặt liền trầm xuống, lần đầu tiên trong đời ông gặp phải một cô gái kiêu ngạo thế này. Nhưng vì giúp cho quân đội có thêm một đại cao thủ, Hồ Thanh không thể không nhún nhường.

- Vậy cô nương muốn ai mời?

Phong Vô Ảnh vẫn đứng im tại chỗ, nãy giờ chàng vẫn chưa thể nào lấy lại tinh thần được. Chợt Phong Vô Ảnh nghe Mộng Điệp nói:

- Chỉ cần anh ta đồng ý, tôi sẽ lập tức tham gia ngay.

Phong Vô Ảnh nhìn sang, thì thấy ngón tay Mộng Điệp đang chỉ về hướng Tô Khắc. Nét mặt Tô Khắc liền trở nên tái nhợt, bởi vì lúc này ánh mắt của toàn bộ quần hùng đều đang đổ dồn vào người y.

Võ công của Tô Khắc tuy khá, nhưng lại thua xa Hồ Thanh, thể diện mặt mũi cũng hoàn toàn thấp hơn Hồ Thanh, nhưng vì sao cô gái áo tím này lại chỉ vào y? Tô Khắc sắc mặt tái mét, giọng run run nói:

- Cô nương làm vậy là có ý gì?

Mộng Điệp lắc đầu, mỉm cười:

- Vì ta thích, thế thôi!

Thì ra là cô gái áo tim thích Tô Khắc, trong lòng quần hùng lúc này đều có cùng một suy nghĩ. Có người thở dài tiếc nuối, nhưng cũng có người thể hiện sự bất mãn. Bởi vì họ võ công cao hơn Tô Khắc, danh tiếng cũng lớn hơn y, họ cảm thấy việc Mộng Điệp chọn Tô Khắc là một sự sỉ nhục.

Phong Vô Ảnh cũng là một trong những người mang ý niệm bất mãn trong đầu. Nhưng vì sao Phong Vô Ảnh lại cảm thấy khó chịu? Chàng không biết, chàng chỉ cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng thất vọng thôi. Nếu như Mộng Điệp chọn Phong Vô Ảnh, thì Phong Vô Ảnh sẽ vô cùng tức giận vì nàng ta tạo nên rắc rối cho chàng. Tuy nhiên lúc này khi Mộng Điệp không chọn chàng, chàng lại càng khó chịu hơn nữa. Đó quả là điều cực kì mâu thuẫn trong tình cảm con người.

Phong Vô Ảnh lặng lẽ bước xuống khỏi tỷ võ đài. Mộng Điệp cũng không để ý tới chàng. Không ai để ý tới chàng.

Nhưng không hẳn là không có ai quan tâm tới Phong Vô Ảnh. Đại Hoả đi tới vác vai Phong Vô Ảnh, cười một cách thật sảng khoái:

- Phong huynh, vừa rồi huynh thật là điềm tĩnh. Cho dù huynh không phải đối thủ của Tạ Đình, nhưng cũng làm tiểu đệ thật là bái phục không thôi.

Phong Vô Ảnh nhạt giọng đáp:

- Là do ta quá sợ hãi, chứ hoàn toàn không phải điềm tĩnh gì.

Đại Hoả nhìn Mộng Điệp, nét mặt tràn đầy sự hâm mộ:

- Mộng cô nương quả nhiên thâm tàng bất lộ. Bây giờ còn sánh vai với Bạch Diệp Phi Ưng Tô Khắc, hai người quả rất xứng đôi.

- Đúng, đó đích thực là một cặp trai tài gái sắc.

Tiếng vỗ quạt bộp bộp cùng giọng cười đầy phong vị hào hoa.

Nguyễn Phi Thiên bước lại gần chỗ Phong Vô Ảnh cùng Đại Hoả, phía sau lưng y có Bành Bá theo sát như hình với bóng.

Phong Vô Ảnh nhìn Bành Bá, bắt gặp cặp mắt trũng sâu của y. Đôi mắt đó trông như một hố đen thăm thẳm hút Phong Vô Ảnh vào đó, khiến chàng mất đi sự tin vào chính bản thân mình.

Bành Bá nhìn Phong Vô Ảnh trừng trừng, sát khí trong người chợt bùng phát, nhưng cũng chỉ là loé lên rồi vụt tắt. Thì ra người phát ra cỗ sát khí đáng sợ ban nãy chính là Bánh Bá.

Phong Vô Ảnh sau lưng mồ hôi chảy đầm đìa, người này tuyệt đối là cao thủ. Chân Phong Vô Ảnh bất giác lui lại vài bước, nhưng chợt có một cánh tay vác lên vai, cản Phong Vô Ảnh lại. Đại Hoả nhìn Bành Bá, ngây ngô cười nói:

- Vị cao cao mặc áo xám đây, dáng vẻ hung dữ của ngươi làm cho huynh đệ của ta sợ đấy.

Nguyễn Phi Thiên cũng mỉm cười, tay phất quạt lên, Bành Bá lúc này mới thu lại dáng vẻ hung ác của mình, yên lặng lui ra sau.

Nguyễn Phi Thiên ôm quyền:

- Gặp gỡ là có duyên, hai vị có hứng thú cùng chúng ta đi uống vài chum rượu không?

Đại Hoả vừa nghe tới hai chữ “uống rượu” đã lắc đầu nguây nguẩy:

- Không được, hiện giờ chúng tôi còn phải tham gia tỷ võ.

Bành Bá chợt nói:

- Công tử chúng tôi chính là nằm trong nhóm chỉ huy quân đội, hai người đi theo công tử thì được tuyển thẳng, không cần phải lo.

Đại Hoả nghi hoặc, nhìn Nguyễn Phi Thiên một lần từ đầu tới chân rồi hỏi lại:

- Thật không, ngươi chẳng lẽ là…

Nguyễn Phi Thiên gật đầu:

- Đúng, Nguyễn gia Công tử, phong nhã đệ nhất, Nguyễn Phi Thiên chính là ta đây!

Y nói:

- Ta sẽ bảo chứng cho hai vị là bằng hữu của ta. Còn bây giờ chúng ta đi uống rượu, Nguyễn công tử ta trả.

Thấy Đại Hoả dáng vẻ đang băn khoăn, Nguyễn Phi Thiên nói tiếp:

- Nhất tuý giải thiên sầu, uống rượu vào thì bao nhiêu bực dọc trong người sẽ tan. Các người chẳng lẽ thật sự không muốn uống sao?

Đại Hoả đang định lên tiếng thì chợt nghe Phong Vô Ảnh nói:

- Ta đi.

Lời vừa dứt Phong Vô Ảnh đã đi thẳng một mạch ra khỏi đám đông, hướng về cửa quảng trường tỷ võ. Đại Hoả ngơ ngác nhìn y, lại nghe Nguyễn Phi Thiên cười lớn:

- Thấy chưa, huynh đệ của ngươi muốn uống rượu giải sầu, ngươi cũng nên đi thôi.

……………………………

Khách sạn Vân Lai hôm nay vắng khách, bàn ghế trong quán rất trống trải.

Tửu nhị hiện giờ cũng chỉ có một tên duy nhất, y đang đứng ngay cạnh góc nhà mà dùng một con dao nhỏ để cạy móng tay. Khi đám người Nguyễn Phi Thiên, Bành Bá, Phong Vô Ảnh, cùng Đại Hoả vào thì y liền cười hề hề, vì nhận ra người vừa bước vào chính là Nguyễn gia công tử thanh danh lừng lẫy nơi Đông Đô, con người này chỉ cần nịnh nọt đôi chút là sẽ được thưởng rất hậu. Quả nhiên, Nguyễn Phi Thiên hài lòng ném lại cho y nửa nén bạc to tướng.

Nguyễn Phi Thiên chọn một cái bàn nằm ở tầng hai, thuộc loại dành cho khách hạng sang. Từ vị trí này có thể nhìn xuống bao quát khung cảnh tầng một, rất thuận tiện cho việc xem múa hát kịch hội thường ngày.

Nhưng hiện giờ không có múa hát, cũng không có kịch hội. Chỉ có tiếng rượu rót vào ly, tiếng nâng bát, cùng tiếng uống rượu ừng ực. Nguyễn Phi Thiên nhìn Đại Hoả cười nói:

- Ngươi xem, vị huynh đệ của ngươi rõ ràng không biết uống rựợu chút nào. Nhìn y giống như là một con trâu đang khát nước vậy.

Đại Hoả cũng gật gật, xót xa nhìn bình rượu đỏ nằm trên bàn, đáp:

- Anh Hùng tửu này làm từ ngũ cốc tinh chất, lại trải qua ba năm ngâm mật gấu, hổ mang, cùng bọ cạp, sau đó đem chôn xuống đất đến nay đã hơn mười lăm năm, vậy mà lại bị tên đần này hành hạ như vậy, thật là…

Nguyễn Phi Thiên sắc mặt thể hiện sự tán thưởng, gật gù nói:

- Đại Hoả huynh hình như là rất có hiểu biết về rượu.

- Đúng, phụ thân ta chính là một tửu quỷ, con của tửu quỷ thì há có thể không biết về rượu sao?

Nguyễn Phi Thiên chắp tay, nói:

- Xin hỏi tôn tính đại danh của lệnh tôn!

Đại Hoả nâng một chén rượu lên uống, sau đó trả lời:

- Lệnh tôn tên là Đại Tửu.

Nét mặt Nguyễn Phi Thiên hiện lên sự cổ quái, y biết rõ ràng Đại Hoả đang nói dối.

Phong Vô Ảnh vẫn không nói câu nào, gã đem từng chén rượu đầy ắp mà trút vào cổ họng, rượu hết lại pha, pha xong lại trút. Gã muốn mượn rượu để quên đi nỗi bực dọc trong người, nhưng dường như càng uống thì bụng lại càng nóng, hơi nóng xông lên đầu, càng làm cho sự tức giận thêm nhiều hơn.

Nguyễn Phi Thiên nhìn gã, sau đó lắc đầu thở dài:

- Kẻ này nếu không chết vì say thì cũng sẽ vì vỡ bụng mà chết.

Bành Bá chợt nâng bạt, sau đó nhạt giọng:

- Chúng ta có khách viếng thăm.

Đại Hoả giật mình, quay đi quay lại, sau đó dụi mắt nhìn kĩ, nhưng vẫn không phát hiện ra trong khách sạn Vân Lai có gì khác thường.

Đột nhiên một vệt sáng màu bạc bắn thẳng tới trước mặt Đại Hoả làm y kinh hồn táng đảm, nhưng nào ngờ vệt sáng ấy ngay khi chỉ còn cách mi tâm Đại Hoả nửa phân thì liền dừng lại, không thể di chuyển nữa.

Một mũi phi đao. Bành Bá đang dùng hai ngón tay phải kẹp cứng mũi phi đao này, sắc mặt y vẫn như thường, có điều sát khí khủng khiếp trong cơ thể đã bắt đầu nổi lên. Lần này luồng sát khi phát ra rất lộ liễu, khiến cho Đại Hoả toàn thân run lên bần bật.

Chớp mắt đã có thêm hơn mười mấy luồng sáng phóng tới, chia làm nhiều hướng, có cái phóng tới Phong Vô Ảnh đang mải mê uống rượu, có cái phóng tới Nguyễn Phi Thiên, nhưng cũng có cái phóng tới Đại Hoả.

- Láo xược.

Bành Bá quát lên một tiếng, bàn tay trái to bè vỗ mạnh lên mặt bàn, ống đựng đũa cũng bắn vọt lên không, tiếp đến tay trái lại chém ngang vào ống đựng đũa làm nó vỡ tan ra, từng cây đũa thẳng tắp bay tứ toé. Nhưng chúng bay có quy luật, bay như một mũi tên vừa được buông khỏi dây cung.

Những mũi phi đao đang phóng bị những chiếc đũa bắn vào thì đều mất lực đạo mà rơi xuống đất. Từng tiếng kêu la thảm thiết cũng cùng lúc vang lên khắp khách sạn Vân Lai. Gã tửu nhị thấy sự biến đổi trong quán thì sợ tới mặt mày xanh mét, vội vã bò xuống trốn dưới gầm bàn.

Hai ngón tay phải của Bành Bá vẫn còn giữ chặt ngọn phi đao, y liếc nhìn gã tiểu nhị, rồi vung tay một cái.

Gã tiểu nhị hai mặt trợn tròn, ôm cổ họng mình, biểu tình không tin nổi. Cổ họng y có một mũi phi đao cắm thẳng vào, làm cho máu chảy ra như suối. Cho đến tận lúc chết, y vẫn không hiểu tại sao Bành Bá lại phóng mũi phi đao đó về mình.

Bành Bá cười nhạt:

- Lần sau nhớ chớ nên dùng phi đao mà cạy móng tay trước mặt ta. Thật dơ bẩn.

Đại Hoả run run nói:

- Hắn… hắn chỉ là một tiểu nhị thông thường thôi mà, sao… sao ngươi lại giết hắn.

Bành Bá lạnh nhạt đáp:

- Hắn không phải tiểu nhị, hắn là đàn chủ phân đàn thứ mười một của Thiên Sát, Đoạt Mệnh Phi Đao A Thập Nhất.

Bành Bá vừa dứt lời, từ bốn phía mái nhà, rồi ở các ngõ ngách trong khách sạn Vân Lai có hơn ba bốn chục người áo đen phóng ra.

Đám áo đen này ai nấy che kín hết mặt mũi, chỉ lộ ra đôi mắt của mình. Chợt một gã bước tới phía trước, có vẻ như là cầm đầu trong đám này. Gã đưa đôi mắt sắc bén như chim ưng của mình nhìn về phía Bành Bá, trầm giọng nói:

- Ngươi hình như biết rất rõ về Thiên Sát chúng ta.

Bành Bá nâng chén rượu lên uống, rồi từ tốn đáp:

- Chỉ có những người tầm thường mới không biết tới Thiên Sát các ngươi thôi. Đàn chủ A Thập Nhất sở trường về dùng phi đao, gã huấn luyện ra mười tám tên thuộc hạ gọi là Thập Bát Diêm La Đao bản lĩnh cũng không tệ.

Gã áo đen kia nheo mắt nói:

- Nhưng hiện tại tất cả đều đã chết trong tay ngươi.

- Đúng.

Bành Bá đặt bát xuống, chỉ đáp một chữ. Người áo đen hỏi tiếp:

- Vậy ngươi có biết ta là ai không?

Bành Bá trả lời:

- Ngươi chưa ra tay, ta làm sao biết ngươi là ai?

Nhưng rồi Bành Bá chợt nói:

- Thắt lưng ngươi có đeo liên châu pháo, bước chân lại hữu lực, vừa nãy khi ngươi đi ra đây là dùng Thiết cước của vùng Thạch Thành.

Gã áo đen hai nắm đấm dần siết chặt lại, nhưng khi nghe Bành Bá nói ra câu cuối, thì gã còn rùng mình hơn:

- Vậy ngươi chắc là đàn chủ phân đàn thứ chín Thiên Sát, Liên Châu pháo Thiết Thần cước A Cửu.

A Cửu hỏi:

- Ngươi thật ra là ai?

Bành Bá trả lời:

- Trong võ lâm hiện giờ không quá ba người biết tên của ta.

Nhìn sang Nguyễn Phi Thiên, y nói tiếp:

- Nguyễn công tử chính là một. Người thứ hai chính là cha ta, còn người thứ ba là vợ ta.

Đại Hoả sắc mặt trở nên cổ quái, nhưng rồi gã không nhịn được mà ôm bụng cười ngặt ngẽo.

A Cửu lại không thấy có gì đáng buồn cười, y nói:

- Nói vậy là ngươi rất ít khi bước chân ra ngoài giang hồ? Nhưng sát khí trên người ngươi rất đậm, ắt hẳn đã giết rất nhiều người.

Đó chính là điều vô cùng kì quái. Không bước chân ra giang hồ thì làm sao lại có sát khí nặng đến thế? Chẳng lẽ người áo xám này giết người thường để luyện sát khí sao?

Bành Bá đáp:

- Đúng, mà cũng không đúng.

Y nói:

- Nơi luyện công của ta chính là chiến trường, là nơi thường xuyên diễn ra giết chóc giữa hàng ngàn, hàng vạn người. Ngươi nói xem, ta có phải là đã giết nhiều người, hay là chỉ hấp thu ý chí cùng sát niệm của họ thôi.

A Cửu chưa bao giờ nghe tới cách luyện công cổ quái như vậy, nhưng từ trực giác mách bảo cho y biết kẻ mặc áo xám này vô cùng đáng sợ. A Cửu nói tiếp:

- Nhưng nếu đã như vậy, làm sao ngươi có thể rành rọt về thân thế, võ công của các nhân vật trong giang hồ như thế?

Bành Bá lạnh lẽo đáp:

- Ngươi hỏi hình như hơi nhiều. Muốn đến giết bọn ta thì hãy mau ra tay.

Ngừng một lúc, y nói tiếp:

- Còn nếu không, ta sẽ đích thân ra tay!

A Cửu biến sắc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, vội phất tay lên, hơn ba mươi mấy sát thủ của Thiên Sát cũng ngay lập tức ập đến bàn của bọn Bành Bá, Nguyễn Phi Thiên.

Đại Hoả run rẩy, nhưng cũng cầm Thiết Chuỳ lên, quát:

- Bọn ngươi đừng đến đây, nếu không lão tử sẽ đập nát sọ.

Nhưng đám người Thiên Sát hiển nhiên không quan tâm tới lời nói của gã, vẫn tiếp tục xông tới. Bọn chúng chia ra làm bốn tốp để tấn công Nguyễn Phi Thiên, Bành Bá, Đại Hoả cùng Phong Vô Ảnh đang nằm gục trên bàn.

Nguyễn Phi Thiên sắc mặt hơi tái, nhưng liền có Bành Bá chắn trước mặt y.

- Giết!

Có bốn tên rút đao chém xuống đầu Bành Bá, nhưng Bành Bá không hề lúng túng, chân bước nhanh tới hai bước liền làm hụt đà chém của chúng, bốn thanh đao đều bị rơi vào khoảng không sau lưng y. Cùng lúc, Bành Bá dùng kình lực ở hai bờ vai huých mạnh vào ngực bốn tên này, chúng ngay lập tức bị bắn ngược ra sau, xương ngực gãy nát, miệng trào máu tươi.

Thân hình Bành Bá nhanh như điện lại xoay một vòng ra sau Nguyễn Phi Thiên, tung một quyền như trời giáng vào mũi một tên khác, làm tên đó bay ngược ra sau, va vào chiếc bàn làm nó lật tung. Đồ nhắm trên bàn rơi vãi dưới đất, nhưng đáng sợ nhất là khuôn mặt tên kia giờ đây trông cũng bầy nhầy, giống như đống thức ăn đó vậy.

Bành Bá trong chớp mắt đã đánh bại bảy tám tên sát thủ, nhưng thủ đoạn ra tay vô cùng độc ác. Nếu không bẻ lọi xương thì cũng là một quyền đấm vỡ đầu.

- Kẻ này ra tay thật bạo lực.

A Cửu đứng phía dưới quan sát cũng không kìm chế được mà phải buộc miệng thốt lên. Y đưa tay lần vào đai lưng của mình, rút ra hai quả Liên Châu pháp kẹp giữa ba ngón tay.

Liên Châu pháo thực chất là một loại ám khí được nhồi thuốc nổ bên trong, một khi va chạm mạnh thì lập tức nổ tung ra, tạo nên lực sát thương rất lớn. Ba chữ Liên Châu pháo đứng trước ba chữ Thiết Thần cước trong ngoại hiệu của A Cửu, đương nhiên là nói công phu ám khi của y còn lợi hại hơn quyền cước. Lúc này A Cửu rút Liên Châu pháo ra là đang muốn chờ thời, đợi khi Bành Bá hiện ra sơ hở thì mới xuất chiêu, nhất cử đoạt mạng.

Đại Hoả đánh nhau với đám sát thủ Thiên Sát chỉ mấy chiêu thì liền bị chúng đá văng ra sau tới chỗ Phong Vô Ảnh. Tuy bàn bị lật, nhưng Phong Vô Ảnh vẫn đang ngồi trên ghế, tay cầm bình Anh Hùng tửu mà nốc từng ngụm.

Đại Hoả tuy đau đớn nhăn mặt, nhưng vẫn gắng gượng chống cây thiết chuỳ đứng dậy, che chắn trước mặt Phong Vô Ảnh, quát to:

- Muốn động tới huynh đệ của ta, trước hết phải bước qua xác ta.

Mấy gã Thiên Sát cười hung ác:

- Ngu ngốc.

Đại Hoả vẫn hét lớn:

- Ta là Thiết Chuỳ Vô Địch Đại Hoả.

Vừa dứt câu thì liền có ba bốn mũi đao chém tới ngực gã. Máu tươi bắn ra, Đại Hoả cũng quỵ xuống. Nhưng gã ngay lập tức lại đứng thẳng dậy, cầm cây Thiết Chuỳ vung tới, quát:

- Ta là Thiết Chuỳ bất bại.

Đao vẫn chém tới, trên người Đại Hoả lại có thêm năm sáu vết thương, máu phun ra như suối. Trong đó có một đao chém xẹt qua má gã, một vết chém khá sâu.

- Ai đụng tới huynh đệ của ta đều phải chết!

Mấy tên sát thủ Thiên Sát cười lớn:

- Huynh đệ của ngươi chỉ là một con chó bất tài thôi! Hắn còn nhát gan hơn ngươi, ngươi ít ra còn dám che chắn cho huynh đệ mình, còn hắn, hắn đang làm gì?

Phong Vô Ảnh nhìn bầu rượu trong tay, rồi tự hỏi:

- Ta, ta sao? Ta thật ra đang làm gì? Tại sao ta dường như mất đi tự chủ thế này. Không đúng, cho dù ta có thích Mộng Điệp, cũng không nên mất đi lý trí như thế này.

Đại Hoả khắp người đầy máu tươi, có điều gã vẫn cố đứng vững, nhìn Phong Vô Ảnh, cười nói:

- Huynh đệ, ngươi thật ra bị trúng độc rồi.

Phong Vô Ảnh hỏi:

- Độc gì?

- Độc tình. Mộng cô nương đã hạ độc ngươi.

Phong Vô Ảnh nhìn bầu rượu, tự lẩm bẩm:

- Độc tình ư?

Mấy tên sát thủ không muốn nghe chuyện phím nữa, bọn chúng tiếp tục xông tới, định hạ gục Đại Hoả, sau đó sẽ đối phó Phong Vô Ảnh.

Đại Hoả đứng như trời trồng, gã hiểu chỉ cần bị mấy tên này chém thêm vài đao nữa thì bản thân nhất định sẽ mất mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.