Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, lập tức đối mặt với ánh mắt lo lắng của đối phương.
Nhìn bộ dạng lo lắng của Phong Tĩnh Đằng, bất tri bất giác bỏ đũa xuống.
Khi thấy Phong Tĩnh Đằng cùng đứa nhỏ trở về, cậu liền nghĩ mình có nên nhờ Phong Tĩnh Đằng hỗ trợ hay không, với năng lực cùng kinh nghiệm phong phú của anh, xác suất bình yên ra khỏi Vô Cảnh sâm lâm so với tìm người Z thành hoặc người bên công hội và người của gia gia cùng lão tổ tông cao hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất là cậu tin tưởng Phong Tĩnh Đằng, tin rằng sau khi Phong Tĩnh Đằng biết thân thể đứa nhỏ, chắc chắn sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Hơn nữa, thấy Phong Tĩnh Đằng thương nhóc như thế, nhất định sẽ không ghét bỏ đôi tai đứa nhỏ không giống loài người đâu.
Mai Truyền Kỳ đang định mở miệng nói chuyện này với Phong Tĩnh Đằng, Mai Nguy Hiểm bên cạnh cũng quan tâm hỏi: “Baba, người làm sao vậy?”
Nhóc trước nay chưa từng thấy baba như vậy, thật sự khiến nhóc vô cùng lo lắng.
Mai Truyền Kỳ nghe đứa nhỏ hỏi, lúc này mới nhớ tới nhóc còn đang ngồi bên mình, may là vừa nãy chưa nói gì cả.
Cậu cười cười, gắp một miếng thịt bỏ vào chén của nhóc: “Không có gì, vừa nãy baba chỉ đang suy nghĩ một chuyện mà thôi.”
“Chuyện gì?” Một lớn một nhỏ trăm miệng một lời hỏi.
Bộ dạng lúc nãy của Mai Truyền Kỳ thật sự khiến bọn họ lo lắng, không hỏi rõ thì không thể an tâm được. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Ầy… Chính là…”
Mai Truyền Kỳ đương nhiên không thể nhắc chuyện lỗ tai trước mặt đứa nhỏ được.
Cậu thấy hai người quan tâm mình, lập tức nhớ đến gì đó, lại hỏi: “Phong Tĩnh Đằng, anh cảm thấy với năng lực của anh có thể xâm nhập vào hệ thống của Viện nghiên cứu SOP mà không bị người tra ra được không?”
Cậu biết Phong Tĩnh Đằng đã từng xâm nhập vào hệ thống hộ tịch của Tổng cục dân chính, cũng từng phá hủy chương trình bảo vệ phức tạp, vì thế cậu cảm thấy Phong Tĩnh Đằng hẵn phải có đủ năng lực xâm nhập vào Viện nghiên cứu SOP.
Dù sao trong Viện nghiên cứu cũng có nhiều hạng mục nghiên cứu trọng đại, muốn xâm nhập vào cũng không đơn giản như xâm nhập hệ thống hộ tịch của Tổng cục dân chính, trong đó nhất định có nhiều chương trình bảo vệ như liên hoàn vậy, nếu không có bản lĩnh thì sẽ không vào được, còn muốn không bị tra ra thì đã khó càng thêm khó.
Vì thế, nếu không nắm chắc, bị người khác phát hiện ra nhất định phải vào tù ngồi, cậu cũng không muốn vừa mới được ra tù thì phải vào lại nơi đó.
Phong Tĩnh Đằng nghi hoặc: “Em muốn xem trộm tư liệu nào?”
Mai Truyền Kỳ cũng không sợ nói với anh, vả lại anh cũng biết chuyện độ phù hợp của mình: “Có liên quan đến nghiên cứu độ phù hợp có dị thường.”
Cậu nói lại thời điểm thi đấu cơ giáp, máy kiểm trắc kiểu mới của viện nghiên cứu SOP mà cậu hai lần thấy kết quả kia nhắc lại với anh: “Tôi từng nghe Ti Kiếm Đường nói, gien của tôi không chỉ cấp B, rất có thể cao hơn so với SSSS, thể năng cũng vậy. Hôm nay, lúc tôi đến tìm Giản Dực, vô tình thấy phòng thực nghiệm của Ti Kiếm Đường, tôi thực sự muốn biết hắn đang nghiên cứu cái gì, nếu như không nhầm, hẳn là có liên quan đến gien, thể năng và độ phù hợp.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Phong Tĩnh Đằng cùng Mai Nguy Hiểm nghe đến ba chữ Ti Kiếm Đường, vô cùng ăn ý nhíu mày lại.
Mai Nguy Hiểm chu miệng nhỏ hỏi: “Baba, ba xác định là ba muốn kiểm tra nghiên cứu, mà không phải kiểm tra người làm nghiên cứu sao?”
Phong Tĩnh Đằng buồn cười cong môi.
Đứa nhỏ này còn căng thẳng hơn anh nữa.
Mai Truyền Kỳ tức giận lườm mắt: “Ba muốn kiểm tra người làm nghiên cứu thì còn cần phải xâm nhập vào viện nghiên cứu SOP ư?”
Phong Tĩnh Đằng gắp một miếng thịt để vào chén của cậu: “Chờ ăn cơm no rồi đi điều tra.”
Mai Truyền Kỳ nghe ngữ khí của anh là hoàn toàn chắc chắn, nhếch miệng cười, nhanh chóng ăn cơm.
Sau khi rửa sạch chén đũa xong, cậu và đứa nhỏ cùng Phong Tĩnh Đằng đến thư phòng lầu ba.
Phong Tĩnh Đằng rút ra một quyển sách màu đỏ trên giá sách, tủ sách lập tức trượt qua bên trái, lộ ra cánh cửa thép màu bạc.
Sau khi xác nhận thân phận bằng hoa tay và đồng tử xong, cánh cửa ‘cạch’ một tiếng, hiện ra một thông đạo xuống lòng đất.
Phong Tĩnh Đằng vừa đi vừa nói chuyện: “Viện nghiên cứu SOP là viện nghiên cứu số một số hai, hơn nữa, có hệ thống quân đội bảo vệ, muốn vô thanh vô tức xâm nhập hệ thống bọn họ, cũng không phải là một người có thể làm được, cho nên, lát nữa tôi cần hai người hỗ trợ.”
Hai mắt Mai Nguy Hiểm sáng lên: “Dạ được.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Một mặt hận không thể lập tức bắt đầu hành động.
Bọn họ đến căn phòng dưới lòng đất, lần thứ hai quét hình thân phận, lần này là quét hình cả người Phong Tĩnh Đằng, từ chiều cao, tóc, da dẻ rồi đến xác nhận thân phận.
Mai Truyền Kỳ thấy cần phải xác nhận thân phận nhiều lần, đột nhiên hiếu kỳ dưới lầu rốt cục là cất giấu vật quý trọng gì.
Chờ cánh cửa lớn mở ra, liền bị các loại thiết bị điện tử quân sự cao cấp làm cho trợn mắt ngoác mồm, cậu cứ tưởng mình đang đi vào căn cứ thiết bị điện tử của quân đội.
Mai Truyền Kỳ nhìn thấy sa bàn điện tử bày ở chính giữa căn phòng: “Mịe, cư nhiên còn có sa bàn điện tử, Phong Tĩnh Đằng, anh mua thứ này có tác dụng gì không? Này là muốn chuẩn bị tác chiến với ai ư?”
Mai Nguy Hiểm nằm nhoài bên cạnh sa bàn, lần đầu tiếp xúc những thứ này, đối với cái gì cũng đều cảm thấy hiếu kỳ.
“Lúc đó, mua nguyên bộ thiết bị điện tử quân sự sẽ có ưu đãi, cho nên, liền mua lại.”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Phong Tĩnh Đằng gọi hai người lại, nói với bọn họ chuyện cần làm: “Đợi chút nữa khi tôi tấn công chương trình của bọn họ, Truyền Kỳ em và Nguy Nguy chặn truy tung của đối phương.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Sau đó, anh liền giảng giải một số chương trình phức tạp.
Mai Truyền Kỳ lần thứ hai cảm thấy con mình thật sự rất thông minh, Phong Tĩnh Đằng chỉ cần nói một lần, đứa nhỏ có thể nhớ toàn bộ được, ngược lại làm baba như cậu, phải nghe bốn năm lần mới miễn cưỡng nhớ kỹ, thật sự không còn mặt mũi đối diện với thằng bé mà.
Phong Tĩnh Đằng thấy Mai Nguy Hiểm so với Mai Truyền Kỳ học còn nhanh hơn, liền cùng hài tử nói nhiều một chút chuyện tình lần này.
Sau một tiếng, ba người đã chuẩn bị thỏa đáng.
Phong Tĩnh Đằng chỉ dùng năm phút liền công phá lớp hệ thống phòng ngự thứ nhất của viện nghiên cứu SOP.
Khi tới lớp phòng ngự thứ hai, nhân viên chuyên môn phụ trách hệ thống nghiên cứu SOP liền phát hiện sự tồn tại của Phong Tĩnh Đằng, lập tức lần theo tấn công Phong Tĩnh Đằng.
“Phong Tĩnh Đằng, tận lực đừng để bọn họ phát hiện chúng ta xâm lấn phòng thực nghiệm của Ti Kiếm Đường.” Mai Truyền Kỳ vừa nói vừa nhanh chóng vung mười ngón ngăn chặn sự truy đuổi của viện nghiên cứu SOP.
Ánh mắt Phong Tĩnh Đằng chuyên chú nhìn quang não, mặc dù không trả lời, nhưng anh vẫn nghe được lời của cậu.
Mai Nguy Hiểm bên cạnh bất kể là khuôn mặt nhỏ hay đôi mắt xinh đẹp đều bắn ra ánh sáng hưng phấn, như đang nhìn con mồi, khi thì phản kích, khi thì phòng ngự, làm cho đối phương không thể tấn công tới được.
Mười đầu ngón tay nho nhỏ như mười tiểu tinh linh, không ngừng bay lượn, linh hoạt nhẹ nhàng, nhưng trong quang não lại như thiên địa, khiến cho đối phương không thể làm được gì cả.
Hơn nữa, xâm lấn hệ thống viện nghiên cứu SOP được mệnh danh là một chuyện vô cùng nghiêm túc và nguy hiểm, thế nhưng, hai người lớn dường như nghe được tiếng hi hi ha ha không ngừng của đứa nhỏ nào đó.
Nếu như không nhìn tới hài tử, còn tưởng đứa nhỏ này đang xem hài kịch, hoặc là đang đùa trò chơi nhỏ, nhưng quay đầu nhìn lại, có thể thấy trên quang não có rất nhiều chương trình khiến người xem không hiểu.
Mai Truyền Kỳ phát hiện mình lại như dư thừa, đều là hài tử đang chơi đùa cùng đối phương, cậu cảm thấy mình có thể chơi một bàn game rồi hẵng quay lại lần theo bọn họ. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Thời gian từng chút trôi qua, có Mai Nguy Hiểm lợi hại giúp đỡ, Phong Tĩnh Đằng không lo về sau, rốt cục sau ba tiếng chờ đợi đã hoàn toàn phá giải chương trình của viện nghiên cứu SOP.
“Phòng thực nghiệm của Ti Kiếm Đường ở đâu?”
“Lầu 78, gian phòng cuối cùng tại thư viện bên kia.”
Phong Tĩnh Đằng xâm nhập phòng thực nghiệm lầu 78 của Ti Kiếm Đường, dễ dàng phá giải lớp chương trình phòng hộ quang não, nhanh chóng đánh cắp tất cả tư liệu, khôi phục lại chương trình phòng hộ quang não, khiến người khác không cảm nhận được anh từng dừng chân tại đây.
Sau đó nhanh chóng rút khỏi hệ thống của viện nghiên cứu SOP, cùng Mai Nguy Hiểm đồng thời đối phó những người đang đuổi theo phía sau.
Thành công bỏ rơi bọn họ, nhanh chóng đóng lại quang não.
Phong Tĩnh Đằng cùng hài tử thở phào nhẹ nhõm, Mai Nguy Hiểm lập tức hưng phấn nhảy lên: “Chơi vui quá à.”
Dù sao cũng là đứa nhỏ, chỉ cảm thấy cực kỳ kích thích, không chút nào ý thức được đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
“Cha, bọn họ thật ngốc nha, dĩ nhiên đều đuổi không kịp chúng ta.”
Phong Tĩnh Đằng cười đứng lên xoa xoa đầu của nhóc.
Lúc xoa đầu, bỗng nhiên có gì đó không đúng, anh cảm giác đầu của nhóc có thứ gì đó.
Phong Tĩnh Đằng cúi đầu nhìn, một cái lỗ tai mèo mềm mại xuất hiện.
Anh sững sờ, lúc nãy hài tử có mang trang sức tai mèo lên sao? Hay là sau khi đến đây mới mang? (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Tiếp đó, Phong Tĩnh Đằng thấy dưới sự kích động của đứa nhỏ, hai lỗ tai hưng phấn vung lên, đặc biệt đáng yêu.
Phong Tĩnh Đằng nheo mắt lại, lỗ tai mèo này là thật?
Mai Truyền Kỳ phát hiện tình huống Phong Tĩnh Đằng khác thường, thuận theo ánh mắt của anh nhìn lại, mặt biến sắc, lớn tiếng kêu lên: “Mai Nguy Hiểm, con nên về phòng tắm rửa ngủ ngay.”