Mai Nguy Hiểm nằm trên vai Lý Kinh, sau khi rời khỏi phòng, ánh mắt lập tức hướng về căn phòng còn lại.
Căn phòng sát bên là phòng mở, Văn Khải Khang khẩn trương ngồi trên giường đối diện với hình chiếu lập thể: “Nếu thượng tướng không giúp tôi lấy lại ba phần trăm cổ phần, không giúp tôi lần nữa được điền tên vào gia phả Văn gia trực hệ, tôi sẽ không giao đứa nhỏ cho thượng tướng.”
Hình chiếu lập thể phẫn nộ: “Văn Khải Khang, ngươi dám ra điều kiện với ta?”
Văn Khải Khang thấy đối phương tức giận, thân thể có chút run sợ, nhưng vẫn trấn định nói: “Yêu cầu của tôi đối với ngài là chuyện nhỏ, chỉ cần thượng tướng giúp tôi hai chuyện này, tôi sẽ lập tức đem Mai Nguy Hiểm đến cho thượng tướng. Huống hồ tôi khôi phục lại thân phận Văn gia tam thiếu, đối với ngài có ích mà vô hại.”
Hắn hiện giờ không còn gì cả, cho nên cũng không sợ chọc giận thượng tướng, chỉ cần người kia giúp hắn, khiến hắn khôi phục như địa vị ban đầu, làm cái gì cũng đều đáng giá.
Hình chiếu lập thể cười lạnh một tiếng: “Dùng người của ta để ngăn cản người của Mai gia và Phong Tĩnh Đằng, sau khi bắt được đứa nhỏ lại muốn bàn điều kiện với ta, Văn Khải Khang, ngươi khá lắm.”
Vào lúc này, lực chú ý của Văn Khải Khang để tập trung vào hình chiếu lập thể, căn bản không chú ý tới Lý Kinh đang ôm đứa nhỏ ra ngoài.
Mà hắn đang ngồi quay về phía cửa, lúc đi ngang qua Mai Nguy Hiểm chỉ có thể nhìn thấy phía bắc của hình chiếu lập thể.
Đối phương mặc quân trang màu đen, đầu đội mũ đen, tóc mai và tóc lộ phía sau màu trắng, hơn nữa Mai Nguy Hiểm cũng chưa nghe được nhiều liền bị Lý Kinh dẫn tới nhà vệ sinh.
Sau khi đi tiểu xong, lại bị Lý Kinh dẫn về phòng, trên đường vô tình nghe được Văn Khải Khang nói: “Thượng tướng, tôi biết ngài muốn bắt Mai Nguy Hiểm là để làm nghiên cứu gien, hơn nữa định cho Xa gia Ti Kiếm Đường nghiên cứu, đúng không?”
Mai Nguy Hiểm nghe được ba chữ ‘Ti Kiếm Đường’, kinh ngạc nháy mắt.
“Văn Khải Khang, ngươi biết quá nhiều.”
Lý Kinh không muốn biết nhiều chuyện của ông chủ, sau khi về phòng liền đóng cửa lại ngăn cách âm thanh bên ngoài. Đem bình dinh dưỡng nhét vào tay đứa nhỏ: “Nếu đói bụng thì uống cái này đi.”
Mai Nguy Hiểm ôm bình dinh dưỡng ngồi lên giường, lắc lắc hai chân nhìn Lý Kinh chơi quang não, ánh mắt giật giật đột nhiên hỏi: “Chú ơi, Văn Khải Khang bỏ ra bao nhiêu để mời các người tới bắt con?”
Lý Kinh liếc mắt nhìn hài tử, im lặng tiếp tục chơi quang não.
Mai Nguy Hiểm lại nói tiếp: “Con dùng giá gấp ba lần thuê chú và một chú khác bảo vệ con an toàn quay về Mai gia, hơn nữa hiện tại có thể chuyển tiền ngay liền, thế nào?”
Lý Kinh dừng động tác trên tay, buồn cười nhìn đứa nhỏ đang dùng ánh mắt ngây thơ nhìn mình: “Ông chủ Văn bỏ ra 5 triệu tín dụng điểm để mời chúng ta tới, nhóc muốn ra giá gấp ba lần thì là 15 triệu tín dụng điểm, nhóc có nhiều như vậy sao?”
Mai Nguy Hiểm mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn gã: “Mỗi người 5 triệu à?”
Lý Kinh lắc đầu: “Hai người cộng lại 5 triệu, chia đều mỗi người được 250 vạn, bất quá ông chủ Văn mới chi cho chúng ta 250 vạn, nửa còn lại phải đợi sau khi xong hết mọi chuyện mới chuyển được.”
Nói xong, chính gã cũng thấy khó tin, sao gã lại nói chuyện này cho một đứa bé biết.
Mai Nguy Hiểm càng trợn to hai mắt hơn: “Mỗi người 250 vạn tín dụng điểm, thật ít nha!”
Lý Kinh: “…”
Bọn họ liều sống liều chết mới kiếm được 250 vạn tín dụng điểm, đứa nhỏ này còn chê ít.
Nhóc đến cùng biết 250 vạn tín dụng điểm là bao nhiêu không, đủ cho bọn họ không cần lo ăn mặc từ mười đến hai mươi năm.
“Chú ơi, con có thể cho bọn chú 20 triệu tín dụng điểm, chỉ cần đưa con về nhà thôi.”
Lý Kinh khó tin trợn mắt lên.
20 triệu tín dụng điểm, tương đương gấp bốn lần giá Văn Khải Khang đưa ra.
Đứa nhỏ này thật sự có nhiều tiền như vậy sao?
Lý Kinh đột nhiên nhớ đến thân phận đứa bé này là truyền nhân của lão tổ tông Mai gia, trong tay có 20 triệu tín dụng điểm cũng là chuyện bình thường.
Nhưng bọn họ cũng không thể vi phạm nguyên tắc.
Lý Kinh lắc đầu: “Xem như nhóc cho chúng ta 20 triệu, chúng ta cũng không thể nhận được, nếu nhận sẽ vi phạm quy củ, sau này còn ai dám thuê chúng ta nữa.”
Mai Nguy Hiểm ngây thơ nói: “Con cho chú 20 triệu, sau này không cần làm nghề này nữa, mang số tiền này đi làm chút buôn bán nhỏ đi. Dù sao nghề này cũng rất mạo hiểm, có tiền trong tay cũng chưa chắc còn mạng để dùng.”
Lý Kinh sững sờ.
Đúng vậy!
Bọn họ có số tín dụng điểm lớn trong tay, sao còn muốn bất chấp tính mạng để làm nghề này.
Mai Nguy Hiểm thấy Lý Kinh im lặng, cũng không quấy rầy gã nữa, mở bình dinh dưỡng ra, một hơi nuốt xuống bụng, sau đó quay về nằm lên giường.
Lúc này Lưu Đông đẩy cửa phòng hỏi: “Đứa nhỏ tỉnh chưa?”
Lý Kinh lấy lại tinh thần, nhìn hài tử nằm trên giường đưa lưng về phía mình, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy có tỉnh, hiện giờ hình như đã ngủ rồi.”
Lưu Đông đến bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Đã chuyển đồ chưa?”
Lý Kinh gật đầu, sau đó mặt lộ vẻ do dự, suy nghĩ một chút, liền đem sự tình lúc nãy nói cho Lưu Đông.
Lưu Đông hung ác trợn mắt nhìn gã: “Đồ ngu, lời của đứa nhỏ mà mày cũng tin.”
Lý Kinh nghi ngờ: “Nhưng đứa nhỏ nói có thể chuyển tiền liền cho chúng ta, sao lại không tin được?”
Lưu Đông tức giận nói: “Mày có nghĩ tới thằng nhỏ lợi dụng lúc chuyển tín dụng điểm cho chúng ta, nó nhân cơ hội tiết lộ vị trí cho người nhà biết, lúc đó, đừng nói chúng ta không nhận được tín dụng điểm, còn có thể bị người Mai gia bắt đi.”
“Chuyện này…”
Lý Kinh quả thật chưa nghĩ đến vấn đề này.
Mai Nguy Hiểm giả ngủ nghe Lưu Đông nói như thế, nhíu nhíu mày.
Nhóc lúc nãy quả thật nghĩ như vậy, tài khoản của nhóc và baba có kết nối, chỉ cần nhóc chuyển tiền cho Lý Kinh, thông tấn khí của baba sẽ nhận được tin, lúc đó sẽ biết được tiền sẽ chuyển cho ai và chuyển đến đâu.
Tin chắc rằng với khả năng của baba và chú Phong, nhất định có thể thông qua địa chỉ IP để tìm đến đây.
Lúc này bị Lưu Đông vạch trần ý nghĩ của mình, nhóc đành tìm cơ hội khác trốn ra ngoài.
Một ngày trôi qua rất nhanh, Văn Khải Khang từ lúc bị cơ khí dị thú giật điện thì không còn tìm Mai Nguy Hiểm để gây phiền phức nữa.
Mai Nguy Hiểm cũng không muốn chịu đòn, ngoan ngoãn trong phòng không ra ngoài trêu chọc Văn Khải Khang, chỉ khi nào cần đi vệ sinh mới nhờ Lý Kinh ôm ra ngoài.
Tất nhiên, nhóc cũng nghĩ tới nửa đêm bỏ trốn, nhưng Lý Kinh cùng Lưu Đông trông người rất chặt, một người ngủ sẽ có một người gác, một tấc cũng không rời, nhóc muốn chạy trốn là điều rất khó.
Cứ như vậy yên lặng qua hai ngày, thỉnh thoảng Mai Nguy Hiểm có nghe hoặc thấy Văn Khải Khang truyền tin cùng vị thượng tướng kia.
Bọn họ có lúc chỉ dùng ngữ âm, đôi khi dùng hình chiếu lập thể để truyền tin, tuy nhóc không thể nhìn rõ mặt thượng tướng, nhưng từ những câu nghe được vị thượng tướng kia phi thường muốn có được mình.
Dù sao Văn Khải Khang hiện giờ vẫn ra điều kiện với người kia cho nên đến giờ mới không giao nhóc cho thượng tướng.
Ở trong phòng an phận đợi hai ngày, Mai Nguy Hiểm rốt cuộc tìm được cơ hội thoát khỏi căn phòng này.
Ngày đó, Văn Khải Khang và Lưu Đông không có mặt trong phòng, mà Lý Kinh trùng hợp bị tiêu chảy, nhưng phải trông đứa nhỏ nên gã không dám ở trong nhà vệ sinh quá lâu, đều không tới 30 giây liền chạy ra, chẳng biết mông có lau khô không nữa.:]]]
Mai Nguy Hiểm sau khi phát hiện tình huống này, giả bộ ngủ say để Lý Kinh ở lâu trong nhà vệ sinh một chút.
Quả nhiên, Lý Kinh đã bị lừa.
Sở dĩ gã yên tâm như thế, không chỉ vì đứa nhỏ đang ngủ, mà ở cánh cửa có mật mã, không biết mật mã sẽ không ra được, vì thế gã yên tâm ở trong nhà vệ sinh.
Mai Nguy Hiểm nghe tiếng chân rời đi, nhanh chóng bò lên giường, rón rén đến cửa lớn, nhập mật mã đã ghi nhớ kỹ từ hai ngày trước, chỉ nghe cánh cửa phát ra âm thanh.
Nhóc đẩy cánh cửa ra, nhìn cơ khí dị thú của mình ngoan ngoãn ngồi trước cửa, nụ cười trên mặt càng lớn hơn.
Cơ khí dị thú nhìn chủ nhân của mình, lập tức nhích lại gần.
Mai Nguy Hiểm đưa mắt nhìn xung quanh, vô cùng hẻo lánh, phạm vi 500 mét chỉ có căn nhà kia, hơn nữa xung quanh đều là bình địa, không có chỗ ẩn nấp.
Nếu chỉ dựa vào hai chân khẳng định không thể chạy xa được, chạy chưa tới 50 mét chân nhóc sẽ bị trầy đến chảy máu, nhưng nhóc cần phải tìm chỗ nấp trước khi Văn Khải Khang và Lưu Đông quay về.
Mai Nguy Hiểm đưa mắt nhìn cơ khí dị thú dưới chân đang nhảy khắp nơi, ánh mắt sáng ngời, nụ cười lớn hơn vài phần.
Nhóc không chút do dự ngồi lên người cơ khí dị thú, hai tay nắm chặt lỗ tai nó, hô: “Quai Quai, chạy đi.”
Cơ khí dị thú không hổ là cơ khí dị thú, không chỉ tốc độ nhanh, ngay cả trọng lượng người ngồi trên lưng cũng không cảm nhận được, nếu chỉ là động vật bình thường, sợ là đã sớm bị Mai Nguy Hiểm đè bẹp trên đất.
Mai Nguy Hiểm thấy cây cối trước mắt ngày càng gần, mắt thấy có thể chạy vào rừng, một chiếc xe huyền phù đột nhiên bay tới trước mặt.