Chín giờ sáng hôm sau, 50 binh lính đến phòng hội nghị báo cáo.
Phong Tĩnh Đằng sau khi nghe báo cáo biết được hành động của 50 binh lính trên phi thuyền, cũng biết vết thương sau lưng Mai Truyền Kỳ vì đạt được tín nhiệm của Thanh Hồng, bảo Ô Lãng dùng dụng cụ đánh lửa đốt phần lưng, hành động vô cùng mạo hiểm, cũng vì như vậy mới có thể cứu được tiểu vương tử trong thời gian ngắn nhất.
50 binh lính viết xong báo cáo, liền rời khỏi phòng hội nghị.
Mai Truyền Kỳ cùng Ô Lãng trở về phòng, nhìn thấy Chu Hồng và Lưu Thăng đều đứng ở đầu giường, còn Ngô Hướng, Phùng Lâm Đào, Vương Cường, Trần Chí, Hoàng Đông, Lâm Bằng đều ngồi trên giường Chu Hồng và Lưu Thăng.
Bọn họ vừa thấy Mai Truyền Kỳ cùng Ô Lãng trở về, lập tức chúc mừng hai người thuận lợi kết thúc nhiệm vụ, cũng bảo hai người kể lại quá trình làm nhiệm vụ lần này, muốn thu được cho bọn họ nói một chút làm sao hoàn thành nhiệm vụ, muốn từ đó thu được một vài kinh nghiệm.
Mai Truyền Kỳ liền kể lại hành động cứu tiểu vương tử cho mọi người nghe.
“Vì nhiệm vụ, lại tự mình hại mình.” Phùng Lâm Đào không thể không bội phục dũng khí của Mai Truyền Kỳ.
Vương Cường hỏi: “Mai Truyền Kỳ, ngươi không sợ Thanh Hồng lão đại không tin tưởng ngươi mà giết ngươi tại chỗ sao?
Mai Truyền Kỳ cười cười: “Lúc đó ta chỉ nghĩ không thử sao biết không thành công? Dù sao cũng tốt hơn chúng ta tốn thời gian ở tầng một, hơn nữa, thời gian càng kéo dài sẽ khiến bọn chúng càng nghi ngờ hơn, chúng ta cũng sẽ càng không an toàn.”
Ngô Hướng cười nói: “Bất kể nói thế nào, lần này các ngươi có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hẳn có thể thăng lên sĩ quan, đến lúc đó cũng đừng quên chúng ta.”
“Kỳ thực…” Ô Lãng về từ nãy giờ luôn im lặng bỗng mở miệng nói: “Ta thật tò mò, lúc chúng ta lên phi thuyền chạy trốn, làm sao ngươi đoán được hướng đi của đạn pháo mà bảo chúng ta biết vị trí để né tránh?”
Vương Cường bọn họ vừa nghe, hai mắt đều trợn to: “Còn có chuyện đó nữa hả? Nghe thật thần kỳ quá đi!”
Mai Truyền Kỳ giải thích: “Cái này là do huấn luyện cảm giác từ nhỏ, có thể tính được chính xác vị trí ống pháo của đối phương sắp sửa nhắm vào, từ đó né tránh công kích của đạn pháo.”
Ô Lãng tiếp tục hỏi: “Vậy chúng ta không trải qua huấn luyện, cũng có thể né được giống như ngươi không?”
Mai Truyền Kỳ dừng một chút, nhíu mày nói: “Ô Lãng, không phải ta muốn đả kích ngươi, đầu tiên, ngươi đã qua tuổi huấn luyện, hơn nữa việc huấn luyện này là lâu dài, không phải một năm, hai năm liền có thể làm được, ba là đầu óc của ngươi phải suy nghĩ giống như máy tính, có thể tính ra phương hướng nòng pháo nhắm vào đâu.”
“Ngươi bắt đầu huấn luyện khi nào?”
“Bảy tuổi.”
Mọi người nghe Mai Truyền Kỳ nhỏ như vậy đã huấn luyện, đều lấy làm kinh hãi.
Nghĩ nghĩ bọn họ lúc bảy tuổi đang làm gì nhỉ!
Có người nghịch bùn, cũng có người chơi trốn tìm với bạn!
Mai Truyền Kỳ lại nói: “Ta huấn luyện hơn hai mươi năm, nhưng bây giờ chỉ luyện đến giai đoạn thứ nhất.”
Tất cả mọi người trợn mắt lên: “Đây vẫn chỉ là giai đoạn thứ nhất thôi sao?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Ừm, tổng cộng có năm giai đoạn, ta chỉ có thể tính phía trước cùng bên trái, hoặc là phía trước cùng bên phải. Giai đoạn thứ hai là tính phía trước, tính đồng thời cả bên trái lẫn bên phải, có thể né tránh cả ba phương hướng. Giai đoạn thứ năm là giai đoạn khó nhất, có thể tính được cả sáu phương hướng, cũng chính là, trước, sau, trái, phải, lên, xuống, dùng thời gian ngắn nhất cũng có thể tính ra được.”
Ô Lãng nghi hoặc: “Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn trước, sau, trái, phải, làm sao có thể nhìn ra được lên, xuống a”
“Đương nhiên là thông qua video trong cơ giáp để phán đoán.”
Trần Chí cả kinh nói: “Má ơi, có thể tính ra được sáu phương hướng vẫn còn là người ư? Phải thành thần, còn ai có thể đánh trúng được a.”
Mai Truyền Kỳ buồn cười nói: “Đừng nghĩ mọi chuyện quá phóng đại, ngươi nghĩ mà xem, nếu độ phù hợp cơ giáp không cao, muốn né tránh cũng không phải là chuyện dễ dàng, dù luyện đến giai đoạn thứ năm cũng vô dụng. Được rồi, không nói chuyện này nữa, hôm qua các ngươi không phải đều khởi động cơ giáp tấn công bọn người Thanh Hồng sao? Cảm giác lần đầu thực hiện nhiệm vụ thế nào?”
Vừa dứt lời, tâm tình của mọi nháy mắt trầm xuống, nụ cười trên mặt biến mất không còn hình bóng.
Mai Truyền Kỳ cảm giác mọi người đều không thích hợp, liền cẩn thận hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lâm Bằng nói: “Những tân binh như chúng ta được phái đi tấn công đoàn đạo tặc, vốn là hưng phấn, thế nhưng, khi nhìn thấy rất nhiều binh lính cơ giáp bị đánh hạ, tâm trạng liền trở nên nặng nề. Mai Truyền Kỳ, ngươi còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta đến sân huấn luyện cấp a không, cái tên to con đấu với ngươi ấy?
Sau khi giao thủ với lão binh, Mai Truyền Kỳ đã hỏi tên đối phương: “Nhớ chứ, hắn tên Liễu Xương, lẽ nào hắn…”
“Ừm, hy sinh.” Lâm Bằng than một tiếng: “Nói không chừng ngày nào đó chúng ta cũng sẽ như vậy.”
Mai Truyền Kỳ nhíu chặt mày: “Ngươi cũng đừng quá bi quan, chờ lên tới cấp Tá, có thể chuyển qua quân khu khác.”
Trần Chí nói: “E là chưa lên được cấp Tá, chúng ta đã…”
Tất cả mọi người cúi đầu, không lên tiếng.
Bầu không khí nặng nề vẫn luôn kéo dài về đến lúc huấn luyện quân đội, tâm tình mọi người vẫn cứ suy sút.
Vu Lân cũng nói với Mai Truyền Kỳ tình huống như thế là rất bình thường, chỉ cần mỗi lần làm nhiệm vụ trở về, cảm xúc binh lính sẽ theo chiến hữu hy sinh trở nên trầm thấp.
Qua ngày hôm sau, Mai Truyền Kỳ tiếp nhận một nhiệm vụ đặc thù.
Nhiệm vụ lần này là bảo vệ Lam Uy tiểu vương tử an toàn, kỳ hạn hai tháng, nhưng do thân phận cậu tương đối đặc thù, cho nên không thể lấy thân phận hộ vệ để đi theo Lam Uy tiểu vương tử, mà là dùng thân phận Mai gia Đại thiếu gia tiếp đón Lam Uy tiểu vương tử.
Khi Mai Truyền Kỳ tiếp nhận nhiệm vụ này, trong lòng lập tức chửi bới tiểu vương tử một phen dám đánh chủ ý lên con mình, sau đó, ngồi trên chiếc huyền phù Phong Tĩnh Đằng cung cấp rời khỏi quân đội.
Trước khi đi, Phong Tĩnh Đằng lấy thông tấn khí đã nộp lúc trước trả lại cho cậu, cũng hạ lệnh: “Số 33333, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, ngàn vạn lần không được để người này lừa gạt con trai của ta.”
“…”
Mai Truyền Kỳ trừng anh một cái rồi lái xe rời khỏi quân khu, tiếp theo, dùng một ngày một đêm, trở lại Mai gia tổ trạch, vừa lúc đến giờ đứa nhỏ tan học.
Cậu báo với An Tư một tiếng, liền lập tức đổi lại chiếc huyền phù hồng phấn trước đây, lái xe đến học viện Vinh Diệu đón đứa nhỏ. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ vừa nghĩ mình sẽ sớm được gặp lại con, trong lòng vô cùng cao hứng.
Hơn ba tháng nay cậu chưa gặp lại đứa nhỏ, cũng không biết nhóc có cao hơn không, có nhớ ba ba này hay không.
Đến trước cổng học viện Vinh Diệu, đúng lúc tiếng chuông tan trường vang lên.
Mai Nguy Hiểm đứng trên lầu thấy được chiếc xe màu hồng phấn đang đứng trước cổng, không tin trừng lớn hai mắt, thấy người trong xe bước ra chính là ba ba nhóc, vui mừng chạy nhanh tới.
“Ba ba! Ba ba!”
Mai Truyền Kỳ nghe được âm thanh quen thuộc, nhìn theo nơi phát ra âm thanh, thấy đứa nhỏ nào đó đang chạy về phía mình.
Cậu nhanh chóng giang tay, tiếp được người đang nhào về mình: “Cục cưng, có nhớ ba ba không?”
“Dạ nhớ ~” Mai Nguy Hiểm hôn lên mặt ba ba một cái.
“Đến đây nào, để ba nhìn xem con có cao hơn không.”
Con trai cậu vẫn tinh xảo xinh đẹp như trước, nhưng do trường kỳ huấn luyện nên làn da đen hơn rất nhiều, hơn nữa cũng cao hơn trước đây ba bốn phân, những cái khác thì không thay đổi, vẫn vô cùng đáng yêu.
Mai Truyền Kỳ hài lòng gật đầu: “Ừm, con trai ba vẫn đáng yêu như thế.”
“Nhưng mà ba ba thay đổi nha.”
“Ồ? Ba thay đổi chỗ nào.”
Mai Nguy Hiểm cười hì hì: “Ba ba trở nên đẹp trai hơn!”
Mai Truyền Kỳ cao hứng hôn lên khuôn mặt nhỏ: “Cũng biết dỗ ba ba vui vẻ nữa ta, đêm nay ăn tại nhà lão tổ tông, sau đó về nha.”
“Được.” Mai Nguy Hiểm nghe có thể về nhà, càng cười vui vẻ hơn: “Còn cha đâu? Cha chưa về sao?”
“Anh ấy còn bận việc, phải vài ngày nữa mới về.”
Mai Truyền Kỳ không nói dối, Phong Tĩnh Đằng cũng tham dự nhiệm vụ bảo vệ tiểu vương tử, nhưng do trong quân khu vẫn còn vài việc cần anh xử lý, cho nên anh phải về muộn hơn.
Mai Nguy Hiểm nghe nửa tháng sau cha cũng trở về, trong lòng càng cao hứng hơn: “Ba ba, hai người có thể về được bao lâu?”
Mai Truyền Kỳ nói: “Hẳn có thể được nghỉ hai tháng.”
Nói đến đây, được phép về nhà hai tháng ở cùng đứa nhỏ đều là công lao của tiểu vương tử, về điểm này, cậu còn phải cảm ơn tiểu vương tử, vừa có thể ở cùng con, vừa có thể thu được công huân, mà vừa nghĩ đến mục đích thực sự của Lam Uy tiểu vương tử, cậu đặc biệt nổi nóng.
“Thật tốt quá.”
Mai Truyền Kỳ nhìn bộ dạng cao hứng của nhi tử, ho nhẹ một tiếng: “Cái kia, con à…”
Mai Nguy Hiểm đang cười bỗng nghi hoặc: “Ba ba, có chuyện gì ư?”
“Con trai, ba ba không muốn con xa ba ba, sau đó… sau đó đi lấy chồng…”
Mai Truyền Kỳ nói tới đây, thật hận không thể tự tát mình.
Tại sao lại nói lấy chồng, lẽ nào con cậu không thể cưới đối phương về sao? (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Nguy Hiểm tựa hồ hiểu ba mình đang nói điều gì, nhanh chóng nói nói: “Ba ba, sau này con vẫn luôn ở nhà, bồi bên cạnh ba ba, cho dù con có bạn lữ, cũng sẽ đem người đó về nhà, cùng con chăm sóc ba ba.”
Mai Truyền Kỳ bị câu nói này của đứa con làm cho cảm động.
Con cậu vẫn cười như vậy, vẫn hiếu tâm như vậy.
Mai Truyền Kỳ hỏi: “Con muốn bạn lữ của mình như thế nào?”
Tuy rằng có hơi quá sớm, nhưng để ngừa vạn nhất, vẫn nên hỏi rõ hơn.
Mai Nguy Hiểm cao hứng nói: “Con thích bạn lữ giống như ba ba đó.”
Mai Truyền Kỳ bị nhóc chọc cười: “Ba ba có tốt như vậy sao?”
Mai Nguy Hiểm sợ ba ba không tin, dùng sức gật đầu.
Mai Truyền Kỳ nghĩ thầm thật tốt quá, tên tiểu vương kia không có cửa rồi.
Mai Nguy Hiểm nghĩ tới điều gì, lại nói: “Ba ba, nửa năm không có người, có vài bạn học hỏi con ba ba đâu rồi.”
Mai Truyền Kỳ bỗng nheo mắt lại, nhất định có người âm thầm điều tra hành tung của cậu.
Bình thường đều là Phong Tĩnh Đằng tới đón, nếu hỏi cha nhóc đi đâu thì nghe có lý hơn.
Thế nhưng, hỏi người ba ba chưa bao giờ xuất hiện đi đâu, hơn nữa đối phương còn là đứa nhỏ, một đứa bé thì làm sao có thể tò mò hỏi ba bạn mình đang ở đâu chứ.
“Con trả lời như thế nào?”
Mai Nguy Hiểm cười khúc khích: “Con nói ba ba được cha dẫn đến nơi thanh tịnh để dưỡng thai.”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Có phải câu trả lời này của con trai trá hình thông báo cho toàn thế giới biết, Mai Truyền Kỳ cậu là người phía dưới?
Mai Nguy Hiểm thấy ba ba không cười, nhíu nhíu mày nhỏ: “Ba ba, con trả lời như vậy không tốt sao?”
“Nguy Nguy, ba hỏi con, hiện tại ba đã về, nhưng bụng ba không lớn, cũng không sinh đứa nhỏ, con định trả lời như thế nào?”
Mai Nguy Hiểm càng cười xán lạn hơn: “Những điều này con đã thay ba ba nghĩ xong.”
Mai Truyền Kỳ buồn cười: “Ồ? Con còn thay ba ba nghĩ xong?”
“Dạ, nếu có bạn hỏi, con sẽ nói ba ba sảy thai.”
Mai Truyền Kỳ giật giật khóe miệng: “Con à, làm sao con biết từ sảy thai này?”
“Lôi thúc thúc nói, nói ma ma cần nghỉ ngơi thật tốt, nếu không thì sẽ sảy thai.”
Đứa nhỏ không nhắc đến, cậu suýt nữa quên mất chuyện Cố Quân Thanh đang mang thai, tính tính ngày tháng, qua một tháng nữa là đến ngày sinh rồi.
Lúc đó, Cố Quân Thanh sẽ cùng cậu phải giải thích chuyện Nguy Nguy không phải con ruột của nàng, cậu cũng có thể công bố cha ruột của Nguy Nguy là ai, cậu không muốn Phong Tĩnh Đằng phải gánh lấy danh phận là cha dượng.
“Ma ma con mang trai nam hay gái?”
“Là em gái ạ.”
Mai Truyền Kỳ nhìn ngày tháng một chút, mai đúng lúc cuối tuần, đứa nhỏ không cần đi học: “Nguy Nguy, ngày mai chúng ta sẽ đi dạo, mua một ít đồ cho em gái nha.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mặc dù lúc này mua lễ vật có hơi sớm, nhưng chờ đến khi Lam Uy tiểu vương tử đến, cậu phải luôn bảo vệ tiểu vương tử, căn bản không có thời gian chọn lễ vật.
Bất quá, cậu làm sao cũng không đoán được Lam Uy tiểu vương tử vì không thể chờ đợi được nữa muốn gặp mặt Mai Nguy Hiểm, hiện tại đang ở Mai gia tổ trạch chờ bọn họ đến đây.
Thông báo of Thỏ: Từ chương 217 trở đi sẽ có sự trợ giúp siu nhiệt tình của bợn Dạ Vũ Lai Hương nha mọi người ưiii, văn phong cũng mượt hơn, cute hơn, hay hơn nhá.
Đôi lời tám nhảm cụa Thỏ:
Thỏ tui: Cô mún lấy tên j để tui add vào thêm nà??
Dạ Vũ Lai Hương: Gọi tắt tên Dạ Vũ cho nó thân quen
Thỏ tui: okkkkk (mà lòng tui nghĩ hình như Dạ Hương nó thân quen hơn í (♡´艸`))