Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 158: Chương 158: Chương 154




“Mấy hôm rồi con đi đâu?”

“Truy bắt cẩu linh đó, không phải con nói với bà rồi sao?!”

“Truy bắt cẩu linh mà phải gỡ vòng cổ xuống hả?! truy bắt cẩu linh đòi phải linh hồn xuất khiếu hả?”

Bà nội nổi giận lôi đình làm Sở Niệm sợ hãi, từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ thấy bà nổi giận tới mức này.

Chột dạ cúi đầu, cô nói: “Nội à, con làm vậy là có lý do mà.”

“Bà mặc kệ con có lý do gì, con có biết là dùng cách linh hồn xuất khiếu sẽ bị giảm thọ không hả?”

“…biết.”

“Có phải bà đã từng nói qua không chỉ một lần với con là không được tháo vòng trên cổ xuống?”

“…Dạ.”

Bà nội cô nhíu mày, bay tới chỗ bài vị của mình.

“Nếu như con không chịu nghe lời ta, thì từ hôm nay trở đi, ta sẽ quay về lư hương chờ tới lúc luân hồi! Về sau con muốn làm sao thì cứ việc làm!”

Sở Niệm kinh hãi, vội vàng chạy tới quỳ bên cạnh bà nội.

“Nội ơi, Niệm Niệm biết sai rồi, về sau…sau này con không dám xằng bậy nữa.”

Bà nội cô không nói gì, nhắm mắt coi như không thèm ngó tới cô.

“Nội à, nếu bà còn giận, thì Niệm Niệm xin quỳ ở đây, quỳ cho tới khi bà hết giận thì con mới đứng dậy nha?”

Hai bà cháu cứ vậy giằng cho, cho tới khi Sở Niệm đã quỳ hơn một giờ thì bà cô mới chớp mắt, nói:

“Lần này bà tạm tha. Mai mốt còn dám làm như vậy coi bà thu thập con như thế nào!”

“Bà nội, hết giận rồi hả?”

Sở Niệm khịt khịt mũi, đáng thương nói.

“Giận chớ, giận thì sao?” Bà thở dài, xoay người nhìn về phía Sở Niệm đang quỳ trên đất. “Con có biết mấy ngày nay con không có nhà bà nội lo lắng thế nào không?”

“…dạ biết.”

“Về sau không có hù bà như vậy nữa biết không?”

“Dạ.”

“Đứng lên đi, còn quỳ cái gì. Con đó, thật biết cách làm bà bó tay mà.”

Sở Niệm gật gậtt đầu, đầu gối đau làm cô có chút khó khăn lúc đứng dậy. Bà cô nhìn một cái, ý bảo lên ghế mà ngồi. Lấy tay xoa đầu gối, Sở Niệm hỏi bà: “Nội à, mấy ngày nay bà khỏe không?Lúc đó con không có nghĩ tới sẽ gặp Tề Dương Dương nên không biết nhang trầm Úc con để sẵn có đủ cho bà không.”

“Đủ, con yên tâm đi.” Bà nội thu hồi hồ lô, lơ lửng bên người Sở Niệm. “Chuyện cẩu linh giải quyết thế nào?”

“Dạ xong rồi ạ.”

Bà nội gật đầu. “Mấy bữa nay coi báo chí đưa tin, vụ việc Tề Dương Dương và Tề Thiên con giải quyết không tồi. Các xử sự thông minh lắm, dĩ nhiên, không tính tới chuyện linh hồn xuất khiếu của con.”

Sở Niệm cười gian.

“Con người trưởng thành qua học hỏi mà, hơn nữa sự tình của Tề Dương Dương cũng có nhiều người giúp con, chứ nếu không chỉ với sức của con thì khẳng định con sẽ không làm tốt được.”

“Tự mình hiểu chuyện, không kiêu ngạo.” Bà nội véo mũi Sở Niệm. “Chuyện này cũng coi như là tích đức, để bà xuống xin xỏ với Diêm Vương, coi có thể nào không trừ mấy năm thọ mệnh kia của con.”

“Bà nội thật là tốt mà.”

Bà nội sau cùng nở nụ cười, giả vờ ghét bỏ hướng Niệm Niệm vẫy tay, nói:

“Thôi đi ngủ nhanh đi, nhìn coi mới có mấy ngày không gặp mà quầng thâm như vậy. Xấu xí vậy ra ngoài thì đừng nói là cháu gái của Sở Vân Tú ta nghe chưa.”

Sở Niệm vỗ vỗ mặt mình, đứng lên. Lại nhìn bà nội đang lơ lửng trên sô pha, cô nói:

“Nội, con đi ngủ. Bà cũng sớm nghỉ ngơi đi, đừng có giận Niệm Niệm nữa nha.”

“Biết rồi, nhiều lời quá đi.”

Sở Niệm nghịch ngợm lè lưỡi, cầm lấy ba lô tung tăng nhảy nhót về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.