Câu này quá dài, tôi nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn là tự mình tăng ca, lần lượt kiểm tra ra những mầm họa, rồi đem từng cái giải quyết.
Bất tri bất giác, tôi cùng cậu bạn bảo vệ nhỏ trở thành bạn bè.
Chúng ta gọi hắn Tiểu Bảo là được rồi, năm nay mới mười tám tuổi, lại hé ra một khuôn mặt bốn mươi tám tuổi, thật không biết năm tháng tàn khốc đã làm thanh xuân hắn phí hoài như thế nào… Ấy khụ khụ, lại lạc đề rồi.
Dù sao thì, ừm, bởi vì hắn mới tới, nhóm bảo vệ lão làng luôn sắp xếp cho hắn trực đêm.
Buổi tối chúng tôi sẽ thường xuyên ngồi ăn cơm hộp cùng nhau. Hắn rất hay nói, nói tới cô gái cùng thôn mà hắn yêu thích sẽ thao thao bất tuyệt, trên mặt lóe lên ánh sáng hạnh phúc, tuổi tác bề ngoài cũng có thể cấp tốc từ bốn mươi tám tuổi giảm xuống ba mươi tám tuổi… Ờm, tôi nói chứ, mặc dù nghe rất om sòm, rất dông dài, thậm chí có điểm ngốc hề hề, thế nhưng tôi vui lòng nghe.
Tôi hâm mộ Tiểu Bảo, cũng hâm mộ Tiểu Yêu, hâm mộ bọn họ dậy thì có cơ năng “Yêu đương”, nếu như tôi cũng có thể giống như bọn họ, may ra còn có thể đáp lại chút tình cảm cho Mì Sợi Ca, để hắn không khó chịu như vậy.
Mọi người nhất định sẽ hỏi, bọn tôi không liên lạc gì cả, tôi làm sao lại biết được hắn khổ sở?
Thế nhưng tôi chính là biết được.
Tôi vẫn là không nhịn được sẽ lén lút nhìn trộm hắn, chẳng khác gì tên biến thái cả… Cửa tiệm không nhìn thấy, vòng bạn bè không nhìn thấy, không phải còn có APP “Chết đói à” sao?
Tôi cứ như vậy nhìn tiệm của hắn từ một cửa hàng điểm cao 4. 8 điểm, trong thời gian một tháng ngắn ngủi rớt xuống 3. 2 điểm: Thêm sai nguyên liệu, đưa sai mì, làm món quỷ gì vậy, khó ăn, khó ăn, khó ăn… Bình luận đồng loạt biến thành khó ăn.
Nói hươu nói vượn, mì của Mì Sợi Ca sao có thể khó ăn được? Đó là món mì ngon nhất trên thế giới, hắn sở hữu đôi tay được Thần Mì hôn qua đó, đám người phàm vô tri dốt nát các người!
Vừa mới đầu tôi không tin, luận thuyết âm mưu hoài nghi là có đối thủ cạnh tranh thuê người hắc hắn.
Mãi đến một ngày tôi tới quán cơm niêu mua cơm tối gặp được vị đại thúc khách quen kia, hắn nhận ra tôi, cười cười với tôi, thuận tiện hỏi thăm chút việc nhà.
“Cậu thật sự không còn làm trong tiệm mì nữa hả? Tôi mấy ngày nay không tới đó, luôn cảm thấy gần đây ăn càng ngày càng không ngon, tiểu tử đấy sợ là gặp phải chuyện gì rồi. Dáng vẻ của hắn thoạt nhìn đáng thương một cách kỳ lạ, khiến tôi nhớ tới…” Đại thúc dừng lại một chút, biểu tình mang theo vẻ cô đơn cùng đau thương, “Nhớ tới mấy năm trước, lúc bà xã tôi mới vừa mất, dáng vẻ tôi lúc ấy không khác biệt hắn lúc này lắm.”
“…” Tôi không biết phải an ủi hắn như thế nào, cũng không biết phải an ủi chính mình như thế nào.
Một khắc kia tôi đột nhiên cảm thấy đau, không nói được là nơi nào đau, thật giống toàn thân đều đau, đau từ trong ra ngoài, hô hấp đau, tim đập cũng đau, tới chớp mắt thôi cũng cảm thấy đau… Đau đến tôi thiếu chút nữa òa khóc như một đứa trẻ ngay trên đường cái.
Mọi người nói xem, tôi có phải có chút tự mình đa tình hay không?
Có lẽ Mì Sợi Ca chỉ là gặp phải chuyện phiền phức khác, không liên quan gì tới tôi… “Bà xã đã chết” đó của hắn không thể nào là tôi, bọn tôi mới quen nhau chưa được mấy ngày, cũng không hiểu rõ nhau đến thế…
Thế nhưng ít nhất tôi xác định được một chuyện, hắn trải qua không tốt đẹp gì, hắn rất khó chịu.
Tôi cảm thấy lại càng thêm đau rồi.