Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 428: Chương 428: Chờ hai phút




Từ lúc cùng Thương Sùng về ban sáng tới giờ Sở Niệm phát hiện ra Thư Tiếu Nhi hoàn toàn không thấy đâu. Cô gái này nhìn không giống như dễ dàng từ bỏ, tự mình rới đi, chẳng lẽ… có chuyện gì mà mình không biết sao?

Trong lòng có khúc mắc thúc giục cô truy đuổi sự thật, tuy rằng Sở Niệm cũng biết mình như vậy là vô cùng ngốc nghếch. Nhưng con gái, trời sinh là loại động vật mẫn cảm, mặc dù nhìn bên ngoài cố tỏ vẻ không sao, rộng lượng thế nào, nhưng ở trong lòng, khúc mắc vẫn là khúc mắc, đã xảy ra rồi thì cũng không có cách nào coi như là không có.

Thương Sùng không phải do Sở Niệm hỏi khiến cho khó trả lời, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của cô, hắn vẫn không nhịn được mà mím môi.

“Nha đầu, anh với Thư Tiếu Nhi… cái gì cũng chưa từng phát sinh.”

Sở Niệm thân mình hơi cứng lại, có chút mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác. Cô không biết tại sao khi nghe hắn nói vậy tự dưng trong lòng lại xuất hiện cảm giác kỳ quái vậy.

Giải thích chính là che dấu… Hy vọng những lời này sẽ không phát sinh trong mối quan hệ giữa cô và Thương Sùng.

Sự trầm mặc bao trùm trong không gian phòng khách. Hoa Lệ sớm phát hiện không khí không ổn vội vàng kéo Cẩm Mặc vào bếp trốn.

Sở Niệm nhăn chặt mày, âm thầm ảo não vì mình đa nghi, nhưng cũng không biế tlàm sao để phá vỡ cục diện bế tắc này.

Cũng may Thương Sùng tương đối khéo léo, hắn kéo tay cô đứng dậy.

“Không phải chúng ta còn phải đi mua đồ ăn cho Bánh Trôi sao? Chút nữa lên xe rồi mình nói tiếp.”

Sở Niệm cười nhạt gật gật đầu, một tay nắm dây buộc Bánh Trôi, một tay khoác tay Thương Sùng ra khỏi nhà.

Ngoài trời tối đen như mực làm lòng người hoang mang, trời cũng đã trễ nên trong tiểu khu cũng không còn ai qua lại.

Lòng tràn đầy vui mừng ôm một đống lớn đồ ăn vặt, Sở Niệm đang cùng Thương Sùng nói chuyện phiếm, Bánh Trôi vẫn luôn đi bên cạnh bỗng nhiên ngừng lại.

Nó như đang vận sức, chờ phát động gì đó với rừng cây phía sau.

Lúc này Bánh Trôi khác hẳn lúc nó diễn bộ mặt moe cute.

Sở Niệm tựa hồ cũng đã nhận ra không thích hợp, cùng Thương Sùng nhìn nhau, bọn họ hai người hướng về phía rừng cây bước tới.

Dưới chân là tiếng lá khô bị dẫm nát. Một trận âm phong thổi qua, một nửa bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.

Vẫn là âm thanh làm người ta sởn tóc gáy, Sở Niệm nhíu mày, không nghĩ tới lệ quỷ kiểu này mà cũng dám tới nơi đây!

Bánh Trôi còn đang sủa điên cuồng, Sở Niệm đem dây dắt chó giao cho Thương. “Giữ nó dùm em, cho em hai phút.”

Thương Sùng câu môi, cười khẽ không nói. Đem túi đặt ở trên mặt đất, sau đó lôi kéo Bánh Trôi, đi tới cạnh một cây đại thụ.

Lúc này hắn không phải không nghĩ tới hỗ trợ, ngược lại hắn muốn lợi dụng cơ hội lần này, xem thử xem suy đoán của mình trước đây có chính xác không.

Chỉ trong nháy mắt, Sở Niệm đã đứng ở đối diện lệ quỷ. Mặc dù cô không biết vì sao mấy con quỷ cứ chấp nhất đi theo cô, nhưng nhìn lệ khí trên người nó rõ ràng không phải muốn tìm cô nhờ giúp cái gì.

Mùi tanh hôi từ người nó tỏa ra, thấy cô tới gần nó như hưng phấn, đôi mắt trắng dã tham lam chuyển động.

Nhe nanh cười đểu, nó nâng hai tay lên, đột nhiên đánh tới.

Bùa chú phần lớn nằm trong bao da trong nhà, Sở Niệm né đòn của lệ quỷ, sau đó nhấc chân, dùng sức hướng trước ngực nó đá tới.

Cú đá mang theo linh lực làm lệ quỷ ăn đau nổi giận gầm lên một tiếng. Hoàn toàn bị chọc giận lệ quỷ huyễn hóa ra móng tay sắc bén, mắt lộ ra hung quang lại một lần hướng về phía Sở Niệm đánh tới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.