Huyền nhìn thẳng lên phía trần nhà. Nàng cảm thấy mệt mỏi quá chừng. Chân tay nàng hình như bị bọc trong một lớp chì. Có lẽ nàng đau mắt. Phải nhờ Petre khám bệnh xem sao.
Cố hít một hơi yếu đuối, nàng từ từ chống khuỷu tay ngóc dậy.
Bất chợt, Gheria rú lên.
Trong phòng ăn sáng, bác sĩ Petre Gheria giật mình rời tờ báo nhìn lên. Trong khoảnh khắc ông đẩy chiếc ghế ra sau, quẳng khăn ăn lên bàn, chạy vội về phòng giữa nhà. Ông lao nhanh qua căn phòng trải thảm đỏ và nhảy lên cầu thang từng hai bước một.
Ngồi ở đầu giường, Alexis kinh hoàng nhìn lên người mình: một vệt máu đọng lại.
Bác sĩ Gheria ra hiệu đuổi người tớ gái đứng lặng người ở cửa phòng há hốc miệng nhìn bà chủ. Ông đóng cửa và vội quay lại với vợ. Nàng hổn hển:
- Petre!
- Từ từ em ạ!
Ông đỡ vợ nằm ngửa ra trên chiếc gối hoen máu.
- Petre, cái gì vậy anh? – Nàng khẩn khoản.
- Cứ nằm yên đi em – Ông ta đưa tay lướt ngang ngực vợ, dò xét. Bỗng nhiên ông nín thở. Nghiêng đầu vợ qua một bên, ông kinh hoàng nhìn ngây dại vết thương nhỏ trên cổ nàng và dải máu ươn ướt hãy còn tuôn ra từ đó.
- Trời ơi, cổ họng em!
- Không, đó chỉ là…
Bác sĩ Gheria không nói hết câu ông biết rõ đó là cái gì. Alexis bắt đầu run rẩy :
- Trời ơi! Trời ơi!
Bác sĩ Gheria đứng dậy quày quả bước vào phòng rửa mặt. Ông mở nước vòi rồi quay vào chùi vết máu. Chỗ bị thương bây giờ đã rõ, hai vết như kim châm, sát tĩnh mạch cổ. Khi bác sĩ Gheria sờ vết thương, vợ ông rống lên và quay mặt đi.
- Em nghe anh này – Ông ta nói có vẻ bình tĩnh – Chúng ta nhất định không chịu tin mê tín dị đoan nghe em. Em có…
- Em sắp chết tới nơi rồi.
- Alexis, em có nghe anh không? – Ông nắm chặt hai bàn tay vợ.
Nàng quay mặt lại, nhìn ông với cặp mắt trắng dã. Nàng hỏi :
- Anh cũng biết đó là cái gì rồi chứ?
Viên bác sĩ nuốt nước bọt. Ông cảm thấy hương vị tách cà phê buổi sáng còn sót lại trong miệng :
- Anh biết có lẽ nó là gì. Chúng ta rồi cũng phải biết điều gì có thể xảy ra. Tuy nhiên…
- Em chết tới nơi rồi.
Gheria nắm lấy tay vợ, bóp thật chặt :
- Alexis, không ai có thể cướp đoạt em của anh nổi đâu.
Solta là một ngôi làng với ngàn dân ở chân dãy núi Bihor, Rumani. Đây là một nơi với những truyền thống hắc ám. Dân chúng mỗi khi nghe chó sói tru xa xa là không cần suy nghĩ gì thêm, vội làm dấu thánh giá. Trẻ con thì thay vì hái hoa, hái lá lại lo nhặt tỏi mang về để ở cửa sổ. Trên cửa mỗi nhà đều có vẽ một chữ thập. Và tai ương do quỷ hút máu gây ra cũng thông thường như tai ương của những bệnh tật hiểm nghèo. Lúc nào chúng cũng lảng vảng ở đâu đó.
Bác sĩ Gheria nghĩ mông lung về những chuyện đó trong lúc ra đóng cửa sổ căn phòng của vợ. Trên đỉnh núi xa xa lập lòe mấy đốm lửa. Chẳng bao lâu trời sẽ tối hẳn và dân chúng ở Solta đều đóng chặt cửa những ngôi nhà để được bảo vệ bằng đám tỏi của họ. Gheria biết mọi người đều đã rõ những gì xảy ra cho vợ chồng ông. Chị bếp và chị tớ lo tầng trên đã xin nghỉ việc. Nhờ sự cứng cỏi của lão quản gia Karel mà họ mới chịu ở lại. Nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu. Trước quỷ hút máu người thì không còn lý trí, lý luận gì nữa hết.
Ông đã thấy điều đó ngay từ buổi sáng ông ra lệnh tìm xem trong phòng bà chủ có con vật nào mang nọc độc hay không. Đám người làm rón rén bước vào làm như căn phòng trải đầy trứng, mắt thì trắng dã như không có con ngươi, tay chân thì luýnh quýnh. Vì họ biết chắc là chẳng có con bọ, con trùng nào ở trong phòng cả. Gheria cũng vậy. Nhưng ông vẫn nổi giận trước sự nhút nhát của họ, và càng giận dữ ông càng làm họ sợ hơn.
Rời cửa sổ, ông quay lại mỉm cười và nói :
- Và bây giờ thì chẳng có ai có thể vào phòng này đêm nay nữa.
Ông ngưng lại khi nhận ra nét khủng khiếp trong đôi mắt vợ. Ông cố vớt vát :
- Không có gì vô nổi đâu em ạ.
Alexis nằm yên không động đậy, một tay xanh mét gác trên ngực, nắm chặt xâu chuỗi thánh giá nàng mới lấy trong hộp nữ trang ra. Đã lâu lắm nàng không đeo xâu chuỗi này, từ khi ông tặng nàng xâu chuỗi nạm kim cương nhân dịp lễ thành hôn của hai vợ chồng. Đúng là cái nguồn gốc quê mùa đã khiến trong lúc kinh hoàng này, nàng tìm sự bảo vệ ở chuỗi thánh giá đơn giản thủa xa xưa. Nàng trẻ con quá, Gheria âu yếm mỉm cười nhìn vợ.
- Em không phải vậy, em ạ. Tối nay thế nào em cũng được ngủ yên.
Mấy ngón tau nàng vội bấu chặt xâu chuỗi hơn.
- Không, em cứ đeo nếu em thích. Anh muốn nói tối nay anh sẽ ở suốt đêm cạnh em.
- Anh sẽ ở với em?
Ông ngồi xuống giường và nắm tay vợ.
- Thế em nghĩ là anh có thể bỏ em một lúc nào đó một mình à?
Nửa giờ sau nàng đã ngủ say. Bác sĩ Gheria kéo một chiếc đến ngồi cạnh giường. Ông tháo kính ra, lấy tay trái xoa nắn sống mũi. Rồi ông thở dài ngắm vợ. Nàng đẹp quá. Nhịp thở của bác sĩ Gheria trở nên dồn dập. Ông tự nhủ : “Làm quái gì có quỷ hút máu”.
Có tiếng nện thình thịch ở xa xa. Bác sĩ Gheria lẩm bẩm trong giấc ngủ, các ngón tay ông co rút. Tiếng động lớn dần, và một giọng nói hoảng hốt phát ra trong khoảng tối:
- Thưa bác sĩ!
Gheria bật dậy. Trong khoảnh khắc ông bối rối nhìn về phía cửa ra vào khoá chặt.
- Thưa bác sĩ Gheria – Karel hỏi lại.
- Cái gì vậy?
- Thưa, yên ổn cả chứ ạ?
- Phải, mọi việc…
Bác sĩ Gheria khản tiếng thét lên, nhảy bật về phía giường. Trên người Alexis, một vệt máu gớm ghiếc bao phủ ngực và cổ nàng.
Karel lắc đầu:
- Thưa ông, cửa dù có đóng chặt cũng không thể ngăn được các linh hồn.
Ông ta đứng đó, cao lớn và lỏng khỏng, bên cạnh cái bàn nhà bếp, trên có đám đồ bằng bạc mà ông ta đang lau chùi khi Gheria bước vào.
- Ma quái có thể biến thành hơi khói chui qua nổi mọi kẽ hở dù nhỏ tới đâu đi nữa.
- Nhưng còn xâu chuỗi thánh giá! – Gheria kêu lên.
- Xâu chuỗi này vẫn còn nguyên ở cổ mà, không bị đụng tới. Trừ việc… có dính
máu. – Ông nói thêm, giọng buồn nản.
- Điều này tôi cũng không hiểu nổi – Karel nghiêm nghị trả lời – Lẽ ra xâu chuỗi phải bảo vệ bà.
- Nhưng tại sao tôi không thấy gì hết vậy?
- Hơi hám quỷ hút máu đã làm ông hôn mê. Kể ra ông cũng may mắn lắm mới không bị tấn công luôn đó.
- Tôi không nghĩ là mình may mắn – Bác sĩ Gheria đấm mạnh tay, nét mặt như một người mới phạm tội. Ông hỏi :
- Tôi làm gì bây giờ hả Karel?
- Thưa, đem tỏi ra treo – Ông già trả lời – Treo khắp các cửa sổ và cửa ra vào. Đừng để sót một khe hở nhỏ nào không có tỏi.
Gheria bối rối gật đầu :
- Suốt đời tôi, chưa bao giờ tôi gặp chuyện này – Ông buồn rầu nói tiếp – Và bây giờ thì chính vợ tôi…
- Tôi thì đã thấy rồi. Chính tôi đã có dịp hạ một trong những con quỷ đó ngay tại nhà mồ của hắn.
Gheria có vẻ ghê sợ :
- Cọc gỗ nhọn… ?
Ông già chậm rãi gật đầu.
Gheria nuốt nước bọt :
- Cầu trời để lần này ông cũng có dịp cho con quỷ yên nghỉ đời đời.
- Petre.
Nàng có vẻ yếu đuối hơn, rên rỉ không ra lời. Gheria cúi xuống vợ :
- Gì hả em?
- Tối nay nó sẽ trở lại nữa.
- Không! – Ông quả quyết lắc đầu – Nó không thể trở lại. Đám tỏi sẽ cản nó.
- Xâu chuỗi thánh giá của em lẫn cả anh đã không thực hiện nổi điều đó.
- Nhưng củ tỏi làm được. Và hơn nữa em thấy không? – Ông chỉ vào chiếc bàn ngủ cạnh giường :
- Anh đã sai tụi nó đi mua cà phê đen. Đêm nay anh nhất định không ngủ.
Nàng nhắm mắt, một nét đau đớn thoáng hiện ra trên khuôn mặt tái mét của nàng.
- Em chưa muốn chết. Đừng để em chết nghe Petre.
- Em không sao đâu. Anh hứa với em con quái vật sẽ bị tiêu diệt.
Alexis yếu ớt rùng mình. Nàng thì thào :
- Nhưng có cách nào đâu, Petre?
- Chắc chắn rồi sẽ có cách em ạ – Ông trả lời.
Bên ngoài, bóng đêm lạnh lẽo và nặng nề vẫn bao phủ ngôi nhà. Bác sĩ Gheria đến ngồi cạnh giường và bắt đầu chờ đợi. Không đầy một tiếng sau, Alexis chìm đắm vào một giấc ngủ say. Bác sĩ Gheria nhẹ nhàng thả tay ra, rót ình một tách cà phê. Vừa nhấp từng ngụm cà phê nóng, ông vừa ngó quanh phòng. Cửa sổ khép chặt, mọi khe hở đều có tỏi che lấp và xâu thánh giá trên cổ Alexis. Ông gật gù. Ông nghĩ thế nào cũng thành công. Con quỷ hút máu sẽ không còn tác yêu tác quái được nữa.
Viên bác sĩ tiếp tục ngồi đó, chờ đợi và nghe ngóng chính hơi thở của mình.
Bên ngoài chưa gõ đến tiếng thứ hai, bác sĩ Gheria đã ra tới cửa.
- Michael! – Ông ôm lấy chàng thanh niên – Ồ Michael, tôi biết thế nào anh cũng tới.
Ông hối hả đưa bác sĩ Vares tới phòng sách của mình. Bên ngoài bóng đêm mới vừa biến dạng.
- Không hiểu dân làng biến đi đâu hết vậy – Vares hỏi – Trên đường tới đây tôi không hề thấy bóng một người nào.
- Họ nằm bẹp trong nhà vì kinh hoàng chứ đâu. Đám người làm của tôi cũng vậy, trừ một tên.
- Ai vậy?
- Karel, người quản gia. Ông ta không ra mở cửa vì đang ngủ. Tội nghiệp ông ta, ông ta già quá mà phải làm công việc thế cho năm người một lúc – Bác sĩ Gheria bấu chặt lấy tay bác sĩ Vares – Michael à, chắc anh không thể ngờ được là tôi hài lòng biết chừng nào khi gặp được anh.
Vares bối rối nhìn ông ta :
- Tôi đến ngay khi nhận được thư anh.
- Và tôi rất lấy làm cảm kích trước việc đó. Tôi biết từ Cluj tới đây khá xa và đi đường mệt mỏi lắm.
- Có chuyện gì không hay vậy anh? Trong bức thư anh chỉ nói…
Gheria vội vã kể cho ông khách nghe tất cả những gì xảy ra trong tuần qua.
- Michael à, tôi không muốn phát điên luôn. Coi bộ chẳng có gì hiệu quả cả. Tỏi, thập tự giá, gương soi, nước đều vô hiệu. Mà không, không nên nói vậy. Nhưng đó không phải là điều mê tín dị đoan hay tưởng tượng. Đó là chuyện đã xảy ra. Một con quỷ hút máu đang hủy hoại nàng. Mỗi ngày nàng lại đang chìm sâu trong cái tình trạng hôn mê chết chóc…
Gheria nắm chặt tay :
- Và tôi vẫn chưa hiểu gì cả – Ông ta chán nản thì thầm – Tôi chẳng hiểu gì cả.
- Tới ngồi đây đi anh – Bác sĩ Vares đẩy ông bạn lớn tuổi về phía một chiếc ghế, đăm chiêu ngắm khuôn mặt tái mét của ông ta. Và bứt rứt bắt mạch cho Gheria.
- Không lo cho tôi – Gheria phản đối – Chính Alexis mới là người chúng ta phải giúp đỡ – Ông ta chợt vắt cánh tay run rẩy qua mắt và nói – Nhưng bằng cách nào bây giờ?
Ông không kháng cự khi chàng trai trẻ tuổi cởi nút áo và khám qua ngực ông ta.
- Cả anh nữa – Vares chán nản thốt lời.