Ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng của tháng này, cũng là ngày cuối cùng của năm nay, sau khi tôi giao hết đống hàng của ngày hôm nay, thì chính thức đưa ra lời từ chức với Mì Sợi Ca – ông chủ của tôi.
Tôi giặt sạch “mũ công việc”, “quần áo công việc”, “găng tay công việc” cùng “khăn quàng cổ công việc”, mua một lọ “kem dưỡng da tay công việc” mới, cũng đem “điện thoại di động công việc” dán lớp cường lực khôi phục lại cài đặt gốc, đặt tất cả trước mặt Mì Sợi Ca… Kỳ thực theo lẽ thường tôi còn phải đền tiền cho hắn, dù sao nhưng thứ này đều đã dùng qua, trả lại cho hắn cũng không có tác dụng gì, nhưng tôi thực sự quá nghèo.
Không ngoài dự đoán, biểu tình Mì Sợi Ca thoáng cái trở nên rất khó coi, sắc mặt còn đen hơn người châu Phi: “Từ chức thì từ chức, việc gì phải trả lại tôi những thứ này? Đồ đã tặng đi thì sẽ không thu lại.”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi đầu đẩy đống đồ đến trước mặt hắn, khó khăn nói: “Lò, lò sưởi… Cám, cám ơn.”
Tôi thiệt giỏi, vậy mà một hơi nói được tận bốn chữ lận.
Nhưng thực ra tôi còn muốn nói câu dài hơn cơ, tôi muốn nói rằng: Mì Ca, cám ơn anh, “máy sưởi điện công việc” tôi nhận, cám ơn một phen tâm ý của anh, nó đã mang cho tôi vô cùng nhiều ấm áp.
Mùa đông năm nay lúc tôi đêm khuya gõ chữ không còn bị chân tay lạnh cóng, nửa đêm rét căm căm cũng không bị tỉnh lại từ trong ổ chăn ướt lạnh, thậm chí vào ngày đông trời mưa liên miên, quần lót cũng đã có nơi để hong khô, chúng nó được hong tới nong nóng, ấm áp, mặc lên người không gì thoải mái bằng.
“Tiểu Vệ, thế cậu sau này còn thường xuyên đến ăn mì không?” Thanh âm Mì Sợi Ca tựa như có chút phát run.
Một khắc kia, tôi đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, ngực như bị chặn một tảng đá lớn, nặng trĩu trầm hẳn xuống, ép trái tim tôi thành một mảnh lầy lội sền sệt, vô lực đập đều.
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm tay mình, khẽ gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Tôi nói dối.
Mì Sợi Ca ngồi đối diện trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cậu đang gạt tôi.”
Tôi cúi đầu, siết chặt nắm tay đột nhiên đứng lên, tôi muốn nhanh chóng rời khỏi cửa hàng của Mì Sợi Ca, nhưng trong nháy mắt lao ra cửa ấy, lại bị hắn kéo lại cổ tay.
Hắn vòng quanh cổ tôi cái gì đó, tôi cho rằng hắn đang tức giận, muốn giết chết tôi, sau lại phát hiện đó chỉ là “khăn quàng cổ công việc”.
“Mang vào đi, đỡ lạnh.” Thanh âm Mì Sợi Ca rất ôn nhu cũng rất khắc chế, “Tiểu Vệ, tạm biệt.”
Tối hôm nay, tôi từ đầu đến cuối đều không dám nhìn vào mắt Mì Sợi Ca, để tránh lúc không cẩn thận liền sử dụng “Đại đọc đồng thuật”.
Tôi hốt hoảng thất thố, chạy trối chết, chạy rất nhanh, cũng rất chật vật, suýt nữa làm chính mình vấp ngã.
Sau khi thở hồng hộc xông vào nhà, tôi không biết làm sao lại mất hết sức lực, đứng cũng đứng không vững.
Xem ra công việc dạo này quá vất vả rồi, mới chạy có vài bước mà đã mệt muốn chết rồi.
Tôi không thể làm gì khác hơn là dựa vào cửa, ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, ngay cả ngón tay cũng không cách nào động đậy.
Ấy, tôi hình như quên mất mời hắn uống cô ca rồi.
Đây thực là cuộc từ biệt hỏng bét.