Nguyên bản Phong Tĩnh Đằng mất kiên nhẫn với đám nam nam nữ nữ đang tranh nhau quấn lấy mình, đột nhiên cảm nhận có người ôm đùi mình, sắc mặt càng khó coi hơn.
Hắn tưởng có người cố ý ngã dưới chân mình, lấy lý do nhờ đỡ dậy để tiếp cận, không ngờ vừa cúi xuống lại nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ đáng yêu, đôi mắt lãnh đạm ban đầu bỗng nhu hòa lại.
Khóe môi Phong Tĩnh Đằng cong lên, cúi người nâng đứa nhỏ đang ôm chặt lấy chân mình: “Sao con không đi cùng Lão tổ tông hử?”
Mai Nguy Hiểm ôm chầm lấy cổ Phong Tĩnh Đằng, cười hì hì thì thầm vào tai hắn: “Con tới đem vợt đập ruồi cho chú Phong nha.” ٩(^o^)۶
Vợt đập ruồi?
Phong Tĩnh Đằng nhướn nhướn mày, liền nghe tiếng Mai Phi Trần từ phía sau vọng tới: “Nguy Nguy, sao con lại chạy đến đây?”
Đám nam nam nữ nữ đang vây quanh Phong Tĩnh Đằng nhận ra giọng nói này, liền quay người lại chúc thọ Mai Phi Trần. Bởi vì có ông ở đây nên mọi thứ trở nên câu nệ, bầu không khí cũng gượng gạo, mọi người nhanh chóng kiếm cớ rời khỏi chỗ này.
Đám Trần Hải và Hạ Bạch nhìn thấy mọi người tản đi đều thở phào nhẹ nhõm.
Đáy mắt Phong Tĩnh Đằng cũng lóe lên ý cười.
Quả nhiên là vợt đập ruồi, vừa mới xuất hiện là khiến ‘Con ruồi’ hoảng sợ bỏ đi.
Mai Nguy Hiểm cao hứng giới thiệu cho Mai Phi Trần: “Lão tổ tông, đây là chú Phong nha.”
Phong Tĩnh Đằng đưa tay phải ra: “Lão tổ tông, chào ngài, tôi là Phong Tĩnh Đằng, là sĩ quan dưới trướng Mai thượng tướng.”
Mai Phi Trần không đưa tay lên nắm, thấy Mai Nguy Hiểm thân mật ôm cổ Phong Tĩnh Đằng liền nheo mắt lại, nhìn thẳng quan sát người trẻ tuổi trước mặt.
Mai Phi Trần hỏi: “Phong Tĩnh Đằng? Một năm trước, có phải ngươi là người đã đẩy lùi trùng tộc không?”
“Phải.”
Mai Phi Trần thấy Phong Tĩnh Đằng trả lời đúng mực, không kiêu ngạo siểm nịnh, lúc này mới đưa tay lên bắt tay hắn, đồng thời cũng khách sáo vài câu.
Ông thấy cháu mình không chịu rời xa Phong Tĩnh Đằng, bèn để đứa nhỏ ở lại đây, đi tìm bạn cũ ôn chuyện.
Anse từ đầu đến cuối vẫn đi theo Mai Phi Trần đột nhiên lên tiếng: “Nguy Nguy tựa hồ rất yêu thích Phong Tĩnh Đằng.”
Mai Phi Trần nghĩ đến việc Nguy Nguy thân mật ôm Phong Tĩnh Đằng, nhíu chặt lông mày: “Yêu thích thì sao, cũng không thể nào thân mật với người ngoài như vậy.”
“Theo tôi nghĩ, Nguy Nguy trước đây chưa bao giờ tiếp xúc với Phong Tĩnh Đằng, nói cách khác, hai người chỉ là mới quen gần đây thôi. Nhưng từ trước tới nay Nguy Nguy chưa bao giờ thích một người chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn như vậy, còn thân mật nữa, lẽ nào…”
Anse mới nói được nửa câu thì đột nhiên im lặng lại, hình như nghĩ đến điều gì đó, đáy mắt chợt hiện lên vẻ khiếp sợ, nhanh đến mức làm cho người khác không phát hiện được.
Mai Phi Trần nhìn thấy người bên cạnh trầm tư, liền quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Anse nhanh chóng lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Hắn quay đầu tìm kiếm thân ảnh người nọ, từ phía xa xa nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng đang ôm đứa nhỏ, cùng hai thủ hạ mang theo bánh ngọt và rượu đi về phía Mai Truyền Kỳ.
Anse không khỏi lâm vào trầm tư.