Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 151: Chương 151: Phong gia (2)




Nữ nhân bên cạnh Phong Thiên Thành nhìn về phía Mai Nguy Hiểm, lập tức lạnh lùng liếc mắt.

“Đại ca, đứa bé kia là họ Mai, đừng tưởng rằng nghe nó gọi anh một tiếng gia gia, anh liền coi nó như là cháu ruột.” Nữ nhân ngồi đối diện mặc một cái váy màu vàng trào phúng nói.

“Thiên Dĩnh!”

Phong Thiên Thành không vui thấp giọng nhắc nhở, thế nhưng, trên mặt cùng ngữ khí đừng nói không có uy nghiêm gia chủ, ngay cả khí thế thân là đại ca cũng đều không có.

Phong Thiên Dĩnh căn bản không đem Phong Thiên Thành vào mắt, trào phúng hé môi, vốn còn định nói nữa, nhưng nhìn thấy Phong Gia Ngạo phóng ánh mắt ác liệt tới, nhất thời thu liễm lại.

Phong Tĩnh Đằng nhìn thấy cha mình ngay cả em gái cũng không trấn giữ được, cảm thấy có chút đáng thương.

Mai Truyền Kỳ nhìn Phong Thiên Thành nhanh chóng biến trở về bộ dáng ôn nhu chơi đùa với đứa nhỏ, đột nhiên hiểu rõ tại sao Phong Thiên Thành và Cổ Kiêu năm đó lại bị Phong Gia Ngạo chia rẽ.

Nếu nam nhân của mình không cường thế, thì sao có thể bảo hộ được Cổ Kiêu, chẳng trách năm đó Cổ Kiêu cuối cùng bị bức ép đến Z thành.

Mai Truyền Kỳ thấy ánh mắt Phong Gia Ngạo vừa thất vọng vừa bất đắc dĩ mà nhìn con mình. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Theo như cậu biết, Phong Gia Ngạo tổng cộng có bốn người con, nhưng chỉ có Phong Thiên Thành là nam, thế mà tính cách của ông quá mức ôn hòa, không thích hợp làm quân nhân, cũng không thích hợp làm gia chủ.

Từng có lời đồn nói Phong Thiên Thành có thể ngồi trên vị trí thiếu tướng, hoàn toàn là nhờ Phong gia âm thầm tác động, đoạt công huân của những người khác trên danh nghĩa Phong Thiên Thành, thế nên Phong Thiên Thành mới có thành tựu như ngày hôm nay.

Là thật hay giả cũng không có ai xác định, dù sao rất nhiều gia tộc lớn cũng từng dùng thủ đoạn như thế, song, cướp công lao của quan quân khác thường là hữu danh vô thực, chỉ nắm giữ danh hiệu trên danh nghĩa trong quân đội mà thôi.

Lúc sau, Phong Tĩnh Đằng cũng không giới thiệu nữ nhân bên cạnh Phong Thiên Thành cho Mai Truyền Kỳ, cũng không giới thiệu những người khác nữa.

Bất quá, Mai Truyền Kỳ thân là quân nhân thế gia, ít nhiều gì cũng nghe qua một ít chuyện về Phong Thiên Thành, đương nhiên, cũng biết nữ nhân ngồi bên cạnh Phong Thiên Thành chính là thê tử mai mối chính thức của ông Hứa Thi Linh. Thế nhưng, kết hôn nhiều năm, bà cũng chưa từng sinh con cho Phong Thiên Thành.

Hứa Thi Linh là con gái của đại sư chế tạo cơ giáp Hứa Duẫn Ba, trời sinh đã có thiên phú chế tạo cơ giáp, từng là tài nữ của hệ chế tạo cơ giáp, hiện nay đi theo cha mình hỗ trợ quản lý công ty cơ giáp, mà cơ giáp của mỗi người Phong gia đều xuất thân từ tay bà.

Rất nhiều người ngầm đồn, Phong Gia Ngạo vì Hứa Thi Linh là thợ chế tạo cơ giáp, nên không bắt con mình ly hôn Hứa Thi Linh vì không sinh được hài tử.

Lúc này, con gái lớn Phong Gia Ngạo là Phong Thiên Hà nói: “Cha, hiện tại đã bảy giờ, có phải là nên ăn cơm không?”

Phong Gia Ngạo nhìn đồng hồ trên tường đã đến bảy giờ, gật đầu nói với quản gia: “Ăn cơm.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Ông đứng dậy trước tiên đi hướng phòng ăn, Phong Thiên Thành nắm tay Mai Nguy Hiểm, cùng Hứa Thi Linh đuổi theo.

Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ đi phía sau bọn họ, sau lưng là ba người con gái và ba con rể của Phong Gia Ngạo cùng với cháu ngoại đều theo phía sau.

Bọn họ nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Truyền Kỳ phía trước, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu.

Liễu Thăng Đồ là nhi tử của tam nữ Phong Thiên Dĩnh cùng tiểu nhi tử của nhị nữ là Mạc Bác bỗng cười huyên náo chạy về phía Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ thấy hai thiếu niên 13, 14 tuổi đùa giỡn, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua.

Liễu Thăng Đồ cùng Mạc Bác trao đổi ánh mắt, sau đó cố ý va vào Mai Truyền Kỳ, thuận tiện đưa chân ra định ngáng chân cậu.

Một chiêu này bọn họ dùng qua không dưới năm mươi lần, lần nào cũng đều khiến đối phương mất mặt.

Ngay tại lúc bọn họ cho là có thể khiến Mai Truyền Kỳ ngã nhào trên đất, bỗng nhiên không biết dưới chân bị cái gì ngáng chân, song song ngã xuống.

Người lớn đứng phía sau cười trộm sững sờ, nhìn thấy hai thiếu niên ngã xuống đất nhào tới, cũng luống cuống tay chân chạy tới.

‘Roẹt’ một tiếng, là âm thanh dây kéo kéo xuống, chỉ thấy Hứa Thi Linh đi phía trước, toàn bộ dây kéo sau lưng bộ váy màu đen bị tuột xuống.

Mọi người kinh ngạc thốt lên. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Gia Ngạo cùng Phong Thiên Thành quay đầu lại, liền thấy quần áo trên người Hứa Thi Linh từ trên vai trượt tới bộ ngực, nếu không phải Hứa Thi Linh phản ứng nhanh, che ngực lại, e là toàn bộ váy sẽ rơi xuống đất.

Phong Gia Ngạo sầm mặt lại, cả giận nói: “Sao lại thế này?”

“Các ngươi…” Hứa Thi Linh sắc mặt lúc trắng lúc xanh, căm tức nhìn hai thiếu niên ngã dưới chân, tức giận đến cả người phát run.

Hạ nhân bên cạnh nhanh chóng giúp bà kéo dây lên.

Vợ chồng Phong Thiên Dĩnh cùng vợ chồng Phong Thiên Ngọc sắc mặt vô cùng khó coi, vội vã lên tiếng áy náy nói: “Đại tẩu, là hài tử quá bướng bỉnh, sau khi trở về, chúng tôi chắc chắn hảo hảo giáo huấn bọn nó.”

“Đúng, mong đại tẩu nể tình bọn nó vẫn là hài tử, tha thứ bọn nó đi.”

Cơ giáp của bọn họ cũng là đại tẩu đưa, hơn nữa kiểm tu hàng năm cũng là đại tẩu một mình ôm lấy mọi việc, không cần bọn họ tiêu tốn tín dụng điểm, cho nên, bọn họ có thể không nhìn mặt đại ca, nhưng lại không thể đắc tội đại tẩu.

Nếu như đắc tội đại tẩu, sau này đừng nói không có cơ giáp, ngay cả chi phí kiểm tu đắt đỏ hàng năm cũng phải tự mình bỏ ra.

Liễu Thăng Đồ dưới đất một tay bưng đầu gối ngã đau, một tay chỉ Mai Truyền Kỳ kêu lên: “Là hắn ngáng chân bọn con.”

Tất cả mọi người nhìn Mai Truyền Kỳ.

Phong Thiên Dĩnh vội vàng đẩy trách nhiệm lên người Mai Truyền Kỳ: “Ngươi cố ý ngáng chân thằng bé, khiến tụi nó không cẩn thận kéo váy đại tẩu rơi xuống, làm đại tẩu xấu mặt, chẳng lẽ ngươi muốn khiến chị dâu em chồng chúng ta bất hòa sao?”

Phong Thiên Ngọc lanh lợi, nói tiếp: “Tôi thấy hắn muốn thay baba đã chết kia của Phong Tĩnh Đằng trả thù đại tẩu.”

Phong Tĩnh Đằng ánh mắt oai lệ. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Thiên Ngọc sợ hãi rút lui một bước, dựa vào cạnh chồng.

Mai Truyền Kỳ híp mắt, sau đó buồn cười nói: “Tôi bước đi tất nhiên là phải đưa chân ra, chẳng lẽ nên nhảy sao? Hơn nữa, tôi lại không biết các người chạy đến trước mặt mình, sao có thể trách tôi được?”

Cậu biết hai thiếu niên này cố ý chạy đến trước mình, là khiến cậu ngã, thế nhưng đáng tiếc bọn họ tìm lộn người rồi, muốn cậu ngã cũng không dễ dàng như vậy.

“Ngươi…”

Phong Thiên Ngọc còn định nói, Phong Gia Ngạo đột nhiên quát lên: “Được rồi, ăn một bữa cơm mà gây ra nhiều chuyện như vậy, còn để người khác ăn cơm không hả?”

Những người khác đều không dám lên tiếng, chỉ có Phong Tĩnh Đằng trầm giọng nói: “Không quy củ, trước khi dùng cơm lại cãi nhau ầm ĩ còn ra thể thống gì, đều là người mười ba, bốn tuổi thế nhưng so đứa nhỏ bảy tuổi cũng không bằng, ra bên ngoài chạy mười vòng, sau đó trở về ăn cơm.”

Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của anh bắn vào hai thiếu niên.

“Vâng.” Hai thiếu niên cảm thấy ánh mắt vị biểu ca này còn nghiêm khắc hơn so với ông ngoại, cả người không khỏi run lên, không dám nhiều lời, lập tức bò dậy ra ngoài.

Phong Gia Ngạo nhìn hai thiếu niên rời đi, rồi nhìn khuôn mặt tàn khốc của Phong Tĩnh Đằng, cuối cùng đưa mắt nhìn Phong Thiên Thành khẽ nhíu mày, âm thầm lắc đầu.

Nếu con ông đột nhiên có một nửa uy nghiêm như đứa cháu này, ông cũng không phải nhọc lòng như vậy. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Gia Ngạo thấy các con gái còn muốn phản bác, hướng thiếu niên lên tiếng quát: “Trước hết về xin lỗi mợ các ngươi đi, rồi tiếp tục chạy mười vòng.”

Thân làm cha, sao không biết động tác sau lưng của họ, chẳng phải là muốn Mai Truyền Kỳ xấu mặt sao.

Hai thiếu niên nhanh chóng chạy trở về: “Mợ, con xin lỗi.”

Hứa Thi Linh thấy có khách ở đây, cũng không nên ra vẻ mình hẹp hòi như vậy.

Bà thu hồi tức giận, khôi phục đoan trang: “Lần sau nếu muốn chơi, nên đến rộng rãi chơi đi.”

“Vâng.” Hai thiếu niên rời khỏi đại sảnh.

Một đám người đi đến phòng ăn, bàn dài có thể chứa được năm mươi người.

Tất cả mọi người vốn theo thói quen, Phong Gia Ngạo ngồi ở chính giữa, Phong Thiên Thành cùng Hứa Thi Linh ngồi bên trái Phong Gia Ngạo, ba nữ nhi cùng ba con rể an vị bên phải, còn cháu ngoại phân biệt theo tuổi tác cùng địa vị được sắp xếp ngồi hai bên sườn.

Thế nhưng tối nay lại khác, Phong Tĩnh Đằng thân là trưởng tôn, phải ngồi bên phải Phong Gia Ngạo. Thân là bạn lữ của Phong Tĩnh Đằng, tất nhiên Mai Truyền Kỳ phải ngồi bên cạnh, Mai Nguy Hiểm cũng ngồi gần cùng baba.

Cứ như vậy, đám nữ nhi cùng con rể đành ngồi thấp hơn.

Thân là trưởng nữ Phong Thiên Hà phải ngồi cách cha mình đến bốn chỗ, trong lòng vô cùng khó chịu, sau khi được Phong Gia Ngạo dùng ánh mắt nhắc nhở, không tình nguyện cùng chồng mình ngồi vào sau.

Bà vừa ngồi xuống, liền lập tức nháy mắt với chồng bà là Hoàng Kiện.

Hoàng Kiện hiểu ý, mở miệng hỏi: “Mai đại thiếu gia, không biết cậu bây giờ đang làm nghề gì?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Ba một tiếng, ánh mắt mọi người đều rơi vào người Mai Truyền Kỳ, dùng bộ dạng đang xem kịch vui nhìn cậu.

Người ngồi ở đây ai mà không biết cậu mới ra tù cách đây không lâu, hơn nữa, còn là đào binh bị mọi người chửi rủa, có ai dám thu người như thế, không sợ công ty hoặc cửa hàng bị người đập phá sao?

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Không làm gì hết, chỉ là một sĩ quan chỉ huy mà thôi.”

“Sĩ quan chỉ huy?” Mọi người kinh ngạc trợn mắt lên.

Bọn họ trực tiếp nghĩ đến sĩ quan chỉ huy trong quân đội.

Phong Thiên Hà không tin: “Làm sao có khả năng, ngươi không phải bị khai trừ quân tịch sao?”

“Tôi là ở nhà làm sĩ quan chỉ huy, mỗi ngày cầm đũa chỉ huy.”

Mọi người khóe mắt giật giật.

Không đi làm thì nói không đi làm đi, còn đem việc ở nhà ăn không ngồi rồi nói thành một nghề nghiệp cao thượng như vậy.

Phong Tĩnh Đằng khóe miệng khẽ cong.

Mai Nguy Hiểm không khách khí che miệng cười khanh khách.

Đáy mắt Phong Thiên Hà chợt lóe vẻ xem thường: “Mai thiếu gia, tôi thấy ngươi là sợ đi ra ngoài bị người khác vây đánh, hoặc là không tìm được việc làm nên mới ở nhà a.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Hoàng phu nhân, bà cả nghĩ quá rồi. Là Tĩnh Đằng sợ tôi mệt, nên mới không cho ra ngoài làm việc, vì chuyện này, tôi đã nổi giận thật lâu, cuối cùng, vẫn là Tĩnh Đằng đưa một chiếc xe huyền phù ẩn hình nên mới khiến tôi vui vẻ.”

Mai Truyền Kỳ nói như vậy, là cố ý muốn chọc giận bọn họ vì đã xem thường người nhà họ Phong.

“Cái gì?” Mọi người khiếp sợ nhìn Phong Tĩnh Đằng.

Xe huyền phù ẩn hình ít nhất cũng phải ba tỷ tín dụng điểm, hắn có nhiều tín dụng điểm như vậy sao?

Phong Thiên Hà trào phúng nói: “Mai đại thiếu gia, ngươi muốn nói mạnh miệng cũng phải có mức độ, Phong Tĩnh Đằng bất quá chỉ là thượng tá, nào có nhiều tín dụng điểm như vậy để mua xe huyền phù ẩn hình cho ngươi, thật là cười chết người.”

Mai Truyền Kỳ ngưng cười, nghiêm túc nhìn Phong Thiên Hà: “Hoàng phu nhân, bà là đang xem thường cháu trai mình sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.