Tinh Chiến căn cứ chiến địa là một khu rừng nhân tạo rộng lớn, bên trong có núi cao, rừng rậm, suối nhỏ, bụi cỏ, đâu đâu cũng đều là địa phương có thể ẩn nấp.
Ba người Mai Truyền Kỳ vừa vào rừng rậm, đầu tiên tìm vị trí ẩn núp, sau đó ấn nút bắt đầu, loa phát thanh trong rừng lập tức vang lên: “Kích chiến chính thức bắt đầu.”
Ở trong rừng kích chiến sĩ nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu, ẩn mình nghênh tiếp địch nhân đến.
Ba người Mai Truyền Kỳ trước tiên đứng tại chỗ chờ đợi, đánh gục những đối tượng ở gần đó, ước chừng ngã xuống bảy, tám người bọn họ mới bắt đầu đi tới, ẩn mình vào trong bụi cỏ.
Bọn họ phân công hợp tác, Mai Truyền Kỳ phụ trách đánh tiên phong, Phong Tĩnh Đằng bọc hậu phía sau, Mai Nguy Hiểm được bảo vệ ở giữa.
Bởi cây cỏ xung quanh còn cao hơn đứa nhỏ, kích chiến sĩ căn bản không thể nhìn thấy trong bụi cỏ còn có một đứa bé như vậy. Bình thường tại thời khắc mấu chốt bị nhóc bắn một phát, hơn nữa, nhắm phát nào trúng phát đó, bắn súng như thần, khiến cho các kích chiến sĩ đã ngã xuống âm thầm thán phục, thậm chí có người còn mặc cảm.
Phong Tĩnh Đằng vừa bọc hậu phía sau vừa âm thầm quan sát hai cha con đằng trước.
Đứa nhỏ vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt tròn vo hiện lên vẻ cảnh giác, đầu nhỏ lấm lét nhìn trái phải, quan sát xung quanh xem có nguy hiểm tồn tại hay không, hơn nữa còn có thể dựa vào dấu hiệu của baba để hành động.
Nếu như gặp phải kẻ địch đánh bất ngờ, phản ứng của đứa nhỏ cũng đặc biệt nhạy bén, dùng tốc độc nhanh nhất trốn vào nơi kẻ địch không đánh đến được, có thể thấy rằng đứa bé này đã từng trải qua huấn luyện.
Nhất là tài bắn súng của nhóc, quả thực so với binh lính được Phong Tĩnh Đằng huấn luyện còn muốn chuẩn hơn.
Về phần người cha trước mặt, từ động tác ra dấu thuần thục cùng với phương pháp chỉ huy chuẩn xác, thân thủ nhanh nhẹn và sức quan sát nhạy bén, có thể nhìn ra người này tuyệt đối là trời sinh để làm quân nhân.
Mai Truyền Kỳ nhìn sắc trời, nhỏ giọng hỏi: “Con trai, chúng ta bây giờ tổng cộng đánh chết bao nhiêu người?”
“107 người, còn sót lại 193 người.” Mai Nguy Hiểm đôi mắt lấp lánh nét hưng phấn.
“Trời sắp tối rồi, chờ sau khi trời tối, càng khó tìm mục tiêu hơn, vậy nên đêm nay chúng ta phải qua đêm ở đây, hơn nữa lại không có đồ ăn nên chắc phải chịu đói thôi. Bảo bối, con có thể nhịn đói được không?”
Mai Truyền Kỳ trước đây đưa con trai đến Tinh Chiến căn cứ đều có Cố Quân Thanh cùng đi, mục đích là khiến nhóc có cảm giác như một gia đình.
Đáng tiếc, Cố Quân Thanh tuy rằng xuất thân cũng là quân nhân thế gia, thế nhưng lại không có tiềm lực của quân nhân, thường thường đi vào chiến địa không tới một canh giờ liền thất bại. Chưa có lần nào như hôm nay lại có thể ở trong rừng tận mấy tiếng đồng hồ lại còn có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này.
Mai Truyền Kỳ đưa mắt nhìn Phong Tĩnh Đằng đang cười ngắm hai cha con bọn họ.
Bọn họ có thể đi đến bây giờ, không thể không kể đến công lao của Phong Tĩnh Đằng, năng lực phòng thủ hậu phương của người nọ thật không thể chê vào đâu được, thậm chí suốt dọc đường đi, cậu chưa từng lo lắng là sẽ có người đánh lén phía sau, vô cùng yên tâm.
Điều này chứng minh Phong Tĩnh Đằng nắm giữ năng lực vững vàng, tuổi còn trẻ có thể ngồi vào vị trí Thượng tá là hoàn toàn xứng đáng.